Trở Về Eden

Chương 23: Chương 23





- Cris! Mẹ kiếp, anh chui vào cái xó nào thế? Cris!
Greg lồng lộn khắp nơi tìm Cris để bảo anh ta thắng ngựa. Y không thể nào chịu nổi Tara lại chạy trốn khỏi y và tất cả các đường gân thớ thịt đều căng lên để lao vào cuộc truy đuổi.
- Cris! Y vào chuồng ngựa, nhưng người thổ dân không có mặt ở đó. Miệng văng tục ầm ĩ. Greg vội vàng chọn con ngựa khoẻ nhất, thắng yên cho nó dắt ra ngoài sân và vọt lên yên…Y tức điên lên khi bỗng thấy Cris đường hoàng, đĩnh đạc đi ngay qua sân với vẻ thản nhiên thường khi.
- Cris! Lại đây!Cris điềm tĩnh bước tới, dừng lại trước mõm ngựa của y.
- Anh có biết Tara đi đâu không? Cô ấy đi về hướng nào.Cris nhún vai.
- Cô ấy chưa thể đi xa được. Anh đã thắng yên con ngựa nào cho cô ấy? Cris im lặng hướng cái nhìn của đôi mắt to sáng loé vào y.Một điều gì đó bỗng loé lên trong đầu Greg. Y nhảy xuống ngựa ném dây cương cho Cris và quay bổ vào trong chuồng ngựa. Và y đã nhìn thấy điều mà trước đây y không nhận ra: con King không còn trong chuồng! Greg hộc lên một tiếng lao ra khỏi chuồng ngựa. Y lao tới ném mạnh cái roi vào người Cris.
- Đồ ngu! Mày không biết là không ai cưỡi được con King à! Y tiến sát lại để đấm vào mặt Cris. Nhưng người thổ dân lặng lẽ ghì lấy tay y không cho đánh. Tay Cris cứng như thép. Greg hất tay Cris ra, giằng lấy dây cương rồi nhảy lên mình ngựa. Y thúc ngựa nhảy qua rào chuồng ngựa để đỡ tốn thời gian vòng qua cổng rồi phóng ngựa dọc tường nhà. Bỗng y thấy Jilly chạy ra.
- Greg! Em cần nói chuyện với anh!
– Giọng ả gay gắt. Như một người điên, ả lao thẳng tới không nghĩ đến chuyện con ngựa có thể giẫm bẹp mình.
- Cô còn cần gì nữa hở đồ chó cái?
- Tối qua tôi đã nhìn thấy các người!
– Gương mặt sưng húp của ả có một vẻ đắc thắng quái dị.
– Anh không ngờ, phải không? Các người cũng chẳng buồn kéo rèm cửa lại nữa. Tôi thấy hết. Tôi đã thấy anh làm tình với nó.
- Cô ốm rồi, Jilly – y cố nói giọng bình tĩnh.

- Tôi ốm ấy à? Để rồi xem ai trong chúng ra sẽ ốm.
– Ả dần dần đi vào trạng thái điên dại – Tôi sẽ đến cảnh sát.
Bây giờ tôi sẽ tung hê tất cả. Cần phải xử tử anh. Tôi mong muốn được thấy người ta treo cổ anh, thiêu anh trên đống lửa cháy nhỏ quá! Tôi muốn thấy anh đau đớn như chính anh đã làm tôi đau đớn. Được, tôi sẽ làm cho anh ngồi nhà đá đến mãn kiếp. Và anh sẽ không bao giờ được thấy nó nữa.“Không bao giờ được thấy Tara nữa…”
– Greg gầm lên đến nỗi y không nhận ra giọng mình nữa:
- Cút ngay! Nhìn vào mắt Greg, Jilly bỗng hiểu ra là y có thể giết chết ả. Ả vội quay người bỏ chạy. Giống như người đi săn truy đuổi con cáo, y thúc ngựa lao theo. Jilly chạy dọc theo nhà để máy bay, nghe sau lưng mình tiếng vó ngựa dồn dập khủng khiếp. Rốt cuộc ả chui tọt được vào khe hở giữa hai cái nhà và thoát được vào một cái sân nhỏ. Nhưng khi ả vừa dừng lại để lấy hơi thì khiếp hãi nhận ra con ngựa và Greg đang bay qua hàng rào như một cái bóng khổng lồ che lấp cả mặt trời. Jilly rú lên và chạy vòng quanh để trốn. Phổi ả thắt lại.
Tiếng vó ngựa như đóng đinh vào tai ả.Greg cũng vừa gào thét vừa thúc giục, lùa theo Jilly. Y say máu. Y lùa cho đến khi Jilly ngã vật ra. Greg đắc thắng thúc ngựa thẳng vào ả.Đối với Greg đây không phải là Jilly nữa. Từ lúc lời đe doạ của ả thức dậy những gì đen tối nhất trong y, y không nghĩ về ả như một con người nữa. Ả trở thành một con vật nhơ bẩn cần phải tiêu diệt.
Ba bước, hai bước, một bước… móng sắc của con ngựa sẽ cắm ngập vào thân hình nở nang nằm dưới đất. Nhưng Greg không ngờ tới một bản năng của loài ngựa: chúng không bao giờ giẫm chân lên người nếu chúng có thể tránh được. Greg cảm thấy con ngựa dưới mình căng lên tập trung tất cả sức lực và đến khoảnh khắc cuối cùng thì nó co hai chân trước lên và nhảy vọt qua người Jilly. Sẵn đà, nó lao tới nhảy luôn qua hàng rào của sân như vui mừng được thoát ra khỏi một cuộc săn lùng đẫm máu. Đầu óc Greg trở lại thường trực một ý nghĩ đuổi theo Tara. Y thúc ngựa phóng hết tốc lực về phía Devils-Rok
Cris đứng cạnh cửa nhà kho nhìn theo cho đến lúc người ngựa của Greg khuất hẳn sau đường chân trời rồi mới mở cửa bước vào nhà kho. Trong đó, Tara và King đang lặng lẽ đứng đợi. Sự kiên nhẫn của họ đã được đền bù. Greg đang hấp tốc đuổi theo một cái bóng. Còn Tara thì tự do để bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình tại Eden.
- Cảm ơn Cris – Chị nói và trao cương ngựa cho anh, bảo anh dắt con King đi sau khi đã vuốt ve âu yếm nó.Tara bước ra ngoài. Trên bình nguyên không có đám bụi nào bốc lên. Chị quay lại nhà bếp theo cửa sau. Sam đang đứng gác ở đấy. Katie ngồi ở bàn đang dốc nốt những giọt rượu cuối cùng và vẫn liến thoắng nói chuyện với Sam như nửa giờ trước.
- Nó an thần, anh hiểu không? Vì thế mà tôi mới uống. Đó là thuốc bác sĩ bắt tôi uống kể từ cái đận tôi bị ngã ngựa. Rất công hiệu, nhưng tôi không thể nói là…
– Katie làm một tợp nữa rồi mới nói lên câu…
– là tôi thích uống… không.Bà lại uống một ngụm nữa.- Chỉ khi nào tôi cảm thấy mệt mỏi, chỉ khi nào công việc không chạy… để bình tâm lại.Tara đứng ở cửa nhìn bà với vẻ trìu mến pha lẫn thương hại.-
Ở đây không được chểnh mảng… Sam ạ. Anh cũng biết, ở đây… cần… cần phải làm việc…
– Lưỡi Katie đã líu lại và mí mắt đã trĩu xuống.- Phải bắn thêm… một con… thỏ… cho bữa tối…Bà huơ huơ tay rồi gục đầu xuống bàn.

- Sam, vào đây giúp tôi một tay
– Tara đến sau lưng Katie luồn tay xốc bà dậy. Anh nâng chân bà ấy lên. Họ khiêng Katie lên khỏi chiếc ghế mà bà ngồi.
- Các người làm… gì đấy – Katie mơ màng phản đối.Tara thấy thuốc ngủ đã có công hiệu. Đầu Katie lúc lắc hết phía này sang phía khác. Phải đặt bà vào giường thôi. Họ khiêng Katie đi. Katie tiếp tục cãi cọ phản đối.
- Thôi đi Sam, tôi đã bảo là tôi tự đi được… Kìa… tôi đã bảo là tôi tự đi được kia mà…Sam nhìn Tara mỉm cười. Họ đặt Katie lên giường. Tara nới lỏng thắt lưng, Sam phủ cho bà một tấm mền mỏng.
- Ngủ đi Katie – Tara thì thầm và cúi xuống hôn nhẹ vào gương mặt già nua gầy guộc
– Tôi hứa với bà là mọi chuyện sẽ ổn thoả. Khi bà thức dậy mọi việc sẽ đâu vào đấy. Bà hãy ngủ ngon nhé! – Tara gượng nhẹ đóng cửa phòng sau khi họ ra khỏi. Katie đã ngủ say.
- Về bà ấy sẽ ổn thoả cả thôi. Sam ạ, bây giờ tôi muốn anh làm hộ một việc.Quay về phòng, Tara viết mấy dòng lên giấy rồi đưa cho Sam.
- Việc này rất quan trọng, Sam ạ. Tôi muốn anh lấy chiếc ô tô phóng thẳng đến Darvin. Dọc đường không được dừng lại với bất kỳ lý do gì. Được không? Khi đến Darvin, anh đưa ngay tờ giấy này cho người chỉ huy cảnh sát tên là Jim Galli. Tôi rất hi vọng ở anh, Sam ạ. Anh phải làm được việc đó. Không được để ai và bất cứ điều gì làm lỡ việc.Sam mỉm cười, gật đầu rồi bước ra. Vừa lúc đó Cris xuất hiện ở cửa. Tara cảm thấy yên tâm khi nhìn vẻ bình thản của anh.
- Thế đấy, Cris, bây giờ mọi việc sẽ bắt đầu… Anh nghĩ sao, mọi việc sẽ trôi chảy cả chứ?Cris không trả lời. Anh chỉ chăm chú nhìn chị.- Anh sẽ không bỏ mặc tôi chứ? Tối nay tôi sẽ cần đến sự giúp đỡ của anh… Khi mà… – chị không buộc được mình thốt ra tên của Greg – khi mà anh ta trở về….Qua ánh mắt Cris, chị hiểu rằng Cris biết bao giờ anh ta cũng biết mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào. Anh không bao giờ nói với ai về điều đó, bởi tri thức này thuộc về riêng anh. Tara thở ra nhẹ nhõm và bắt tay vào việc với sự hăm hở mới.
Nằm co rúm trong khe hẹp giữa hai ngôi nhà mà ả đã bò vào đó sau hành động khủng khiếp của Greg, Jilly run lật bật vì sợ. Rốt cuộc, cơ thể ả không chịu đựng nổi sự căng thẳng, ả bắt đầu nôn, nôn mãi cho đến mật xanh mật vàng. Khi cơn nôn mửa chấm dứt, ả tựa người vào tường và cảm thấy hoàn toàn kiệt lực. Sự điên khùng của Greg thì ả đã biết từ trước. Nhưng trước đây chính ả thường chú ý khơi gợi nó vì biết sau đó y dữ dội như thế nào trong chuyện ái ân. Quan hệ giữa ả và Greg càng xấu đi thì những cơn cãi vã đánh đấm nhau càng xảy ra thường xuyên hơn và sau đó họ làm tình càng dữ dội.Nhưng lần này thì mọi sự đều khác. Lần đầu tiên ả thấy rằng Greg chỉ có thể dịu cơn điên khùng đi nếu giết chết được ả chứ không phải chỉ đơn giản chiếm đoạt được thân thể ả.
- Tôi không muốn chết – ả rên rỉ. Ả biết rằng ả phải tìm cách thoát thân trước khi Greg trở lại. Bây giờ y đang cuống cuồng đi tìm Tara, nên không có thời gian thanh toán ả. Nhưng tới đây…
Gắng lắm ả mới đứng dậy nổi. Đầu gối và chân ả bị xây xát lúc ngã xuống đất nên ả không đi bình thường được. Khuỷu tay và mặt ả đều đập xuống đất cứng nên giờ đây máu rỉ ra trộn lẫn với đất cát. Những vết nôn mửa bết vào áo. Ả cảm thấy vị tanh lợm trong miệng. “Mình phải thoát khỏi đây. – Ả tự nói với mình – Cần phải thoát khỏi đây”, ả khập khiễng lết qua sân vào nhà. Trong phòng ngủ ả quáng quàng tống tất cả những gì của ả vào cái túi du lịch mà ả mang tới hôm qua rồi vội vã ra đường. Ả muốn lấy chiếc “Landrover” và đi Paint-Krik, chỉ cần thoát khỏi đây, ả sẽ chẳng bao giờ gặp lại Greg nữa. Ôi giá ngay từ đầu ả đã biết được sự nguy hiểm của hắn!Ả gần như kiệt sức khi đến được ga ra. Trong đó có chiếc máy bay nhẹ lúc nào cũng sẵn sàng cất cánh, nhưng chiếc ô tô thì ai đó đã lấy đi. Jilly hét lên chối tai vì thất vọng.
- Không! Không! Trời đất ơi – ả như con thú sa lưới, chẳng còn hi vọng nào thoát chết.Nhưng rồi trong đầu ả lại nảy ra một con đường thoát thân mới. Phải tìm được ai đó giúp ả. Phải tìm Katie, Sam hoặc là Cris và luôn luôn ở gần họ. Greg sẽ không dám động thủ khi có người khác ở đó. Ả quay vào trong nhà bỗng cảm thấy mình như một con chuột lọt vào bẫy.

- Katie! – Ả gào – Katie! Lại đây! Giúp tôi với.Không ai trả lời.
Trong nhà không hề có một tiếng động nào. Một cảm giác khủng khiếp xâm chiếm ả. Ngôi nhà dường như trống rỗng, nhưng trong đó vẫn cảm giác có sự có mặt đáng lo ngại của ai đó.
- Katie! Katie! Trong cơn hoảng loạn, Jilly chạy từ đầu này sang đầu kia ở tầng một ngôi nhà. Chẳng thấy Katie đâu cả. Khi vào phòng khách, ả hơi nhẹ người khi nghĩ có thế làm một hai cốc rượu để giảm nhẹ cái đau ở chân. Nhưng ả kinh hoàng nhận thấy chẳng còn chai rượu nào ở đó cả. Ả không tin nổi vào mắt mình nữa. Ả mở tung cửa tủ rượu nhưng trong đó cũng chẳng có gì cả. Trời ơi, làm sao ả sống nổi đây? Ả bổ ra hành lang lao xuống bếp. Ả sục sạo tìm trong tủ rượu nhà bếp hi vọng kiếm được nguồn rượu dự trữ của Katie. Nhưng ả chỉ tìm được một chiếc chai rỗng. Tức giận, ả ném chiếc chai xuống sàn, vỡ tan.Nhưng dẫu sao ả vẫn cố để không bật khóc, không đầu hàng. Chân tập tễnh, ả đi qua nhà ra sân. Ả đi lướt qua bể bơi, vườn hoa, bờ rào, những nơi Katie thường làm việc. Từ đó, ả lại đi dọc tường tìm trong những ngôi nhà dựng trong sân, hi vọng sẽ tìm thấy ai đó. Cuối cùng ả bước vào phòng Katie và bất ngờ thấy bà già ấy nằm ngủ trên giường. Nhưng những cố gắng của ả nhằm đánh thức Katie dậy đều không mang lại kết quả gì. Jilly tuyệt vọng. Chẳng còn cách nào khác, ả lại quay lên nhà trên. Khi qua sân, ả gần như phải bò và không nhìn thấy có một đôi mắt từ cửa sổ tầng trên lạnh lùng dõi theo ả, lựa chọn thời điểm để ra đòn quyết định.Chỉ còn lại một hi vọng mỏng manh. Giống như tất cả những ai đã từng về thôn quê hoang dã, ả biết sử dụng điện đài. Ả vào bếp, ngồi xuống trước chiếc máy phát tìm cách khởi động nó. Nhưng ả lập tức hiểu rằng điện đài đã bị hỏng. Ả buộc mình không được mất tự chủ và kiểm tra lại một lần nữa. Kết quả lần này đánh quỵ ả hoàn toàn. Ả bắt đầu tru lên như một con thú bị thương.
- Mọi người đâu cả rồi? – Ả gào
– Phải có ai đó ở đây chứ? Xin hãy giúp tôi… Có ai đó không? Bỗng ả nghe một giọng nói như mũi kim đâm từ sâu thẳm của lương tâm từ lâu bị quên lãng.
- Điều đó có đáng làm không, Jilly? Jilly mở to mắt. Ả rùng mình nhìn quanh, nhưng chẳng thấy ai cả.
- Ai đấy? Ai đang ở đấy? – ả hỏi.
- Trời đất, cậu đừng có nói là cậu đã quên giọng nói của tôi – ả nghe giọng thì thầm, âu yếm. Nhưng chính giọng nói đó làm ả sợ thắt tim. Ả đã nhận ra giọng nói đó. Nhưng chẳng lẽ?…
- Cậu vẫn còn nhớ tớ, đúng không? Từ bé chúng ta đã là bạn tốt nhất của nhau.
- Không! - Sao cậu lại có thể hành động như vậy, Jilly?
- Không! - Mình lúc nào cũng yêu mến cậu..
Cậu là một phần cuộc sống của mình.- Stephany. Như một người mù, Jilly chạy trốn khỏi giọng nói trách móc. Ả khập khiễng chạy khỏi nhà bếp rồi chạy dọc hành lang. Nhưng giọng nói đó đuổi theo ả khắp nơi.
- Mình và cậu, chúng ta giống như hai chị em. Mình đã tin cậu.
- Thôi đi! Im đi! Jilly lấy hai tay bịt tai. Nhưng giọng nói vẫn tiếp tục.
- Chẳng lẽ Greg lại đáng giá để cậu làm việc đó? Chẳng lẽ y đáng giá để gây ra tất cả những đau khổ đó?
- Ôi trời ơi! Tôi xin cậu…

Jilly vừa khóc vừa trở vào phòng khách. Nhưng giọng nói trách móc vang lên cả ở đây.
- Tội nghiệp Jilly! Y đã phản bội cả hai chúng ta, đúng không nào?
– Một tiếng thở dài vang lên – Thoạt tiên là mình, sau đó là cậu.Jilly không thể chịu đựng thêm được nữa. Cái đau ở chân thiêu đốt ả như lửa. Cả lương tâm ả cũng ở vào tình trạng như vậy. Ả kiệt lực ngã xuống ghế.
- Hãy nghe tôi, hãy nghe tôi. – ả van lơn kẻ báo thù vô hình
– Xin hãy nghe tôi đã! Ở trong phòng ngủ của Stephany, Tara nghe thấy tất cả. Chị cầm trong tay chiếc micro nối với chiếc máy cátxét, qua đó chị có thể truyền tiếng nói của mình đến mọi ngóc ngách của ngôi nhà. Và chị cũng nghe được mọi tiếng động trong ngôi nhà. Những tiếng lảm nhảm của Jilly nghe rất rõ.- Đó là đó là âm mưu của Greg. Tôi không biết là tối… tối hôm đó hắn chuẩn bị giết cậu trên đầm lầy. Tôi không biết là… “Đúng. Điều này thì có thể tin được. Jilly không phải là kẻ giết người”.- Sau đó… sau chuyện đó, hắn bắt tôi phải khai láo với cảnh sát.- Cậu đã sợ mất anh ta.
- Ừ, mình sợ mất, mình yêu hắn quá.
- Ngay từ đầu gặp gỡ. Lời dẫn dắt vang lên và Jilly lại mắc câu:
- Ngay từ phút đầu tiên khi mình thấy hắn ở đám cưới.
- Thế còn anh ta?
- Trên sân chơi quần vợt. Hắn nhìn mình. Hắn chạm vào người mình. Mình muốn hắn là của mình.- Chỉ là của cậu thôi.
- Đúng – Jilly lại thét lên hung dữ – chỉ của tớ thôi. Stephany, cậu có tất cả: tiền bạc, địa vị. Vậy mà mình chỉ có trên đời duy nhất một người đàn ông mà mình cần. Điều đó thật bất công. Tôi bao giờ cũng muốn trả thù cậu vì bố mình.
Lúc nào cũng muốn! – Trong giọng của ả vang lên sự giận dữ và căm hận của một đứa bé bị chọc tức. Bỗng ả lại đổi giọng.
- Nhưng tôi lại cũng luôn luôn cầu mong để điều đó đừng xảy ra. Stephany mình không muốn để điều đó… khủng khiếp như thế… Lúc nào tôi cũng nhìn thấy gương mặt của bạn…Jilly lại trở thành một đứa trẻ.
- Ôi Stephany, mình sợ quá. Xin hãy giúp mình, xin bạn. Tôi không còn biết mình phải làm gì… Tôi không muốn chết… Xin hãy giúp tôi!
Greg phi ngựa ngày càng xa xuyên qua thảo nguyên nóng bỏng hướng về phía Devils-Rok. Sau mấy tiếng đồng hồ đi đường rất vất vả, y ngồi trên mình ngựa không vững nữa. Từ tuần trăng mật đến giờ, y không đi ngựa xa như vậy. Giờ đây; thân thể y run lên vì căng thẳng. Nhưng nỗi đau bên trong của y, nỗi đau xuất hiện từ lúc y vươn tay ra mà không thấy Tara đâu, còn lớn hơn. Một ý nghĩ thường trực trong đầu y. Tại sao cô ta lại bỏ đi như thế? Tại sao cô ta lại chạy trốn y? Một người đàn bà được y yêu như tối qua thì con đòi hỏi gì nữa. Nhưng điều tồi tệ nhất là y cảm thấy sau hành động đó có một điều bí mật gì đó đe doạ y: Tara đóng vai trò gì? và tại sao?Greg cảm thấy rằng nền tảng sự sung túc của hắn và cả sự tồn tại của hắn nữa phụ thuộc vào một cái gì đó mà y chưa hiểu được. Trước đây y luôn là người chơi, hưởng khoái lạc và vứt bỏ khi y muốn. Y không bao giờ và không muốn hình dung việc mình bị một người tình nào đó bỏ. Giờ đây y sợ điều đó phát chết. Đêm hôm qua y đã hiểu được điều y cảm thấy ít lâu nay y yêu Tara mạnh mẽ hơn bất kỳ một người đàn bà nào trước đó. Nhưng đối với Greg, đó không phải là một cảm xúc cao thượng mà chỉ là kết quả của sự ích kỷ. Y cảm thấy tình cảm dành cho Tara quyền sở hữu chị, một cảm xúc giống như đối với thức ăn, nhà ở… không ai, ngay cả Tara, được phép tước đi của y cái quyền đó. Y thúc ngựa tàn nhẫn hệt như mức độ tàn nhẫn trong những ý nghĩ của y. Nhưng khi Devils-Rok hiện ra cách y vài dặm, y đã hiểu là Tara không có mặt ở đó. Y không hình dung được chị biến đi đâu.Chung quanh Devils-Rok trong phạm vi hàng dặm không hề có một nơi có thể trú nấp được. Chỉ có một khoảng không gian mênh mông trải rộng màu đỏ chết thỉnh thoảng mới điểm một bụi cây cằn cỗi. Trên cái nền ấy bất cứ ai cưỡi ngựa cũng bị nhận thấy lập tức. Nếu quả thật Tara có đến đây thì cô ta chỉ có thể nấp sau khối đá đằng kia để tránh nắng nữa mà thôi.Y cảm thấy một nỗi buồn, khi hiểu rằng y đã thất bại: sau khối đá chẳng có ai cả. Sườn trên của khối đá bị gió bào mòn thành những hình thù kỳ quái như quỷ. Chính vì thế mà nó có cái tên trên.Đây là nơi trú ngụ của Kulpunia. Linh hồn Dingo hùng mạnh, một sức mạnh độc ác. Ngay cả trong những ngày nóng nực nhất nó cũng làm không khí chung quanh khối đá mát lạnh. Bất ngờ với chính mình. Greg khom mình ẩn vào bóng mát của khối đá và cố gắng không nhìn lên những hình thù quỷ quái bên trên. Con ngựa cũng cảm thấy một nỗi sợ khó hiểu, nó cụp tai lại và đảo mắt vẻ kinh hãi.Giờ đây cuộc truy đuổi của y đã kết thúc, và y hiểu rằng y không tìm được Tara. Greg cho ngựa đi vòng quanh khối đá. Màu sắc của vách đá thay đổi phụ thuộc vào góc độ ánh sáng mặt trời chiếu vào chúng: từ màu đỏ máu, màu da cam chói, màu vàng nhạt cho tới màu nâu thẫm và màu đen. Không thấy Tara đâu. Chỉ còn một hi vọng mà Greg không mấy tin tưởng là chị chui vào cái hang nhỏ dưới chân khối đá. Đó là một nơi linh thiêng từ bao đời nay của thổ dân. Họ để lại đây những hình vẽ và chữ viết bằng máu trên thành hang trong những lần đến đây để làm các thủ tục hành lễ thiêng liêng. Greg đứng trong lòng hang và thấy trong người hụt hẫng. Hang rỗng không.
- Tara! Tara! Tara! – Tiếng hét thất vọng của y vọng ra từ trái tim đá, phá vỡ sự im lặng đáng sợ. Tiếng hét đó vọng đi vọng lại, ngân mãi không dứt…