Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 1160




Chương 1160

Ý đồ của Nhận Thiên Nguyên bị nhìn thấu, khuôn mặt già nua vừa dịu đi vài phần lại đỏ bừng, ông ấy nói lớn về phía sân huấn luyện: “Tất cả mọi người nghe lệnh, tạm dừng huấn luyện, sáu vị chỉ huy lập tức tập trung dưới khán đài!”

Sáu bóng người lập tức xuất hiện từ bốn phía quanh sân huấn luyện, trong nháy mắt đã xếp hàng dưới khán đài, với vẻ mặt nghiêm túc, đứng thẳng tắp.

“Quân hầu, sáu chỉ huy đã tập hợp đầy đủ”.

Nhận Thiên Nguyên báo cáo với Diệp Vĩnh Khang.

Diệp Vĩnh Khang hài lòng gật đầu, từ lúc Nhậm Thiên Nguyên hạ lệnh tập hợp đến lúc sáu người xuất hiện dưới khán đài không vượt quá mười giây, điều này ít nhất có thể khẳng định rằng bọn họ chấp hành rất tốt.

“Tốt, nghỉ! Không cần căng thẳng, hôm nay không giáo huấn gì cả, chỉ là giao lưu thôi”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói, anh chưa từng có thói quen ra vẻ vênh váo.

Nhưng sáu người bọn họ lại không có phản ứng gì, coi Diệp Vĩnh Khang và lời nói của anh như không khí.

Nhậm Thiên Nguyên căng thẳng nói: “Các người điếc à, bảo các người nghỉ!”

Lúc này mấy người bọn họ mới trở về động tác nghỉ, trong đó có một người đàn ông ngoài ba mươi, mũi thẳng, lông mày lưỡi mác, đôi mắt sáng ngời, nhíu mày nói: “Báo cáo, chúng tôi nhất định sẽ nghe theo mệnh lệnh của sếp, nhưng không phải loại chó mèo gì cũng có thể khua tay múa chân với chúng tôi”.

Những người còn lại tuy không nói gì, nhưng cũng tỏ thái độ y như vậy.

“Hỗn láo, đây là hầu quân tướng!”

Nhậm Thiên Nguyên quát lớn, trong lòng ông ấy vô cùng căng thẳng, đường đường là hầu quân tướng mà lại bị người ta dùng từ chó mèo để hình dung?

Đúng là muốn tạo phản rồi!

“Quân hầu, ngài đừng tức giận, bọn họ cũng chỉ…”

Nhậm Thiên Nguyên vội vàng giải thích với Diệp Vĩnh Khang.

“Không cần giải thích”.

Diệp Vĩnh Khang xua tay ngăn Nhậm Thiên Nguyên lại, anh cũng không tức giận, mà ngược lại còn dùng ánh mắt đánh giá cao liếc nhìn mấy người kia, cười đùa nói: “Tuổi còn trẻ mà đã đảm nhiệm chức chỉ huy sáu chiến đội lớn của đội thiết vệ Thiên Hải, thì chắc chắn không phải người tầm thường”.

“Nếu ngay cả chút chính trực cũng không có thì bọn họ không cần giữ vị trí này tiếp nữa. Một người cao ngạo chắc chắn sẽ có chí khí riêng của họ, tôi nói vậy, mọi người có đồng ý không?”

Mấy vị chỉ huy nghe xong liền ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Diệp Vĩnh Khang.

Cho dù bọn họ đã biết danh tiếng của đối phương, phương thì trong mắt họ vẫn không hề có chút sợ hãi hay lo lắng gì, chỉ có vẻ tò mò.

Thấy bọn họ có lời muốn nói, Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Không cần câu nệ lễ nghĩa, có gì cứ nói thẳng”.

Mấy người liếc nhìn Nhậm Thiên Nguyên, thấy Nhận Thiên Nguyên thầm đồng ý, bọn họ mới thả lỏng.

Người đàn ông lông mày lưỡi mác vừa nói lúc nãy, nhướng mày nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: “Thì ra anh chính là hầu quân tướng trong truyền thuyết à, không ngờ anh còn trẻ hơn tôi vài tuổi”.

Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Ồ? Vậy hầu quân tướng trong lòng mọi người nên là người thế nào? Ông già râu tóc bạc phơ sao?”

“Không đến nỗi đó”.

Người đàn ông kia nói tiếp: “Thực lực không liên quan đến tuổi tác, nếu so ai lớn tuổi hơn thì chi bằng đến trại dưỡng lão tuyển chọn nhân tài cho nhanh”.