Trở Về Năm 1988

Chương 21: Anh hùng cứu mỹ nhân




Editor: Thienyetkomanhme

Chuyện học lái xe càng nhỏ càng dễ, bởi vì trẻ con không sợ gì cả, Cao Lương là một linh hồn trưởng thành, sự sợ hãi của cô rất nhiều, lại còn có ký ức bị thương, nếu không phải cần thiết cô tuyệt đối không đụng vào xe đạp.

Lý Tuấn Nghị nhìn Cao Lương đang nghiêm mặt: "Đừng sợ, rất đơn giản. Lại nói còn có anh, không ngã được." Hắn vừa nói vừa đẩy xe đạp của mình ra.

Cao Lương nhìn chiếc xe đạp nhị bát thức, tự nói khó khăn như vậy sao, ngay từ đầu học lại là kiểu xe cho nam, không có xe lùn một chút kiểu nữ xe sao? Bất quá thực đáng tiếc, hai nhà bọn họ đều không có kiểu xe đạp nữ.

Xe đạp nhị bát thức có khung ngang phía trước, còn không phải loại có khung nghiêng như xe vùng núi hoặc xe việt dã, mà là một cái khung phi thường cao, con gái nếu có vóc dáng hơi thấp, ngồi ở trên chân không đạp đến bàn đạp. Loại xe này đối với tay mới càng có tính khiêu chiến, đầu tiên ngồi trên đệm một chân dẫm một chân cho trên bàn đạp.


Lý Tuấn Nghị đem xe đẩy đến trước mặt Cao Lương, vỗ vỗ đệm xe: "Để anh chỉnh yên xuống cho em, ngồi không quá cao."

Cao Lương nhận xe đạp, thử dẫm chân trái lên bàn đạp, chân phải đẩy xuống đất, cái động tác này là cô học từ trước, thoạt nhìn ra hình ra dạng, nhưng mà cô không dám nâng chân còn lại lên.

Các em thấy chị cả muốn học đi xe đạp, đều rất hưng phấn mà vây lại xem, ngay cả Lý Tuấn Vĩ cùng bà Vương cũng tới xem náo nhiệt. Cao San nhìn chị cả dẫm một đoạn đường cũng không dám đi lên, liền nói: "Chị cả, chỉ bỏ chân phải từ giá ba chân sang bên kia đi."

Động tác Cao San nói là động tác kinh điển của trẻ con học đi xe, bởi vì có một cái khung ngang chắn giữa, thân thể không đứng thẳng được, chỉ có thể treo một bên, đương nhiên động tác khẳng định không đẹp mắt, thân thể xoắn, mông dẩu. Nếu là trẻ con làm như vậy không kỳ quái, nhiều lắm cảm thấy buồn cười đáng yêu, mọi người bao dung nhiều, nhưng nếu người lớn làm liền cảm thấy thực khôi hài, cho nên Cao Lương khẳng định sẽ không tiếp thu kiến nghị của em gái.


Cô trượt một đoạn, rất nhiều lần định nâng đẹp lên đạp, nhưng đều không thành công, bởi vì thân thể cô vừa nâng liền không có cảm giác an toàn, đầu xe đạp đang vững vàng liền bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, có vẻ lung lay sắp đổ, cô đành phải dừng lại.

Lý Tuấn Nghị gọi cô lại: "Cao Lương, nếu không em trực tiếp ngồi lên trên đi, anh ở phía sau đỡ em."

Cao Lương dừng lại, xoay qua nhìn Lý Tuấn Nghị, trên mặt lộ ra nụ cười quẫn bách. Lý Tuấn Nghị chạy lên, nắm lấy ghế sau xe đạp, gật gật đầu với Cao Lương: "Đi lên đi."

Cao Lương thật cẩn thận nâng đùi phải lên nhấc qua khung ngang, sau đó một chân đạp lên bàn đạp, nỗ lực nâng mông, ngồi lên trên đệm, xe đạp được Lý Tuấn Nghị giữ chắc, không bị nghiêng ngả. Lý Tuấn Nghị nói: "Đạp đi, anh đang đỡ."


Cao Lương siết chặt đầu xe, bắt đầu đạp đi, có thể là bởi vì biết Lý Tuấn Nghị ở phía sau Cao Lương thật sự yên tâm, xe đạp rốt cuộc chuyển động, tuy rằng tốc độ cũng không nhanh. Lý Tuấn Nghị nói: "Em có thể đạp nhanh lên, đạp càng nhanh ngược lại càng không dễ ngã."

Cao Lương nghe hắn nói như vậy, liền đạp nhanh hơn. Lý Tuấn Nghị cổ vũ nói: "Cứ như vậy, rất tốt." Hắn cũng chạy chậm theo xe một đường.

Mấy đứa em đứng xem đều vỗ tay: "Chị cả thật giỏi! Chị cả cố lên!"

Lý Tuấn Vĩ lớn tiếng "Anh, có thể buông tay, để cậu ấy tự đạp."

Lý Tuấn Nghị còn chưa nói, đầu xe trong tay Cao Lương liền bắt đầu đong đưa, Lý Tuấn Nghị nói: "Đừng sợ, anh không thả đâu."

Cao Lương dứt khoát nhảy từ trên xe xuống, thở phì phò nhìn Lý Tuấn Nghị, phát hiện hai tay của hắn quả nhiên vẫn nắm chặt ghế sau. Lý Tuấn Nghị nói: "Anh nói rồi, anh không thả ra, em xuống làm gì? Tuấn Vĩ em làm cái gì thế, nên buông tay anh sẽ tự buông tay, em nói thế làm Cao Lương thêm căng thẳng?"
Cao Lương cười làm lành: "Là do em quá sợ hãi."

Lý Tuấn Nghị nói: "Không có việc gì, tiếp tục đi."

Lý Tuấn Vĩ muốn đền bù: "Em cũng tới hỗ trợ."

Bà Vương vẫn luôn cười tủm tỉm mà nhìn Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương đạp xe thấy đứa cháu nhỏ chạy qua, không khỏi nhíu mày, hai tên nhóc này sẽ không đều thích Cao Lương chứ, như này thì không dễ rồi.

Cao Lương được anh em Lý gia giúp đỡ, rốt cuộc đi được lần nữa Không biết lần này có phải bởi vì có hai người giữ chắc hay không, Cao Lương ngược lại đi rất thuận lợi, Lý Tuấn Nghị cũng đã nhận ra, đưa mắt ra hiệu ch oem trai ý bảo hắn buông tay, Lý Tuấn Vĩ nửa ngày mới hiểu được buông tay ra.

Lý Tuấn Nghị nói: "Không có việc gì, Cao Lương, em đạp nhanh lên, bon anh đều đỡ không cần sợ, đạp đi."

Cao Lương nghe thấy Lý Tuấn Nghị nói, liền đạp nhanh hơn cô phát hiện xe nhẹ hơn rất nhiều, đạp càng thuận lợi, cô nghĩ thầm bọn họ sẽ không buông tay chứ, đầu xe đột nhiên xoay một chút, thanh âm Lý Tuấn Nghị kịp thời vang lên: "Rất tốt, cứ như vậy."
Cao Lương nghe thấy giọng hắn tức khắc yên lòng, đầu xe lại ổn định lại. Cô đi đến nhẹ nhàng, Lý Tuấn Nghị thì chạy vất vả ở phía sau, thời tiết này học xe thật không dễ dàng, mặt trời cực nóng, nhưng mà trừ bỏ thời gian này, Cao Lương không có thời gian khác, Lý Tuấn Nghị cũng lập tức phải đi phương nam, chỉ có thể cố gắng.

Cao Lương đạp một đoạn, sau đó nắm phanh ngừng lại, một bên lau mồ hôi một bên quay đầu lại nhìn Lý Tuấn Nghị, trên trán hắn đều là mồ hôi, thở hổn hển, còn không quên cười nói với cô: "Đi rất khá."

Trong lòng Cao Lương có chút áy náy, còn có chút nói không nên lời, cô ngượng ngùng mà cười cười: "Đó là bởi vì có anh đỡ, em không dám tự đi."

Kỳ thật Lý Tuấn Nghị không nói cho cô biết, lúc cô đi xe anh có thả tay ra một đoạn: "Lại đi đi."
Cao Lương gật gật đầu, sau đó một lần nữa ngồi lên, Lý Tuấn Nghị đỡ cô: "Được rồi, có thể đi rồi."

Cao Lương khởi động bàn đạp, qua lại vài lần, cô cảm thấy lái xe không có khó như mình tưởng tượng, đương nhiên, cũng có thể là do có Lý Tuấn Nghị đỡ. Lúc này cô đi không bao lâu, Lý Tuấn Nghị liền lỏng tay, một đường chạy chậm theo ở phía sau, còn ra hiệu với mấy đứa em đứng xem bên cạnh, ý bảo bọn họ đừng lên tiếng.

Cao Lương càng đi càng ổn, Lý Tuấn Nghị ở sau người vỗ tay: "Đi không tồi!"

Cao Lương vừa nghe, liền biết hắn đã buông tay, đầu xe đột nhiên xoay một chút, Lý Tuấn Nghị nói: "Đừng sợ, đi ổn định, đạp rất khá."

Mấy đứa em cũng đều nhất trí vỗ tay. Cao Lương hít sâu một hơi, ổn định đầu xe, cắn răng tiếp tục dẫm đi. Lý Tuấn Nghị vẫn chú ý động tác của cô: "Có thể, quay đầu trở về, chậm một chút."
Cao Lương thử quay đầu, trên mặt đất xuất hiện một cục đá, không lớn không nhỏ, người đi quen thì chỉ bị lắc một chút, nhưng là Cao Lương là tay lái mới, xe lắc một chút cô không ổn dịnh được, bắt đầu ngã snag một bên. Lý Tuấn Nghị cách cũng không quá xa, vừa thấy động, chạy nhanh xông lên: "Cẩn thận!"

Xe đã đổ, Cao Lương hoảng hốt, liền quên mất trống chân. Lúc Lý Tuấn Nghị vọt tới, Cao Lương đã ngã xuống, hắn chỉ có thể nhân thể duỗi tay kéo lại, ôm lấy nửa người trên của Cao Lương, chính mình cũng bị ngã xuống mặt đất. Cao Lương nhắm mắt lại, không có đau đớn như dự đoán, mà ngã trong một lòng ngực dày rộng, cô mở mắt ra, thấy cánh tay hữu lực đang ôm lấy mình, quay đầu lại thấy Lý Tuấn Nghị dưới thân mình: "Anh Tuấn Nghị, anh không sao chứ?"
Lý Tuấn Nghị thở phào một hơi: "Còn ổn, không bị thương đi." Hắn giãy giụa muốn đứng lên.

Mấy người Lý Tuấn Vĩ cùng Cao Phán cũng chạy tới, đỡ xe, đỡ người, mọi người mồm năm miệng mười hỏi thăm bọn họ, bà Vương cũng run rẩy mà chạy tới, nôn nóng hỏi: "Không bị thương chứ? Không bị thương chứ?"

Cao Lương lắc đầu: "Hình như không có ạ." Cô không cảm thấy đau đớn, "Anh Tuấn Nghị thì sao?"

"Anh cũng không có, không có việc gì." Lý Tuấn Nghị một bên nói, một bên cúi đầu phủi đất trên người.

Cao Cường mắt sắc: "Nha, anh Tuấn Nghị cánh tay của anh chảy máu."

Mọi người vừa thấy, phát hiện khuỷu tay trái của Lý Tuấn Nghị có một mảng vết thương lớn, máu tươi nhiễm tro bụi, Cao Lương vừa thấy, đôi mắt tức khắc chua xót: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh mau đi rửa sạch sẽ. Phán Phán, về nhà lấy cồn i-ốt tới đây."
Cao Phán nghe vậy chạy nhanh về nhà.

Lý Tuấn Nghị thổi thổi miệng vết thương: "Không có việc gì, chỉ trầy da một chút. Cao Lương em xem ngươi có bị thương không."

Cao San ngồi xổm trên mặt đất phủi bụi trên quần chị cả, ánh mắt rơi xuống chân Cao Lương: "Chị cả, chân chị cũng bị chảy máu."

Cao Lương cúi đầu thấy, mắt cá chân trái cũng bị trầy một chút, hẳn là lúc xe ngã bị mài xuống đất, bất quá so với Lý Tuấn Nghị thì diện tích trầy da căn bản không tính là cái gì: "Chị không có việc gì."

Bà Vương nói: "Hai đứa nhanh đi rửa bôi thuốc. Lái xe phải cẩn thận, may mắn Lương Lương không bị quăng ngã." Con trai chắc nịch, bị thương một chút không có gì, cứu nữ con gái còn rất quang vinh đấy.

Cao Lương tràn đầy áy náy, chính mình học cái xe, kết quả mình không bị ngã, ngược lại liên lụy Lý Tuấn Nghị bị thương. Lý Tuấn Nghị nói mình không sao, đi ra vòi nước súc rửa, Lý Tuấn Vĩ cười tủm tỉm mà nói: "Không có việc gì Cao Lương, lại cho làm ít đồ ngon cho anh tớ là được."
Cao Lương xấu hổ mà cười cười, bị các em kéo đi rửa chân bôi thuốc. Lý Tuấn Nghị đã rửa sạch sẽ vết thương cùng vết máu, nói với Cao Lương: "Không có việc gì, em xem vết thương chỉ trầy da chút mà thôi."

Cao Phán cầm thuốc tới, vì thế Lý Tuấn Nghị cùng Cao Lương thay phiên bôi thuốc, Cao Lương xem cánh tay Lý Tuấn Nghị bị thương, cũng không dám xem lại, nội tâm miễn bàn có bao nhiêu tự trách. Lý Tuấn Nghị cười nói: "Không có việc gì, nghe nói học lái xe đều sẽ bị ngã. Lúc anh học đi xe không bị ngã, làn này coi như bổ sung đi. Anh cảm thấy Cao Lương có thể đi xe, chủ yếu làvấn đề tâm thái, thả lỏng một chút là tốt rồi."

Cao Lương cắn môi dưới, nhìn chiếc xe đạp lẻ loi phơi dưới ánh nắng chói chang. Lý Tuấn Nghị nói: "Nếu không để học sau, tập một chút là có thể rồi."
Cao Lương nghe thấy Lý Tuấn Nghị nói, khẽ cắn môi nói: "Dạ, không cần anh Tuấn Nghị, em tự mình học." Nhất định phải học được.

Lý Tuấn Nghị nhìn ánh mắt của cô, biết cô bé này đã bốc lên ý chí chiến đấu: "Vậy cũng tốt, bất quá nhất định không thể hoảng loạn, vừa rồi kỳ thật em có thể nghiêng một chút dùng chân chống mà, sẽ không bị ngã."

Cao Lương nhìn hắn, dùng sức gật đầu: "Vâng."

Cao Lương trở về tắm rửa, thay quần áo mướt mồ hôi, sau đó bắt đầu nấu ăn. Hôm nay cô mua khổ qua cùng thịt ba chỉ, vốn muốn làm khổ qua xào trứng cùng thịt hầm, cuối cùng thay đổi thành hai món thanh đạm hơn, làm khổ qua nhồi cùng ngó sen viên. Khổ qua nhồi thịt là món ăn Quảng Đông, Cao Lương ở Quảng Đông đã ăn không ít, tuy rằng không học từ người khác, nhưng chính mình cũng đã thử làm, hương vị cũng không kém, khổ qua cắt đoạn, móc hết ruột ra, bỏ thịt băm vào, dùng trứng gà trộn nước, bột mà bịt hai đầu, chiên trên lửa nhỏ đến khi hai mặt khô vàng, sau đó cho vào nồi chưng. Ngó sen viên là băm nát thịt ba chỉ, cùng ngó sen, bột mì, trứng gà trộn đều rồi nặn thành thịt viên, bởi vì muốn ăn thanh đạm một chút, cô chiên qua ngó sen rồi đem đi hấp.
Khổ qua nhồi cùng ngó sen viên đều hấp trên bếp củi, Cao Phán phụ trách nhóm lửa. Bọn họ nơi này giáp huyện, ven đường cùng đồng ruộng bên cạnh mọc đầy cỏ tranh, mẫu thân thích dùng củi nấu đồ ăn, mỗi năm đều phải đi cắt rất nhiều cỏ tranh trở về phơi khô dự phòng, đến bây giờ đều chưa dùng hết, còn đủ dùng một thời gian. Hấp đồ ăn Cao Lương rất thích dùng củi lửa, lửa mạnh, hơi nước mới đủ, như vậy đồ ăn mới có thể chín trong khoảng thời gian ngắn, có thể bảo trì độ tươi ngon.

Bởi vì chưng đồ ăn có hơi nghẹn, Cao Lương lại làm một nồi canh xương rong biển phi thường thanh đạm. Sau đó cùng Cao San bưng khổ qua, ngó sen cùng với canh rong biển đến Lý gia, Lý Tuấn Vĩ thấy các cô liền hì hì nở nụ cười: "Anh, Cao Lương thật sự làm đồ ngon cho anh này."
Lý Tuấn Nghị đang nằm ở trên giường đọc sách, nghe thấy Lý Tuấn Vĩ nói, vội đứng dậy ra tới: "Đây là món gì? Khổ qua sao?"

Lý Tuấn Vĩ có chút không quá vừa lòng: "Tiện nghi cho anh, em không thích ăn khổ qua."

Cao San làm mặt quỷ nói: "Anh không ăn thì thôi, anh Tuấn Nghị cùng bà ăn nhiều một chút. Khổ qua nhồi ăn rất ngon! Một chút cũng không đắng!" Vừa rồi bọn họ cũng đã nếm qua.

Lý Tuấn Vĩ bĩu môi với Cao San, hiển nhiên không tin cô bé.

Cao Lương nhìn Lý Tuấn Nghị, có điểm ngượng ngùng mà nói: "Anh Tuấn Nghị tay anh có bị nặng lắm không?"

Lý Tuấn Nghị nâng nâng cánh tay: "Không có việc gì, không quá hai ngày thì tốt rồi. Anh còn chưa từng ăn qua khổ qua nhồi thịt đâu, phải nếm thử." Nói xong liền phải duỗi tay qua.

Bà Vương chạy nhanh tới ngăn lại: "Tuấn Nghị, thằng bé này, chưa rửa tay đã bốc đồ ăn, nhanh đi lấy chiếc đũa đi. Như vậy không vệ sinh, không biết học từ ai."
Lý Tuấn Nghị lặng lẽ làm mặt quỷ, ngoan ngoãn chạy đến phòng bếp rửa tay lấy chiếc đũa. Cao Lương cúi đầu cười trộm, sau đó lôi kéo em gái đi về. Trước khi đi Cao San còn không quên nhắc nhở Lý Tuấn Vĩ: "Anh không ăn sẽ hối hận nha."

Quả nhiên, Lý Tuấn Vĩ thấy Lý Tuấn Nghị ăn khổ qua ngon lành, hắn chỉ ăn ngó sen viên, chờ hắn thử ăn một ít khổ qua nhồi, mới hối hận thì đã muộn, hai miếng khổ qua cuối cùng hai bị bà hắn cùng anh hắn chia hết, Lý Tuấn Vĩ khóc không ra nước mắt: "Nguyên lai ăn ngon như vậy, một chút cũng không đắng, sao mọi người không nói cho em biết?"

Lý Tuấn Nghị liếc em trai một cái: "San San đã nói với em rồi, em coi lòng tốt của người ta thành lòng lang dạ thú, xứng đáng không được ăn."

Cao Lương không để Lý Tuấn Nghị dạy mình lái xe nữa, chạng vạng bán hàng xong trở về, đẩy xe nhà mình ra tập ở trong sân, rất nhiều lần cũng không dám đi lên. Lý Tuấn Nghị thấy thế lại muốn tới đỡ, cô sống chết không chịu, cuối cùng vì tránh cho làm Lý Tuấn Nghị đỡ mình, cô cắn răng ngồi lên, sau đó đạp đi.
Lý Tuấn Nghị tim muốn nhảy tới cổ họng, hắn thấy Cao Lương tuy rằng đi xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng cũng không ngã, đi được một đoạn, xe đột nhiên ngừng lại, chân Lý Tuấn Nghị không tự chủ được mà đi tới phía trước, Cao Lương an ổn xuống xe, cũng không bị ngã, hắn thở dài nhẹ nhõm.

Cao Lương quay đầu nhìn về phía Lý Tuấn Nghị, lớn tiếng nói: "Anh Tuấn Nghị, em có thể đi!" Trong giọng nói mang theo hưng phấn.

Lý Tuấn Vĩ giơ ngón tay cái với cô, lộ ra nụ cười vui mừng.

Bên này Lý Tuấn Vĩ nhỏ giọng nói cùng Cao San: "San San, khi nào chị em lại làm khổ qua nhồi kia?"

Cao San trợn trắng mắt: "Kêu anh ăn, anh không ăn, chị em cũng chưa nói muốn làm lại. Muốn ăn thì chờ xem!"

Trong lòng Lý Tuấn Vĩ hối hận vô biên, hắn hạ quyết tâm, tương lai mặc kệ Cao Lương làm cái gì, cho mình không thích ăn, cũng phải nếm thử trước.