Trở Thành Omega Trong Tiểu Thuyết Sinh Tồn

Chương 4: 4: Kẻ Phản Diện






"Đông Lam, nhìn nè! Là con bọ rùa!" Mạnh Gia nhe hàm răng bị sún một cái, trên tay cầm chiếc bình thủy tinh đang đựng con bọ rùa.
"Hiếm đó, ở thành phố lại có bọ rùa sao?" tôi kinh ngạc nhìn chiến lợi phẩm của Mạnh Gia, hiếm khi nhìn thấy Mạnh Gia có sở thích lành mạnh như vậy.
"Ha ha, tớ tính đem nó về nhà để nướng trong lò vi sóng, không biết nó sẽ có mùi gì đây." Mạnh Gia mỉm cười phấn khích.
"..." cho tôi rút lại suy nghĩ lúc nãy, đúng là thằng nhóc man rợn mà.
Gần đây tôi đã chơi một tựa game khá thú vị, nhưng vì là con nít nên tôi cũng không chơi nhiều, tránh việc khiến ba mẹ Đông Lam lo lắng và cấm đoán.
Mặc dù tôi đã giới thiệu trò chơi trực tuyến đó với Mạnh Gia, nhưng có vẻ hắn không hứng thú với nó lắm.

Mạnh Gia luôn thích đem theo nhóm tay sai đi ngang dọc thám hiểm khắp thành phố, hoặc đi tới bãi đất trống chơi đá banh và giả chiến.
Đôi khi Mạnh Gia lôi tôi đi theo, nhưng vào một lần tôi bị té và trầy hết tay chân, Mạnh Gia mới áy náy và bớt vác tôi đem theo đi ra ngoài chơi bời.

Nhưng số lần ăn ké, uống ké, tắm ké, ngủ ké,...!của thằng nhóc này lại gia tăng.
Ngay cả ba mẹ của tôi cũng không ngăn cản, dường như cảm thấy tôi nên có một người bạn năng động và nhiệt tình như vậy.
Thay vì là bạn, tôi cảm thấy mình giống bảo mẫu của Mạnh Gia hơn.
Hiện tại Mạnh Gia chỉ là một thằng nhóc hơi tăng động trong mắt tôi, chứ không phải kẻ săn mồi đáng sợ trong tiểu thuyết.
Cho nên...!thời gian sẽ làm thay đổi một đứa trẻ ngây thơ sao?
Tôi vẫn chưa quyết định được, nên tách ra khỏi cốt truyện hay để nó tiếp tục diễn ra.

Tương lai tôi sẽ trở thành một Omega.
Rất khó để tìm được những đồng đội đáng tin cậy.
Và thể chất đặc biệt của Omega khiến cho công việc thợ săn càng thêm khó khăn.
Nếu như đi theo nhóm phản diện, tôi có thể đảm bảo được rằng bản thân sẽ bước tới gần cuối của hồi kết.

Và nếu chọn rời đi và không dính dáng tới nhóm phản diện, tôi không biết liệu bản thân có khả năng để sinh tồn hay không.
"Đông Lam, câu có nghe tớ nói gì không vậy?" Mạnh Gia bực bội lắc bờ vai của tôi, đánh thức tâm trí đang trôi lên mây của tôi.
"À ừ, tớ đang lo nghĩ thôi.

Sắp tới mùa hè rồi." tôi trả lời qua loa.
Thôi vậy...!tôi không thể độc ác giống như nhân vật trong nguyên tác được, nên chưa chắc đã được kẻ phản diện trọng dụng.

Mà nếu kẻ phản diện cho một kẻ không ác độc như tôi vào trong nhóm, thì có lẽ mọi thứ cũng thay đổi.
"Muốn ăn kem không? Tớ bao." tôi nhìn Mạnh Gia hỏi.
"Ăn ăn!" Mạnh Gia gật đầu lia lịa.
Tôi đi ở đằng trước, Mạnh Gia vui vẻ cầm bình thủy tinh bước theo sau.
Bầu trời luôn có một màu sắc rất đẹp mắt mỗi khi tôi nhìn lên, có lẽ bởi vì do đây là thế giới tiểu thuyết sao?
Cảm giác yên bình và dễ chịu một cách kỳ lạ.
Tôi không cảm thấy khó chịu hay miễn cưỡng khi ở bên cạnh Mạnh Gia nữa.
Thay vì nhìn hắn ta như một nhân vật trong tiểu thuyết, tôi bắt đầu coi Mạnh Gia là một đứa em trai ồn ào.
Mong rằng Mạnh Gia sẽ không thay đổi quá nhiều và trở thành một kẻ ác độc trong tương lai.
"Nè, nếu như cậu làm điều sai trái và tớ muốn ngăn cản cậu, lúc đó cậu phải nghe lời tôi đó." tôi quay đầu nói với Mạnh Gia.
"Hửm? Tại sao chứ? Tớ luôn luôn đúng." Mạnh Gia vỗ ngực tự tin.
"Con người ai cũng có lúc mắc sai lầm hết.

Nếu cậu không chịu nghe lời mà còn đánh lại tớ, tớ sẽ không chơi với cậu nữa." giọng nói của tôi vô cùng kiên quyết.
"À được rồi, tớ sẽ nghe lời cậu." Mạnh Gia bĩu môi đáp.
"Tớ nghiêm túc đó." tôi trừng mắt, cũng chẳng biết Mạnh Gia có thể nhớ nổi được lời hứa ngày hôm nay không.
...
Thời gian tiếp tục đếm ngược, tôi và Mạnh Gia đã gặp được Hoắc Thế khi lên học cấp hai.

Một thiếu niên với băng tuyết bao bọc xung quanh, một đứa cực kỳ khó ở luôn trở nên cáu gắt với mọi người.
Vẻ ngoài điển trai của Hoắc Thế khiến nhiều trái tim thiếu nữ trong lớp học rung rinh, nhưng sau khi tiếp cận thì không ai dám tới gần hắn ta nữa.
Loại nhân vật này quả nhiên chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi.
Tôi đã đi học suốt mấy chục năm đời người ở thế giới thực thì chưa từng nhìn thấy loại người này.
Nói thế nào nhỉ?
Lạnh lùng, lãnh đạm và vô tâm?
Rõ ràng nó không phải gu nhân vật của Lâm Như, nhưng cô ấy lại tạo ra một Hoắc Thế thuộc tính lạnh lùng thế này.
Như định mệnh đã an bài, tôi ngồi ở đằng sau Hoắc Thế, và Mạnh Gia ngồi bên phải cạnh tôi.
Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, nhưng một trận mưa ập đến khiến cho mọi người lộn xộn hơn rất nhiều.
Cơn mưa...!Hoắc Thế thích mưa, giống như Lâm Như.
Cảm giác lạnh lẽo thấm đẫm vào làn da, từng giọt từng giọt lan ra như con sứa biển bám vào con mồi.
Cơn mưa buổi sáng khiến khung cảnh một lớp xương mù dày đặc mơ hồ và huyễn hoặc, cơn mưa buổi tối thì thấm ướt mặt đường xi măng, phản chiếu những ánh đèn lấp lánh của đèn điện và tòa nhà cao tầng.
Mỗi lần nhớ tới, tôi lại cảm thấy ngưỡng mộ trước trái tim lãng mạn của một nhà văn.
Những thứ tầm thường đều trở nên đẹp đẽ và rực rỡ trong mắt họ.
Tuy nhiên, không có gì là hoàn hảo.
Lâm Như rất dễ bị cảm lạnh, chỉ cần ngồi trong phòng máy lạnh hay bật quạt thâu đêm cũng khiến cô ấy sổ mũi và ho khan.

Lâm Như thường hay than thở với tôi về điều đó.
Như đã nói, con người đều có vết tì.
Nhân vật chính và nhân vật phản diện phải có khuyết điểm thì mới khiến câu chuyện trở nên hấp dẫn được.
" Một căn bệnh tâm thần!" Lâm Như lên tiếng "Tớ đã tham khảo trên mạng về cách thiết lập nhân vật, một căn bệnh là điểm đặc biệt của Hoắc Thế."

Lâm Như đã phân vân trong việc lựa chọn căn bệnh tâm thần cho Hoắc Thế "Thật khó để lựa chọn, tớ đang phân vân giữa Rối loạn tâm thần chống đối xã hội, Rối loạn nhân cách hoang tưởng và Rối loạn nhân cách ranh giới."
"Hưm? Rối loạn tâm thần chống đối xã hội thì tớ biết nè, khá nhiều tác phẩm sử dụng nó.

Cơ mà hai cái kia là gì?" tôi tò mò hỏi.
"Từ từ, để tớ tìm lại tờ giấy note...!Rối loạn nhân cách hoang tưởng là không có sự tin cậy và luôn nghi ngờ mọi người xung quanh, đa nghi tới mức nghĩ mọi người xung quanh đang có mưu tính gì và thậm chí là mờ ám với mình.

Tính cách cứng nhắc độc đoán và không thể tự đánh giá bản thân, phát triển cái tôi một cách quá mức, không có lòng khoan dung và coi thường người khác."
"Rối loạn nhân cách ranh giới là khó kiểm soát cảm xúc, mối quan hệ xã hội ở tình trạng không ổn định, tự huyễn hoặc bản thân, dễ rơi vào trạng thái cô đơn, tiêu cực hoặc trầm cảm, đôi khi có hành vi nguy hiểm hoặc làm tổn thương chính mình về thể xác và tâm lý."
"Rõ ràng nên chọn cái đầu tiên rồi? Một nhân vật phản diện đa nghi khá hấp dẫn mà." tôi tự hỏi tại sao Lâm Như lại băn khoăn.
"Tớ đọc quá nhiều kẻ phản diện đa nghi rồi, chẳng còn đặc biệt nữa..." Lâm Như trả lời.
"Vậy thì cứ hốt hết đi." tôi nhanh tay nhắn lại "Nhân vật Hoắc Thế bị rối loạn đa nhân cách, ba nhân cách là ba chứng bệnh tâm thần mà cậu chọn.

Vậy là khỏi mất công lựa chọn."
"..." Lâm Như bật cười "Cậu cũng ác dữ lắm đó Đông Lam, được thôi, tớ nghe lời cậu."
Tôi như bừng tỉnh trong dòng hồi ức, nhìn tấm lưng gầy ốm của Hoắc Thế mà chột dạ không thôi.
Hình như...!tôi là người đào hố cho Hoắc Thế mất rồi..