Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 502: 502: Theo Tôi Đến Giang Bắc!






Trán Đào Vân Thiên nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ ngầu, trông vô cùng đáng sợ.

Vừa nãy, ông ta đột nhiên nhận được tin là con gái Đào Xuân Yến mà ông ta vừa tìm về được chưa bao lâu đã bị hại chết.

Từ sau khi nhận bố con với Đào Xuân Yến, có lẽ bởi vì sự hổ thẹn đã vứt bỏ cô ta mà Đào Vân Thiên nuông chiều Đào Xuân Yến không có giới hạn, chỉ cần Đào Xuân Yến lên tiếng thì dù có là yêu cầu quá đáng, Đào Vân Thiên cũng đồng ý không chút do dự.

Trước đó Đào Xuân Yến bỗng nói muốn dẫn vệ sĩ về Giang Bắc trả thù, còn yêu cầu những vệ sĩ đó mang theo vũ khí tự động.

Lúc đó Đào Vân Thiên không đồng ý vì yêu cầu này của Đào Xuân Yến quá đáng sợ.

Bỗng dưng có một tổ chức dân sự được trang bị hàng chục vũ khí tự động xuất hiện ở nước Long Hạ thì sẽ thế nào?

Nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi Đào Xuân Yến làm nũng, Đào Vân Thiên cũng chỉ đành gật đầu đồng ý, chỉ dặn dò Đào Xuân Yến đừng làm lớn chuyện.

Ông ta nghĩ Đào Xuân Yến chỉ đối phó với một con kiến mà thôi, hơn nữa Nam Giang chỉ là thành phố nhỏ hạng ba, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Nhưng không ngờ quyết định này của ông ta lại đẩy Đào Xuân Yến vào địa ngục chết chóc không bao giờ quay lại.

Ban đầu cứ nghĩ là động thái bên quân đội nên ông ta chỉ có thể oán giận sao mình lại đồng ý với yêu cầu hoang đường này.

Nhưng lúc này ông ta bỗng nhận được tin tức khiến ông ta cực kỳ phẫn nộ.

Mặc dù Đào Xuân Yến bị quân đội tiêu diệt thật nhưng người hại chết cô ta lại là một người tên Diệp Vĩnh Khang.


“Truyền lệnh, tất cả vệ sĩ tập hợp ngay lập tức, theo tôi đến Giang Bắc!”
Đào Vân Thiên tức giận quát.

“Gia chủ, chuyện này tuyệt đối không thể”.

Mấy trưởng lão nhà họ Đào vội khuyên bảo: “Chúng ta nhất định phải báo thù cho đại công chúa, nhưng tình hình hiện giờ khá đặc biệt, Hạ Nguyên Thành ở Nam Giang để mắt đến chúng ta như hổ đói, giờ người của chúng ta đều tập trung ở khu vực giáp ranh, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra cuộc đại chiến”.

“Lúc này nội bộ chúng ta không thể thiếu người, gia chủ không thể rời khỏi tỉnh ngay lúc này, nếu không một khi bên Hạ Nguyên Thành có động tĩnh gì thì hậu quả không thể tưởng tượng được”.

Đào Vân Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Vậy ông nói phải làm sao đây, lẽ nào không báo được thù cho Xuân Yến sao?”
Một trưởng lão vội nói: “Chắc chắn phải báo thù, chỉ là đừng huy động nhiều người như vậy, chỉ một thành phố nhỏ hạng ba thì có thể gây ra chuyện lớn gì được chứ?”
“Thế nên gia chủ chỉ cần điều động một người đắc lực đến đó giải quyết là được”.