Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 206: Bảo Bảo đáng yêu




Tối ngày thứ hai sau khi lên đường, đội ngũ quyết định dừng lại nghỉ ngơi bên cạnh đường cao tốc.

Tuy rằng nơi này là đường cao tốc, thế nhưng số xe bị bỏ lại trên đường lại khá nhiều.

Muốn đi tiếp phải dọn dẹp hết chướng ngại vật trên đường, cứ như vậy, tốc độ di chuyển cũng không thể nhanh được.

Chỉ là, đi ở đường cao tốc vẫn được coi là tương đối an toàn.

Vì vậy, trên căn bản đều là đội tiên phong đi đằng trước mở đường, những xe phía sau chậm rãi đi theo.

Bởi vì đã có người ở trước mở đường thế nên người phía sau cũng không gặp phải quá nhiều khó khăn.

Đêm đó, theo thường lệ, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ở bên trong xe nghỉ ngơi.

Bỗng nhiên, Thẩm Tu Lâm đang ngủ lại cảm thấy không gian rung chuyển.

Hắn giật mình, đang muốn kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác rung chuyển kia càng ngày càng nghiêm trọng. Hơn nữa, Thẩm Tu Lâm lại không có cảm giác bị tấn công, mà chỉ là rất khó chịu mà thôi.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lúc này đang ở bên cạnh nhau.

Lúc bắt đầu, Đông Phương Hiển hoàn toàn không cảm giác được tình huống của Thẩm Tu Lâm.

Thế nhưng, khi cả người Thẩm Tu Lâm bắt đầu run lên, trên khuôn mặt cũng lộ ra chút đau đớn, Đông Phương Hiển lập tức nhận ra.

Đông Phương Hiển quay sang nhìn “Thẩm Tu Lâm!”

Một tiếng này của y lập tức đánh thức tất cả những người khác ở bên trong xe.

Tài xế lái xe không nghỉ ngơi ở trong xe này, cho nên, hiện giờ những người có mặt ở trong xe là Thẩm Dật Hiên, Thẩm Hình, và Ngô Tranh.

Ba người đều bị đánh thức, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Tu Lâm.

Rồi… Thẩm Tu Lâm đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.

Mọi người kinh ngạc.

Đông Phương Hiển càng hoảng sợ hơn.

“Thẩm Tu Lâm!” Y kêu lớn, đến cả tinh thần lực cũng quên dùng tới.

Ngô Tranh lại tỉnh táo hơn một chút, cậu ta vội vàng triển khai tinh thần lực dò xét, thế nhưng trên xe đã không còn có bóng dáng của Thẩm Tu Lâm nữa.

Sắc mặt Ngô Tranh thay đổi “Là địch tới tấn công sao?”

Đông Phương Hiển hít sâu một hơi, cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại.

Y triển khai tinh thần lực. Tinh thần lực của Đông Phương Hiển rất mạnh, trong phạm vi ba cây số đều bị tinh thần lực của y bao phủ.

Hơn nữa, sau khi Thẩm Tu Lâm dùng dị năng rèn luyện thân thể của y, tinh thần lực của y càng cô đọng hơn.

Tinh thần lực kiểm tra một vòng, nhưng không thể tìm được người muốn tìm, phút chốc, sắc mặt Đông Phương Hiển trở nên khó coi vô cùng.

Ngô Tranh suy nghĩ một chút, nói “Có thể nào… Thẩm Tu Lâm còn ở tại bên trong không gian này hay không?”

Mọi người ngạc nhiên, Đông Phương Hiển nghĩ tới một khả năng.

Không gian!

Trước đây, không gian của Thẩm Tu Lâm chỉ có thể dùng để giữ đồ, thêm nữa chỉ trồng được một ít hoa quả, nhưng không thể đi vào trong.

Lẽ nào…

Ánh mắt Đông Phương Hiển hơi loé lên.

Hiện giờ Thẩm Tu Lâm đang ở đâu? Haha, hắn đúng là đang ở trong không gian.

Ở trong không gian của chính hắn!

Thế nhưng, hắn bây giờ rất chật vật.

Không gian của hắn trở nên vô cùng lớn, đây vốn là chuyện tốt mới đúng.

Nhưng là, không biết chuyện gì đã xảy ra, mặc dù diện tích không gian tăng lên, nhưng cũng hoàn toàn thay đổi.

Những cây ăn quả đã trồng trước đây, vốn là dự định sau khi về Thẩm gia căn cứ sẽ chia trái cây cho mọi người ăn, nhưng hiện giờ, tất cả cây ăn quả và trái cây đều biến thành bùn đất hết rồi.

Thế cũng không tính là gì. Tất cả những thứ trước đây để ở trong không gian, sau khi cung cấp chất dinh dưỡng cho không gi, đều biến thành bùn đất hết.

Đến cả những đồ vật hắn thu thập trước kia, từ đồ ăn cho tới đồ dùng, đều biến thành tro bụi.

Bên trong còn có cả mấy chiếc xe hắn thích nên mới thu thập.

Tính thêm còn có mấy cái máy phát điện dùng bằng năng lượng mặt trời, vân vân và mây mây…

Nói chung, tất cả mọi thứ, biến mất sạch sẽ!

Thẩm Tu Lâm hiện tại thực sự vô cùng tức giận.

Bên trong không gian bây giờ còn có cái gì?

Haha, một hồ nước, ngoài ra, không còn có cái gì khác nữa.

Đúng vậy, hồ nước này lớn khoảng ngàn mét, nước hồ màu xanh lục thoạt nhìn vô cùng đẹp.

Thế nhưng, ngoại trừ hồ nước ra thì chẳng còn thứ gì khác.

Mặt đất dưới chân hắn chỉ là đất mà thôi, không thể dùng để trồng trọt, cũng không thể nuôi linh quả.

Hoàn toàn là loại đất cằn cỗi nhất.

Diện tích của chỗ đất này, liếc mắt nhìn sang, đúng là rất lớn.

Thế nhưng… Haha!

Linh cảm của hắn nói cho hắn biết, đây chỉ đất dùng để dẫm lên mà thôi.

Thẩm Tu Lâm hít sâu một hơi, sắc mặt tái xanh đứng ở phía trước hồ nước.

Hắn suy nghĩ, liệu hồ nước này có khả năng chữa thương hay không?

Nghĩ như thế, hắn còn thử thật.

Hắn cứa trên đầu ngón tay của mình một vết nhỏ, rồi dùng tinh thần lực lấy một chút nước lên.

Nước hồ này rất đẹp, trong suốt, thậm chí còn ngửi thấy mùi nước nhàn nhạt, Thẩm Tu Lâm đổ nước lên đầu ngón tay của mình…

Sau mười phút, Thẩm Tu Lâm nhìn xuống tay, máu tươi còn đang chảy.

Thẩm Tu Lâm haha một tiếng, trong chốc lát còn bừng lên cảm giác muốn mắng chửi người khác.

Thế nên, công dụng của hồ nước này là gì, để tắm sao?

Thẩm Tu Lâm giận điên lên, giận đến mức muốn giết người.

Trong không gian của hắn có nhiều đồ như vậy, hiện giờ mất hết, chỉ để đổi lấy một hồ nước?

Haha! Haha!

Nếu như ánh mắt có thể giết người, Thẩm Tu Lâm đã giết thật rồi…

Chỉ là, hắn vẫn cố gắng bình tĩnh lại.

Thẩm Tu Lâm nghĩ tới một vấn đề khác, hắn có thể vào trong không gian…

Sau này, khi mình gặp phải nguy hiểm, có thể tránh vào không gian hay không?

Với lại, trừ mình ra, hắn có thể dẫn người khác vào không?

Ngoại trừ người ra, thì động vật hay gì đó khác nữa, có thể thả vào trong không gian không?

Nghĩ đến những vấn đề này, ý thức của Thẩm Tu Lâm xoay chuyển, ra ngoài!

Chớp mắt sau, Thẩm Tu Lâm xuất hiện ở trong xe, còn là vị trí ban đầu.

Đột nhiên biến mất, lại đột nhiên xuất hiện… Những người khác đều mở to mắt nhìn.

Đặc biệt là Đông Phương Hiển “Thẩm Tu Lâm!”

Thẩm Tu Lâm cười “Đông Phương, yên tâm, anh không sao.”

Kỳ thực, dáng vẻ hiện giờ của Thẩm Tu Lâm vẫn còn có chút chật vật, bởi vì không gian thăng cấp tạo ra rung chuyển, trông hắn thậm chí có chút rách quần rách áo.

Cũng may là những vấn đề khác đều không có.

Sự khó chịu lúc trước cũng đã biến mất.

Đông Phương Hiển nhìn đối phương, nói “Anh thay quần áo đi đã.”

Thẩm Tu Lâm bất đắc dĩ thở dài “Sợ là không được, tất cả mọi thứ bên trong không gian của anh đều biến mất rồi.”

Tất cả mọi người ngạc nhiên.

Thẩm Tu Lâm vẫy tay “Rất nhiều quần áo cùng đồ đạc, đều biến mất.”

Đông Phương Hiển nhấp môi, lấy đồ trong không gian của mình ra.

Thẩm Tu Lâm vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất thay đổi quần áo.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

“À…” Thẩm Tu Lâm thở dài “Một lời khó nói hết.”

Thẩm Dật Hiên vội vàng nói “Baba, đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Thẩm Tu Lâm nhìn đối phương, khoát tay “Mọi người xuống xe trước đi, tôi và Đông Phương muốn bàn bạc một ít chuyện. Chúng tôi bày trận pháp ở chỗ này, mọi người ở bên ngoài trông coi. Mặt khác, nếu như chúng tôi chưa ra ngoài, đoàn xe trước tiên tạm thời ngừng lại.”

Ngô Tranh nghe vậy, gật đầu “Được, tôi đã biết.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu. Sau đó, mọi người xuống xe.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển bố trí trận pháp.

Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển, nhẹ nhàng nói “Đông Phương…”

“Hả?”

“Anh thử dẫn em vào không gian của anh, em đừng chống cự lại.”

“Được.” Đông Phương Hiển gật đầu.

Thẩm Tu Lâm thử dẫn Đông Phương Hiển vào trong không gian, trong đầu nghĩ “Đi vào!”

Chớp mắt sau, hai người quả thực đồng thời xuất hiện ở trong không gian.

Mà Đông Phương Hiển, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy không gian của Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm bĩu môi, cười khổ nói “Trước đây không phải như thế này…”

Đông Phương Hiển cười “Hiện tại…”

“Không biết nữa, tự dưng biến thành thế này. Cũng không biết hồ nước có tác dụng gì không…”

“Có thể thử cho động vật uống một chút xem.”

“Anh cũng nghĩ như vậy.” Thẩm Tu Lâm gật đầu, rồi nhìn quanh bốn phía, nở nụ cười “Đông Phương, nơi này nhiệt độ có vẻ rất ôn hoà, quan trọng hơn là, chúng ta đều có thể vào trong. Như vậy, nếu như sau này gặp phải đối thủ không thể địch lại…”

Mắt Đông Phương Hiển sáng lên, nghiêm túc gật đầu “Đúng vậy, đây đúng là chuyện tốt.”

Thẩm Tu Lâm cười khanh khách nhìn Đông Phương Hiển “Đông Phương, nơi này không có người ngoài…”

Đông Phương Hiển hơi ngẩn ra.

Vụt một cái, Thẩm Tu Lâm đã nhào tới…

Đông Phương Hiển sững sờ, Thẩm Tu Lâm đã dời nụ hôn từ môi của đối phương xuống tới cổ…

“A…” Đông Phương Hiển không nhịn được, nhẹ nhàng kêu khẽ một tiếng.

Tâm trạng của Thẩm Tu Lâm căng thẳng, đang muốn nhanh chóng ra tay, bỗng nhiên, một vật giống như mũi tên nước từ trong hồ nước phóng ra, thẳng hướng về chỗ hai người.

Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm đều kinh ngạc.

Sau đó, hai người song song dịch sang một bên, tránh né sự tấn công của hồ nước.

“Xấu hổ chưa kìa, xấu hổ chưa kìa.”

Một giọng trẻ con non nớt vang lên, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm đều ngạc nhiên.

Trước đó, cả hai người đều không có cảm giác được bất cứ sự sống nào, nơi này làm sao lại xuất hiện tiếng trẻ con.

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn về phía hồ nước.

Đồng thời, Thẩm Tu Lâm cũng mau chóng sửa lại quần áo có chút xốc xếch của Đông Phương Hiển.

“Mày là cái gì, đi ra!” Thẩm Tu Lâm quát to.

Thẩm Tu Lâm cười lạnh một tiếng “Không ra có đúng không?”

Sau đó, tinh thần lực bay thẳng đến giữa hồ tấn công…

“A” Giọng nói kia kêu thảm “Đau quá! Đau quá! Bắt nạt Bảo Bảo! Baba hư! Baba hư!”

Thẩm Tu Lâm “…”

“Huhu, mama, cứu mạng…” Bỗng nhiên, một vật từ giữa hồ xông tới, bay thẳng vào trong lòng Đông Phương Hiển, miệng còn liên tục kêu la “Mama cứu mạng con! Mama cứu mạng con!”

Khoé miệng Thẩm Tu Lâm giật một cái.

Khoé miệng Đông Phương Hiển cũng co giật theo.

Vật kia bay tới gần… mới nhìn ra được… Hoá ra không phải là đồ vật gì, mà là… một đứa nhỏ sơ sinh!

Đứa nhỏ sơ sinh này, có vẻ còn chưa tới một tuổi.

Cho nên, giọng nói mới có thể non nớt như vậy.

Trắng trắng tròn tròn, một cái yếm màu xanh nước biển bao trùm hết lên trên bụng cùng chân nhỏ.

Cảm giác giống hệt như đứa nhỏ đang mặc tạp dề.

Hai má đứa nhỏ tròn vo, hai mắt cũng đen lay láy, từ bên ngoài nhìn tới, đây chính là một bé cưng vô cùng đáng yêu sinh động.

Nhưng khi xuất hiện ở đây…

Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc mắt nhìn nhau.