Trở Về Năm 1988

Chương 55: Thổ lộ




Chu Văn Võ liếc Lý Tuấn Nghị một cái, Lý Tuấn Nghị nói: "Một công nhân trong xưởng, một người không liên quan."

Cao Lương liếc xéo Lý Tuấn Nghị: "Là nữ?"

Lý Tuấn Nghị thản nhiên mà nhìn cô, nghiêm túc mà nói: "Đúng, bất quá thật sự là một người không có quan hệ, em phải tin tưởng anh."

Cao Lương nhấp miệng gật đầu: "Em tin anh." Không cần nghĩ, nhất định là người ái mộ Lý Tuấn Nghị.

Chu Văn Võ cười rộ lên: "Này còn không đơn giản, nếu em tới, cho A Hồng tới một chuyến, Tuấn Nghị liền trực tiếp giới thiệu em bạn gái cho cô ấy biết, miễn cho bị người nhớ thương."

Mặt Cao Lương lại đỏ thẫm, cúi đầu không nói lời nào, Lý Tuấn Nghị nhìn Cao Lương cười: "Anh cảm thấy chủ ý này không tồi."

Cao Lương xoay qua mặt đi: "Ai là bạn gái của anh?"

Chu Văn Võ không tin mà nhìn Lý Tuấn Nghị: "Tuấn Nghị, cậu đừng nói cậu còn chưa đuổi tới tay đi?"

Lý Tuấn Nghị ho nhẹ một tiếng: "Mấy người các ông đừng thêm phiền cho tôi, tôi tự có tính toán." Một người, hai người đều làm bóng đèn, còn sáng hơn một trăm cái bóng đèn, cũng không cho hắn cơ hội thổ lộ.

Chu Văn Võ cười gật đầu: "Vậy được rồi, em Lương đừng nghe anh, đều nghe Tuấn Nghị. Đúng rồi, buổi tối em Lương ngủ phòng của cậu?"

"Đương nhiên." Lý Tuấn Nghị đáp.

Cao Lương nhìn Lý Tuấn Nghị: "Buổi tối không cần trực sao?"

Lý Tuấn Nghị nói: "Để Tuấn Vĩ ở chỗ này là được, em tới chỗ anh ngủ đi. Buổi tối vất vả Văn Võ lại đi một chuyến, tới đón Cao Lương."

Chu Văn Võ gật đầu: "Được."

Không bao lâu Lý Tuấn Vĩ mang theo cơm trở về, cùng Cao Lương ăn cơm trưa. Lý Tuấn Nghị bệnh, không thể ăn cơm, Cao Lương cũng không có hứng ăn uống, dưới yêu cầu của Lý Tuấn Nghị miễn cưỡng ăn xong cơm. Chu Văn Võ mang theo Lý Tuấn Vĩ xách theo hành lý trở về trong xưởng trước, lưu lại Cao Lương ở bệnh viện bồi Lý Tuấn Nghị.

Lý Tuấn Nghị thấy trong phòng bệnh rốt cuộc chỉ còn lại có hai người bọn họ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra: "Cuối cùng đều đi rồi."

Cao Lương đỏ mặt: "Anh đói không?"

Lý Tuấn Nghị lắc đầu: "Không đói bụng. Em mệt mỏi không? Ngủ đi."

Cao Lương nhìn quanh một chút: "Chờ một chút."

Lý Tuấn Nghị thấy cô không muốn ngủ, liền nói: "Nếu em không định ngủ, giúp anh múc nước rửa mặt đi. Từ sáng đến bây giờ, anh còn chưa có đánh răng rửa mặt đâu, thật là."

Cao Lương nhấp miệng cười trộm: "Dù sao anh cũng không ăn cái gì, không đánh răng cũng không sao."

Lý Tuấn Nghị nhìn cô: "Chính là anh cảm thấy không đánh răng mà nói chuyện với em cũng không ổn."

Cao Lương liền múc nước nặn kem đánh răng cho anh, lại cầm ống nhổ để anh đỏ nước súc miệng. Cao Lương đổ nước trong phích nước nóng ra, thêm nước lạnh để giặt khăn lông lau mặt. Lý Tuấn Nghị tiếp nhận khăn ấm, lau mặt. Buông khăn lông ra, anh nói: "Thật sự nằm mơ anh cũng chưa nghĩ đến sẽ có một cảnh như này, tuy rằng sinh bệnh, lại cảm thấy đây là lần sinh bệnh hạnh phúc nhất đời này."

Cao Lương nghiêm túc mà nói: "Em mong đời này anh không cần hưởng thụ loại hạnh phúc này, cả đời đều không cần vào bệnh viện." Trời biết trong nội tâm cô có bao nhiêu bài xích với bệnh viện, đặc biệt là người bên cạnh mình phải vào bệnh viện, sẽ làm cô cảm thấy khủng hoảng.

Lý Tuấn Nghị ngẩng đầu nhìn Cao Lương: "Cao Lương, hiện tại anh thoạt nhìn thập phần chật vật, nơi này giống như cũng không phải nơi nói chuyện tốt nhất, nhưng anh muốn hỏi em: Em có nguyện ý ở cùng anh không, vô luận bệnh tật hay khỏe mạnh, bần cùng hay phú quý?"

Tay Cao Lương run lên, thiếu chút nữa làm đổ chậu nước, mặt cô nhanh chóng bốc cháy, nhưng cô vẫn cố trấn định mà giặt khăn lông, nâng tay Lý Tuấn Nghị lên, lau tay cho anh, khó có khi hài hước nói: "Hình như anh đọc nhầm lời thoại rồi." Khóe miệng nhịn không được cong lên.

Lý Tuấn Nghị chớp chớp mắt, nhìn biểu tình Cao Lương, tâm tình thả lỏng lại, anh kéo tay phải Cao Lương: "Đây là lời tuyên thệ kết hôn của Cơ Đốc giáo, chúng ta không phải người Cơ Đốc, cho nên anh mượn một chút, hẳn là cũng không có gì sai lầm đi. Huống hồ, đây xác thật là tiếng lòng của anh, anh hy vọng chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau. Cao Lương, em đồng ý không?"

Mặt Cao Lương nóng như bị phơi dưới ánh mặt trời Tây Thiên, cúi đầu, nửa ngày mới "Dạ" một tiếng.

Lý Tuấn Nghị mừng rỡ như điên, cúi đầu thành kính hôn một cái lên mu bàn tay của Cao Lương: "Cảm ơn em, Cao Lương, đây là món quà năm mới tốt nhất, cảm ơn!"

Cao Lương phảng phất cảm thấy mu bàn tay được đóng dấu, chỗ Lý Tuấn Nghị hôn lên bỗng thấy nóng bỏng, nóng rực lan tràn tới đáy lòng, khiến cho toàn thân cô đều là ấm áp. Cả buổi chiều, Cao Lương cũng chưa thoát khỏi sự ngượng ngùng khi quan hệ bọn họ đã chuyển biến, không dám đối diện cùng Lý Tuấn Nghị, vừa thấy anh mỉm cười liền mặt đỏ tim đập nhanh. Lý Tuấn Nghị biết Cao Lương luôn luôn lớn mật có chủ kiến, lúc này lại biến thành một cô gái cực kỳ ngượng ngùng, phát hiện này làm Lý Tuấn Nghị ngoài ý muốn kinh hỉ, thật là càng nhìn càng yêu, anh hận không thể đem Cao Lương bế lên quay mấy vòng, lại không thể không đối mặt sự thật là mình phải nằm trên giường, cho nên tâm tình của anh cũng là ngọt ngào lại buồn bực.

Anh vốn cũng không có dự tính tỏ tình vào lúc này, anh tính ít nhất sẽ vào ngày tốt cảnh đẹp, mà không phải lôi thôi lếch thếch nằm ở trên giường bệnh, trong tay tới đóa hoa dại cũng không có, càng miễn bàn tới hoa hồng. Nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, cho nên hết thảy vẫn là nhanh chóng mới tốt, miễn cho cành mẹ đẻ cành con. Anh liếc mắt hoa tươi trên tủ đầu giường, tính toán buổi tối kêu Tuấn Vĩ vứt đi, Văn Võ đúng là, như thế nào có thể đem hoa của người không liên quan cắm ở đầu giường mình, may mắn Cao Lương không truy vấn.

Cao Lương vì giảm bớt cảm xúc xấu hổ, vẫn luôn không ngừng bận rộn, sửa sang lại ngăn tủ Lý Tuấn Nghị, thu thập đồ dùng sinh hoạt, thậm chí thay cả nước của lọ hoa tươi cắm trên đầu tủ.

Lý Tuấn Nghị gọi cô lại: "Cao Lương, không vội, em mau đi ngủ một lát đi, anh xem em mệt thành như vậy anh rất đau lòng."

Cao Lương gật gật đầu, ngừng động tác, ngồi xuống giường bên cạnh Lý Tuấn Nghị, chuẩn bị nằm xuống. Lý Tuấn Nghị nói: "Em nằm bên này, anh muốn nhìn thấy em."

Cao Lương vốn dĩ tính toán ngủ một lát không đối mặt cùng Lý Tuấn Nghị, giảm bớt một chút xấu hổ, nghe anh nói như vậy, đành phải đổi lại, cởi áo bông nằm xuống, cũng không xa Tuấn Nghị. Lý Tuấn Nghị nhìn Cao Lương ngoan ngoãn phối hợp, vừa lòng mà cười: "Có phải sáng ngày hôm qua em vẫn mở cửa hàng phải không?"

"Dạ."

"Thực xin lỗi, làm em bị liên luỵ, mau ngủ đi." Lý Tuấn Nghị rất đau lòng, ngày hôm qua là giao thừa, thu quán trở về nhất định lại vội vàng làm cơm tất niên, buổi tối lại ra xe lửa, khẳng định đến bây giờ cũng chưa ngủ đủ.

Cao Lương nhẹ lay động: "Không sao, em không mệt. Anh không cần nghĩ nhiều."

Lý Tuấn Nghị nói: "Ngủ đi."

Cao Lương nhắm mắt lại, nhưng vẫn cảm giác được tầm mắt Lý Tuấn Nghị vẫn dừng trên mặt mình, làm cô cảm thấy có chút quẫn bách, cho dù rất mệt, cũng vẫn không yên giấc. Lý Tuấn Nghị nhìn hàng mi dài run rẩy của cô, nói: "Để anh hát cho em nghe. Em hỏi anh yêu em sâu bao nhiêu, yêu em bao nhiêu phần, tình cảm của anh là thật, anh cũng thật sự yêu em, ánh trăng nói hộ lòng anh......"

Lý Tuấn Nghị là giọng nam trung, đè thấp thanh âm, phảng phất như nỉ non giống, xác thật có hiệu quả thôi miên, khóe miệng Cao Lương nổi lên ý cười, trong tiếng ca của anh chậm rãi ngủ. Lý Tuấn Nghị thấy cô ngủ, mới dừng lại, nhìn Cao Lương ngủ như thiên sứ, trong lòng dâng lên thỏa mãn cùng ngọt ngào, từ nay về sau, cô gái này nữ là của anh, anh nguyện ý nắm tay cô, duyệt tẫn nhân thế phồn hoa cùng tang thương, xem tẫn mỗi một đoạn phong cảnh.

Lúc Lý Tuấn Vĩ đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy anh trai đứng trên mặt đất, cúi người hôn Cao Lương đang ngủ ở một cái giường khác, sợ tới mức đồ vật trong tay đều rơi xuống đất. Động tĩnh kinh động Lý Tuấn Nghị, anh vừa nhấc đầu, vôi nâng lên ngón tay ra hiệu, ý bảo hắn đừng đánh thức Cao Lương. Một giấc ngủ này của Cao Lương có hơi lâu, vẫn luôn không có dấu hiệu tỉnh, Lý Tuấn Nghị đi WC, trở về nhìn bạn gái thiên chân vô tà ngủ ngon lành, nhịn không được hôn một cái trên trán cô, lại không ngờ bị Lý Tuấn Vĩ bắt gặp.

Trong miệng Lý Tuấn Vĩ có thể nhét vào một quả trứng gà, Chu Văn Võ phía sau đẩy một cái: "Làm sao vậy? Đi vào đi."

Lý Tuấn Nghị phảng phất giống như không có việc gì trở lại trên giường của mình: "Hai người tới rồi?"

Lúc này Lý Tuấn Vĩ mới tìm được thanh âm của mình, lắp bắp hỏi: "Anh, anh, anh vừa rồi đang làm gì?"

Lý Tuấn Nghị nhẹ nhàng cười: "Không làm gì."

"Em thấy được, anh mới vừa hôn Cao Lương." Lý Tuấn Vĩ chính là một ngay thẳng boy, tận mắt nhìn thấy anh trai ăn đậu hủ của Cao Lương, hắn không thể giả không biết gì, nháy mắt hắn phản ứng lại, "Anh thích Cao Lương?" Chuyện này thiếu chút nữa đập vỡ tam quan của hắn, anh hắn, cùng Cao Lương? Sao có thể!

Chu Văn Võ đập một cái trên lưng Lý Tuấn Vĩ: "Giờ em mới phát hiện? Cũng biết quá muộn đi! Tuấn Nghị, ông thật đủ lợi hại, còn chưa thổ lộ, liền hôn trước."

Lý Tuấn Nghị xem thường: "Tôi hôn bạn gái của tôi!"

Chu Văn Võ giật mình mà há to miệng: "Cậu đã thổ lộ? Thật là thần tốc, hay!" Hắn giơ ngón tay cái lên, không thể không bội phục trình độ tốc chiến tốc thắng cùng quyết đoán của ông bạn.

Lý Tuấn Vĩ ôm đầu, kinh hô: "Ai tới nói cho em đã xảy ra chuyện gì?!"

Cao Lương bị tiếng hô này làm bừng tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi: "Làm sao vậy?" Mở mắt ra, thấy Lý Tuấn Vĩ cùng Chu Văn Võ, liền xốc chăn lên.

Lý Tuấn Nghị trừng mắt bạn tốt cùng em trai: "Hai người đều đi ra ngoài, Cao Lương muốn rời giường."

Cao Lương nhìn áo lông trên người, chỉ cởi cái áo khoác mà thôi, cần như vậy sao. Chu Văn Võ vẫn rất phối hợp mà kéo Lý Tuấn Vĩ đi ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa lại. Lý Tuấn Vĩ nói: "Từ từ, còn chưa giải thích rõ ràng mà. Hai người bắt đầu từ khi nào, sao em cái gì cũng không biết?"

Chu Văn Võ đồng tình mà nhìn Lý Tuấn Vĩ, vốn dĩ cho rằng mình đã đủ trì độn, không nghĩ tới còn có người ngốc hơn: "Tuấn Vĩ, em làm sao mà đậu được đại học thế? Anh em thích Cao Lương từ lâu rồi, em cư nhiên cái gì cũng không biết?"

Lý Tuấn Vĩ mờ mịt mà lắc đầu: "Em thật sự không biết."

"Thật không có phát hiện một chút dấu vết gì?" Chu Văn Võ thở dài, "Mẹ nó, em cũng không giống người trì độn, cửa hàng của Cao Lương cũng đều là do anh em hỗ trợ tìm mà."

Vừa nói đến cái này, Lý Tuấn Vĩ đột nhiên đập đầu một cái: "Đúng vậy, anh em còn giúp Cao Lương rất nhiều, giáo huấn mấy người bắt nạt cậu ấy, còn dạy cậu ấy đi xe đạp, vì nàng đỡ cậu ấy mà bị thương. Này đó tất cả đều là manh mối, sao em lại không nghĩ tới nhỉ."

Chu Văn Võ bất đắc dĩ lắc đầu, tên tiểu tử ngốc này, tương lai làm sao theo đuổi con gái đây.