Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 24: Một chút thưởng thức




Thẩm Tu Lâm mặc dù có suy đoán, thế nhưng khi Đông Phương Hiển thật sự thừa nhận thì trong lòng hắn vẫn cuồn cuộn sóng lớn.

“Đông Phương tiên sinh có thể nói cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra sao?”

Đông Phương Hiển lần này chỉ trầm mặc ước chừng ba giây, chậm rãi nói “Kỳ thực ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, ta chỉ biết, một luồng sức mạnh rất lớn không biết tên lôi kéo ta từ mạt thế trở về tới hơn 2 năm trước, chính là hiện tại.”

Nói đến đây, Đông Phương Hiển ánh mắt bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm, thậm chí dùng tới tinh thần lực của mình.

Sau khi tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm biến dị, hắn lập tức phát hiện ra nhưng lại không tránh né ánh mắt đối phương mà lại nói thằng “Ngươi hoài nghi bởi vì ta, cho nên ngươi mới có thể trở lại hai năm trước, có đúng không?”

Đông Phương Hiển bất động thanh sắc gật đầu “Đúng vậy.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy đột nhiên cười cười “Đông Phương tiên sinh, ta cũng không gạt ngươi, quả thực là vậy. Hoặc là nói, mặc dù không phải do ta làm, cũng có thể có chút quan hệ, thế nhưng đến tột cùng là nguyên nhân gì chính bản thân ta cũng không biết. Ngươi về tới hơn hai năm trước, ta nghĩ, thời điểm ngươi trở lại hẳn là lúc ta tử vong.”

Đông Phương Hiển hơi sững sờ, híp mắt một cái “Tử vong?”

Thẩm Tu Lâm lãnh đạm gật đầu, bộ dáng vân đạm phong khinh thật giống như người chết kia không phải hắn mà là những người khác.

“Ta bị tang thi cắn chết… Sau đó không biết tại sao tỉnh lại, khi đó, ta cũng cảm thấy một nguồn sức mạnh lôi kéo.”

Đông Phương Hiển nghe vậy trầm ngâm.

Thẩm Tu Lâm cũng không làm phiền đối phương trầm tư, lúc này, Vương Thành rốt cuộc trở lại.

Tinh thần lực của hai người rất tốt, ngay lập tức liền phát hiện.

Sau khi Vương Thành vào cửa, Thẩm Tu Lâm nhìn sang, Đông Phương Hiển cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Vương Thành vội vàng nói “Thẩm thiếu dùng qua cơm tối sao?”

Thẩm Tu Lâm gật gật đầu “Ăn rồi, đang muốn làm phiền lão Vương ngươi dẫn chúng ta đi cửa hàng.”

“Được.” Vương Thành lập tức gật đầu “Xe đã ở bên ngoài.”

Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển, Đông Phương Hiển khẽ gật đầu, vì vậy hai người một đường đi ra bên ngoài.

Nửa giờ sau, Vương Thành cho xe dừng ở bên đường, sau đó mang theo Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đi đến một phố đi bộ.

“Bên này tổng cộng có ba phố, mỗi phố đều có mấy chục cửa hàng. Thẩm thiếu, chúng ta từ phía đông bắt đầu, may mắn một chút.”

May mắn bắt đầu từ phía đông, tới nơi này đổ thạch nói chung đều có chút mê tín.

Thẩm Tu Lâm tuy rằng không tin bắt đầu từ phía đông sẽ may mắn thế nhưng ý tốt của đối phương hắn cũng sẽ không từ chối.

“Thẩm thiếu, chúng ta qua xem từng nhà một?”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được.”

Sau đó ba người chọn cửa hàng đầu tiên đi vào.

Bên trong lão bản vừa nhìn thấy Vương Thành liền cười ha ha “Nha, ngọn gió nào đem Vương lão ca thổi tới?”

Vương Thành cũng cười ha ha, đi tới cùng lão bản ôm khẽ một cái “Ngọn gió nào đâu, gió đông thôi.”

“Hảo. Hảo. Gió đông cát tường, không sai. Nha, hai vị này rất anh tuấn a.”

“Đó là cháu trai họ xa của ta, tất nhiên là theo gen nhà lão Vương chúng ta rồi.” Vương Thành được kêu một cái hả hê.

Lão bản nhất thời lườm một cái “Vương lão ca, ngươi đang nói đùa à? Này hai thanh niên muốn là di truyền gen nhà họ Vương, ta đem đầu cho ngươi làm bóng để đá.”

“Ha, ngươi nói thế nào đây. Coi như ngươi nói là thật cũng không thể nói như vậy a, rất tổn thương người khác có biết hay không? Ta mà thương tâm, sẽ không để ý việc làm ăn của nhà ngươi.”

“A, a, đừng. Vương lão ca, ngươi coi như ta không nói gì đi.” Lão bản nhanh chóng chuyển hướng về phía Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển “Hai vị cần vòng ngọc các loại hay là muốn nguyên thạch?”

Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái “Ta có thể trước xem một chút sao?”

“Đương nhiên có thể.” Lão bản vội vàng nói “Xin mời, xin mời.”

Thẩm Tu Lâm cũng không khách khí, hắn chuyển hướng sang Đông Phương Hiển nói “Đông Phương tiên sinh, chúng ta cùng nhau xem?”

Đông Phương Hiển gật đầu “Được.”

Thẩm Tu Lâm lúc này đang tại xem xét quầy hàng. Cửa hàng này cũng không lớn nhưng đồ tốt lại nhiều hơn cửa hàng mình đi lúc trước.

Thẩm Tu Lâm bình tĩnh chỉ mấy khối trong đó “Lão bản, làm phiền ngươi lấy mấy khối này đem ra cho ta xem một chút.”

Lão bản nghe vậy hai mắt sáng ngời, cảm giác được mối làm ăn lớn đến cửa, vì vậy vội vã chạy lại cẩn thận đem mấy khối Thẩm Tu Lâm chỉ mang ra.

Thẩm Tu Lâm từng khối từng khối đều chạm qua, hắn cũng không để ý có Đông Phương Hiển ở bên cạnh, vừa mới ở trong nhà công khai trao đổi một phen, hắn quyết định gia tăng dò xét.

Cho nên, khi tay chạm vào những khối ngọc đó, Thẩm Tu Lâm cũng dùng tinh thần lực hấp thụ linh khí trong ngọc.

Tổng cộng sáu khối ngọc, Thẩm Tu Lâm cảm thấy được chính mình còn có thể hấp thu rất nhiều.

Ngón tay chỉ một khối trong đó, hắn nhàn nhạt nói “Bọc khối này lại” Nói xong, ngay cả giá cả cũng không hỏi.

Lão bản nhất thời cười đến híp cả mắt “Ha, được rồi, các ngươi là Vương lão ca mang tới, lão Chu ta cũng tuyệt đối không chiếm tiện nghi của các ngươi. Hai mươi vạn.”

Đối với cái giá này, Thẩm Tu Lâm cũng không để ý lắm. Hắn chỉ liếc nhìn sang hướng Đông Phương Hiển.

Ánh mắt Đông Phương Hiển bình tĩnh, thế nhưng tựa hồ lại mang theo chút … thưởng thức?

Thẩm Tu Lâm cảm thấy chính mình nhìn lầm, nhìn kỹ lại, chỉ có bình tĩnh. Chút thưởng thức kia, tất nhiên là bản thân ảo giác đi.

“Còn cần gì sao?” Lão bản hỏi “Chúng ta nơi nay nguyên thạch mở ra cũng không thiếu thứ tốt nha, không tin các ngươi hỏi Vương lão ca.”

Vương Thành nghe vậy “Ha ha” nở nụ cười “Hắn lời này ngược lại cũng không giả, xác thực đã từng mở ra thứ tốt, nhưng phế vật cũng nhiều.”

“Ha, Vương lão ca, ngươi này quá không tử tế a.” Lão bản giả vờ bất mãn nói.

Vương Thành cười ha ha, cũng không để ý tới.

Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái “Nguyên thạch, ta đích xác cũng cảm thấy có chút hứng thú. Nhưng mà lão bản, ta có một yêu cầu.”

Lao bản nghe thấy thế vội nói “Ngươi nói.”

Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói “Ta muốn chính mình lựa chọn. Ngươi đem tất cả nguyên thạch trong cửa hàng của ngươi tập trung lại, ta nhìn trúng cái gì, tự nhiên sẽ mua cái đó.”

“Ha ha, đó không thành vấn đề, không thành vấn đề. Lão Chu ta trong kho hàng còn chút nguyên thạch, ta cho người mang ra sân sau, vị tiên sinh này, ngươi xem, chúng ta ra sân sau chọn?”

“Được.” Thẩm Tu Lâm gật đầu.

Lão bản thấy khách lớn tới cửa, hiệu suất làm việc tự nhiên rất cao, rất nhanh mấy trăm khối nguyên thạch đều chồng chất ở sân sau.

Những nguyên thạch này có lớn có nhỏ, lớn thì cao đến nửa người, nhỏ thì chỉ bằng nắm tay.

Thẩm Tu Lâm ánh mắt dừng tại khối nguyên thạch cao đến ngửa người kia.

Đồng thời, Đông Phương Hiển cũng không kiềm hãm được đi hai bước hướng bên kia…