Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 1039




Chương 1039

Nhưng Trần Tiểu Túy không quan tâm chút nào, chỉ cần có liên quan đến Diệp Vĩnh Khang, đừng nói đến chút danh tiếng, cho dù trực tiếp đóng cửa quán bar, cô ấy cũng sẽ không bao giờ nhíu mày.

“Thiên Nhiên Cư”.

Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, vươn tay vỗ một cái vào chiếc bàn rượu tinh xảo bằng pha lê gần mép sân thượng, cười nói: “Đây là Thiên Nhiên Cư trong truyền thuyết, cần phải đặt trước một tháng, phí tiêu thụ không được ít hơn năm mươi nghìn nhân dân tệ à?”

“Đó là thứ để người khác nghe”.

Trần Tiểu Túy kéo một chiếc ghế dựa bằng pha lê qua, vừa ngồi xuống vừa nói: “Bản chất con người là thô tục, đồ càng khó lấy, thì càng coi trọng”.

“Trên thực tế, cái bàn này ngoại trừ vị trí tốt hơn một chút, những thứ khác chả khác gì những chiếc bàn bình thường”.

“Nhưng khi em đẩy giá để có được chiếc bàn này cao hơn một chút, nó đột nhiên trở nên khác biệt”.

“Đây là một loại marketing, em cũng được coi là một gian thương trong truyền thuyết”.

Trần Tiểu Túy cười cởi mở, cô ấy không chút ngại ngùng khi chia sẻ điều kị húy trong công việc, chỉ có thể ở trước mặt Diệp Vĩnh Khang, cô ấy mới có thể thoải mái như vậy.

“Ồ, ra là như vậy, hôm nay xem ra anh phải giết chết tên gian thương này mới được, coi như vì dân trừ lại mới được, rượu ngon nhất đâu?”

Diệp Vĩnh Khang cười nói, anh cũng như vậy, mỗi khi ở bên Trần Tiểu Túy, anh luôn cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ.

“Được, thế thì anh cứ đợi đấy, gian thương em đây sẽ cho anh biết tay, bồi bàn, đem tất cả rượu ngon nhất lên đây, sau đó đứng ở cửa, không ai được phép vào nếu không có sự cho phép của tôi!”

Trần Tiểu Túy ra lệnh cho nhân viên phục vụ.

Chẳng mấy chốc, một đống rượu đắt tiền được đặt lên bàn.

Chỉ lấy bừa một chai trong số này, ít nhất cũng bằng với số tiền mà một người bình thường cả năm không ăn không uống dành dụm được.

Giá trị của mấy chai rượu này còn bằng cả một khoản tiền cọc cho một ngôi nhà.

Nhưng hai người họ lại coi đống đồ uống đắt tiền kia như cỏ rác, cầm chai rót ừng ực vào trong cổ họng.

“Này, không phải em dị ứng rượu sao? Em uống nhiều như vậy không sợ xảy ra chuyện gì à?”

Một lúc sau, cả hai đã chìm đắm trong men rượu.

“Có anh ở đây, đừng nói em dị ứng với rượu, cho dù uống say quắc cần câu thì em cũng sẽ không sao, anh nhất định sẽ bảo vệ em, đúng không?”

Trần Tiểu Túy say đến mức mặt mũi đỏ bừng, trước đây mỗi lần cô ấy uống chút rượu đều có phản ứng đặc biệt xấu.

Cô ấy luôn cho rằng mình bị dị ứng với rượu, sau đó, trong một lần đến bệnh viện khám sức khỏe, cô ấy tình cờ phát hiện ra mình không phải dị ứng với rượu mà là do rối loạn bài tiết hormone trong cơ thể.

Nói cách khác, Trần Tiểu Túy đã chịu áp lực cường độ cao trong một thời gian dài, cảm xúc không được giải tỏa kịp thời nên có khả năng mắc chứng trầm cảm nhẹ.

Vì vậy, điều này dẫn đến một số phản ứng không tốt mỗi khi cô ấy uống rượu.

“Bảo vệ em? Ai nói là anh sẽ bảo vệ em chứ?”

Diệp Vĩnh Khang say khướt nói: “Mấy người ai cũng muốn anh bảo vệ, người này muốn anh bảo vệ, người kia cũng muốn anh chăm sóc, vậy ai sẽ bảo vệ và chăm sóc anh đây?”

“Mỗi ngày anh đều phải chăm sóc hết người này đến người kia, chuyện gì cũng tìm đến anh, xem anh như người hầu kẻ hạ rồi phải không?”