Trở Về Năm 1988

Chương 170: Song hỷ lâm môn




Nguyên lai Chu Văn Võ cùng Liêu Phương chỉ tính toán trở về đăng ký kết hôn trước, hôn lễ phải chờ tới cuối năm mới làm, Lý Tuấn Nghị cười rộ lên: "Vậy cũng tốt, nói không chừng đến lúc đó Ngạn Quân cũng muốn kết hôn, hai ông bàn bạ khéo tổ chức chung."

Chu Văn Võ cười nói: "Cũng có thể."

Cao Lương nói: "Cũng không cần tổ chức cùng nhau, trước sau mấy ngày đều được, đến lúc đó chúng ta liền tham gia hai hôn lễ." Tin Chu Văn Võ kết hôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, từ khi chia tay Nguyễn Tuệ, hắn vẫn luôn im lặng không đề cập tới chuyện tình cảm, hiện giờ vừa nói đã kết hôn, xem ra xác thật rất thận trọng, mặc kệ như thế nào, mọi người đều cảm thấy vui thay hắn tự đáy lòng.

Hai vợ chồng Chu Văn Võ đi tàu tối, ăn cơm trưa xong bọn họ lại ở nhà Cao Lương nấn ná nửa ngày, đã lâu không nói chuyện phiếm. Cao Lương thuận tiện cũng nhân cơ hội tìm hiểu Liêu Phương, đây là một cô gái thiện lương thuần phác, xuất thân nông thôn, cực kỳ tự tôn tự ái, hơn nữa cũng rất có khả năng, đối với Chu Văn Võ đúng là vợ hiền. Cao Lương cao hứng thay Chu Văn Võ.

Mọi người lại bàn tới giá nhà, Chu Văn Võ nói hắn hiện tại kết hôn, tính toán mua nhà ở Quảng Châu, bởi vì hoàn cảnh bên Đông Hoàn xác thật hơi không ổn.

Cao Lương nói: "Chúng emcũng tính toán lại mua nhà, bất quá muốn chờ thêm hai năm nữa,sắp tới năm 97, xem tình huống lại xác định." Năm 1997 là một năm bão tố với tài chính Châu Á, dẫn tới lạm phát, địa ốc Hong Kong sụp đổ, vô số người nhảy lầu, kinh tế nội địa tuy rằng không đến mức sụp đổ, nhưng cũng chịu ảnh hưởng, thị trường địa ốc chịu ảnh hưởng rất lớn, trong mấy năm sau, giá nhà không chỉ không tăng, thậm chí còn có biên độ giảm nhẹ, Cao Lương tính toán chờ sau 97 lại mua nhà.

"Cao Lương em cảm thấy giá nhà còn sẽ xuống sao?" Chu Văn Võ luôn có sự kính nể nhất định với Cao Lương,cô quyết định chưa bao giờ sẩy tay, như là được trời cao chiếu cố vậy.

Cao Lương nói: "Em cũng không biết, bất quá em cảm thấy chuyện Hong Kong lớn như vậy, đối với kinh tế quốc nội khẳng định có ảnh hưởng, khả năng chính sách cũng sẽ có điều chỉnh, vẫn nên từ từ."

Lý Tuấn Nghị cũng cười nói: "Văn Võ ông không ngại thì chờ một chút, mấy năm nay giá nhà không phải đã giảm sao, nói không chừng còn sẽ giảm tiếp."

Liêu Phương nói: "Em cũng nói không vội, từ từ rồi mua." Cô làm tài vụ, rất hiểu tình trạng kinh tế của Chu Văn Võ, hiện tại bọn họ mua nahf cũng không tính là khó, nhưng nếu mua nahf xong thì vốn lưu động sẽ hơi khó khăn.

Chu Văn Võ nói: "Vậy nhìn xem trước."

Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị đều cao hứng, nếu Chu Văn Võ mua nhà ở Quảng Châu, về sau bọn họ sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt, bằng hữu lui tới cũng nhiều lên.

Buổi tối Lý Tuấn Nghị đưa hai vợ chồng Chu Văn Võ ra nhà ga, thời điểm trở về Cao Lương đã tắm rồi, đang ngồi trước bàn trang điểm tính sổ, bàn tính bạch bạch vang lên. Lý Tuấn Nghị đi qua hôn một cái: Bà xã, em đang tính gì đấy?"

Cao Lương cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Em đang tính nếu mua nhà thì cần bao nhiêu tiền."

"Không phải nói hiện tại không mua sao?" Lý Tuấn Nghị hỏi.

Cao Lương tiếp tục tính sổ: "Về sau mới mua."

Lý Tuấn Nghị thò lại gần nhìn thoáng qua, nói: "Nhiều số vậy, chúng ta tính mua mấy căn nhà?"

Cao Lương ngẩng đầu nhìn anh: "Cố gắng mua nhà nhiều nhất có thể, nhà ở là bất động sản, về sau mở rộng quy mô kinh doanh, đi vay ngân hàng cũng có tín dụng cao."

Lý Tuấn Nghị xoa xoa đầu cô: "Vẫn là bà xã anh nhìn xa trông rộng."

Cao Lương buông bút, kéo tay Lý Tuấn Nghị nói: "Về sau chúng ta mua hai căn nhà ở Bắc Kinh đi. Nếu San San cùng Tuấn Vĩ ở lại Bắc Kinh, cũng cần chỗ ở, có thể cho bọn nó ở."

Lý Tuấn Nghị duỗi tay nhéo mũi cô: "Em nghĩ thật nhiều, so với mẹ anh còn nhọc lòng hơn."

Cao Lương nhíu nhíu cái mũi: "Em không có mẹ, em phải tính toán cho em gái, Tuấn Vĩ là em trai anh, đương nhiên không thể nặng bên này nhẹ bên kia."

"Vậy bên Cao Phán có thể không cvui hay không?" Lý Tuấn Nghị nói.

Cao Lương nói: "Phòng ở là để Tuấn Vĩ và San San có chỗ ở, lại không phải mua cho bọn họ. Nếu về sau chúng ta có nhiều tiền, cũng có thể cho bọn nó mỗi đứa một căn nhà. Bất quá nói như vậy em cảm thấy anh sẽ bị thiệt." Cô nói xong hắc hắc nở nụ cười.

Lý Tuấn Nghị nói: "Anh bị thiệt?"

"Nhà anh chỉ có một em trai, nhà em có ba đứa, như vậy chia không đều, cho nên vẫn thôi đi, không cho phòng ở, chỉ cho ở thôi." Cao Lương nghĩ về sau em trai em gái cần tiền mua nhà, vợ chồng bọn họ cho vay tiền là được.

"Không sao hết, em của vợ không phải em của anh sao? Nếu anh có thêm 2 người anh em, khẳng định em cũng sẽ đối xử bình đẳng." Lý Tuấn Nghị cảm thấy không sao cả, từ lúc đầu anh đã biết gánh nặng trên vai Cao Lương, cưới cô, cũng chấp nhận gánh vác trách nhiệm cùng cô, huống chi không cần anh hỗ trợ, cô cũng có thể tự chăm sóc các em, bọn họ đều là anh cả, chị cả trong nhà, có năng lực, nâng đỡ các em một chút chẳng nhẽ không nên sao?

Cao Lương cười nói: "Đây là đương nhiên. Bất quá vẫnchỉ cho mượn thôi, em tin tưởng bọn chúng đều có năng lực tự mua nhà." Lý Tuấn Nghị khẳng định sẽ không bất công, nhưng còn có cha mẹ chồng, rốt cuộc đây là tài sản chung của hai vợ chồng, không phải của một mình cô.

Lý Tuấn Nghị cũng không kiên trì: "Tính xong thì mau lên giường nghỉ ngơi, anh đi tắm một cái."

Bụng Cao Lương lớn lên từng ngày, mỗi lần đi khám đều có Lý Tuấn Nghị đi cùng, đứa nhỏ khỏe mạnh, mỗi ngày vợ chồng son đều chờ mong nó đi ra, đã nghĩ ra vô số cái tên. Tháng sáu, bên Cao Phán truyền đến tin vui, nói là cũng có thai, phòng làm việc bọn họ vừa mới khai trương không lâu, làm người phụ trách, Cao Phán không thể giống Cao Lương nghỉ làm ở nhà dưỡng thai, vẫn tiếp tục đi làm mỗi ngày, thân thể Cao Phán cũng tốt hơn Cao Lương, cô không thường xuyên thức khuya dậy sớm giống Cao Lương, nôn nghén không quá nghiêm trọng, nên thật ra không có quá nhiều lo lắng.

Hà Xuyên biết vợ mang thai, vội gọi điện thoại nhờ mẹ tới chăm sóc Cao Phán, có thể thấy được rất coi trọng Cao Phán. Bất quá Cao Phán lén lút oán giận cùng Cao Lương, nói mẹ chồng hay làm mấy món cô không thích ăn, tuy rằng biết món đó bổ dưỡng, nhưng cô vẫn có chút buồn bực.

Cao Lương liền cười nói: "Em phải thấy đủ đi, mẹ chồng em biết em không còn mẹ, thương em như con gái. Mẹ chồng chị không chủ động tới chăm sóc chị dưỡng thai, về sau ở cữ cũng không trông cậy vào bà ấy."

Cao Phán vừa nghe chị gái nói như vậy, tức khắc không oán giận nữa, điểm này cô xác thật may mắn hơn chị gái: "Em xin lỗi, em không nên nói vậy với chị."

Cao Lương không để trong lòng đi, nói: "Mẹ chồng đối xử với em tốt, chị liền an tâm rồi. Em phải biết cảm ơn, mẹ chúng ta không còn nữa, nem phải đối xử với bà ấy như mẹ đẻ."

Cao Phán gật gật đầu, nhìn Cao Lương, nhỏ giọng nói: "Chị, dì thật sự không tới chăm chị ở cữ sao?"

Cao Lương nói: "Chị cũng không tính để mẹ chồng tới, định thuê bảo mẫu trả tiền làm việc, yêu cầu cũng không quá phận.Mẹ chồng chị không giống mẹ chồng em, bà ấy vốn không quá thích chị, trong lòng có vướng mắc, bà ấy tới chính mình không vui vẻ, chị cũng không vui vẻ, hà tất phải ép buộc."

"Vậy cũng tốt. Kỳ thật em cảm thấy chị không có khuyết điểm gì cả, vì sao dì không thích chị chứ? Đúng là kỳ quái." Cao Phán cảm thấy chị cả nhà mình quá hoàn hảo, thật là tìm không nổi một chút tật xấu.

Cao Lương cười cười nói: "Người với người còn phụ thuộc vào duyên phận, tính cách nữa, chị với mẹ chồng không hợp, bà ấy không thích chị là điều bình thường. Chị cũng không để ở trong lòng, anh rể em cũng nói dù mẹ không thích chị thì anh ấy vẫn thích chị, bà nội cũng đứng về phía chị, hiện tại lại không ở cùng nhau, cũng dễ hòa thuận, cũng sẽ không trở mặt với nhau, có thể duy trì sự hòa thuận này thì không có gì không tốt."

Cao Phán gật gật đầu, cảm thấy quả nhiên cuộc sống không có gì hoàn mỹ, luôn có một chút tiếc nuối.

Người khác đều vội vàng chuẩn bị thi thố, Cao Cường đã được giải phóng, bởi vì hắn đạt được danh ngạch tuyển thẳng. Cao Lương rất vui cho em trai, một năm nay hắn nỗ lực học tập rốt cuộc đã có kết quả. Bởi vì được tuyển thẳng, nhưng giáo viên trong trường vẫn quản lý rất nghiêm, không cho phép nghỉ học trước, bất quá tiết tấu sinh hoạt của Cao Cường rõ ràng chậm lại, không liều mạng học tập như trước. Cao Cường cùng một người bạn đinh kinh doanh vào nghỉ hè, bạn hắn đề nghị bán báo, nhưng là lợi nhuận quá ít, Cao Cường chướng mắt, hắn đặt mục tiêu tới du khách, đi nhà ga xe lửa cung cấp dịch vụ chỉ đường miễn phí, sau đó chào hàng đồ kỷ niệm và đặc sản Quảng Châu.

Cao Lương biết được kế hoạch củ em trai thấy rất ngoài ý muốn, con trai tầm tuổi này rất sĩ diện, đều không muốn làm mấy công việc này, không nghĩ tới hắn cư nhiên muốn làm như vậy: "Sao em lại nghĩ đến cái này?"

Cao Cường nói: "Em nghe nói phụ cận ga tàu hỏa có rất nhiều xe dù, thường xuyên trở khách vòng vòng để lấy thêm tiền, còn có xe thả khách giữa đường. Em làm như vậy có thể giúp đỡ người khác, cũng có thể bán ít đồ vật nhỏ kiếm tiền, chủ yếu là có thể rèn luyện tố chất tâm lý của bản thân."

Cao Lương kinh ngạc mà nhìn em trai, không nghĩ tới em trai có ý tưởng như thế, cô vui mừng mà giơ tay sờ sờ đầu em trai đã cao hơn mình: "Cường Cường, chị thật sự cảm thấy tự hào vì em. Bất quá em phải chú ý chút, ga tàu hỏa rất loạn, khả năng sẽ gặp phải người xấu."

Cao Cường khởi động cánh tay: "Không sợ, anh rể dđã ạy em thuật phòng thân, hơn nữa em to như vậy cũng không ai dám khi dễ. Bạn em còn cường tráng hơn cả em."

Cao Lương cười rộ lên: "Vậy được rồi. Ga tàu hỏa đều có cảnh sát tuần tra, các em chú ý an toàn là được.Bạn học em cũng nguyện ý đi theo em?"

"Điều kiện nhà nó không tốt lắm, muốn kiếm ít học phí." Cao Cường nói.

Cao Lương vừa nghe, nguyên lai cũng là đứa nhỏ tự lập tự cường, phẩm tính khẳng định không kém, liền nói: "Là bạn thân sao? Về sau em giúp bạn nhiều chút."

"Hắc, nó còn cảm thấy em còn thảm hại hơn nó, còn muốn chiếu cố em đấy." Cao Cường nói đến bạn mình liền nhịn không được nở nụ cười.

Cao Lương nghe đến đó liền an tâm rồi, quả thật là đứa nhỏ tốt.

Cao Cường vì buôn bán mà chuẩn bị không ít, mua bản đồ nghiên cứu giao thông công cộng, nhớ kỹ những địa chỉ nổi tiếng cùng các tuyến đường bộ, còn dùng bút lông viết bảng "Chỉ đường miễn phí", sau đó đến chợ bán sỉ mua một ít đồ đặc sắc của Quảng Châu, lại đi mua sỉ một đống bản đồ Quảng Châu, bạn hắn cũng là học sinh được tuyển thẳng, người khác vội vàng ôn thi, bọn họ liền bắt đầu bày quán.

Hai ngày đầu Cao Lương còn có không quá yên tâm, nhưng mỗi lần Cao Cường trở về đều mặt mày hớn hở kể lại chuyện hôm nay, gặp phải dạng người gì, nhìn thấy chuyện gì, bán những thứ gì, những chuyện này quả thật mở mang kiến thức cho hắn không ít. Cao Lương thấy hắn như thế cũng vui, liền không nói gì nữa, chính là có điểm đau lòng, mùa hè Quảng Châu rất nóng, mặt trời rất độc, phơi nắng cả một kỳ nghỉ hè, tuyệt đối sẽ thành than đen.

Có một lần Cao Cường dẫn bạn tới nhà ăn cơm, là một nam sinh cao to hơi đen, diện mạo bình thường, nhưng đôi mắt rất sáng, tươi cười có một chút ngượng ngùng, cách nói năng lại giống Cao Cường thao thao bất tuyệt, vô cùng có chủ kiến. Cao Lương thấy bạn bè em trai như vậy, đương nhiên là yên tâm.

Bụng Cao Lương lớn lên từng ngày như thổi khí, có một lần Khuông Tú Mẫn gọi điện thoại nói: "Nghe nói có bệnh viện chỉ cần trả chút tiền cho bác sĩ, là có thể biết là nam hay nữ, con có muốn thử kiểm tra không?"

Cao Lương vừa nghe đã thấy phản cảm: "Không cần phải kiểm tra, là nam hay nữ chúng con đều thích." Ngay cả bà nội cũng chưa từng hỏi đến giới tính đứa nhỏ đấy.

"Mẹ cũng không có ý kia, chỉ là rất tò mò, cũng muốn biết giưới tính đứa nhỏ sớm một chút để chuẩn bị quần áo." Khuông Tú Mẫn vội vàng che giấu nói.

"Bọn con đã chuẩn bị hòm hòm rồi, mẹ có thể chờ đứa nhỏ sinh rồi mua." Cao Lương khách khách khí khí mà cúp điện thoại.

Lý Tuấn Nghị nghe nói chuyện này, tức giận gọi điện thoại lại cho mẹ: "Mẹ, mẹ có ý gì? Sao phải kiểm tra giới tính? Con chỉ thích con gái!"

Khuông Tú Mẫn một câu cũng không nói nên lời, liền ủy khuất bật khóc, Lý Vệ Quốc tiếp nhận điện thoại, hỏi rõ ràng tình huống, liền nói với con trai: "Tuấn Nghị, con bảo Cao Lương đừng để việc này trong lòng, không cần lo mẹ con nghĩ như thế nào, sinh nam sinh nữ đều giống nhau, dù ra sao ba đều thích. Ba sẽ làm công tác tư tưởng cho me, con cứ chăm sóc Cao Lương đi."

Lý Tuấn Nghị nghe ba nói như vậy, lúc này mới thở phì phì mà cúp điện thoại, quay đầu an ủi Cao Lương: "Anh chỉ thích con gái, không phải con gái anh còn muốn giục em sinh thêm đấy."

Cao Lương bị anh chọc cười: "Anh coi lời em như gió thoảng bên tai à, anh đừng nghĩ như vậy, mặc kệ là nam hay nữ, đều phải đối xử bình đẳng."

"Tuân mệnh!"