Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 150: Xứng đôi vừa lứa




Đi dạo một giờ trở về, mẹ Trương xắn tay áo đeo tạp dề, sớm chuẩn bị giúp hai chàng trai làm cơm tối. Cố Tiêu ở phòng khách cùng ba Trương uống trà, Trương Tư Nghị bị mẹ cậu gọi đến phòng bếp hỗ trợ.

Hai người xử lý thực phẩm chín mang tới trước tiên, cá hố chiên giòn có một nửa là thành phẩm, nửa còn lại là bán thành phẩm. Mẹ Trương dặn dò Trương Tư Nghị: “Một nửa rán chín để trong tủ lạnh lâu ăn không ngon, một nửa chỉ chiên qua dầu một lần, khi nào con và Cố Tiêu muốn ăn thì lấy ra đổ một ít dầu để chống dính chảo, hâm nóng là ăn được.”

Trương Tư Nghị mờ mịt gật đầu, định bụng sau đó sẽ nói lại cho Cố Tiêu.

Mẹ Trương hỏi: “Bình thường hai con ai nấu cơm nhiều hơn.”

Trương Tư Nghị bật ra: “Cố Tiêu.”

Mẹ Trương có vẻ hơi ngạc nhiên: “Đều là Cố Tiêu?”

Trương Tư Nghị: “Dạ vâng, không phải con đã nói rồi sao, anh ấy nấu cơm, con rửa bát, anh ấy nấu cơm ngon hơn con.”

Mẹ Trương thầm nghĩ, tại sao lại có một chàng trai hoàn hảo như Cố Tiêu, vẻ ngoài đẹp trai phẩm chất lại tốt, ở ngoài năng lực làm việc mạnh, ở nhà còn biết làm cơm làm việc nhà, nếu trong tiểu thuyết đam mỹ thì anh chính là chàng "công" tuyệt vời nhất trên đời...

Trương Tư Nghị cắt ngang suy nghĩ của mẹ Trương, cậu nói: “Lúc anh ấy nấu cơm con cũng không ngồi không đâu, con còn giúp anh ấy mà.”

Mẹ Trương: “...” Cuộc sống sinh hoạt cùng thuê chung nhà của hai thằng bé sao lại giống như hai vợ chồng vậy...

- Không được! Hứa Như Cầm, đừng tiếp tục nghĩ theo hướng không nên nghĩ, chẳng lẽ mày muốn con trai mày chơi gay sao?

Mẹ Trương ho nhẹ một tiếng, hỏi tiếp: “Em gái của Cố Tiêu không phải cũng ở Hải Thành à? Nhiều món ăn thế này, tối nay có cần gọi cô bé đến cùng ăn không?”

Trương Tư Nghị ngẩn người, theo bản năng hơi kháng cự: “Trường học của em gái anh ấy cách nơi này rất xa, đi tàu điện ngầm đã mất hơn một tiếng đồng hồ rồi.” Gọi Cố Diêu đến ăn một bữa cũng không sao, nhưng cậu sợ mẹ cậu lại suy nghĩ lung tung, dắt loạn tơ hồng.

Mẹ Trương rất kiên trì: “Hải Thành rộng như thế, hơn một tiếng chẳng đáng là bao, hơn nữa bây giờ mới có bốn giờ, đến cũng kịp ăn cơm chiều, nhanh, con đi hỏi một chút.”

Trương Tư Nghị mang theo vẻ mặt bí xị ra khỏi phòng bếp, hỏi Cố Tiêu trước: “Aiz, mẹ em muốn gọi em gái anh đến cùng nhau ăn cơm.”

Cố Tiêu đang nói chuyện với ba Trương, anh ngẩng đầu lên, ngừng hai giây, bình tĩnh nói: “Tự em gửi tin nhắn hỏi con bé đi.”

Trương Tư Nghị: “...” Cố Tiêu vậy mà không phản đối? Không kiếm cớ từ chối? Tùy tiện nói một câu “Em gái anh có lẽ không rảnh” không được sao!

Trương Tư Nghị buồn bực không thôi, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, gửi lên tin nhắn trong nhóm chat của ba người họ: “Gọi chiến hữu cách mạng.”

Hi vọng Cố Diêu không nhìn thấy, không nhìn thấy, không nhìn thấy... Tốt nhất là chờ hai, ba tiếng sau mới đọc được...

Cố Diêu: “Có! Tổ chức có gì giao phó?”

Trương Tư Nghị: “Chết tiệt, em trả lời thật nhanh!”

Cố Diêu: “Ha ha, vừa khéo đang nói chuyện phiếm với bạn em?”

Trương Tư Nghị: “Bây giờ em có rảnh không?”

Cố Diêu: “Làm gì?”

Trương Tư Nghị: “Ba mẹ anh đến, đều đang ở chỗ của anh trai em, mẹ anh muốn gọi em sang đây cùng nhau ăn cơm.”

Cố Diêu: “Tại sao em cảm thấy dì có ý khác? (→_→)”

Trương Tư Nghị: “Cảm giác của em không sai. (=_=)”

Cố Diêu hồi lâu mới trả lời: “Được thôi, em thu dọn một chút, lập tức đến ngay.”

Trương Tư Nghị: “!!!” Biết “Có ý khác” mà còn tới! Mạch não của Cố Diêu có vấn đề!? (= 皿 =)

Trở lại phòng bếp, Trương Tư Nghị uể oải nói: “Em ấy nói lát nữa đến.”

Mẹ Trương liếc nhìn Trương Tư Nghị, không hiểu sự chống cự và mất tinh thần của con trai, ngược lại dạy cậu sự lễ phép: “Việc này là việc cần làm, con bé tốt xấu gì cũng là em gái Cố Tiêu, ba mẹ đến, Cố Tiêu không tiện gọi, nhưng con phải bày tỏ thái độ một chút, người ta đến hay không là chuyện khác.”

Trương Tư Nghị: “...” Được thôi, mẹ cậu nói có lý.

Mẹ Trương làm một hơi bảy, tám món ăn, chiếc bàn nhỏ Cố Tiêu và Trương Tư Nghị bình thường dùng để ăn cơm không còn chỗ, Cố Tiêu xoay mở rộng chiếc bàn ra, lúc này mới đủ chỗ đặt.

Gần sáu giờ, Cố Diêu đến, đúng giờ ăn tối.

Hôm nay cô nàng mặc một chiếc váy liền thân hồng nhạt, phong cách đơn giản thanh lịch, trên chân là đôi giày da nhỏ màu xanh ngọc, vẻ ngoài nữ tính, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lớn cỡ bàn tay, đôi mắt to tròn trong veo như nước, tuyệt đối ai gặp cũng yêu.

Trương Tư Nghị cảm thấy cô gái có vẻ ngoài tựa tộc tinh linh như Cố Diêu đến bây giờ vẫn chưa có bạn trai quả thật không khoa học!

“Chào chú dì!” Cố Diêu lễ phép mở lời chào hỏi ba Trương mẹ Trương.

Ba Trương trước đó chưa từng gặp Cố Diêu, chỉ nghe mẹ Trương nhắc đến một lần, bà thổi phồng cô gái này giống như tiên nữ từ trên trời rớt xuống. Lúc trước ông còn cảm thấy mẹ Trương cường điệu, bây giờ tận mắt thấy, cũng hơi ngây người.

Cố Diêu phát hiện chó lông vàng bên cạnh, hưng phấn nói: “A! Chó chó!”

Nhìn thấy tính cách vui vẻ, sôi nổi lại không ngụy trang của Cố Diêu, mẹ Trương một lần nữa thất thủ, cười rạng rỡ đến mức bày ra tất cả nếp nhăn trên mặt: “Con chưa từng thấy con chó này?”

Cố Diêu vuốt ve chó hai lần mới miễn cưỡng buông ra, cô cười đáp: “Dạ, hồi trước cháu bận ở trường học viết luận văn tốt nghiệp, sau khi anh Tư Nghị chuyển vào cháu còn chưa đến đây.”

Mẹ Trương nhiệt tình tiếp đãi: “Đến đây, ăn cơm trước đi.”

Năm người ngồi xung quanh bàn, trong bữa cơm, ba Trương càng tỏ ra sự tò mò rõ ràng với Cố Diêu. Bình thường lúc ăn cơm ông nói chuyện rất ít, lúc này lại thay đổi bộ mặt, thông qua Cố Tiêu mà hỏi thăm mấy vấn đề, hỏi anh em gái anh mấy tuổi, đang học ở đâu, học ngành gì... Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy em gái Cố Tiêu xứng đôi vừa lứa với con trai nhà mình, nghĩ đến đây, nét mặt ba Trương rất dịu dàng.

Trương Tư Nghị quýnh muốn chết, căn bản không biết Cố Diêu định làm cái gì, trước đó không phải cô bé đã nói trong nhóm là sẽ giúp họ sao? Bây giờ quả thật giống như là cản trở chứ không giúp được gì, ba mẹ cậu chắc chắn lại nghĩ ngợi lung tung!

Sau bữa ăn, Trương Tư Nghị đen mặt đi rửa bát, ba Trương mẹ Trương ở bên ngoài nói chuyện rất lâu với hai anh em nhà Cố Tiêu, tiếng cười liền mạch không ngừng.

Trương Tư Nghị trút giận vung vẩy nước, Cố Tiêu tiến đến, còn lại gần hôn vành tai cậu một chút, Trương Tư Nghị gật mình kêu lên: “Anh làm gì!”

Cố Tiêu bất đắc dĩ nhéo mặt cậu: “Đừng xị mặt nữa, cười lên nào.”

Trương Tư Nghị: “...” Cười em gái anh! Bây giờ cậu cười thế nào được!

Cố Tiêu vỗ vai cậu, nói: “Anh biết em đang nghĩ gì, tối nay sẽ nói cho em.” Dứt lời, anh ra ngoài trước.

Sau khi Trương Tư Nghị rửa chén xong, năm người họ ngồi một lúc, ba Trương mẹ Trương dự định trở về khách sạn nghỉ ngơi trước. Cố Tiêu, Cố Diêu và Trương Tư Nghị cùng đi ra ngoài tiễn họ, tiện thể dắt Trấn Trạch đi dạo.

Lúc ra cửa mẹ Trương lo lắng nói, “Bây giờ là tám giờ ba mươi, trường học của Cố Diêu ở rất xa, còn phải trở lại sao?”

Cố Tiêu cười nói: “Dì yên tâm, ban đêm không để con bé trở về. Căn phòng Trương Tư Nghị ở ban đầu là để em gái cháu ngủ tạm thời”, Vừa nói anh vừa nhìn về phía Trương Tư Nghị, “Trương Tư Nghị, tối nay em đến phòng anh chen chúc vậy.”

Trương Tư Nghị: “... Dạ.”

Mẹ Trương rất hài lòng với sự sắp xếp này: “Đúng đấy, con gái quay về quá muộn vào ban đêm không an toàn chút nào.”

Sau khi đưa ba Trương mẹ Trương đến khách sạn, ba người họ lên đường trở về nhà, Trương Tư Nghị nhìn chằm chằm vào Cố Diêu, nói: “Này, em làm cái gì vậy?” Không phải cô không nhận ra bố mẹ cậu có ý gì, còn cố ý khiến họ hiểu lầm như thế, đúng là không còn gì để nói.

Cố Diêu đau khổ kêu rên: “Oan uổng em! Là anh em gọi em đến!”