Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 632: 632: “tốc Độ Giết Người Của Chúng Tôi Nhanh”






Nửa tiếng sau.

Tinh!
Một âm thanh vang lên, bản đồ vệ tinh trên máy tính bảng ngay lập tức xuất hiện một đốm đỏ đang chuyển động.

“Ha ha, xem ra đám nhãi này thật sự trúng kế rồi!”
Quả lão cầm quốc bằng cả hai tay, nhìn máy tính bảng trong tay Thiên Ảnh bật cười lớn.

“Điện Chủ, tiếp theo làm thế nào?”
Thiên Ảnh nhìn chằm chằm vào chấm đỏ nhỏ đang chuyển động trên máy tính bảng, trong lời nói mang theo sự kích động và phấn khích.

Mối thù giữa Điện Long Thần và Ám Dạ Các không phải chuyện ngày một ngày hai.

Hôm nay cuối cùng cũng đến lúc cắt đứt hoàn toàn rồi!

Chuột đất đeo chiếc cung sừng bò siêu to trên vai sốt sắng nói: “Còn phải nói nữa, đợi bọn chúng quay về tổ rồi bắt hết một lượt, Điện Chủ, lát nữa để tôi làm tiên phong đi, gần đây tôi mới luyện một đại chiêu cực đỉnh, đợi lát nữa thể hiện uy lực!”
“Dựa vào đâu mà cậu làm tiên phong chứ?”
Quả lão dùng cuốc gõ nhẹ xuống đất, nói: “Cuốc của tôi rỉ sét thế này, còn không thấy máu nữa, đất cũng sắp không đào nổi nữa rồi đây này”.

Đến cả cặp anh em ít nói Phá Thiên Phá Quân cũng lên tiếng: “Tốc độ giết người của chúng tôi nhanh”.

“Nhanh cái rắm ấy, có nhanh thế nào cũng không nhanh bằng tôi được?”
Chuột đất nhảy dựng lên, nói: “Điện Chủ, cho tôi làm tiên phong đi, gần đây tôi mới luyện được đại chiêu đỉnh lắm, tuyệt đối là loại có sức công phá lên trời!”
Huyết hòa thượng không nói gì, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói, đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai Chuột đất rồi tinh nghịch giơ ngón út ra.

Ý là dù hắn có luyện được chiêu thức mạnh thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là cái đinh ba tấc thôi đồ thấp lùn ạ.

“Ê này đồ trọc chết giẫm, ông đây lùn thì sao hả? Những thứ ông đây tích tụ đều là tinh hoa, còn anh thì hay rồi, một hòa thượng mà suốt ngày ăn đùi gà, đừng tưởng rằng tôi không biết, có lúc còn lén đi tới mấy nơi ăn chơi trác táng mà dám nói tôi hả!”
Chuột đất tức giận đỏ bừng mặt mũi, nhảy đổng lên chửi cha mắng mẹ, trước thân hình cao lớn của Huyết hòa thượng, thật sự khá giống một con chuột nhắt đang nhảy tưng tưng.


Hai người này có thể coi là tổ hợp kinh điển của Điện Long Thần.

Chỉ cần hai người ở cạnh nhau, không quá mười phút lập tức sẽ cãi cọ.

Nếu như thời gian lâu hơn một chút thì hai người sẽ lập tức xắn tay áo, lao vào nhau luôn.

Nhưng hai người này lại không thể tách ra, thậm chí còn ngủ chung một phòng, chỉ cần xa nhau một thời gian là cả hai sẽ phờ phạc, mất hết tinh thần.

Có cặp bảo vật sống này trong Điện Long Thần, trước nay không bao giờ thiếu niềm vui.

“Được rồi, đừng tranh nhau nữa!”
Diệp Vĩnh Khang nhìn chấm đỏ đang di chuyển nhanh chóng trên màn hình máy tính bảng, nghiêm túc nói: “Mặc dù Ám Dạ Các chưa từng đối đầu trực tiếp với chúng ta bao giờ, nhưng nhất định không phải loại dễ đối phó”.

“Đặc biệt là khi quân sư Thạch Hữu Sâm nổi loạn đoạt chiếm ngôi vị, tung tích của Ám Dạ Các càng trở nên bí ẩn hơn trước”.