Tro Tàn Của Yêu Thương

Chương 104




Huy Khang nói chuyện với luật sư, thái độ rất bình thản, như thể cậu không gấp gáp gì, chỉ là trả lời câu hỏi của luật sư mà thôi. Luật sư cho Huy Khang biết những thông tin pháp luật xoay quanh rắc rối của cậu lúc này, Huy Khang im lặng lắng nghe nhưng có vẻ không quan tâm lắm. Không có kiến thức sâu về pháp luật, Huy Khang chỉ nói:

- Tôi không biết tại sao người ta tìm thấy hàng cấm trong đám tang của ba tôi thì ngay lập tức tra còng vào tay tôi, điều đó khẳng định được tôi là tội phạm à? Chuyện này không thỏa đáng lòng dân, ít nhất là tôi.

- Cậu hai, các vấn đề liên quan đến pháp luật thường rất phức tạp, nhất là vấn đề luôn được chú trọng như ma túy.

- Sau này có thời gian tôi nhất định sẽ tìm hiểu thêm.

Nghe cậu nói vậy, luật sư liền nói:

- Cậu thật biết nói đùa, trong hoàn cảnh này, chúng ta nên nghĩ cách để cậu thoát khỏi rắc rối trước đã.

Huy Khang lại nói:

- Chắc chắn có người đã giăng bẫy để tôi sa vào, sa vào mà không thể chống cự. Luật sư, theo tôi, cách để trả lại sự trong sạch cho tôi tốt nhất chính là tìm ra chủ nhân thật sự của số hàng cấm đó. Về chuyện này, tôi cần xác minh lại một chuyện, nếu đúng như tôi nghĩ thì tôi có thể tự giải quyết. Cám ơn đã tới thăm tôi. Hãy giúp tôi gửi lời nhắn tới một người. Còn nữa, nói với mọi người, đừng ai tới đây.

Mọi người mà cậu nói dĩ nhiên luật sư biết đó là những ai, nghe cậu dặn dò xong, ông gật đầu rồi đứng dậy, khẽ cúi chào cậu rồi ra về.

Vì kẻ đó mà cậu không thể ở đám tang của ba tới phút cuối, không thể tiễn ông đoạn đường cuối cùng. Vì hắn mà trước mặt bao nhiêu người, danh dự, tiếng tăm bao nhiêu năm trong sạch của Khánh Huy phút chốc bị bôi vết nhơ, cũng vì hắn mà người dân vô tội như cậu bị tra còng vào tay như một tên tội phạm, hắn nhất định sẽ hối hận về chuyện này.

Đây mới thực sự là loạn, đối với Khánh Huy, ngay sau khi chủ tịch qua đời, cậu chủ - người mà tất cả mọi người đều trông đợi lại bị bắt vì liên quan tới ma túy. Chuyện này khiến lòng người hoang mang vô cùng, nhất là khi một số tạp chí, báo kinh doanh và các kênh thông tin điện tử bắt đầu đưa tin, thậm chí bài viết còn nằm ở trang nhất.

- Đúng là nhảm nhí! – Nhật Thiên ném tờ báo xuống bàn và nói.

Anh nhìn Minh Hân, cô vừa xuất hiện, anh hỏi:

- Cậu ấy không cho cô tới thăm à?

Minh Hân gượng cười khe khẽ:

- Đâu chỉ mình tôi.

- Cái thằng này thật là, phải nói chuyện thì mới biết cách giải quyết chứ.

Minh Hân đáp:

- Trong lúc này, có lẽ anh ấy mất đi nửa phần đẹp trai hấp dẫn nên không muốn gặp ai. – Cô cố ý đùa, có lẽ đang muốn giúp anh bớt lo lắng.

Nhật Thiên quả nhiên bật cười, anh chỉ chỉ vào cô bảo:

- Cô đó, bị cậu ấy dạy hư rồi, nói chuyện rất giống.

Anh không biết câu ấy chính là Huy Khang từ nói với cô, nhưng đối với Minh Hân, Huy Khang đẹp trai 24/24 cũng như cô từng nói. Đùa cợt là một chuyện, cô không thể yên tâm được, nếu cứ ở trong đó, làm sao cậu có thể chứng minh mình trong sạch? Mà những người ở đây, ngoài việc sắp xếp luật sư ra thì không biết phải làm sao, trong lúc này, còn bao nhiêu rắc rối phát sinh từ sau khi Huy Khang bị đưa đi, nỗi buồn về sự ra đi của ông vẫn còn chưa nguôi.

Một buổi sáng đẹp trời, vậy mà trong mắt họ dường như u ám nặng nề.

Hôm qua Hạnh Du cũng đã tới thăm sau khi đám tang kết thúc, cô đã biết việc xảy ra với họ, tuy nhiên, trong lòng cô lại nảy sinh một vài nghi vấn mà có lẽ cô chỉ nên nói với Nguyên Hạo để tránh gây ra hậu quả xấu nếu như điều cô nghĩ là sai.

Thấy Nguyên Hạo ngồi trên bậc thang – lối đi lên gác, Hạnh Du dừng lại một giây nhìn anh rồi đi tới, cô ngồi kế bên anh, im lặng vài giây rồi mới nói:

- Anh đang suy nghĩ làm sao để giúp Hoàng Huy Khang sao?

Nguyên Hạo ngoảnh sang nhìn cô, ánh mắt hiền, nụ cười hiền, cô đang muốn chia sẻ với anh nỗi lo lắng này, bận rộn với những rắc rối này.

- Anh đang nghĩ, chúng ta có nên nhân cơ hội này bỏ trốn không?

Hạnh Du phì cười, anh cũng vậy, trong lúc này anh lại nói đùa như thế, vậy cũng tốt, nghĩa là anh không quá áp lực. Nguyên Hạo nghiêm túc nói:

- Huy Khang không cho bọn anh tới, thời gian này, anh phải giải quyết chuyện ở tập đoàn. Đã đủ rắc rối rồi, nhờ phúc của các nhà báo, lại càng khó khăn hơn, ảnh hưởng từ dư luận phần nào khiến nhiều người hoang mang. Bản thân anh nhiều khi cũng thấy rất rối.

Nghe anh nói xong, cô mới hỏi:

- Nguyên Hạo, trong đám tang của ông chủ tịch, ý em là lúc cảnh sát tới khám xét và bắt người, có ông ấy không?

“Ông ấy”, Hạnh Du đang muốn nói tới Vương Đức Long, Nguyên Hạo bấy giờ mới dồn nghi ngờ về phía họ, thấy biểu hiện trên mặt anh, Hạnh Du nói tiếp:

- Ông ấy có một thuộc hạ tên là Trucky, anh ta đi theo ông ấy từ Hồng Kông về, trước đó, anh ta từng ở tù 6 năm vì dính dáng tới ma túy. Hiện tại, anh ta cùng một nhóm đàn em quản lý một số xới bạc và thường tới các quán bar. Họ không quậy phá hay gây sự nên dường như không bị chính quyền và cơ quan an ninh chú ý. Đó là Tài nói với em, em chưa từng gặp anh ta.

- Em nghi ngờ Vương Đức Long đứng sau chuyện này?

- Em hy vọng là không phải, nhưng anh đừng bỏ qua chi tiết này. Để em giúp anh tìm anh ta.

Nguyên Hạo nghiêm mặt, lắc đầu hai cái, anh phản đối nhẹ nhàng:

- Không.

Hạnh Du vẫn luôn làm hết sức có thể chỉ vì muốn giúp anh, ngay cả chuyện này cô cũng muốn tham gia, nhưng anh không thể để cô trở lại thế giới mà cô khó khăn lắm mới rời khỏi để đến đây. Nguyên Hạo nhẹ nhàng kéo cô lại, để cô tựa đầu vào mình, anh nói vấn đề gần như không liên quan:

- Nếu Huy Khang bình an qua khỏi chuyện này, anh sẽ thôi việc ở tập đoàn. Chúng ta chuyển đi, có một khu nghỉ dưỡng khá lớn mà chủ tịch để riêng cho anh, còn có một căn biệt thự. Anh quyết định rồi, chúng ta sẽ thực sự bỏ lại nơi này, chúng ta sẽ ở bên nhau, như anh đã hứa.

Đương nhiên tin, Hạnh Du nghĩ. Nhưng lòng cô lại nổi lên một lo lắng mới, nếu chuyện này thực sự do Vương Đức Long dàn xếp, vậy cuộc đụng độ này thực sự lớn rồi. Chuyện này đối với Hoàng Huy Khang chính là giọt nước tràn ly, chắc chắn anh ta sẽ không nhịn nữa, chuyện đã đến nước này, anh ta cũng không còn lý do gì để nhịn nữa, cô nghĩ.

Thấy Văn Hoàng tới, Huy Khang có thể chắc chắn việc này là do cha con họ dàn xếp, như vậy cũng có thể dễ dàng xử lý hơn, dù mục đích của họ là gì đi chăng nữa. Văn Hoàng cũng không bỏ qua cơ hội, chế giễu Huy Khang:

- Mày đây sao Hoàng Huy Khang? Nếu nhớ không nhầm, ba mày mới tắt thở mấy chục tiếng đồng hồ, thế mà mày lại đi nghỉ dưỡng thế này. Mày thật biết chọn thời điểm hưởng thụ đấy!

Bàn tay Huy Khang nắm chặt lại, ánh mắt không thể giết người nên cậu không thể hiện sự căm phẫn bằng cách đó, Huy Khang cũng là người rất biết kiềm chế, cậu nói:

- Cách chào hỏi không có gì mới mẻ, não của con người thật sự rất khó để cải tạo cho tiên tiến hơn. – Cậu vào vấn đề chính, nói: - Vương Văn Hoàng, mày nhận lời nhắn rồi tới đây nghĩa là thừa nhận chính mày sắp xếp vụ này. Cho nên…

- Cho nên tao tới đây để bày tỏ mong muốn của tao. – Văn Hoàng cướp lời, tỏ ra thương lượng. Anh ta cũng nói trực tiếp không vòng vo thêm nữa. – Tài liệu mày có, cùng với tài liệu Vương Hạnh Du đưa cho mày. Tao sẽ trả cho mày…

Văn Hoàng bỏ lửng câu nói, Huy Khang có thể đoán được phía sau là tự do, hoặc sự trong sạch, đại loại là vậy. Nhưng khác với suy nghĩ của cậu, anh ta nói:

- …trả cho mày Hoàng Minh Hân.

Huy Khang quay mặt đối diện thẳng với anh ta, trừng mắt. Được thấy điều đó, đối với Văn Hoàng lại là một niềm vui lớn.

Huy Khang dường như sắp điên lên nhưng không thể làm được gì.

Nguyên Hạo xuất hiện thật đúng lúc, ra gặp anh, Huy Khang không quan tâm tới gì khác, lập tức hỏi:

- Minh Hân đâu?

Rõ ràng cậu dặn không được tới, vậy mà lại sốt sắng hỏi tới Minh Hân như vậy, anh đáp:

- Ở nhà.

- Cùng với ai? Một mình à? – Huy Khang kiên nhẫn hỏi thêm.

Nhận lại cái gật đầu từ Nguyên Hạo, Huy Khang đập tay xuống bàn, thu hút sự chú ý từ nhân viên cảnh sát trông coi ở đó, cậu nén giọng nói:

- Anh mau quay về. Vương Văn Hoàng sẽ làm hại cô ấy.

- Vì lý do gì chứ?

- Vì em.

Huy Khang đáp ngắn gọn rồi tiếp tục giục Nguyên Hạo quay về, anh lập tức chạy đi. Về tới nơi, Nguyên Hạo gọi lớn tên Minh Hân nhưng không có hồi đáp. Chẳng lẽ đúng như Huy Khang nói, anh liền gọi điện cho cô.

Tiếng chuông điện thoại vang lên ngay giữa nhà, di động của Minh Hân ở trên bàn. Nguyên Hạo mở điện thoại của Minh Hân lên, thấy một clip, anh liền xem nó.

Đoạn clip chỉ hai mươi giây, vẻn vẹn ghi lại hình ảnh hai người mặc đồ đen đưa Minh Hân rời khỏi. Họ là thuộc hạ của Văn Hoàng, chắc chắn rồi.

Nói lại chuyện này với Huy Khang, Nguyên Hạo thấy cậu tỏ ra kích động. Ba cậu vừa mất, rồi cậu bị bắt vào đây, hai chuyện đó thôi đã không dễ chịu gì, giờ Văn Hoàng tiếp tục ra tay, đòn tấn công liên tiếp này khiến Huy Khang gần như đuối sức.

- Hắn ta muốn em đổi tài liệu lấy Minh Hân, cuối cùng vẫn là không cho em thoát khỏi tội danh này.

- Cậu quyết định thế nào?

Huy Khang nghiêm mặt, tỏ ra cương quyết, cậu nói:

- Em sẽ chứng minh mình vô tội, cũng sẽ cứu được Minh Hân, đồng thời, nhường nhà giam này lại cho bọn chúng.

Nguyên Hạo gật gật đầu, anh đem chuyện về tên Trucky nói lại với Huy Khang. Huy Khang không nghĩ rằng đó là một phương án khả quan, bởi nếu Nguyên Hạo tìm thấy hắn, có lẽ Vương Đức Long sẽ ra tay trước. Cơ hội loại trừ Huy Khang lần này được xem là chưa bao giờ khả quan hơn, hy sinh một tên Trucky có đáng gì. Tuy nhiên, Huy Khang vẫn đồng ý với Nguyên Hạo về cách đó, cũng coi như có một chút hy vọng. Riêng cậu, cậu cũng đã có tính toán riêng.

Lần gặp mặt tiếp theo của Huy Khang là với luật sư, cậu cần luật sư hỗ trợ một chút thông tin pháp luật.

- Tôi có thể được xét xử lưu động không? – Huy Khang hỏi.

- Cậu nói “được” sao? – Phản ứng đầu tiên của luật sư là sửng sốt, ông không biết Huy Khang đang nghĩ gì mà đặt câu hỏi như vậy, nhưng ông chắc chắn một điều, Huy Khang không biết xét xử lưu động là như thế nào. Ông nói: - Không bị cáo nào muốn bị đưa đi xét xử tại nơi cư trú, nơi làm việc cả, cậu sẽ phải chịu sức ép rất nặng nề từ dư luận, cộng đồng, những người xung quanh.

- Tôi vô tội, tôi không hề xấu hổ.

Huy Khang cứng đầu, luật sư lại nói:

- Cơ quan công an đã khởi tố ngay khi ấy, giờ đang trong thời gian truy tố, còn 4 ngày nữa sẽ đến phiên tòa sơ thẩm, việc cần quan tâm lúc này là làm sao để cậu được tự do. Cậu đang nghĩ cái gì mà lại mong muốn xét xử lưu động?

Huy Khang chống hai khuỷu tay xuống bàn, gần luật sư hơn một chút, cậu nói nhỏ:

- Tôi sẽ ra khỏi đây, như vậy tôi mới có cơ hội gỡ bỏ tội danh không thuộc về tôi.

- Cậu hai… - Dường như luật sư không còn lời nào.

- Hãy giúp tôi!

Luật sư nhìn cậu, phải tới một lúc lâu, như thể cố gắng quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của cậu để đoán xem cậu muốn làm gì, sau cùng, ông cũng gật gật đầu.

Trước lúc cậu đưa ra quyết định, Văn Hoàng nhất định không làm hại Minh Hân, Huy Khang phân tích một chút để Nguyên Hạo an tâm. Về phía anh, anh vẫn âm thầm tìm kiếm kẻ có tiền án ma túy là Trucky. Cho tới một buổi tối, tưởng như cố gắng của anh thu được kết quả tốt, nhưng không ngờ, đúng như lời Huy Khang nói, họ nhất định trừ khử Trucky. Gã bị đạn bắn chết ngay khi Nguyên Hạo đang lôi hắn ra từ một xới bạc trong ngõ vắng.

Ngước nhìn về hướng bay đến của viên đạn, Nguyên Hạo thấy Văn Hoàng, anh ta chỉ có một mình, lại ngang nhiên giết người ở nơi này.

- Chà, Trần Nguyên Hạo kìa! Mày tính lo hậu sự cho nó hay sao mà vẫn đứng đó? – Tài dùng chất giọng châm biếm hết sức có thể. – Mày phải đi chỗ khác, tìm cách chứng minh Hoàng Huy Khang vô can, đấy mới là cứu người, chứ mày lôi cái xác chết này về thì không có ích gì đâu, tao đang nghĩ cho Hoàng Huy Khang đấy!

- Vương Văn Hoàng, đồ khốn!

Xem nhẹ lời mắng từ Nguyên Hạo, anh ta nói tiếp:

- Mày nghĩ vì sao tao không cho mày một viên? Nếu tao làm thế, chắc bây giờ mày cũng đang nằm chết với tư thế khó coi y như thằng này vậy. Nhưng cảm nhận cái chết trong thời gian ngắn ngủi quá thì thiệt thòi cho mày, nên tao mới để mày trải nghiệm cảm giác viên đạn của tao không lấy mạng mày mà lấy đi hy vọng, sự nỗ lực của mày, cũng chính là hai chữ “vô tội” dành cho Hoàng Huy Khang. Thế nào? Như vậy có không khí hơn đúng không?

Đầu óc của hắn đã trở nên biến thái rồi, điên cuồng chỉ vì muốn loại trừ Huy Khang, cho nên hắn đã biến chất hoàn toàn, đến nước này có lẽ hắn không còn có thể cứu vãn nữa rồi.

Văn Hoàng bất ngờ ném khẩu súng trên tay ra phía xa, hất hàm nói với Nguyên Hạo:

- Tao chính thức cho mày một cơ hội, Trần Nguyên Hạo.

Không do dự, anh lập tức xông lên. Cuộc đọ sức dường như không có bên nào yếu thế, cũng không bên nào tỏ ra chiếm ưu thế. Nguyên Hạo trúng vài cú đấm của Văn Hoàng, khóe miệng rỉ máu, nhưng anh cũng đã có đòn tấn công trúng mục tiêu, Văn Hoàng lảo đảo sau khi bị tấn công vào chân và một cú đá móc lên cao của Nguyên Hạo. Hai người họ đánh nhau thêm một lúc. Không quá bất ngờ khi Nguyên Hạo áo chế Văn Hoàng, vòng tay kẹp cổ anh ta và ghì chặt.

- Tên khốn như mày nhất định phải chịu trừng phạt. Mày đã hại quá nhiều người rồi, tao không thể tha thứ được.

Nguyên Hạo không có ý định tha cho Văn Hoàng, nhưng anh phải khựng lại vì họng súng ở ngay sau đầu. Hắn không có ý định giết mình, bởi nếu có, đạn đã ra khỏi súng rồi, Nguyên Hạo nghĩ. Anh thả Văn Hoàng ra, nhanh như cắt đoạt lấy súng của người phía sau một cách dễ dàng rồi chĩa súng lại người đó.

Kile trong bộ vest chỉnh tề, anh tỏ ra thản nhiên khi Nguyên Hạo chĩa súng vào mình. Chờ Văn Hoàng qua cơn ho khan khó nhọc, Kile bình thản nói:

- Gọi Hạnh Du tới đây, chuyển lời của tôi, đến lúc cô ấy thực hiện lời hứa rồi.

Dù không biết giữa họ là gì nhưng Văn Hoàng cũng làm theo, rõ ràng sức ảnh hưởng từ Hàn Khoa tới hắn là không nhỏ.

Điện thoại bàn reo, Hạnh Du liền bắt máy.

- Anh muốn gì ở cô ấy? – Nguyên Hạo hỏi.

- Nực cười. – Kile nói. – Giữa chúng tôi không có gượng ép, đều là tự nguyện. Tôi đã cho Hạnh Du thời gian, như cô ấy muốn.

Hạnh Du có mặt rất nhanh, dường như cô đã sẵn sàng cho chuyện này từ lâu rồi nên thái độ của cô rất bình thản. Tới trước mặt Nguyên Hạo và Kile, cô nói:

- Anh về rồi à?

Kile gật đầu nhẹ, Hạnh Du quay sang Nguyên Hạo, cô kéo tay anh đang cầm súng hạ xuống. Lúc này, Kile được xem là tình địch, Nguyên Hạo không muốn Hạnh Du nghĩ mình đang dùng vũ lực áp chế anh ta.

- Nếu em đến sớm hơn một chút, có lẽ người em kéo tay sẽ là anh ta.

Kile cũng nói:

- Bắn súng với tôi là một môn thể thao, tôi chưa bao giờ hy vọng sẽ có máu đổ.

Hạnh Du không muốn hiểu lời hai người đàn ông nói, giờ phút này cô cũng không cần để ý nhiều như vậy, cô nghiêm túc hỏi Kile:

- Em nghĩ mình có đủ thời gian rồi, quyết định của anh thế nào?

- Anh chọn em. – Kile đáp nhanh và gọn, nhưng nói thêm. – Không cần biết em có phải Vương Hạnh Du nữa hay không?

Hạnh Du liền nuốt khan, vậy là Kile thực sự lựa chọn cô mà không bận tâm tới địa vị, anh chọn cô sau tất cả những chuyện cô đã làm. Anh quá khoan nhượng, có lẽ bởi vì anh thực sự yêu cô. Nhưng không hiểu sao Hạnh Du lại khóc, cuối cùng, cô quyết định:

- Em sẽ theo anh. Có điều, anh phải ngăn anh ta làm hại Nguyên Hạo.

Kile cười nhạt một tiếng, dù đã biết không thể thay thế, không thể xóa đi hình bóng người đó nhưng anh vẫn là một gã đàn ông cố chấp, hình thức gì cũng được, miễn là có được Hạnh Du.

Hai người họ rời đi mà không nói với Nguyên Hạo lấy một lời, xem anh không tồn tại sao? Nguyên Hạo bắt lấy cổ tay Hạnh Du giữ cô lại, cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

- Đã bảo chờ anh, đã bảo sẽ cùng đi mà! Bước lại gần anh!

Hạnh Du bỏ tay Kile, lại gần Nguyên Hạo một bước, cô chỉ tay lên ngực, rồi lên đầu Nguyên Hạo và nói:

- Em không đi đâu cả, em ở đây, và ở đây. Có câu, có duyên nhưng không phận, yêu thì cứ yêu thôi, em không hối hận.

Anh nhìn cô không nói gì, tay vẫn cứ nắm, và đôi mắt cũng đã rớm nước. Cứ để họ nắm tay và nhìn nhau mãi như vậy chẳng được ích gì, Hạnh Du theo Kile có lẽ là lối thoát an toàn nhất cho cô, đối với Nguyên Hạo thì lại là nỗi day dứt vô tận, nhưng dù sao Hạnh Du bình an là tốt rồi, nghĩ rồi, Kile đi tới, nắm lấy tay Hạnh Du kéo tuột khỏi tay Nguyên Hạo, anh đưa cô đi.

Tuấn Lâm lái xe về tới nhà, nhưng chưa kịp vào trong thì có thông báo tin nhắn vừa nhận, cậu phanh xe đọc ngay.

Bức ảnh Minh Hân bị trói nằm dưới nền gạch, kèm theo lời nhắn: Hoàng Huy Khang không có ở đây, tao cho mày cơ hội làm người hùng đấy!

Vương Văn Hoàng, Tuấn Lâm khẳng định, không do dự, cậu lập tức đánh lái theo hướng khác. Nhưng cậu vừa rời khỏi, một chiếc xe ô tô nhiều chỗ đậu ở xa liền tiến lại gần căn nhà, một đám đông những kẻ áo đen xuống xe, xông thẳng vào nhà không nể nang, hung hăng đánh hạ từng người một. Cuối cùng, họ bắt mẹ của cậu đưa đi.

Họ cất công đợi cậu về tới nhà mới gửi tin nhắn với mục đích rất đơn giản, nhìn thấy Tuấn Lâm đi chuyến này thì có thể chắc chắn cậu không quay về nhà bất ngờ, ngăn cản hành động của họ. Lần này, âm mưu của họ nhắm tới cả Tuấn Lâm và Huy Khang.

Minh Hân tỉnh dậy, cô nhanh chóng nhận ra tình cảnh lúc này của mình. Không chần chừ một phút nào, Minh Hân nghĩ cách cởi dây trói.

Cô nằm sấp người, vươn tay với xuống chân, cởi dây trói ở cổ chân. Thành công, Minh Hân lật người, thu chân lại và chui qua vòng tay trói, cô dùng miệng cởi dây thừng, cũng may họ không bịt miệng cô, Minh Hân cho đó là một điều may mắn.

- Như vậy mà cũng đòi trói tôi sao? – Minh Hân lẩm bẩm.

Cô thử mở cửa nhưng không được, dường như có tiếng bước chân, Minh Hân giữ im lặng, tránh về một bên, ngồi xuống. Người đó không nghi ngờ gì, mở cửa đi vào. Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Minh Hân lập tức duỗi chân ra, ngáng chân hắn, dù không thể khiến hắn ngã nhưng vẫn có thể làm hắn loạng choạng một bước. Minh Hân lập tức tấn công, cô dùng một cú đá sau động tác xoay người, lần này, hắn thực sự ngã chúi về phía trước. Minh Hân nhanh chóng ra khỏi phòng và đóng cửa lại, cô nhanh mắt tìm thấy một thanh gỗ, gài bên ngoài thay cho then cửa rồi chạy vội đi.

Cuộc tẩu thoát có vẻ khá dễ dàng, và sự thực là vậy, Minh Hân không thấy có ai canh gác, họ không hề nghĩ cô có thể thoát khỏi sự khống chế đó.

Thế nhưng, bước chân cô chậm lại rồi dừng hẳn khi nghe có tiếng động ở một căn phòng bên trái, dường như có ai đó đang cố gây tiếng động, âm thanh phát ra nặng nề.

Khu nhà hoang này khá rộng, nếu cô đoán không nhầm, đây là nhà xưởng cũ hay khu sản xuất của một công ty nào đó. Từ chỗ Minh Hân có thể nhìn thấy cây xanh, chứng tỏ cô ở gần với lối ra ngoài. Nhưng vẫn tiếng động đó…

Minh Hân thoáng do dự rồi đi tới, quả nhiên, cánh cửa hơi rung, bên trong, bà Giang Bội Giao cũng bị trói trong tình cảnh tương tự Minh Hân vừa nãy, bà đang dùng chân đạp cửa, cách làm này thường chỉ dùng khi biết rõ có người đang tìm mình, trong hoàn cảnh này có lẽ không phải cách hay, tuy nhiên, nó cũng đã may mắn thu hút sự chú ý của Minh Hân.

Minh Hân mở cửa, đầy cảnh giác, đến khi nhận ra bà thì cô liền xông tới. Đỡ bà dậy, Minh Hân nói:

- Là bác sao? Bác vẫn ổn chứ!

Lúc này, bà tỏ ra cảm kích, còn Minh Hân thì đang nghĩ, nếu bà Bội Giao bị bắt cóc, vậy Tuấn Lâm…

- Cẩn thận!

Bà Bội Giao hét lớn khi thấy phía sau Minh Hân xuất hiện người cầm gậy. Nhưng không kịp rồi, Minh Hân nhận lấy một gậy, cú đánh không nương tay một chút nào, cô lập tức gục xuống.

Khánh Ân xuất hiện phía sau người đàn ông vừa ra tay với Minh Hân, cô nhìn Minh Hân bất tỉnh một cái lạnh nhạt rồi hờ hững nói:

- Cám ơn vì cô ta vẫn hào hiệp cứu người, nếu không có lẽ đã chạy thoát.

Khánh Ân vừa cùng người đó đi khỏi thì Văn Hoàng tới, anh ta đi thẳng tới chỗ bà Bội Giao và Minh Hân. Khánh Ân không quan tâm lắm, vẫn đi tiếp.

Thấy Văn Hoàng, bà Bội Giao liền mắng:

- Tên khốn kiếp! Đúng là quỷ cha thì sinh quỷ con, hai cha con các người sẽ bị trời phạt.

Suỵt.

Văn Hoàng đưa tay lên miệng ra hiệu cho bà im lặng, thái độ cười cợt, anh ta nói:

- Đừng ồn ào! Cô gái này đang ngủ mà!

Nói rồi, hắn bế Minh Hân dậy, lại nói với bà Bội Giao:

- Vương Tuấn Lâm sắp tới rồi, tôi phải chuẩn bị hai tiết mục. Cô gái này cần nghỉ ngơi để hoàn thành tốt tiết mục thứ hai dành cho con trai bà.

Văn Hoàng để Minh Hân nằm trên nền gạch, anh ta sai người lấy nước lạnh hắt lên người cô, toàn thân ướt nhẹp, còn dặn người cứ một tiếng hắt nước một lần, dù cô có tỉnh dậy sau chấn thương vừa rồi cũng phải gục xuống vì sẽ cảm nhanh thôi. Khánh Ân nhếch miệng, vui vẻ nhận việc này.

Huy Khang được chuyển trại giam chờ ngày xét xử. Trên chiếc xe áp giải có bốn người, hai cảnh sát ngồi buồng lái, hai người ngồi phía sau canh chừng Huy Khang. Không biết tình cờ hay sắp xếp trước, một trong hai người đó lại là Tuấn Minh. Cơ hội này tốt như vậy, nếu đang giữ hai chiếc USB trên người thì Huy Khang có thể giao cho anh ta rồi, nhưng không.

Xe chạy được một quãng, Tuấn Minh nhìn ra bên ngoài qua đoạn lưới sắt nhỏ trên xe kín mít, anh nhìn sang viên cảnh sát ngồi cạnh Huy Khang, đó là một chiến sĩ trẻ, dựa vào quân hàm trên vai có thể thấy cậu ta kém Tuấn Minh tới hai bậc, Tuấn Minh nói:

- Cậu vẫn luôn tin tôi, như khi chúng ta kề vai tác chiến đúng không?

Cậu cảnh sát trẻ không đáp, chỉ dùng ánh mắt khó hiểu, lại hơi ngu ngơ, như vậy đủ cho Tuấn Minh kết luận rồi. Tuấn Minh mở còng tay cho Huy Khang, ném vào người cậu một bộ đồ, Huy Khang không phải kẻ ngốc, cậu hiểu ý anh. Tuấn Minh mở cửa xe, Huy Khang biết cần làm gì, cậu nói:

- Tôi vô tội, đây sẽ là phán quyết của tòa, tôi sẽ tìm ra kẻ buôn lậu thực sự. Tôi hứa với anh.

Huy Khang nhìn quanh, khi chắc chắn không có phương tiện giao thông nào cản trở, cậu đánh liều nhảy khỏi xe. Ngã lăn vài vòng khiến cậu cảm thấy hơi đau. Chuyện này, không rõ có phải do Tuấn Minh sắp xếp nên mới dễ dàng như vậy? Dù thế nào, Tuấn Minh cũng sẽ gánh trách nhiệm không nhẹ, biết vậy, Huy Khang nhất định phải làm được như lời mình hứa.

Huy Khang ghé qua một cửa hàng tạp hóa, cậu gọi điện thoại cho Nguyên Hạo, dặn dò chuyện gì đó rồi ngắt máy, chờ cuộc gọi lại.

Nguyên Hạo gọi điện thoại cho Văn Hoàng, thấy anh ta nhận điện, Nguyên Hạo nói:

- Theo lời Huy Khang, tao sẽ mang tài liệu tới cho mày, Minh Hân ở đâu?

Văn Hoàng im lặng trong tích tắc, dường như chừng đó thời gian đủ để cho những âm mưu của anh ta vào vị trí, sẵn sàng thực hiện, anh ta nói:

- Thú vị rồi đây! Được, tao sẽ chờ mày.

Hắn nói cho Nguyên Hạo biết địa chỉ, Nguyên Hạo thông báo cho Huy Khang, Huy Khang lại nói chuyện với anh một hồi khá lâu mới ngắt cuộc gọi. Nhưng vấn đề lúc này là cậu không có tiền để trả cho cuộc gọi vừa rồi của mình. Thấy chủ cửa hàng vẫn đang nhìn mình, Huy Khang đang nghĩ nên nói khéo thế nào thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một người, anh ta cố ý đội mũ để che mặt, người đó đưa tiền cho chủ cửa hàng, nói ngắn gọn:

- Điện thoại và Coca.

Anh ta quay đi, không nhìn Huy Khang lấy một cái, nhưng Huy Khang đã nghe thấy anh ta nói với cậu:

- Đi đi.

Huy Khang nhận ra người đó, có lẽ người đó cũng không nghĩ rằng có thể che giấu Huy Khang. Cậu khẽ cong môi cười rồi đi tới, vụt qua người đó, Huy Khang cũng học theo anh ta, không liếc mắt một cái, tuy nhiên, cậu cũng nói nhỏ:

- Cám ơn.

Huy Khang đi rồi, người đó mới ngẩng cao đầu, mở lon Coca uống rồi cũng cười khẽ, là trợ lý cũ của ông Hoàng Hải Đạt ba cậu.

Cuộc đời luôn có những tình cờ được xem là cứu mạng như vậy, hoặc chỉ đối với Huy Khang. Cậu hoàn toàn có thể hành xử giống một tên côn đồ, lưu manh mà gọi điện thoại hồi lâu không trả tiền, nhưng ngay cả khi bộ đồ trên người có đôi phần phác họa chân dung một tên xã hội đen thì Huy Khang vẫn không làm vậy, vì thế mà việc anh ta trả tiền giúp mình đáng để cám ơn, đáng chứ, Huy Khang nghĩ.

Bởi vì có địa chỉ chính xác nên Huy Khang nhanh chóng tới đó, khác với cậu, Tuấn Lâm vẫn còn chưa tìm ra.

Văn Hoàng trực tiếp cầm đầu nhóm người được sắp xếp để chờ Tuấn Lâm tự mình sa lưới, anh ta đang nghĩ rằng, khi thấy cả mẹ Tuấn Lâm ở đây, chắc chắn cậu sẽ rất bất ngờ, và hắn sẽ càng cảm thấy thú vị khi ai cũng là con rối trong trò chơi do mình thao túng. Bên cạnh đó, Văn Hoàng giao toàn quyền cho Khánh Ân canh giữ hai con tin, sẵn sàng đưa người tới chỗ hắn.

Anh ta không lo lắng phía Nguyên Hạo, kể cả khi Nguyên Hạo nói rằng sẽ mang tài liệu đến để cứu người, bởi lẽ, vẫn còn có Vương Đức Long, họ có kế hoạch hoàn hảo để đối phó một lượt những người này.

Huy Khang thấy Khánh Ân ở khu vực gần ngôi nhà đó, cậu không còn nghi ngờ gì về bộ mặt thật của Khánh Ân nữa, và chắc chắn Minh Hân đang ở trong đó.

- Đưa tôi tới chỗ Minh Hân!

Huy Khang dễ dàng tiếp cận Khánh Ân, cậu dí súng vào cô uy hiếp và đưa ra yêu cầu. Dù không quay lại nhưng phần nào cô cũng khẳng định được đó là Huy Khang, việc cậu xuất hiện ở đây khiến cô bất ngờ không ít.

Không che giấu bản thân trong vai một người bạn tốt nữa, Khánh Ân nở một nụ cười nhẹ rồi bước đi, có vẻ rất thuận theo yêu cầu của Huy Khang, nhưng chắc chắn trong lòng cũng đang suy tính nước đi tiếp theo.

Khánh Ân tra chìa khóa mở cửa phòng đang giam giữ Minh Hân. Thấy cô, Huy Khang liền xông vào, quần áo Minh Hân vẫn còn hơi ướt, tóc cũng vậy, một vài lọn tóc ướt, bết lại vắt ngang má cô. Mặt tái nhợt, đúng như Văn Hoàng tính toán, cô đang sốt cao, hơn nữa, cú đánh không khoan nhượng của gã đàn ông có lẽ đã khiến cơ thể Minh Hân bị tổn thương bên trong. Cô không bị trói nhưng hoàn toàn không biết Huy Khang tới, không nghe thấy cậu đang gọi mình nhiều câu liên tiếp.

Lợi dụng sơ hở, Khánh Ân chạy ra khỏi phòng và đóng sập cửa lại, ngay sau đó, cô khóa ngoài, nhốt cả hai người họ bên trong. Huy Khang chạy tới thử mở cửa nhưng không kịp, cậu tức giận đập tay lên cửa căm phẫn.

Huy Khang vuốt mái tóc cô rồi cởi áo khoác choàng lên người Minh Hân, cậu ôm cô vào lòng, chua xót nói:

- Anh xin lỗi.

Bên trong nhà Huy Khang lúc này chỉ có hai người, Nguyên Hạo và Nhật Thiên, theo lời dặn của Huy Khang, họ đã huy động số lượng lớn người để bảo vệ an toàn cho Tuyết Minh, cô không biết họ đang đối mặt với nguy hiểm như thế nào nhưng cô hiểu rõ, một người an toàn thì gánh nặng của họ sẽ vơi đi, phía cô, cũng không quá nguy hiểm, ít nhất, Tuyết Minh cũng có thể tự vệ, dù sao cô cũng từng là một cô gái mạnh mẽ với vị trí vệ sĩ cho một ông chủ lớn.

Huy Khang chỉ nói: “Hãy mang tài liệu đi tố cáo Vương Đức Long, em ra ngoài rồi, nhất định sẽ cứu Minh Hân. Dù không thể rửa oan thì cũng sẽ bắt ông ta cùng ngồi tù.”, thế nhưng, họ có mang vật chứng an toàn tới tay cơ quan điều tra hay không lại là chuyện không hề dễ dàng. Mức độ nguy hiểm rất cao, bởi nó liên quan trực tiếp và rất lớn tới Vương Đức Long, ông ta nhất định sẽ bất chấp tất cả để ngăn cản chuyện này.

Họ vốn là những kẻ xảo trá, một mặt hứa với Nguyên Hạo sẽ trao đổi vật chứng với Minh Hân, một mặt sẽ cử người đi đoạt lấy vật chứng từ tay Nguyên Hạo, còn Minh Hân và bà Bội Giao, chúng muốn dùng mồi câu tốt để bắt Tuấn Lâm ngoan ngoãn khuất phục. Trong khi đó, Huy Khang ở trong trại giam là một lợi thế lớn, nếu Văn Hoàng biết cậu đã ra ngoài, nhất định Minh Hân sẽ bị hại, vì Huy Khang không tuân thủ giao hẹn.

Đáp lại điều đó, Huy Khang cũng chuẩn bị vô cùng kỹ càng. Một mặt hứa với Văn Hoàng sẽ giao tài liệu chống lại Vương Đức Long cho anh ta thông qua Nguyên Hạo, để Minh Hân được an toàn, cậu biết cậu cùng Văn Hoàng sẽ không dễ dàng đạt được thỏa thuận như vậy nên mặt khác cũng sắp xếp để Nguyên Hạo mang tài liệu đi tố cáo, cậu tới đây, để cứu Minh Hân. Cuối cùng thì người chịu tội vẫn là cậu, tuy nhiên, nếu ngoan ngoãn nghe lời Văn Hoàng, có thể cậu sẽ mất Minh Hân, mất cả vật chứng chống lại họ, cũng có thể mất cả hai người bạn là Nguyên Hạo và Nhật Thiên, Văn Hoàng là người thế nào cậu hiểu rõ, lần này, nhất định phải dùng cả trí để đối đầu với hai cha con họ.

Nhật Thiên đi một chiếc mô tô phân khối lớn từ trong ra, anh đội mũ bảo hiểm nên những người theo dõi cũng khó để xác định đó là Nguyên Hạo hay Nhật Thiên, tuy vậy, khi thấy trên tay anh cầm một túi hồ sơ khá lớn, bọn họ lập tức cử một nhóm đi theo.

Được một lát, Nguyên Hạo lái ô tô đi ra, lần này, họ xác định rõ đó là Nguyên Hạo nên tất cả đi theo, hai nhóm người luôn theo sát Nguyên Hạo và Nhật Thiên, dĩ nhiên hai người biết chuyện đó.

- Anh ta đi một con đường tắt, rất có thể tới cơ quan công an. – Một người theo dõi Nhật Thiên thông báo cho bên kia.

- Ngăn hắn lại!

Nhận được lệnh, gã gật đầu với đồng bọn, lao lên chặn Nhật Thiên ở một đoạn vắng trên đường tắt mà anh đang đi.

- Không ngoài dự đoán, chúng hành động rồi. – Nhật Thiên báo với Nguyên Hạo.

- Cẩn thận.

Nhật Thiên cố ý đặt túi tài liệu lên xe rồi lao lên ứng chiến. Dù không khó khăn để chống lại bọn họ nhưng Nhật Thiên chọn cách thua trận. Anh nằm gục trên đất la đau đớn, bọn họ đi tới lấy số tài liệu trên xe anh rời đi.

Nhận được lời nhắn từ Nhật Thiên, Nguyên Hạo chạy xe thêm một lát rồi ghé vào một quán cà phê hè phố, ở đó có một người chờ sẵn, Tuấn Minh.

Thấy Tuấn Minh trong bộ thường phục, Nguyên Hạo không rõ có phải do thả Huy Khang đi hay không, nhưng họ vẫn nói chuyện thản nhiên như không hề có sự theo dõi từ đám người xấu, nhưng vấn đề họ nói tới hình như không liên quan tới công việc.

- Vương Hạnh Du, cô ấy vẫn tốt chứ? – Tuấn Minh hỏi thăm, có vẻ anh biết hết mối quan hệ của họ.

Trầm ngâm giây lát, Nguyên Hạo khẽ trả lời:

- Tôi để mất cô ấy rồi.

- Cô ấy đi theo tay tài phiệt đó sao?

Có lẽ Tuấn Minh biết khá nhiều về Hạnh Du, Nguyên Hạo lắc đầu nói:

- Nói như anh không đúng, Hạnh Du không bao giờ bỏ tôi cả, là tôi không giữ nổi cô ấy.

Tuấn Minh chợt cười, tình đến rồi đi, hợp rồi lại tan, nhưng có lẽ họ thực sự đã trao cho nhau tình yêu chân thành nhất, có chăng là thiếu một chữ phận. Anh nói, chỉ với mục đích an ủi hoặc chia sẻ:

- Nếu tôi là anh, tôi sẽ không nhấn mình trong cuộc tình mạo hiểm như vậy, nhưng hãy tin rằng cô gái đó sẽ hạnh phúc, hơn việc ở lại với những con người chỉ biết có đấu tranh.

Tôi không hề hối hận, Nguyên Hạo muốn nói như vậy, dù là chìm trong cuộc tình đầy nguy hiểm như Tuấn Minh nói để rồi Hạnh Du chọn ra đi để cả hai có thể ngoi lên mặt nước, hay chìm mãi ở đó, Nguyên Hạo cũng không hối hận. Tình đầu dành hết cho nhau, sâu trong tâm can cả hai không hề hối hận, chỉ là luyến tiếc, chỉ là vấn vương, chỉ là không thể nào quên, chỉ là chôn sâu mãi mãi.

Ước chừng đủ thời gian để Nhật Thiên xong việc, Nguyên Hạo bắt đầu hành động, anh lấy trong túi ra hai chiếc USB đặt lên bàn, đẩy về phía Tuấn Minh. Lúc này, nhưng kẻ theo dõi họ vừa vặn nhận được thông báo từ Vương Đức Long, tài liệu bọn chúng cướp được từ Nhật Thiên là giả, chỉ có một vài báo cáo sai lệch ở đầu, quả nhiên, những kẻ chỉ biết nắm đấm không biết kinh doanh đã làm việc không tốt, sợ rằng sẽ còn hỏng chuyện.

- Trần Nguyên Hạo mới là người giữ tài liệu thật! Nhanh lên!

Đám côn đồ vâng dạ rồi xuống xe, xông tới chỗ Nguyên Hạo và Tuấn Minh một cách hung hăng, mặc kệ đối tượng chúng tấn công là cảnh sát hình sự, mặc kệ địa điểm là quán nước hè phố có thể ngay lập tức có an ninh ập tới, điều này chứng tỏ bọn họ xem trọng số tài liệu mật này đến mức nào.

Nguyên Hạo và Tuấn Minh nhanh chóng thua trận, khác với lo lắng của những người kia, không hề có an ninh khu vực hay cán bộ công an nào tới can thiệp, Nguyên Hạo và Tuấn Minh lên xe như bỏ chạy, bọn họ lấy được hai chiếc USB lưu trữ thông tin.

Phía Nhật Thiên, anh cũng nhận được tin nhắn của Nguyên Hạo, lúc này, anh đã chuyển sang chạy xe hơi, cũng đã ở rất gần cơ quan công an, thế nhưng, những vết thương trên người không nhẹ như anh nghĩ, Nhật Thiên cần sơ cứu chúng, kết quả là, dù anh có cố gắng chịu đau thì rắc rối cũng đã tới. Vương Đức Long biết mình bị lừa lần hai, lão ta vô cùng căm phẫn, thầm nguyền rủa kẻ nào đã bày ra mưu này để đánh lừa mình, ông ta ra lệnh huy động người, kể cả khu vực báo án của cơ quan công an cũng không thể không xông vào.

Nhật Thiên chạy tới chỗ cán bộ công an đang gác, anh nói:

- Tôi muốn đưa bằng chứng tố giác tội phạm.

Cán bộ công an kia còn chưa kịp đáp lại thì một nhóm côn đồ hung hăng xông tới, thái độ hoàn toàn coi thường công an nhân dân khi chúng không hề dè chừng.

- Không kịp rồi, mau cứu tôi đi! – Nhật Thiên la lớn rồi chạy thẳng vào trong.

Anh không biết mình chạy tới khu vực nào, nhưng hễ thấy cán bộ nào mặc cảnh phục thì lập tức kêu cứu, anh nghĩ, bọn họ có thừa khả năng trấn áp đám côn đồ kia. Một tên liều mạng cầm súng nhắm tới Nhật Thiên, đã đến nước này, hắn làm vậy với mục đích bắt Nhật Thiên trả giá chăng?

Có lẽ chỉ khoảng một giây trước khi hắn thực sự nổ súng thì đã bị trúng đạn từ cảnh sát, lập tức gục xuống, kêu la, đám côn đồ nhanh chóng bị các chiến sĩ công an xử lý, áp giải vào trong, Nhật Thiên thở phào nhẹ nhõm, anh thầm nghĩ, công an nhân dân đúng là chỗ dựa an toàn cho người dân, vào đây rồi, chẳng phải sợ nữa.

Hoàng Long nhanh chóng nhận lệnh thanh tra từ cục thuế, cùng với những vấn đề khác về kinh tế, bên cạnh đó, cảnh sát tiến hành bắt giữ những kẻ làm ăn phi pháp với ông ta, nhờ những thông tin Hạnh Du có được, chưa hết, những nhân chứng may mắn trở về từ những chuyến buôn người cũng được bảo vệ an toàn để nói ra sự thật. Chỉ có điều, kẻ duy nhất liên quan tới ma túy – Trucky đã chết, vụ việc liên quan tới Huy Khang rơi vào bế tắc.

Minh Hân cựa người, Huy Khang lập tức chú ý tới cô, cô hít một hơi thật sâu cố chống lại cái lạnh.

- Minh Hân, em thấy sao? Minh Hân, nhìn anh xem nào!

Có lẽ cô chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng khi thấy Huy Khang, dường như sự mệt mỏi tan biến hết, cô khẽ gọi tên cậu, Huy Khang lập tức ôm chặt lấy cô.

- Anh xin lỗi. – Cậu lặp lại lời nói ấy. – Anh không biết mọi chuyện lại diễn ra như thế này.

Gặp lại nhau chưa lâu, cuộc trò chuyện cũng chưa được mấy câu, họ bị xen ngang bởi cái mở cửa bất ngờ. Huy Khang không có vấn đề gì, nhưng cậu chưa kịp phản ứng thì một cây súng chĩa vào họ khiến Huy Khang không thể manh động, người đàn ông xuất hiện cùng Khánh Ân, ngay lập tức họ chiếm thế chủ động.

Khánh Ân kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với hai người, cô nhìn Minh Hân kiệt lực nằm trong vòng tay Huy Khang, nhếch miệng một cái, cô bắt đầu nói:

- Em khỏe không?

Câu hỏi của cô nhẹ nhàng, nếu không phải đã biết rõ về cô thì ai cũng nghĩ đó là một câu hỏi đầy quan tâm, nhưng Huy Khang lại hiểu rất rõ.

- Chị. – Minh Hân khó nhọc gọi cô. – Chị làm gì ở đây vậy?

Khánh Ân nghiêng đầu đáp, giọng điệu đã thay đổi:

- Xem cô chết dần chết mòn, không được à?

Minh Hân tin Huy Khang nói thật, kể từ ngày cô tận mắt xem đoạn băng có sự xuất hiện của Khánh Ân, nhưng quả thực cô vẫn luôn giữ trong lòng một lời giải thích, Khánh Ân nhất định có nỗi khổ không nói ra, ngày hôm nay, cuối cùng cũng có cơ hội để hỏi cho rõ.

- Tại sao chị làm tất cả những chuyện này? Hãy cho em một lời giải thích! Có được không?

Mới nói có ba câu, Minh Hân phải khó nhọc nuốt khan, cổ họng cô khô quá. Khánh Ân nghiêm mặt lại, nói:

- Hoàng Minh Hân, tôi hỏi cô, sau đám tang của Tuyết Liên, cô có quay lại nhà thờ không?

Minh Hân gật đầu, Khánh Ân nắm chặt bàn tay, cô lại hỏi:

- Cô quay lại đó…có phải để xóa dấu vết của sự việc không?

Minh Hân lại gật đầu, lần này thì Khánh Ân nắm chặt tay đến nỗi móng tay bấu vào thịt, cô kích động xông tới định đánh Minh Hân, nhưng Huy Khang ôm chặt lấy Minh Hân bảo vệ, gã đàn ông vẫn luôn chĩa súng vào hai người họ tiến thêm một bước. Khánh Ân dừng lại, cô ngồi xuống ghế nói tiếp:

- Vậy cô còn hỏi tôi vì sao làm vậy à? Sao cô không hỏi mình vì sao làm vậy? Vì sao cô làm vậy với Tuyết Liên? Cô ấy vô tội, đứa trẻ cũng vô tội.

Lần này Minh Hân lắc đầu, cô nói:

- Em không làm gì chị ấy hết. Nếu đây là lý do cho những sai lầm của chị thì chị thực sự đã sai rồi, chuyện xảy ra với chị Tuyết Liên không phải do em.

- Câu trước cô đã thừa nhận quay lại đó, thừa nhận xóa dấu vết ở hiện trường, vậy mà lại phủ nhận, cô đang sợ đấy à? Nói cho cô biết – Khánh Ân chỉ tay vào Minh Hân – cô nhất định phải chịu trừng phạt!

Khánh Ân vì hiểu lầm nên mù quáng làm sai rất nhiều chuyện, tình cảm chị em tốt đẹp giữa họ mới đi đến ngày hôm nay, Minh Hân nghĩ.

- Chị hiểu lầm em nên mới làm những chuyện như vậy, em có thể hiểu, nhưng chị làm việc cho Vương Đức Long thì lại khác, chị bán mình cho quỷ dữ, đó mới là sai lầm nghiêm trọng nhất. Nếu chị muốn trừng phạt, chị tự trừng phạt chính mình đi – Minh Hân không muốn nói chuyện này ra, nhưng xem ra nếu không nói, Khánh Ân sẽ vĩnh viễn không hiểu ra được. – bởi vì tai nạn thương tâm xảy ra với chị Tuyết Liên là từ sơ suất của chị mà ra.

Khánh Ân tròn mắt bất ngờ, cô không biết Minh Hân định nói chuyện gì, Huy Khang từ đầu tới cuối lặng thinh nghe hai cô gái nói chuyện, nhưng cậu cũng phần nào hiểu ra.

Minh Hân nói:

- Chị Tuyết Liên trượt chân ngã chứ không có ai xô đẩy, chị ấy trượt chân bởi vì trên bậc thang có dầu ăn, chị đã hiểu chưa? Em quay lại đó là để lau sạch vết dầu ấy đi, em không muốn chị biết chuyện rồi sẽ trách mình, nhưng em không ngờ, chị lại suy nghĩ theo một hướng hoàn toàn khác.

Cả ba người trong phòng đều nghe rõ lời cô, Huy Khang cùng người đàn ông kia cũng đã hiểu ra nhiều phần của câu chuyện, Huy Khang nghĩ, Minh Hân còn nhỏ tuổi như vậy đã biết nghĩ cho người khác, rất chu đáo, nhưng đáng tiếc, lo lắng của cô đặt sai chỗ, để rồi chính cô nhận lấy những rắc rối. Riêng Khánh Ân, cô bàng hoàng cả người, gương mặt đờ đẫn, dường như lời Minh Hân đã tác động vào nơi sâu nhất trong trái tim cô, không phải vì nó quá sâu sắc mà bởi vì Khánh Ân là người trong cuộc, cô biết mỗi một câu sự thật mà Minh Hân nói ra có sức nặng như thế nào.

- Sao có thể? – Khánh Ân đứng dậy, tay cô lại bấu chặt thêm lần nữa, lần này, máu đã rỉ ra. – Sao người hại chết Tuyết Liên lại là tôi? Không thể nào! – Khánh Ân lắc đầu.

Người đàn ông bên cạnh Khánh Ân lên tiếng, nói với cô:

- Jane, Vương Văn Hoàng sắp tới rồi.

- Chúng ta đi. – Khánh Ân đã bình tĩnh hơn, trước tiên, cô cứ biết như vậy đã, chuyện ngày hôm nay không phải chỉ của mình cô, còn có Văn Hoàng nên Khánh Ân làm việc vẫn cần xem xét.

- Chị. – Minh Hân gọi. – Chị thả chúng em ra đi! Chị biết em không có lỗi, chị biết Vương Văn Hoàng tàn nhẫn và luôn toan tính, chị thả chúng em ra được không?

Khánh Ân chậm lại, người kia vẫn chĩa súng uy hiếp, Khánh Ân suy nghĩ mất một lát rồi rút trong túi ra một tấm thẻ, cô ném xuống đất sau đó rời khỏi, cánh cửa lại khóa.

Người đàn ông vừa nãy đứng khá xa nên Huy Khang không có cơ hội phản công, hơn nữa, Minh Hân lại đang ốm. Cậu không tỏ ra lo lắng lắm, vẫn ôm lấy Minh Hân và bắt đầu quan sát xung quanh, thì ra ở đây có một chiếc máy quay, chứng tỏ Vương Văn Hoàng luôn theo dõi họ.

Không được bao lâu, cánh cửa bị đạp tung, Văn Hoàng đằm đằm sát khí xông vào, anh ta kích động vô cùng, Huy Khang căn cứ vào đó xác định, Vương Đức Long đã sa lưới.

- Tao phải giết mày, thằng khốn! – Văn Hoàng rút súng nhắm vào Huy Khang.

Một tên đàn em ngăn hắn lại, nói:

- Vương Tuấn Lâm tới rồi, nếu không nhanh, hắn ta sẽ cứu được người, hơn nữa, ông chủ dặn phải bắt sống Hoàng Huy Khang mang tới.

Văn Hoàng cố gắng kiềm chế, Huy Khang nghe vậy liền khiêu khích:

- Trước lúc chết muốn dốc bầu tâm sự với tôi à? Nói với ông ta rằng ông ta chạy không thoát đâu, nếu muốn nói chuyện, tôi sẽ sắp xếp thời gian vào trại giam thăm ông ta.

- Mày… - Văn Hoàng lại giơ cây súng lên, nhưng tên kia lần nữa cản lại. Cuối cùng, họ đóng cửa lại và rời đi.

Bọn họ đi rồi, Huy Khang trấn an Minh Hân:

- Không sao đâu, bởi vì anh ở đây.

Cô gật đầu, mệt mỏi dựa vào người cậu. Lúc này, Huy Khang mới liếc mắt nhìn tấm thẻ Khánh Ân để lại, có lẽ cậu biết nên dùng nó vào việc gì rồi.

Tuấn Lâm xoay người tung một cú đá vào một tên đàn em của Văn Hoàng, hắn ta ngã về sau một đoạn, đúng lúc Văn Hoàng đi tới, túm lấy hắn. Anh ta tỏ ra thản nhiên nói với Tuấn Lâm:

- Tao đã cho mày cơ hội cứu mỹ nhân rồi, sao mày vẫn chậm quá vậy? Chậm hơn cả thằng chạy từ trong tù tới.

Tuấn Lâm thắc mắc không biết có phải Huy Khang đã tới hay không, nhưng đã tới đây, nhất định phải giải quyết hết chuyện này.

Văn Hoàng búng tay một cái, đàn em của hắn mang tới một chiếc laptop, mở ra, Tuấn Lâm thấy Huy Khang và Minh Hân đang ở trong phòng, nhìn qua cũng biết Minh Hân không ổn, còn Huy Khang thì chỉ có thể bất lực ở bên, Tuấn Lâm nhận định tình hình sơ qua là như vậy.

- Chưa hết đâu. – Văn Hoàng nói rồi dùng một thao tác trên máy tính, màn hình chia đôi, chỗ Huy Khang và Minh Hân thu lại một nửa màn hình, bên kia xuất hiện hình ảnh bà Bội Giao.

- Mẹ! – Tuấn Lâm trừng mắt, nhìn vào màn hình rồi nhìn Văn Hoàng.

- Tao gọi mày tới đây không phải để thương lượng, nên đừng ngu ngốc hỏi tao làm sao mới thả người, tao không có ý định đó. Thế nhưng, tao vẫn cho mày cơ hội.

Văn Hoàng phất tay một cái, tất cả những người đang chĩa súng vào Tuấn Lâm ở phía sau anh ta lập tức hạ vũ khí, Văn Hoàng tiến lên một bước, nói với Tuấn Lâm:

- Hạ được tao, mày cứu được một người. Nhắc cho mày nhớ, mày chỉ cứu được một người. Nếu mày thắng tao, một trong hai người phụ nữ mày yêu sẽ được sống.

Tuấn Lâm rơi vào thế bí, cậu phải chọn một trong hai người. Đây là sự lựa chọn mạng sống của họ, đối với Tuấn Lâm thì thực sự là một chuyện không thể quyết định trong một giây như câu hỏi có hay không thường gặp. Chưa nói tới chuyện chọn ai, hạ được Văn Hoàng đang là một thử thách khó qua, nhưng không vì vậy mà cậu mất lòng tin, Tuấn Lâm tin rằng, cậu sẽ chiến thắng tên này.

Tuấn Lâm không có vũ khí, cậu cũng không thể có cơ hội đánh bất ngờ nên Văn Hoàng không làm gì khi cậu lại gần chiếc máy tính, anh ta cho rằng Tuấn Lâm đóng máy tính lại vì không muốn bị phân tâm, cũng được, anh ta đồng ý. Và thế là cuộc đọ sức giữa họ bắt đầu, một trận đấu công bằng như Văn Hoàng từng đấu với Nguyên Hạo, có điều, lần này anh ta liệu có thất bại như lần trước hay không?

Bên trong, Huy Khang không thể ngồi yên được nữa. Cậu nghe người vừa nãy nói Tuấn Lâm sắp tới, cậu đoán rằng bọn họ nhất định đánh nhau. Không quan tâm tới việc có ai quan sát cậu và Minh Hân hay không, Huy Khang cứ ra ngoài trước đã. Cậu đặt Minh Hân nằm xuống rồi nhặt lấy tấm thẻ của Khánh Ân, cửa tay vặn, vậy thì cậu có thể dùng nó mở khóa. Huy Khang lấy chiếc thẻ, cố nhét nó vào khe tiếp xúc của mép cửa, đẩy chốt cửa ra.

Không dễ như cậu tưởng tượng, nhưng cuối cùng cũng đã thành công. Huy Khang quay lại đỡ lấy Minh Hân.

- Em đi được không?

Minh Hân gật đầu, Huy Khang dìu cô dậy và đi. Hai người họ chạy ra ngoài, âm thầm nhìn xung quanh, Huy Khang thấy có đông người, cậu có thể thoáng thấy Văn Hoàng và Tuấn lâm đang đánh nhau, không quan tâm được nhiều, cậu đưa Minh Hân ra chỗ cửa sổ lớn mở ra ngoài, hai người leo qua thoát thân trước. Họ thấy Khánh Ân rời đi và chắc chắn cô cũng đã thấy họ. Việc cô để lại tấm thẻ chính là cho họ cơ hội thoát khỏi đây nên cả hai không lo cô sẽ bắt họ lại.

May mắn hơn nữa là, Nguyên Hạo và Nhật Thiên đã tới, họ gặp nhau xem như là ân huệ lớn, Huy Khang giao Minh Hân lại cho Nguyên Hạo, nói:

- Minh Hân không khỏe, đưa cô ấy đi trước. – Cậu nhìn sang Nhật Thiên, thấy anh cũng bị thương nên nói: - Cả ba người đi đi.

- Còn cậu? – Nhật Thiên hỏi.

- Em không thể bỏ mặc Vương Tuấn Lâm được. Đừng lo, em sẽ tìm cách chạy chứ không đánh với họ đâu.

Huy Khang và Tuấn Lâm ở cùng một đội cũng khiến họ yên tâm phần nào, hai người đều có trí, nhất định sẽ vượt qua.

- Em xin hai người đó! – Có vẻ Huy Khang cho rằng họ đang do dự nên nói thêm: - Nguyên Hạo, Vương Đức Long đang bỏ trốn, hai người lại đang bị thương, anh nhất định phải đi cùng để bảo vệ cho họ.

Nguyên Hạo gật gật đầu, Huy Khang hôn khẽ lên trán Minh Hân, nói:

- Anh sẽ về.

Lại chọn nguy hiểm, Huy Khang là vậy, nhưng khi hứa sẽ về thì nhất định sẽ về. Huy Khang vừa đi khỏi, Minh Hân kiệt sức ngất đi, Nguyên Hạo bế cô lên xe rồi cùng Nhật Thiên trở về.

Huy Khang có thể thuận lợi thoát khỏi cũng nhờ may mắn từ việc Tuấn Lâm đóng màn hình laptop nên không bị phát hiện, nhưng cậu không biết mẹ của Tuấn Lâm cũng là con tin trong tay Văn Hoàng.

Có vẻ Tuấn Lâm đã cố gắng hết sức, thậm chí phải nhiều hơn những gì mình có thể để đánh bại Văn Hoàng. Dường như không phải chuyện gì cố gắng cũng thành công, nhưng Văn Hoàng đã để lộ sơ hở, và Tuấn Lâm rất biết chớp cơ hội, cậu ra một đòn khá mạnh bằng chân ngay phía tai trái Văn Hoàng khiến anh ta lùi sau mấy bước liền, có vẻ hơi choáng. Nếu không nhân cơ hội này thì có lẽ người thua sẽ là cậu, nghĩ vậy, Tuấn Lâm xông lên tấn công một cách liên tục, lúc này, Văn Hoàng lùi lại, sát với đàn em của anh ta.

- Nếu đã là cuộc đấu công bằng, thì hãy thẳng thắn thừa nhận sự thất bại đi.

Nghe Tuấn Lâm nói, Văn Hoàng chỉ cười nhạt, chừng đó đủ để phân định thắng thua dù trong lòng vẫn không phục bởi anh ta biết rõ thực lực của Tuấn Lâm, so với mình quả thực vẫn có khoảng cách, chỉ là Tuấn Lâm may mắn chút thôi. Điều anh ta xem là thú vị lúc này là Tuấn Lâm sẽ lựa chọn cứu mạng của ai.

- Sẽ có một người được sống như tao đã hứa, mày chọn đi!

Tuấn Lâm chợt nuốt khan, đây mới là giờ phút khó khăn, trong khi Tuấn Lâm giữ im lặng thì một tên đàn em của Văn Hoàng đi tới, thì thầm với anh ta vài câu, sắc mặt anh ta nghiêm lại rồi thả lỏng, anh ta nói với Tuấn Lâm:

- Mày không cần nghĩ nữa, có người chọn cho mày rồi!

Anh ta nói rồi xoay chiếc laptop cho Tuấn Lâm xem, Minh Hân và Huy Khang đã không còn ở đó.

- Hoàng Minh Hân được cứu rồi, vậy nhé!

Văn Hoàng quả thực là một tên xảo trá, đó là lý do vì sao anh ta không giận dữ khi biết Huy Khang và Minh Hân đã thoát được.

- Đi thôi. – Văn Hoàng phất tay ra lệnh cho đám đàn em.

- Thả mẹ tao ra ngay! – Tuấn Lâm đuổi theo Văn Hoàng và hét lên, nhưng cậu phải đứng lại vì Văn Hoàng quay người chĩa súng về phía cậu. Anh ta lại nói:

- Mày đừng tưởng tao tha cho mày. Hôm nay tao không giết mày bởi vì tao muốn cho mày cơ hội. Mày phải làm gì đó để giúp cho trò chơi của tao trở nên thú vị nên mày hãy chờ đi! Nha!

Văn Hoàng cười khả ố rồi trở vào bên trong đưa bà Bội Giao ra. Vừa bước ra khỏi cửa chính của khu nhà, Văn Hoàng nghe thấy tiếng nói:

- Thả người đi!

Huy Khang xuất hiện từ bên tường, tay cậu cầm súng và đang nhắm thẳng vào Văn Hoàng. Thấy vậy, không chờ Văn Hoàng ra lệnh, đàn em của anh ta lập tức rút súng, nhắm tới Huy Khang, Tuấn Lâm và cả bà Bội Giao. Văn Hoàng đắc ý nói:

- Mày có một, nhưng tao có rất nhiều. Mày bắn tao, bọn họ sẽ bắn cả ba người chúng mày. Liệu tao có bị thiệt không?

Huy Khang không hạ súng xuống, cậu nhìn sang Tuấn Lâm, hành động này rất đơn giản nhưng chứng tỏ rằng Huy Khang không sợ chết, cậu muốn xem phản ứng của Tuấn Lâm. Tuấn Lâm lựa chọn rút lui, vì đây là hy vọng sống duy nhất cho mẹ cậu, kể cả làm con tin trong tay Văn Hoàng, nhưng ít nhất cũng không mất mạng ngay lúc này.

Cậu lắc đầu, Huy Khang lại nhìn Văn Hoàng, cậu nói như thể bắt được toàn bộ suy nghĩ của Văn Hoàng:

- Mày cũng không muốn chết, nên hôm nay sẽ không có súng nổ, tao với mày sẽ tính toán tất cả những món nợ vào lần khác.

Văn Hoàng ra hiệu cho đàn em đưa con tin đi trước tránh xảy ra sơ suất, cuối cùng là anh ta. Hồi nãy tha cho Tuấn Lâm là vì có tính toán khác, muốn dùng Tuấn Lâm trong âm mưu dụ cả Huy Khang, không ngờ Huy Khang lại tự tới, cơ hội tốt như vậy nhưng anh ta không thể ra tay, bởi vì anh ta biết rõ, Huy Khang dám đổi với anh ta, nhưng cậu đã nói đúng, Văn Hoàng không muốn chết.

Huy Khang nói với Tuấn Lâm:

- Mục đích của họ không phải bà ấy, bà ấy sẽ an toàn.

Sức nhẫn nhịn của Tuấn Lâm có vẻ rất cao, từ nãy tới giờ, thấy mẹ mình trong nguy hiểm nhưng cậu cũng chỉ nắm chặt bàn tay, Tuấn Lâm biết rõ dù kích động cũng không giải quyết được gì, hơn nữa, cậu không thể trút giận lên Huy Khang được, Huy Khang có ý tốt, Tuấn Lâm hiểu.

Tuấn Lâm thậm chí còn bình tĩnh hơn như vậy khi lên tiếng hỏi han về Minh Hân, cậu nói:

- Minh Hân thế nào?

Huy Khang mỉm cười, đáp ngắn gọn:

- Chắc là đang nhớ và chờ tôi.

Dứt lời, cậu đi ngay, nên không biết Tuấn Lâm đã dùng ánh mắt như thế nào để nhìn mình. Tuấn Lâm thôi trông theo Huy Khang, cậu cúi đầu rồi cũng rời đi.

Lúc tỉnh lại, Minh Hân thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, xung quanh là một màu trắng, nhưng trước mắt có một người, người đó mặc một chiếc sơ mi trắng. Huy Khang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, thấy Minh Hân tỉnh lại thì ngồi hẳn bên mép giường, chống một tay qua người cô, chăm chú quan sát, hình như cậu đã ở đây rất lâu rồi, chờ cô mở mắt.

Minh Hân đột nhiên trở nên vội vã, cô vươn người ôm lấy Huy Khang và khóc, Huy Khang cũng siết chặt lấy cô, Minh Hân đã nhỏ bé lúc này trông càng yếu ớt.

- Những chuyện tồi tệ đang diễn ra làm em rất sợ, em cứ sợ anh không về.

Giọng cậu trầm ấm đáp:

- Anh không sợ mọi chuyện tệ đi, anh chỉ sợ tình trạng em tệ đi.

Minh Hân hôn Huy Khang, chủ động nhưng cũng rất lúng túng, vụng về, cô quàng tay ôm cổ cậu, Huy Khang cũng nhiệt tình đáp lại, cậu chống một tay xuống giường, dùng một tay đỡ dưới eo cô. Thế giới của họ lúc này chỉ có duy nhất đối phương.

Nhật Thiên đi lấy kết quả kiểm tra của Minh Hân, vừa về tới phòng bệnh, anh sựng lại vì thấy hai người đang ở bên trong, ôm hôn thắm thiết, Nhật Thiên hơi sửng sốt, anh quan sát họ vài giây rồi kết luận:

- Đúng là bị dạy hư thật rồi!

Mấy ngày này Huy Khang sống trong nhà của Tuấn Minh, đây không phải kế lâu dài, nhưng hai người họ đã có kế sách cho việc điều tra vụ rắc rối liên quan tới Huy Khang. Tuấn Minh quả thực rất tin tưởng Huy Khang, cũng rất có lòng tin vào suy nghĩ của mình, nếu không, anh đã không mạo hiểm đem cả sự nghiệp, đạo đức người cảnh sát nhân dân ra cược cho cậu trong ván này.

Buổi tối, hai người tìm tới một quán bar, đây là địa bàn của tên Trucky. Họ ngồi ở quầy bar rất lâu, đến khi đã khá muộn, Huy Khang sốt ruột nói:

- Anh muốn chờ tới khi nào đây! Chỉ cần trình tấm thẻ của anh ra, muốn ai hợp tác điều tra mà không được.

Tuấn Minh xoay xoay lon bia, nửa đùa nửa thật:

- Tấm thẻ đó tôi mang đi gửi rồi.

Vậy là anh thực sự đã cược tất cả cho Huy Khang, mang lòng tin đặt hết ở chỗ cậu, anh thực sự tin Huy Khang vô tội, anh vẫn nghĩ rằng có ai khác nhúng tay vào, thậm chí tin rằng đó chính là tên tội phạm đang là mối quan tâm lớn của cảnh sát – Vương Đức Long. Quen biết nhau chưa được bao lâu, Tuấn Minh đối xử thế này khiến Huy Khang vô cùng cảm kích.

Có vẻ đã đến thời điểm mà Tuấn Minh chờ đợi, anh bắt đầu nói chuyện với anh chàng nhân viên quầy bar.

- Trucky dạo này có thường tới đây không?

Anh chàng kia nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc, nửa như dò xét:

- Anh quen biết Trucky?

Anh tỏ ra bình thản diễn:

- Nhớ lần trước gặp là ba bốn tháng trước gì đó, nghe nói hắn hay lui tới đây, hôm nay bạn cũ ghé qua mà không ra đón tiếp.

Huy Khang cũng phối hợp:

- Sao vậy? Chẳng lẽ hắn không kể về chúng tôi bao giờ sao? Cái tên phụ nghĩa này!

Người kia tuy không quá xem trọng việc này nhưng nếu có quen biết thì nói chuyện cũng không phải giữ ý nhiều, anh ta nói:

- Trucky đã chết rồi. – Thấy Huy Khang và Tuấn Minh đều tỏ ra bất ngờ, anh ta nói tiếp: - Chính xác mà nói, Trucky đã bị diệt khẩu sau khi giúp ông chủ một vụ lớn.

- Vụ lớn? – Tuấn Minh vờ hỏi.

- Nghe nói liên quan tới hàng trắng.

Trucky vốn có tiếng vì làm ăn món hàng này. Chuyện này hai người họ đều đã biết, họ tới đây là để lấy thêm thông tin làm rõ chuyện này.

- Ông chủ mà anh nói ra tay độc ác vậy sao? Giết hết những người có liên quan à?

Lần này, tới lượt anh chàng kia tỏ ra hơi bất ngờ, rồi anh ta khẽ cười nhếch miệng, hỏi:

- Sao anh nghĩ có nhiều hơn một người liên quan?

Tuấn Minh vẫn dùng cách nói thản nhiên và hơi nhanh, không giống cách thẩm vấn lấy khẩu cung, anh nói:

- Nghĩ qua là biết thôi, liên quan tới ma túy, lại là một vụ lớn, sao Trucky làm một mình được. Này, cho anh biết, tôi cũng từng làm việc cho ông chủ lớn, cũng học được cách sử dụng cái đầu đấy!

Huy Khang dường như cố nhịn cười, nếu Tuấn Minh không biết dùng cái đầu, vậy anh khoác trên mình bộ cảnh phục có phải làm mất thể diện và danh dự của cảnh sát nhân dân không?

- Tôi thấy vẫn là tránh các ông chủ lớn thì tốt hơn, được tín nhiệm cũng là một bản án tử. Trucky chết đi, coi như xong, những người khác cũng nên tránh khỏi vụ này, tránh khỏi ông chủ lớn, cũng là bước ra xa một chút với cái chết không báo trước.

Anh ta vừa nói vừa lau mấy chiếc ly cất lên giá, Tuấn Minh nhìn Huy Khang, vậy là có người khác cũng biết chuyện này, theo suy nghĩ của Tuấn Minh, có thể Trucky chỉ là người lấy số hàng cấm đó, còn việc dàn xếp thế nào nhất định còn có những người khác, chắc chắn Huy Khang vẫn còn cơ hội.

Huy Khang và Tuấn Minh ra về, nhưng họ chỉ vừa rời khỏi quầy bar liền va chạm với một người chạy từ phía trái tới, anh ta có vẻ hốt hoảng, vai đeo một ba lô to.

- Đi đâu thế? – Anh chàng quầy bar hất hàm vào tên đó, hắn vừa chạy đi khuất, hỏi một người ở gần đó.

- Về quê. – Gã đáp.

Anh chàng này bật cười, hơi nhếch miệng nói:

- Về quê? Có lẽ chỗ nào xa tay Vương Văn Hoàng thì đó là quê hắn.

Huy Khang nghe vậy, định quay lại thì Tuấn Minh giữ cậu, ngăn lại, anh lắc đầu. Đến khi ra ngoài, Huy Khang mới nói:

- Hắn ta có thể là nhân chứng cho việc này, anh ngăn tôi làm gì?

- Tôi biết chứ. – Tuấn Minh giải thích. – Nhưng giờ tôi không phải cảnh sát, làm sao tôi bắt người được? Cho dù có bắt hắn mang tới cho cảnh sát thẩm vấn thì hắn hoàn toàn có thể nói chúng ta ép hắn. Cảnh sát chúng tôi làm việc dựa trên bằng chứng, anh muốn bắt giữ, muốn khởi tố, phải có bằng chứng buộc tội người đó.

- Vậy làm sao mới có bằng chứng?

Tuấn Minh nói:

- Tôi cần có Trần Nguyên Hạo.

Ngay ngày hôm sau, theo sắp xếp của Tuấn Minh, Nguyên Hạo đưa vài người tới quậy ở quán bar.

- Có chuyện gì vậy? – Một người bước ra, có lẽ là quản lý của quán.

Nguyên Hạo cất giọng du côn:

- Cậu chủ bảo tao tới đón người, cậu ấy muốn gặp vài người bạn của Trucky.

Tay quản lý quả nhiên cũng nằm trong vụ này, anh ta phẩy tay để đám đàn em giải tán đám hỗn loạn, rồi nói với Nguyên Hạo:

- Bọn họ đã đi cả rồi, không ai nói những lời dư thừa đâu.

- Theo tao thấy thì không phải như vậy. Hôm qua người của tao còn thấy một thằng hớt hải chạy trốn, nếu mỗi ngày có một thằng như vậy thì có khác gì chạy ra trước mặt cho cảnh sát chú ý. Ông chủ nói không sai, đúng là chỉ có một cách mới làm cho người ta ngậm miệng lại.

- Đừng đừng! – Anh ta xua tay khi nghe khẩu khí của Nguyên Hạo đầy uy hiếp. – Tên hôm qua là người cuối cùng, hắn ta sẽ đi Trung Quốc, vĩnh viễn không về nữa. Tôi biết ông chủ lâu nay không làm ăn về hàng trắng nên đã bảo hắn mang số còn lại đi, tuyệt đối không gây thêm rắc rối cho ông chủ.

Lời của Tuấn Minh lần nữa chính xác. Thông qua một số mối quan hệ, anh có được hồ sơ về Trucky, hắn ta là một kẻ bốc đồng, hành động thường thiếu suy nghĩ, nông nổi, lúc hắn ta theo Vương Đức Long từ Hồng Kông về dường như có phần không bằng lòng việc từ bỏ con đường buôn ma túy. Từ việc này, Tuấn Minh cho rằng nếu được Vương Đức Long ra lệnh lấy hàng, nhất định hắn sẽ lấy nhiều hơn số lượng yêu cầu. Ngay sau đó hắn bị giết chết, chắc chắn số hàng dư thừa chưa kịp cung cấp cho mối khác vì ở đây Trucky không có bạn hàng ma túy. Đây chính là bằng chứng họ đang cần.

- Tốt nhất là được như lời mày nói. – Nguyên Hạo bảo. – Có điều, riêng tên đó thì không được. Hắn ta mang theo số hàng đó, nếu có chuyện gì chính là đâm ông chủ một phát, tao phải lấy lại số hàng để ông chủ đích thân xử lý. Nói đi! Thằng đó đi bằng cách nào?

Nguyên Hạo nói có lý, với hắn ta, tha chết cho những tên đó xem như một ân huệ rồi, lời vừa rồi của Nguyên Hạo từ phương diện của hắn mà đánh giá thì hoàn toàn hợp tình hợp lý, hắn đáp ngay:

- Hắn ta sẽ lên một chiếc tàu chở hải sản xuất khẩu nhờ một người quen, chuyến tàu sẽ xuất phát vào sáng sớm mai.

Nhận được câu trả lời, Nguyên Hạo khe khẽ nhếch miệng cười, anh vẫn giữ vai một thủ lĩnh nhóm côn đồ, ra lệnh rút về, ngay lập tức, tin tức đã tới với người cần nhận. Nghĩ lại, Nguyên Hạo cảm thấy khá may mắn, không ai trong số những người ở đó nhận ra anh.

Hiện giờ, không còn cách nào khác, Huy Khang vẫn là tội phạm bỏ trốn, cậu vẫn phải lén lút tới bệnh viện thăm Minh Hân, nhưng cậu hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng mình phải gặp cô như vậy, bởi có thể ngay sáng sớm mai tên kia sẽ bị bắt, sự thật sẽ được đưa ra ánh sáng.

Đứng dưới sân, Huy Khang thấy có hai người đang nói chuyện với Minh Hân và Nhật Thiên trong phòng bệnh của cô, cậu đoán đó là cảnh sát, Huy Khang càng quyết tâm tìm ra kẻ buôn bán số hàng đó, trả lại tự do thực sự cho cậu, cậu mới có thể bắt tay vào giải quyết những rắc rối phía Khánh Huy.

Nghĩ rồi, Huy Khang quyết định sáng sớm mai sẽ cùng với Tuấn Minh tới cảng bắt người. Vừa trở về, Huy Khang nói vậy với Tuấn Minh, nhưng Tuấn Minh đã từ chối, anh bảo Huy Khang đi làm việc khác.

Lần này, Huy Khang nghe lời Tuấn Minh mà không hỏi gì, cậu tới nhà tang lễ, nơi tổ chức đám tang cho ba cậu lấy băng ghi hình ngày hôm đó. Ngồi trong xe, Huy Khang xem vài lần nhưng không hề có phát hiện nào quan trọng chứng minh có người cố ý mang nó tới đặt ở đó, tuy nhiên, cậu đã thấy gã mà Tuấn Minh đi bắt xuất hiện ở đó.

Tới trưa, nhận được tin tốt từ Tuấn Minh, Huy Khang vô cùng vui mừng, cậu nói:

- Vậy là tôi có thể đường hoàng trở về nhà?

- Đúng thế. – Tuấn Minh cười, anh cũng vui cho Huy Khang.

- Anh có thể lấy tấm thẻ của mình về được chưa?

- Hai chuyện này không liên quan với nhau, tôi vi phạm nên phải chịu kỷ luật, còn việc tôi thả người vô tội lại là chuyện khác.

Quả thực Huy Khang không hiểu được những quy định trong ngành của Tuấn Minh, nhưng có kỷ luật mới có sức mạnh, tất cả cũng chỉ vì an ninh xã hội, an ninh quốc gia.

Qua khu đô thị sầm uất mà mọi người đều thấy trong chương trình quảng cáo có một khu biệt thự gồm 15 căn biệt thự thiết kế hiện đại. Tất cả đều đã có chủ nhân, nhưng một trong số đó là chủ một công ty đã bị Hoàng Long thu mua, hiện tại ngôi biệt thự vẫn đứng tên chủ cũ, nhưng người sống ở đây chính là Vương Đức Long.

Ông ta uống rượu vang, tỏ ra khá hài lòng với cuộc sống trong ngôi biệt thự này, tuy nhiên, ông ta không hề có ý định trốn mãi ở đây, nhất định phải làm gì đó, đặc biệt là với Hoàng Huy Khang, ông ta nghĩ.

Văn Hoàng nói với ông ta chuyện Huy Khang được chứng minh không liên quan tới vụ ma túy trong tang lễ, một số đầu báo mới ra cũng đã đăng thông tin đính chính và xin lỗi tập đoàn Khánh Huy vì đã có vài nhận xét ác ý, một số khác cũng đăng bài liên quan tới Vương Đức Long và Hoàng Long.

- Vương Tuấn Lâm thì sao?

- Hắn ta rất “ngoan”, chúng ta vẫn đang giữ Giang Bội Giao, dường như vì vậy mà Vương Tuấn Lâm đang im lặng chờ lệnh.

Tuấn Lâm coi mẹ là tất cả, đây cũng chính là điểm yếu của Tuấn Lâm. Cậu luôn ra sức bảo vệ cho mẹ mình, nhất là đối với cha con họ. Vả lại, trong hoàn cảnh của Tuấn Lâm, chỉ có hai mẹ con nương tựa, Tuấn Lâm không thương bà thì thương ai. Và nếu Tuấn Lâm vì bà mà làm tất cả…

- Để cháu trai lo lắng thế đủ rồi, thực hiện kế hoạch đi! – Ông ta ra lệnh.

Văn Hoàng gật đầu dứt khoát rồi lui ra, ông ta ngồi xuống ghế, bắt hai chân lại, uống một ngụm rượu rồi liếc nhìn tờ báo trên bàn. Bức hình Hạnh Du và Kile trong lễ cưới và nhan đề: Vương Hạnh Du – tiểu thư tập đoàn tai tiếng rạng rỡ trong đám cưới, bến đỗ hạnh phúc?

Cùng lúc ấy, Nguyên Hạo cũng vừa thảy chiếc di động xuống bàn, tin tức tương tự anh cũng đã xem. Cho tới giờ thì anh không thể nào lý giải nổi hành động của Hạnh Du, cô vốn không phải người sớm chiều thay đổi, cô thực sự đã hứa với anh ta một lời hứa, đến mức cô bình thản bỏ lại anh để đến với anh ta, rạng rỡ trong lễ cưới như nhiều bài báo viết? Điều khiến anh suy nghĩ hơn cả chính là dấu hỏi chấm ở các nhan đề báo, Hạnh Du liệu có hạnh phúc không?

Anh sẽ tin rằng em hạnh phúc, bởi vòng tay anh không rộng bằng người ta, thế giới của anh không bằng phẳng như người ta, ngoài anh và tình yêu, anh chẳng cho em được gì cả, em đáng có được nhiều hơn thế.

Em chọn đúng rồi, Hạnh Du, dường như đó là điều mà anh đang cố nghĩ.

Minh Hân cảm thấy khá hơn nhiều, nhưng Nhật Thiên nói vẫn cần phải theo dõi để chắc chắn không bị chảy máu bên trong ở chỗ bị đánh, đồng thời, cô cần nghỉ ngơi để khỏi hẳn, như vậy mới nhanh lấy lại sức.

Cô chỉ định chợp mắt một lát vào buổi trưa nhưng không ngờ tỉnh dậy đã là sẩm tối, có lẽ Nhật Thiên nói đúng, cô vẫn còn yếu.

- Em dậy rồi à? – Giọng nói với âm trầm, phảng phất chút buồn.

Minh Hân ngoảnh sang thì thấy Tuấn Lâm, cậu kéo chiếc ghế cho gần giường.

- Anh tới từ lúc nào thế?

- Nhìn em ngủ cũng khá lâu rồi.

Minh Hân mỉm cười, cô ngồi hẳn dậy.

- Mẹ anh…

Minh Hân không nói hết, cô đang ngập ngừng thì nhận được cái lắc nhẹ đầu của Tuấn Lâm, cô hỏi:

- Anh lắc đầu thế là thế nào? Mẹ anh sao rồi?

- Anh sẽ cứu được mẹ về.

Minh Hân nén tiếng thở phào, cô còn lo sợ Văn Hoàng sẽ làm bậy mà hại tới bà ấy.

- Hoàng Huy Khang có tới thăm em không?

- Có. – Cô gật đầu. – Ngày nào anh ấy cũng đến, em nghe Nhật Thiên nói vậy, vì có những lúc em đang ngủ.

Tuấn Lâm cười khẽ nhưng nghe nặng nề. Bản thân đang là tội phạm bỏ trốn mà ngày nào cũng tới đây, dù biết có Nhật Thiên che chở, nhưng chuyện này quả thực quá mạo hiểm, chứng tỏ Huy Khang đặt Minh Hân ở vị trí quan trọng như thế nào. Cậu đứng dậy đề nghị:

- Minh Hân, đi dạo với anh một lát nha!

Dù thấy biểu hiện của cậu hơi lạ nhưng cô vẫn gật đầu, Minh Hân có thể tự xuống giường đi lại, không cần giúp đỡ.

Bệnh viện này có khuôn viên rất đẹp, lúc sẩm tối như bây giờ khá vắng người, có lẽ đây không phải thời điểm lý tưởng để đi dạo. Hai người im lặng rất lâu, Tuấn Lâm không nói gì khiến Minh Hân cũng cảm thấy không nên mở miệng, nhất là khi cô cảm nhận được nỗi buồn nào đó trên gương mặt anh tuấn của cậu.

Tuấn Lâm dừng lại đột ngột, Minh Hân dù đi ngay bên cạnh nhưng cô cũng đã bước thêm hai bước, thấy vậy cũng quay lại, không hiểu sao lại lùi một bước cách Tuấn Lâm xa hơn.

Tuấn Lâm lặng lẽ nhìn cô, chút nắng cuối cùng trươt trên gương mặt cậu càng toát lên vẻ u buồn, hình như đây là lần đầu tiên Minh Hân thấy biểu hiện này của Tuấn Lâm, không lạnh lùng như cảm nhận lần đầu quen biết cậu, không cương nghị hay hằn vẻ hận thù, cũng không giống sự yêu thương từng trao cho cô.

Tuấn Lâm chớp nhẹ một cái, cúi đầu, bất động, Minh Hân muốn hỏi nhưng lại thôi, cô không muốn phá vỡ mạch suy nghĩ của cậu. Một lát sau mới ngẩng lên nhìn cô, Tuấn Lâm nói:

- Nếu em xảy ra chuyện gì, anh sẽ rất lo lắng, vì vậy, từ này về sau, em nhất định phải chú ý, đừng để bị thương.

Minh Hân mất một giây ngơ ngác, rồi gật đầu hai cái. Tuấn Lâm im lặng vài giây rồi nói tiếp:

- Anh quan tâm em, bởi vì tình cảm của anh là thật. Nhưng nếu điều đó khiến em cảm thấy nặng nề, mệt mỏi và khó xử, anh sẽ không tiếp tục nữa. Anh muốn trong những mối quan hệ ít ỏi mà anh có được, ai cũng cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng, không vướng mắc với nhau.

Minh Hân không ngờ Tuấn Lâm lại nói như vậy, nhưng cô hiểu cậu đang muốn mối quan hệ của họ trở nên rõ ràng hơn, đây cũng là giải pháp tốt nhất nên thực hiện.

Hai người vẫn đang nhìn nhau, nhưng ánh mắt Tuấn Lâm chợt liếc đi hướng khác, vượt qua Minh Hân, cậu thấy Huy Khang đang đi tới. Huy Khang mặc chiếc áo sơ mi trắng, một tay bỏ trong túi quần, phong cách rất hợp với vóc dáng và gương mặt cậu. Có thể Huy Khang đã thấy họ, nhưng cậu vẫn đang tiến tới, có điều, bước chân có phần chậm hơn.

Sau giây phút ngắn ngủi im lặng để nhìn Huy Khang, Tuấn Lâm mới nói với Minh Hân, trong khi ánh mắt vẫn chiếu qua chỗ Huy Khang:

- Anh ta tốt hơn anh nhiều.

Minh Hân nghe vậy, cô định quay đầu lại thì Tuấn Lâm đột nhiên ôm lấy cô khiến cô sững sờ. Nhưng động tác rất nhẹ nhàng và lịch sự, Tuấn Lâm vuốt tóc cô, nói khẽ:

- Cám ơn em.

Minh Hân mỉm cười rồi cũng đặt tay lên lưng cậu, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ. Lúc này, Huy Khang đã dừng bước, khoảng cách của cậu với hai người họ chỉ được tính bằng vài bước chân.

- Hãy mau khỏe lại!

Dường như đây là lời cuối cùng của Tuấn Lâm, Minh Hân gật gật đầu và ừm nhẹ một tiếng kèm theo, Tuấn Lâm chợt cười một cái, như gắng gượng, nhưng rất nhẹ nhõm.

Tuấn Lâm rời khỏi Minh Hân, cậu lùi lại, từng bước thật chậm, dường như cố nhìn cô thêm một lát, nhưng cuối cùng vẫn phải quay lưng đi. Tuấn Lâm mím môi, buông tay là lựa chọn của cậu, cậu cũng biết đó là điều tốt nhất, nhưng sao trong lòng vẫn cảm thấy rất buồn, rất đau, nhưng không thể để chuyện này lấy đi nước mắt của cậu được, cậu liền hít một hơi thật sâu.

Trời tối sẽ lạnh hơn, nhưng Huy Khang đã tới, Minh Hân đã có chỗ dựa an toàn, an toàn hơn so với sự che chở của Tuấn Lâm, cô ấy cũng sẽ cảm thấy ấm áp hơn bất kỳ ai.

Huy Khang ngồi với Minh Hân trên ghế trong khu vực khuôn viên này, xung quanh đã có thêm khá nhiều người. Huy Khang bắt đầu nói:

- Em đọc báo chưa?

Minh Hân gật đầu, Huy Khang lại nói:

- Thực ra anh không thích người ta nói xấu về anh rồi lại xin lỗi. Danh dự của anh đang bị họ trêu đùa trên giấy mực và bàn phím.

Minh Hân bật cười, cô hỏi:

- Từ ngày hôm nay, anh bận rất nhiều đúng không? Chuyện của ông, rồi tới chuyện này, anh không cần bớt thời gian tới đây thăm em đâu. Em khỏe lắm rồi, ngày một ngày hai có thể về.

Trái lại với những lời nghiêm túc của cô thì Huy Khang lại đùa:

- Ừ, về với anh, về nhà chúng ta.

- Huy Khang… - Cô khẽ gắt.

- Thực ra anh không bận lắm. – Giờ cậu mới nói chuyện nghiêm túc. - Quản lý Khánh Huy đâu chỉ có mình anh, chỉ có vài việc cần tới anh thôi. Có chuyện này anh muốn nói với em.

Thấy cậu tỏ ra nghiêm trọng, Minh Hân lắng tai tập trung nghe. Huy Khang nói:

- Em biết không, những lời anh nói với Hoàng Hải Kiều về di chúc của ba hoàn toàn là bịa đặt.

Hả? Minh Hân đã tròn mắt lên kinh ngạc, Huy Khang phì cười nói tiếp:

- Thực ra di chúc của ông vô cùng ngắn gọn, trong đó, phần dài nhất là nói tới anh Nguyên Hạo, ngôi biệt thự và khu nghỉ dưỡng cho anh ấy, còn nói tới những người làm thân thiết với gia đình, phần này nhìn chung giống với lời anh nói, ngoài ra, tên của anh không hề xuất hiện trong di chúc.

- Sao có thể như vậy? – Minh Hân lấy làm bất ngờ, di chúc của ông chủ tịch mà không có tên của Huy Khang thì quả là điều đáng để sửng sốt.

- Ba nói một câu thực sự sâu xa: Khánh Huy sẽ giao cho người xứng đáng làm chủ nó. – Cậu cũng giải thích luôn. – Anh cho rằng, một câu ấy cũng đủ dàn xếp khá nhiều chuyện. Theo đó, sau khi ông qua đời, Khánh Huy sẽ được chia thừa kế theo pháp luật, ông nói rõ ràng về những người khác để an bài cho họ, còn anh và Hoàng Hải Kiều sẽ nhận tài sản thừa kế theo quy định của pháp luật, dĩ nhiên anh có ưu thế hơn, nhưng nếu anh không đủ khả năng làm chủ Khánh Huy, nó có thể đổi chủ, không nhất thiết là Hoàng Hải Kiều, có thể là bất kỳ ai khác. Cho nên anh mới nói, một lời của ba chứa đựng rất nhiều nội dung.

Sau những giây ngỡ ngàng thì Minh Hân đã hiểu. Cô càng thêm kính trọng ông, nể phục suy nghĩ và tính toán của ông. Ông cho Huy Khang cơ hội đầu tiên, nhưng cũng là cơ hội duy nhất, nếu Huy Khang không làm tốt, cơ hội sẽ vụt sang người khác. Ông bảo vệ sự thịnh vượng, phát đạt của Khánh Huy, cũng đã an bài cho những người đã cống hiến cho ông, cho tập đoàn, quả là nước đi hết sức chu toàn.

- Anh đã đi thăm ông chưa? – Minh Hân phải cân nhắc mãi mới đưa ra câu hỏi này.

Huy Khang cảm nhận được sự ngập ngừng trong lời nói của cô nên quay sang nhìn, rồi đáp:

- Anh muốn đi cùng em.

Minh Hân cúi mặt, hơi buồn, cô có xứng đáng với tấm lòng của Huy Khang không? Hay chỉ khiến cậu mệt nhọc hơn vì áp lực?

- Minh Hân. – Huy Khang đột nhiên gọi, giọng cậu có chút phấn khởi. – Anh vẫn còn chuyện muốn nói với em.

Minh Hân nhìn cậu chờ đợi. Chắc chắn cô sẽ bất ngờ, tay Huy Khang để trong túi quần, dường như cậu muốn đưa cho cô thứ gì đó nên mới nói vậy, nhưng cậu lại thôi, nói:

- Thôi, để khi khác.

Huy Khang kể cho cô nghe rất nhiều chuyện trong mấy ngày nay, mỗi lần cậu tới thăm, hai người thường không có nhiều thời gian, bây giờ cậu có thể thoải mái ngồi đây với Minh Hân mà không lo ngại điều gì. Thế nhưng, suốt cuộc nói chuyện, Huy Khang không hề hỏi tới Tuấn Lâm, hỏi về chuyện ban nãy của hai người, Minh Hân cũng không nhắc tới chuyện đó.

Minh Hân nằm trên giường, cô nghiêng bên này lại nghiêng bên kia mà không tài nào ngủ được. Dù mỗi lần vào thăm Huy Khang đều cười rất nhiều, ăn mặc cũng chỉnh chu nhưng cô có thể tưởng tượng ra vẻ phờ phạc của cậu trong những ngày này, cô không thể hình dung hết nỗi vất vả và nội tâm u buồn của cậu nhưng cô hoàn toàn có thể suy nghĩ dựa trên thực tế qua những chuyện xảy ra rõ ràng.

Cú sốc của ba Huy Khang khi biết quan hệ giữa cậu và Minh Hân, những lời Hải Kiều luôn miệng mắng nhiếc, sự khinh khi của Ngọc Hà không chỉ cho cô mà cả Huy Khang, những rắc rối liên tiếp ập đến cho cậu, cho Khánh Huy, chuỗi những chuyện tồi tệ này không thể phủ nhận có sự “đóng góp” của cô, tất cả cho Minh Hân một nỗi day dứt, một sự dao động.

Thời gian này, Tuấn Lâm không có tâm trạng làm việc, nhưng hôm nay công ty có một cuộc họp quan trọng, cậu là người đứng đầu một tổ chức, dù trong nhà đang xảy ra chuyện nhưng cậu không thể bỏ mặc những hoạt động của công ty.

Vừa kết thúc cuộc họp, Tuấn Lâm liền về ngay, hôm nay cậu muốn tới thăm ba cậu nên đã mua sẵn một bó hoa nhỏ, chuẩn bị tới nghĩa trang. Vừa chui vào xe, Tuấn Lâm liền phát hiện một mảnh giấy nhỏ dán trên nóc xe. Lại là Vương Văn Hoàng, anh ta yêu cầu Tuấn Lâm đưa Huy Khang cùng tới thì sẽ thả mẹ cậu. Tuấn Lâm vò nát tờ giấy ném xuống sàn xe, cậu đập mạnh tay vào vô lăng. Văn Hoàng lần trước có cơ hội tiêu diệt cả cậu và Huy Khang nhưng hắn không làm, bởi lúc ấy Huy Khang cũng đang uy hiếp hắn, hắn muốn một cuộc gặp thực sự, Vương Đức Long với Hoàng Huy Khang, Tuấn Lâm nhận định như vậy.

Cậu tới nghĩa trang thăm ba, đứng yên lặng không nói câu gì, thi thoảng cúi đầu một lát. Không biết tại sao lần này Tuấn Lâm không muốn rời đi, nơi này chỉ còn lại tro cốt và một tấm ảnh nhưng ngay lúc này, nó là niềm an ủi, vỗ về duy nhất của cậu, là nơi duy nhất cậu cảm nhận tình thương từ cha.

- Anh Tuấn Lâm.

Tiếng một cô gái gọi cậu đánh tan suy nghĩ đang chạy, Hạnh Du cũng mang theo một nắm hoa nhỏ tới, bên cạnh cô là Kile, người đàn ông thuộc về thương trường, trên người lúc nào cũng là bộ vest lịch thiệp.

Ba người đứng nhìn ông qua khung cửa kính, Tuấn Lâm bắt đầu nói trước:

- Em sẽ đi New York à?

- Vâng. – Hạnh Du gật đầu. – Có thể em sẽ không về nữa.

Đám cưới của họ được tổ chức trong nước, khác với dự định ban đầu.

- Bao giờ em bay?

Hạnh Du nhìn sang Kile, anh đáp thay cô:

- Giờ bay vốn đã được định sẵn, nhưng trên đường tới đây chúng tôi nhận được tin tức thời tiết xấu và có diễn biến bất thườn nên quyết định hoãn lại. Chúng tôi sẽ đi sau hai tuần thậm chí một tháng nữa, đảm bảo thời tiết hoàn toàn ủng hộ, cũng có thêm thời gian ổn định công việc ở đây, sau này không cần vì lý do gì mà quay lại nữa.

Hạnh Du gật đầu đồng tình với Kile, họ đã bàn với nhau trước đó.

Tuấn Lâm gật gật đầu, Hàn Thiệu là chàng trai chu đáo, mọi điều kiện đều rất tốt, anh ta vẫn yêu và cưới Hạnh Du, mặc cho bao nhiêu lời đồn không tốt, mặc cho thân phận hiện tại của cô, như vậy cậu có thể yên tâm về cuộc sống của Hạnh Du sau này.

Tuấn Lâm ôm lấy Hạnh Du, cậu nói rất nhẹ nhàng:

- Dù đi tới nơi nào, em cũng phải luôn sống tốt, anh lúc nào cũng mong điều đó đến với em.

Hạnh Du mỉm cười, nhưng nước mắt rơi, cô cảm động gật đầu. Cô nói:

- Anh không được quá lún sâu, nếu không sẽ bị thù hận nuốt chửng. Anh nhất định phải kết thúc tất cả, và nhớ chừa lại một lối đi cho mình, để sau này có thể sống cuộc sống anh muốn. – Giọng cô hơi nghẹn ngào: - Em thương anh lắm, em cũng luôn mong bình yên sẽ đến với anh.

Tuấn Lâm chưa bao giờ nói ra nhưng sự thật là bất cứ kế hoạch trả thù nào của cậu cũng có một chút không nỡ, đó chính là vì Hạnh Du. Bây giờ tốt rồi, cô sẽ có được cuộc sống bình yên mà bấy lâu cậu vẫn luôn mong ước cho cô, Hạnh Du chọn quên đi, chọn từ bỏ tất cả những ân oán hận thù giữa những người cô yêu thương nhất và ra đi, ra đi thực sự, ra đi không hề luyến tiếc, đó chính là sự an bài tốt nhất, nhưng người ở lại như cậu, như Huy Khang và Nguyên Hạo, sẽ cùng với Vương Đức Long quyết một lần chấm dứt tất cả, Tuấn Lâm nghĩ mình đã hiểu rồi.