Trở Về Thời Niên Thiếu Của Chồng Tôi

Chương 12: Tống Sơ Nghiên Đến Tham Quan Tam Trung




Vào lúc tan học, Tiền Thiên Thiên nhận được tin nhắn từ người bạn Tống Sơ Nghiên của mình: 【Thiên Thiên, trường của cậu tan học chưa, tớ qua đấy tìm cậu. 】

Tiền Thiên Thiên buồn bực: 【Cậu qua đây làm gì? 】

Trường Trung Hòa và Tam Trung ở 2 phương hướng khác nhau, một nam, một bắc.

Tống Sơ Nghiên: 【Tớ đến xem trường Tam Trung trông như thế nào, cậu có bị người khác bắt nạt không! 】

Tiền Thiên Thiên: “…”

Rốt cuộc có ảo tưởng gì mà khiến bạn tốt này này của cô nghĩ rằng mình sẽ bị bắt nạt.

Tiền Thiên Thiên rơi vào trầm tư, cô chợt nhớ ra giữa cô và Tống Sơ Nghiên có chút chênh lệch múi giờ, cô gần như quên mất rằng mình quả thật đã từng bị bắt nạt, vào hồi cấp 2.

Cô và Tống Sơ Nghiên học cùng trường cấp 2, Tiền Thiên Thiên có hoàn cảnh gia đình tốt, tuy chưa bao giờ thể hiện nhưng có thể thấy về cơm ăn áo mặc, cô cao hơn một chút so với các học sinh khác trong trường.

Điều quan trọng là cô trông xinh xắn.

Tuổi mười bốn, mười lăm đúng là thời kỳ mới bắt đầu thanh xuân, vì ngoại hình ưa nhìn nên nhiều nam sinh đã lén tỏ tình và nhét thư tình vào ngăn bàn.

Điều này khiến một số nữ sinh tỏ ra khó chịu, lợi dụng lúc Tiền Thiên Thiên đi vào WC, bọn họ đã khóa cửa và đổ nước vào đó.

Tiền Thiên Thiên khi đó chỉ là một tiểu nữ sinh, ngày thường được Cha Tiền đặt trên lòng bàn tay mà sủng, tuy tính cách có chút kiểu khí nhưng cô không ngang ngược và không tranh chấp với người khác.

Làm sao có thể nghĩ đến gặp phải chuyện như vậy, cả người rối rắm.

Lúc đó cô không có điện thoại di động, Cha Tiền thật ra muốn chuẩn bị cho cô một cái, nhưng làm sao học sinh trung học cơ sở có thể được sử dụng điện thoại di động, lại nói các bạn cùng lớp đều không có, nếu cô mà có mà nói, cũng không tốt lắm.

Cuối cùng, mặc quần áo ướt, cô bị giữ trong nhà vệ sinh hai giờ mới được các bạn cùng lớp tìm thấy và giải cứu.

Những cô gái từng bắt nạt Tiền Thiên Thiên nghĩ rằng Tiền Thiên Thiên không biết mình là ai nên họ rất tự tin, thậm chí dựa vào biểu hiện ngày thường của Tiền Thiên Thiên trong lớp, họ cho rằng cô bị bắt nạt cũng không dám đi ra ngoài trút giận.

Mặc dù Tiền Thiên Thiên không ngang ngược nhưng cô ấy rất độc ác, cô bị giữ trong nhà vệ sinh hai tiếng đồng hồ, ướt sũng khắp người, trời lại sang thu, cô còn run lên vì lạnh.

Thực ra chủ nhiệm giáo dục muốn cố gắng làm dịu mọi chuyện, để không gây rắc rối lớn và gây hại cho trường, nếu Tiền Thiên Thiên chỉ là một gia đình xuất thân bình thường thì thật sự không còn cách nào.

Nhưng ai bảo nhà cô có tiền, lại còn một người cha cực kỳ yêu thương cô, cô không nói nhiều, trực tiếp liên lạc với Cha Tiền và nói, nói với cha Tiền đang công tác ở xa tất cả những gì mình phải chịu từ đầu đến cuối,

Hậu quả có thể tưởng tượng được, Cha Tiền từ khi cô còn nhỏ đến lớn đều luyến tiếc động đến một sợi tóc của con gái bảo bối của mình, thế mà đi học lại bị bắt nạt thành như vậy.

Cuối cùng, nhóm nữa sinh kia phải công khai xin lỗi Tiền Thiên Thiên và cũng phải bỏ học.

Sau đó, Cha Tiền sợ con gái mình lại bị bắt nạt ở trường nên muốn bố trí vệ sĩ đi theo thì Tiền Thiên Thiên từ chối và đề nghị học Taekwondo và Judo.

Đối với Tiền Thiên Thiên bây giờ, đã hơn mười năm trôi qua kể từ khi sự việc này xảy ra, nếu không nghĩ tới thì việc đó đã chìm sâu trong ký ức rồi. Nhưng đối với Tống Sơ Nghiên, đó là một ấn tượng sâu sắc.

Tiền Thiên Thiên xóa từ tin nhắn cũ và gõ lại: 【Được, khi nào cậu đến thì gọi cho mình, mình sẽ đến đón. 】

“Thiên Thiên, bạn làm bài toán này như thế nào?” Lâm Khả cầm bài tập, cau mày nói, “Không hiểu sao tớ giải mà cứ bị sai đáp án thôi.”

“Như vậy.” Tiền Thiên Thiên cầm quyển vở lên và bắt đầu giải thích các bước cho Lâm Khả. Lâm Hi Lang ở cùng bàn cũng đặt cuốn sách xuống và hơi nhích đầu lại gần.

Tần Việt ngẩng đầu nhìn thấy hình ảnh này.

Khúc Thiên Nguyên liều mạng bấm bàn phím điện thoại để trả lời tin nhắn QQ, đang bấm bấm lại cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu nhìn, kinh hãi phát hiện Tần Việt mở sách toán ra.

Khúc Thiên Nguyên: “???”

“Anh……”

Tần Việt dường như biết ý hỏi: “Cô Lưu có giao bài tập toán đấy, nhìn xem.”

“Không phải anh chưa bao giờ làm bài tập sao?” Khúc Thiên Nguyên nuốt câu nói trở lại, gãi đầu: “Anh như vậy làm em rất khó hiểu.”

Bình thường không phải bọn họ đều chéo bài tập về nhà sao, nhưng Khúc Thiên Nguyên còn tốt, cậu có thể chép chúng một cách gọn gàng và không sót một chữ nào. Nhưng, Tần Việt thì không, trực tiếp để bài trắng.

Cô giáo vừa nói vừa mắng, vừa mắng vừa hỏi phụ huynh, Tần Việt nói: “Được rồi, để em nghĩ cách, em có thể gọi ông ấy đến để gặp cô không.”

Cô giáo:”……”

Khúc Thiên Nguyên lặng lẽ cất điện thoại, nghe Tiền Thiên Thiên giải thích, lúc đầu nghe không hiểu, nhưng sau đó mới biết cô đang dạy một bài toán, không khỏi chống bàn nghển cổ: “Tiền Đa Đa… “

Lâm Khả: “Đừng quấy rầy cậu ấy.”

Khúc Thiên Nguyên: “…”

Cho đến khi Tiền Thiên Thiên nói xong, Lâm Khả mới chợt hiểu ra: “Thì ra là như vậy.”

Tiền Thiên Thiên nói: “Có ba cách để giải quyết vấn đề này, thứ hai là kẻ thêm một đường giữa AB, sau đó cậu có thể…”

Khúc Thiên Nguyên rụt đầu lại, khẽ khều khều Tần Việt: “Tiền Đa Đa lợi hại thật, nhưng Việt ca, anh hiểu bài này không.”

Tần Việt: “…”

Anh bực bội đóng sách toán lại, đứng dậy đá vào mông cậu, Khúc Thiên Nguyên ngoan ngoãn tránh ra.

Tiền Thiên Thiênnghe thấy âm thanh, quay lại và nhìn thấy Tần Việt rời khỏi lớp học từ phía sau.

“Tiền Đa Đa, cậu làm xong bài tập chưa, cho tớ chép với.” Khúc Thiên Nguyên nghĩ rằng bạn học mới đang nhìn mình, lập tức bày ra vẻ mặt soái khí nhất.

Tiền Thiên Thiên: “…”

Không nỡ nhìn thẳng.

Ngay khi chuông vào lớp vang lên, giờ tự học cuối cùng đã kết thúc, học sinh tràn ra ngoài, hôm nay đến lượt Thiên Thiên dọn dẹp. Lâm Khả đang trọ ở trong trường, lao vào căn tin để lấy thức ăn: “Thiên Thiên, tớ đi trước nhé. “

Nhóm trực nhật có tổng cộng năm người trong gồm cô ấy, ba nữ sinh và hai nam sinh. Tiền Thiên Thiên dùng chổi quét sàn và nghe thấy một nữ sinh nói: “Tiền Thiên Thiên, tớ nghe nói cậu bị một nam sinh đụng ngã ở trong nhà ăn. Có đúng không? “

Tiền Thiên Thiên dừng động tác lại, nhìn lên, có vẻ như Trương Ngọc Linh, đại diện môn ngữ văn của lớp, Tiền Thiên Thiên mỉm cười, không nói gì.

Một nam sinh đang dọn bàn ghế nói: “Ai mà lại không có mắt như vậy lại không nhìn thấy một vị mỹ nữ sao.”

Trương Ngọc Linh trao đổi ánh mắt với một nữ sinh khác, cô ấy nói: “Nam sinh kia khẳng định cố tình. Nếu không thì làm sao có thể đụng vào cậu được. Tớ nghe nói cậu ta ở lớp, tên là Lý Trị Bình. Cậu có đắc tội cậu ta à? “

Một nữ sinh khác nói: “Bạn gái của Lý Trị Bình là Thiến Lệ. Tớ nghĩ cậu ta vì Thiến Lệ nen mới gây chuyện với cậu đấy. Tiền Thiên Thiên, cậu phải cẩn thận. Thiến Lệ không dễ chọc đâu. Cô ấy đang học năm hai trung học, còn theo đuổi Tần Việt đấy. “

Tiền Thiên Thiên: “…”

Cô ngẩng đầu nhìn họ, nghiêm túc hỏi: “Các cậu nghe ở đâu mà tỉ mot chi tiết như vậy.”

Hai người: “…”

Tiền Thiên Thiên cầm chổi đi ra ngoài: “Tớ đi quét hành lang.”

“Liệu cậu ta có tin không?” Trương Ngọc Linh nhỏ giọng nói.

“Cậu ta có tin hay không, những điều cần nói chúng ta đều đã nói hết rồi, nếu cậu ta tìm đến Thiến Lệ, sẽ không đúng sao?”

Hai người họ bày ra vẻ mặt xem kịch vui, khúc khích cười.

Tiền Thiên Thiên nhìn lướt qua hành lang, nghĩ đến những gì Trương Ngọc Linh đã nói, thở dài: Mấy cô bé nữ sinh bây giờ, tâm tư chả thèm đặt vào học tập gì cả.

Nhớ trước đây khi cô học ở trường trung học quý tộc, không khí học tập rất tốt, học trường trung học quý tộc, gia cảnh cũng tốt, loại này nói chung có học thức, chửi nhau cũng là văn minh.

Tiền Thiên Thiên lắc đầu, nhưng dù sao thì cô cũng nghe thấy tên của Lý Trị Bình và Thiến Lệ.

Khi hoàn thành phần việc mà cô phải làm, Tống Sơ Nghiên tình cờ gọi đến, Tiền Thiên Thiên chạy ra cửa đón cô ấy.

“Thiên Thiên.” Tống Sơ Nghiên vội vàng chạy tới, ôm Thiên Thiên vài cái, “Đã lâu không gặp, nhớ cậu chết mất.”.

Trong ký ức của Tiền Thiên Thiên, Tống Sơ Nghiên đã là bà mẹ của hai đứa trẻ. Cô ấy là chính là bạch phú mỹ điển hình, có một người bạn thanh mai trúc mã. Hai người kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học, sau đó sinh ra một cặp long phượng thai.

Tiền Thiên Thiên có rất nhiều bạn bè xung quanh, Tống Sơ Nghiên lại là bạn thân nhất của cô.

Khi cô ở cùng Tần Việt, những người xung quanh đều phản đối, họ cho rằng gia cảnh của Tần Việt không tốt, ngoại trừ dung nhan thì không có gì để xem.

Vào thời điểm đó, những người giàu có và đẹp trai vây quanh Tiền Thiên Thiên có thể xếp thành hàng dài, cô tùy ý chọn một người mà cô thích, nhưng cô lại chọn một chàng trai nghèo.

Còn nói Tần Việt coi trọng chính mà tiền nhà cô mà không phải là cô.

Chỉ có Tống Sơ Nghiên ủng hộ cô: “Mạnh dạn yêu đi, tớ lấy ánh mắt của một người từng trải, Tần Việt chắc chắn là người thích hợp với cậu.”

Cô ấy đã đúng.

Mà cô ấy lúc trước, Tống Sơ Nghiên cãi nhau với chồng còn nháo đến mực muốn ly hôn —— nguyên nhân vì cô ấy cảm thấy chồng của mình vỗ béo cô ấy.

Tống Sơ Nghiên của mười năm trước thiếu vài phần phong thái của người phụ nữ gia đình, giữa nụ cười của cô ấy lại toát lên vẻ quyến rũ và khí chất ngời ngời.

“Cậu nói đi có nhớ tớ không.”

“Nghĩ đi.” Tiền Thiên Thiên bất đắc dĩ phải bỏ tay ra, sau đó mới hài lòng và bắt đầu phàn nàn, “Cửa của trường Tam Trung quá nhiều rác rưởi, không có chút khí thế nào cả.”

Tiền Thiên Thiên đưa cô vào khuôn viên trường đã bị bảo vệ chặn lại, cô cười ngọt ngào với bảo vệ: “Cô ấy là chị họ của cháu, đến trường gặp cháu thôi.”

Bảo vệ nghi ngờ nhìn bọn họ Tống Sơ Nghiên cao hơn Tiền Thiên Thiên nửa cái đầu, ôm lấy vai cô: “Chú, chúng cháu không giống chị em sao?”

Tam Trung không khắt khe như Trung Hòa. Học sinh đi vào việc đầu tiên phải xuất trình thẻ học sinh, phụ huynh phải để lại chứng minh thư và phải làm thủ tục vì sợ dính líu đến tội phạm.

Bảo vệ lại liếc nhìn, vẫy tay cho họ vào.

Vì vậy, điểm này lại trở thành lời phàn nàn của Tống Sơ Nghiên, Tiền Thiên Thiên lần đầu tiên đưa cô ấy đến lớp học để đi dạo, vào lúc này khi Tiền Thiên Thiên đi ra để tiếp đón cô ấy, phòng học đã được dọn dẹp sạch sẽ và không có ai ở đó.

Khi Tống Sơ Nghiên nghĩ rằng bạn cùng bàn của Tiền Thiên Thiên bây giờ không phải là mình, trái tim cô đau đớn, Tiền Thiên Thiên không nói nên lời: “Thôi đi, cậu ước gì tớ không ở đây, để cậu có thể cùng thanh mai trúc mã của cậu tình chàng ý thiếp rồi.”

Tống Sơ Nghiên ngượng ngùng nói: “Ôi chao, cái đồ ma quỷ nhà cậu, đừng nhắc đến chuyện đấy nữa.”

Tiền Thiên Thiên: “…”

“Được rồi, không còn nói nữa. Nói thật đi, ở trường có ai bắt nạt cậu không.” Tống Sơ Nghiên xắn tay áo “Còn nữa, cái người tên là Tần Việt ở lớp nào? Nếu gặp mặt thì nhớ tránh anh ta ra, đừng có lại gần đấy nhé! “

Tiền Thiên Thiên liếc nhìn vị trí của Tần Việt, cảm thấy tốt hơn hết là không nên nói cho cô ấy biết sự thật.

“Đi thôi, đưa cậu đi những nơi khác.”

Tống Sơ Nghiên chưa bao giờ tự mình đến thăm khuôn viên trường Tam Trung, nên nhân cơ hội này phải nhìn thật kỹ, đặc biệt là rừng cây nhỏ danh tiếng lẫy lừng kia.

“Thiên Thiên, tớ sẽ nói cho cậu biết một điều.” Khi cô ấy bước đi, Tống Sơ Nghiên nhìn vào điện thoại, rõ ràng có chút thất thần.

“Cái gì?”

Tống Sơ Nghiên do dự, ngượng ngùng nói: “Chính là… cậu biết không, buổi trưa hôm nay Sủi Cảo hôn tớ.”

Thanh mai trúc mã của Tống Sơ Nghiên tên là Tiêu Tư, biệt danh là Sủi Cảo.

Tiền Thiên Thiên: “…”

Nhìn bạn tốt đang đỏ mặt, Tiền Thiên Thiên định nói thì, phía trước chỗ rẽ chỗ đột nhiên truyền đến một tiếng rên.

Tống Sơ Nghiên nghe vậy cũng kéo Tiền Thiên Thiên một phen: “Đánh nhau à! Nhanh như vậy đã gặp rồi! Tam Trung quả nhiên là loạn mà.”

Tiền Thiên Thiên cũng không muốn quan tâm loại chuyện này, cũng không có hứng thú nhìn thấy: “Chúng ta sang bên kia đi.”

“Đừng, tớ muốn xem.” Tống Sơ Nghiên rất có hứng thú, “Bọn họ đánh nhau ở nơi này, không sợ bị giáo viên phát hiện à.”

Lại nói: “Tớ còn chưa bao giờ thấy người ta đánh nhau đâu”.

“… Mày không phải cố chấp muốn đến gần sao… Để tao xem mày cố chấp như thế nào…” Giọng nói phát ra ngắt quãng và không rõ ràng lắm. Thấy Tống Sơ Nghiên đang đi về phía trước, Tiền Thiên Thiên phải đi theo.

Ở góc là một bãi đất trống bằng phẳng, bên phải là tường và bên trái là rừng rậm tươi tốt. Nếu không đi, không gian này là một góc chết.

Một đám người vây quanh, Tần Việt ở giữa, trên mặt đất ôm bụng kêu đau, chính là Lý Trị Bình buổi trưa đụng vào Tiền Thiên Thiên.

Nam sinh dẫn đầu cao lớn cường tráng, hung hăng nhìn chằm chằm Tần Việt: “Tất cả lên.”

Anh ta là người đầu tiên chịu đòn, dùng tay đấm vào mặt Tần Việt, thậm chí còn còn chưa chạm được, chưa kịp phản ứng thì đầu gối đã bị đau, đế giày của Tần Việt đập vào mặt.

Khuỵu gối.

Tần Việt có kinh nghiệm thực chiến phong phú, gần như nắm đấm tận xương, đánh những người này đến kêu cha gọi mẹ, nhưng mà ——

Có nói hai tay khó địch bốn tay, anh chỉ có một mà có tới hơn chục kẻ địch, có kẻ còn nóng nảy, cởi giày làm vũ khí, không tránh khỏi có lúc không đề phòng được..

Đúng lúc này, một nam sinh đang ở gần bụi cây, không biết làm thế nào mà lần mò, thật sự tìm thấy một viên gạch trong bụi cây.

Trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cậu ta vung viên gạch về phía Tần Việt không chút nghĩ ngợi, Tần Việt đang chú ý tới nhóm người phía trước, nhất thời không để ý tới.

Tống Sơ Nghiên vừa nhìn thấy đã kinh hãi, vội vàng kéo người bên cạnh lại: “Xong đời rồi, viên gạch này mà đập xuống thì người…”

Kéo khoảng không.

Người đâu rồi?!

Tống Sơ Nghiên sững sờ, vừa nhìn thấy lại há hốc mồm, người bên cạnh không ngờ lại xông vào nhóm hỗn chiến.

Tiền Thiên Thiên gần như lao tới, và sau đó dùng hết sức để phát huy hết khả năng Taekwondo của mình—— với một cú đá bay xoáy, đá vào ngực kẻ đánh lén.

Loảng xoảng một tiếng, viên gạch rơi xuống đất, tên đanh lén bị đá lui về phía sau, ngồi bệt xuống đất với vẻ mặt đau đớn, một lúc lâu không thở được.

Sự việc này khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, trận chiến theo bản năng dừng lại, Tần Việt quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt hừng hực của cô.

“Đồ khốn nạn!” Tiền Thiên Thiên đứng yên, nhặt viên gạch lên, hung hăng chạy về phía tên đánh lén, vung tay muốn đập xuống.

Tất cả mọi người:!!!

Không đập xuống được, tay bị siết chặt, Tần Việt gỡ viên gạch trên tay cô ra, trong giọng nói không phát hiện được chút cảm xúc nào: “Được rồi.”

“Làm sao vậy!” Tiền Thiên Thiên cả người run lên, “Đó là một viên gạch! Đập vào đầu thì chết chắc!

Nói xong nước mắt liền rơi xuống.

Tần Việt ngơ ngẩn.

Sau đó chậm trễ hai giây, giáo bá trường học đột nhiên biến thành học sinh ba tốt: “Vậy cô thật muốn đập chết cậu ta? Cậu đập chết cậu ta, thì phải đến đồn cảnh sát uống trà đấy.”

Tiền Thiên Thiên nghiến răng, trong đầu hiện ra hình ảnh khi cô đến đồn cảnh sát đón Tần Việt, anh đã nằm bất động trên giường.

Nước mắt bỗng nhiên chảy ra dữ dội hơn.

Đáy mắt Tần Việt lóe lên hai điểm bất lực, cuối cùng nâng tay áo, lau qua mặt cô, hung tợn nói: “Khóc cái gì mà khóc, lão tử cũng đâu có bắt nạt cậu.”

Hệ thống nhắc nhở: Đinh, Độ hảo cảm của Tần Việt với cô +20.

Tiền Thiên Thiên: “???”

Cô chớp chớp mắt, quên cả khóc.