Trời Còn Đổ Mưa, Em Chưa Quên Người

Chương 6: 6: Anh Sẽ Luôn Ở Bên Em





"Bởi vì em chỉ có một yêu cầu duy nhất này thôi, anh vừa nói em muốn gì anh đều sẽ đồng ý mà, lẽ nào anh lừa em sao?" Cảnh Thù không có chút nhún nhường, trên gương mặt cô lộ vẻ thất vọng.
"Được thôi." Đến mạng sống của mình Kỉ Ngôn Thanh cũng có thể trao cho cô, trừ yêu cầu để cô rời xa anh, những yêu cầu khác của cô anh đều khó có thể chối từ.
Cảnh Thù mỉm cười, cô thấy yên tâm nhiều rồi, lúc này bụng cũng bắt đầu réo, cô bê bát canh trước mặt lên ăn từng miếng nhỏ.

Khi ăn cơm Cảnh Thù luôn giữ im lặng, cô có ngoại hình hết sức kiều diễm, càng nhìn càng thấy cuốn hút.

Gương mặt dịu dàng của cô giây phút này hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày, vẻ ngoan ngoãn của cô gái này thật khiến người ta muốn ôm vào lòng, yêu thương suốt cuộc đời này.
Kỉ Ngôn Thanh chăm chú ngắm nhìn cô, cảm thấy dù có ngắm cô thế nào cũng không đủ.

Anh gắp thức ăn cho cô, đến tận lúc Cảnh Thù buông đũa mới dừng lại.
Ăn xong cơm, Kỉ Ngôn Thanh ngỏ lời hỏi cô muốn đi đâu, Cảnh Thù lắc đầu.

Hôm nay khi vừa thức dậy quan niệm sống của cô đều bị đảo lộn hết, những lời cần nói cô cũng đã nói rõ rồi, bây giờ cô muốn về nhà sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu.
Hai người họ về đến nhà, Cảnh Thù lười nhác nằm trên ghế sofa.

Kỉ Ngôn Thanh bên cạnh thấy vậy, ánh mắt anh trở nên dịu dàng ấm áp.


Anh ngồi xuống ghế, kéo cô gối đầu lên chân mình.

Cảnh Thù ngước mắt nhìn cằm anh, không ngừng cảm thán Kỉ Ngôn Thanh thực sự rất đẹp trai, cho dù nhìn từ góc độ này anh vẫn đẹp một cách mê hồn, dường như chàng trai này không có góc chết.
Gương mặt đẹp đã đành đi, đến cả vóc dáng của anh cũng khiến người người ngưỡng mộ.

Vừa nghĩ đến sáu múi cơ bụng của anh, mặt cô lại nóng bừng lên.
"Lúc còn sống chẳng hiểu được, lúc mất đi lại không dám dùng.."
Đột nhiên tiếng điện thoại di động vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ, cô giật mình, nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cô còn chưa kịp vươn tay ra thì Kỉ Ngôn Thanh đã đưa chiếc điện thoại đang đặt trên bàn trà cho cô.

Cảnh Thù nhận lấy, thì ra là bố cô gọi.

Cô nghe điện thoại, giọng nói tràn đầy sự lo lắng của bố Cảnh truyền tới.
"Thù Thù, con có khỏe không, sao bây giờ mới nghe điện thoại, Kỉ..

Kỉ Ngôn Thanh có bắt nạt con không?"
Cảnh Thù nhìn về phía Kỉ Ngôn Thanh, an ủi bố Cảnh: "Không có đâu ạ, anh ấy không bắt nạt con đâu, con khỏe lắm bố ạ, bố không phải lo cho con đâu."
Bấy giờ Cảnh Thù mới nhớ ra, kiếp trước vừa mới sáng ngày thứ hai sau khi kết hôn cô đã gọi điện về báo bình an cho gia đình, vậy mà hôm nay mọi chuyện xảy ra đột ngột quá, cô lại quên khuấy đi mất việc này.
Cứ nghĩ đến hôm nay đi hẹn hò với Kỉ Ngôn Thanh mà quên mất không gọi điện về nhà, cô áy náy đáp: "Bố ơi là tại con, con quên mất không gọi điện báo với bố một câu.

Bố mẹ đừng lo cho con, con rất khỏe, bố mẹ nhất định phải nhớ tự chăm sóc mình thật tốt đấy ạ."
Cuộc gọi kết thúc, Cảnh Thù thấy Kỉ Ngôn Thanh đang yên lặng đọc báo, cô không định làm phiền anh, chơi điện thoại một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Một lúc lâu không thấy Cảnh Thù động đậy, Kỉ Ngôn Thanh nhìn xuống dưới, dáng vẻ say ngủ an tĩnh của cô hiện lên trước mắt anh.

Trái tim anh mềm nhũn, vươn tay với chăn đắp lên người cô.

Lặng nhìn cô một hồi, anh không kiềm chế được bản thân, cúi người cẩn thận đặt lên môi một nụ hôn.
* * *
Bên này bố Cảnh gọi điện cho Cảnh Thù xong, vẻ lo lắng trên mặt ông chẳng giảm đi mà thậm chí còn tăng thêm.

Chuyện con gái mình không thích Kỉ Ngôn Thanh cả hai bố mẹ cô đều biết, nhưng họ chỉ là những người bình thường, còn Kỉ Ngôn Thanh vừa có tiền vừa có quyền, cậu ta dùng mọi cách để cưới được con gái họ.

Nếu không phải hai người họ làm liên lụy tới con gái thì con gái đâu bị ép phải cưới người đàn ông đó.
Bây giờ con gái đã bị đưa vào hang sói mà vẫn miễn cưỡng an ủi ông.

Ông thật là vô dụng, đến con gái mình cũng chẳng bảo vệ nổi.

Gương mặt ông càng lộ vẻ già nua, ánh mắt càng thêm phần kiên định, ông cầm điện thoại nhấn gọi một số khác.
Mạnh Vân Phi lúc này đang tự nhốt mình trong phòng, dốc từng bình rượu vào miệng như đang uống nước trắng.

Điện thoại vang lên, vốn dĩ anh ta không định quan tâm, nhưng nhìn thấy chữ "bố Cảnh" nên vội buông bình rượu xuống, ấn nghe cuộc gọi.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói như van cầu: "Vân Phi, chú thực sự hết cách rồi, chú có thể nhờ cháu giúp chú chuyện này không, giúp chú cứu Cảnh Thù nhà chú với.."
* * *
Bóng tối buông xuống, Cảnh Thù ngủ một giấc ngủ trưa thật thoải mái, sau khi ăn xong bữa tối, cô nhìn theo Kỉ Ngôn Thanh đi vào một căn phòng khác, cụp mắt trầm tư một lúc rồi mới chậm rãi lên tầng.

Hôm nay cô đã nghĩ kĩ và cũng đã nói rõ với anh rằng trước khi cô đồng ý, hai người họ sẽ ngủ riêng.

Mặc dù cô cũng hơi thinh thích anh, nhưng nếu bây giờ giữa anh và cô xảy ra chuyện gì cũng thật khó xử.
Khi đi ngang qua phòng Kỉ Ngôn Thanh, Cảnh Thù dừng lại, cô liếc nhìn cánh cửa phòng khép hờ, cuối cùng vẫn tiến về phía trước, đi về phía phòng mình.

Kỉ Ngôn Thanh đứng sau cửa, nhìn bóng cô phản chiếu vào phòng, đến tận khi tiếng bước chân biến mất và tiếng đóng cửa vang lên anh mới bước ra.
Nói không hụt hẫng chắc chắn là nói dối, nhưng anh có thể kiên nhẫn, dù anh rất khó từ chối Cảnh Thù nhưng kiềm chế chút chuyện nhỏ này anh vẫn sẽ làm được.


Từ trước đến nay anh chưa bao giờ muốn làm tổn thương cô..
Trời đã về khuya.
Cảnh Thù gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, cô dần chìm vào giấc ngủ.
Kiếp trước sau khi biết Kỉ Ngôn Thanh qua đời, nhiều đêm liền cô không sao chợp mắt nổi.

Lúc ấy cô luôn cố kìm nén suy nghĩ trong đầu, không ngừng nói với bản thân rằng chẳng qua là cô chưa quen thôi.

Nhưng bây giờ chỉ cần biết anh vẫn đang khỏe mạnh ở căn phòng kế bên, cô thấy yên lòng biết bao, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu..
Đêm ấy thật tĩnh lặng.
Kỉ Ngôn Thanh bước vào phòng Cảnh Thù, anh ngồi bên giường ngắm nhìn cô rất lâu, ánh mắt lưu luyến không rời.

Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, Cảnh Thù nhíu chặt mày, dường như trong mơ cô đang bất an vô cùng.

Kỉ Ngôn Thanh đưa tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô.

"Không sao đâu, anh sẽ luôn ở bên em.".