Trời Không Tác Hợp

Chương 24




Chương 24: Đùa giỡn tình cảm

Mạnh Vãn Tế ngửi được mùi thơm ngọt của đào, nhưng còn thơm hơn, mềm hơn, mọng hơn đào.

Còn mang theo hơi nóng thiêu cháy người ta.

Lông mi vô thức rung lên, cô ngẩn ra nhìn Thịnh Cẩn Thư, động tác cơ thể khó khăn như có dòng điện lướt qua, nhưng nhịp tim lại kịch liệt giống như muốn nhảy khỏi cơ thể.

Thịnh Cẩn Thư nhìn Mạnh Vãn Tế, đôi mắt như ngôi sao, sáng rõ lại dịu dàng, giống như tình ý thiết tha vừa chạm vào liền rực cháy, lại giống như đang tôn trọng lịch thiệp nhẫn nại trưng cầu ý kiến.

Mạnh Vãn Tế nuốt nước bọt một cái, không lập tức phản ứng.

Dường như Thịnh Cẩn Thư cảm nhận được cô không giống từ chối, đáy mắt lướt qua ý cười, đưa tay ra muốn vuốt ve lấy khuôn mặt của Mạnh Vãn Tế.

Mạnh Vãn Tế vô thức tránh đi, màu đỏ trào lên chậm nửa nhịp.


Bàn tay đưa ra của Thịnh Cẩn Thư lơ lửng giữa không trung.

Cô ấy chớp chớp mắt, ý cười không vơi, thu tay về, lại nằm nghiêng xuống bên Mạnh Vãn Tế.

"Chưa được sự đồng ý đã hôn em, chị xin lỗi."

Thịnh Cẩn Thư mang theo ý cười, Mạnh Vãn Tế không hề nghe ra ý tứ thành tâm hối lỗi của cô ấy. Chỉ là, âm thanh của Thịnh Cẩn Thư quá rung động, quá mê hoặc lòng người, nhịp tim của Mạnh Vãn Tế không có cách nào không hỗn loạn.

Đôi bên có thiện cảm với nhau, không phải Mạnh Vãn Tế để tâm tới việc Thịnh Cẩn Thư hôn mình, nhưng ngay lập tức thật sự không biết phải đáp lại cô ấy thế nào.

Quá đột ngột!

Im lặng đôi giây, Mạnh Vãn Tế ép buộc bản thân trấn tĩnh, cố ý bỏ qua nụ hôn kia, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, hỏi Thịnh Cẩn Thư: "Lần này chị làm cách nào để biết thế? Lại là Sơ Dương à?"


Âm thanh lộ ra chút khàn khàn mất tự nhiên.

Hôm nay không phải sinh nhật trên chứng minh thư của Mạnh Vãn Tế. Sinh nhật thật sự của cô, muộn hơn nửa năm so với tư liệu trong hộ khẩu. Ngoài người trong nhà, rất ít người biết chuyện này.

Những năm đầu còn nhỏ tuổi, sống ở nhà họ Mạnh, mỗi năm Mạnh Sĩ Bồi đều đặc biệt quay về tổ chức sinh nhật cho Mạnh Vãn Tế. Nhưng sinh nhật của cô, sự tồn tại của cô, chỉ đang nhắc nhớ Lý Nguyên Thục về việc con gái thật sự của bà lúc này còn không rõ tung tích thế nào, Mạnh Vãn Tế có được càng nhiều tình yêu và niềm vui vốn dĩ nên thuộc về Trì Diệp, Lý Nguyên Thục càng nhớ nhung, càng đau lòng. Tự mình đau lòng cùng không vui. Cho nên sau này Mạnh Vãn Tế nói dối Mạnh Sĩ Bồi, cô không thích tổ chức sinh nhật.

Sau khi Mạnh Sơ Dương lên cấp ba, Mạnh Vãn Tế quay về Ngoại ngữ Ninh Thành làm giáo viên, sinh nhật mỗi năm dường như chỉ có Mạnh Sơ Dương đón cùng cô. Năm nay Mạnh Sơ Dương rời khỏi Ninh Thành đi tham gia thi đấu, Mạnh Vãn Tế liền không muốn để em gái phải giày vò, cho dù Mạnh Sơ Dương có quay về, Mạnh Vãn Tế cũng sẽ mua vé bắt Mạnh Sơ Dương quay về ngay lập tức. Mạnh Sơ Dương biết tính cách Mạnh Vãn Tế nói được làm được, chỉ đành tặng quà trước, ngoan ngoãn nghe lời.


Thịnh Cẩn Thư nói: "Không phải." Cô ấy không nói tiếp.

Mạnh Vãn Tế bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn Thịnh Cẩn Thư.

Lúc này Thịnh Cẩn Thư mới đáp: "Chị tìm được." Dừng lại giây lát, cô ấy bổ sung: "Trong trang cá nhân của Sơ Dương."

Mạnh Vãn Tế: "..."

Sơ Dương có tính cách hoạt bát, gần như một hai ngày sẽ đăng một bài lên trang cá nhân, bài đăng sinh nhật cô lần trước mà Sơ Dương đăng, ít nhất cũng bị chìm dưới hai ba trăm bài đăng khác.

Chị ấy cũng thật rảnh rỗi!

Mạnh Vãn Tế không nhịn được trách móc: "Chị để tâm tới em gái của đồng nghiệp, bạn cùng phòng tới vậy sao?"

Thịnh Cẩn Thư cười lên: "Nếu chị nói Sơ Dương là người đầu tiên, em sẽ vui hơn chứ?"

Nghĩa đen, là nói tới Sơ Dương, nhưng nghĩa bóng là gì, hai người đều nghe hiểu.

Mạnh Vãn Tế khẽ cười một tiếng, không hề tin tưởng chút nào. Nhưng, điều đó không trở ngại tới việc bản thân được Thịnh Cẩn Thư dỗ vui.
"Cảm ơn" Mạnh Vãn Tế khẽ nói.

Thịnh Cẩn Thư hỏi: "Tại sao?"

Mạnh Vãn Tế quay người ngửa đầu lên nhìn sao trời, nói: "Vì biển sao này."

Ánh mắt Mạnh Vãn Tế yên tĩnh: "Lục Ức Mẫn có một bài thơ tên là 'Phía Bên Kia Đường Hướng Về Phía Mặt Trời', bà ấy nói, tất cả trí khôn đều hướng về phía bên ánh mặt trời, tất cả tâm tình cũng kề cận ánh mặt trời, gần như là một loại y học, mùa đông ta bước về hướng ấy. Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy thỉnh thoảng ngồi trong tối tăm cũng không tệ, nếu không, cũng không thấy được ánh mặt trời lộng lẫy đến thế."

Đây dường như là câu nói dịu dàng nhất mà Mạnh Vãn Tế từng nói với Thịnh Cẩn Thư. Thịnh Cẩn Thư chăm chú nhìn cô, ánh mắt vô thức dịu dàng theo đó.

"Cô Tiểu Mạnh." Thịnh Cẩn Thư gọi cô.

Mạnh Vãn Tế đáp: "Ừm?"
Thịnh Cẩn Thư nói: "Em còn đậm chất thơ hơn trong tưởng tượng của chị."

Mạnh Vãn Tế: "..."

Khen cô hay đang móc mỉa cô vậy chứ? Độ cong trên môi Mạnh Vãn Tế càng thêm sâu, không để tâm tới Thịnh Cẩn Thư, lặng lẽ ngắm nhìn ánh sao.

Đôi mắt Thịnh Cẩn Thư chớp chớp, kìm nén quay đi, ngắm nhìn cùng Mạnh Vãn Tế.

Gió núi xuyên qua lá cây rừng, mang theo chút hơi lạnh, Mạnh Vãn Tế ngồi dậy.

Cuối cùng nhìn bầu trời sao lần cuối, cô nói: "Về thôi."

Mạnh Vãn Tế sợ Thịnh Cẩn Thư bị cảm, viên amidan càng thêm nặng.

Thịnh Cẩn Thư không níu kéo. Có chút cảnh đẹp, có chút cảm giác, một khắc liền thành vĩnh hằng. Cô ấy biết Mạnh Vãn Tế cảm nhận được, cũng đã hưởng thụ được.

Lên xe, đóng cửa xe, Thịnh Cẩn Thư lấy chiếc áo gió đặt trong túi cùng một hộp quà dài đặt ở hàng ghế sau tới, đưa cho Mạnh Vãn Tế: "Quà này, là dây chuyền."
Mạnh Vãn Tế có chút chần chừ, cuối cùng nhận lấy rồi nói cảm ơn.

Thịnh Cẩn Thư không nói gì nữa, nhìn Mạnh Vãn Tế khoác áo gió, miệng mang theo nụ cười, hạ cửa xe xuống, cùng Mạnh Vãn Tế đón gió ngắm trăng thanh trên đường về kí túc xá.

Nụ hôn trên núi, sau khi quay về, hai người ăn ý không ai nhắc tới. Sợi dây chuyền kia, Mạnh Vãn Tế chỉ từng đeo một lần sau khi tắm rửa xong một mình ở trong phòng, sau đó liền cẩn thận cất đi.

Dường như Mạnh Vãn Tế biết tại sao Thịnh Cẩn Thư chọn dây chuyền, nhưng lại không muốn hiểu – đó là vì khi cô cởi cúc áo ra mới có thể nhìn thấy hoàn toàn độ dài của dây chuyền.

Cùng nhau chạy bộ buổi sáng, dường như trở thành công việc cố định mỗi ngày của hai người.

Cuối tháng Mười, có thời gian tan dạy cùng nhau vào buổi trưa hoặc buổi tối, Thịnh Cẩn Thư bắt đầu đứng trên hành lang hoặc văn phòng đợi Mạnh Vãn Tế cùng đi ăn cơm.
Mạnh Vãn Tế ngầm cho phép.

Nhịp tim Mạnh Vãn Tế luôn muốn tạo phản khi đối mặt với Thịnh Cẩn Thư, nhưng lí trí từ đầu tới cuối vẫn cảnh báo bản thân không nên lún sâu. Liên quan tới nụ hôn kia, Mạnh Vãn Tế không gạn hỏi, Thịnh Cẩn Thư cũng không biểu thị muốn tiến thêm một bước. Lúc mới đầu Mạnh Vãn Tế cảm thấy thả lỏng, nhưng sau đó lại sinh ra bất an.

Cô không biết đối với Thịnh Cẩn Thư mà nói, ngày tháng ám muội này, có ý nghĩa thế nào – là bắt đầu của một cuộc tình có thể bỏ ra toàn bộ tình cảm, hay là một trò chơi đùa giỡn tình cảm vô liêm sỉ lướt qua?

Mạnh Vãn Tế nghiêng về phía sau.

Dù sao, từ đầu tới cuối, Thịnh Cẩn Thư đều tiến lùi tự nhiên thành thục lão luyện tới thế.

Tối thứ năm, Thịnh Cẩn Thư nhận được cuộc gọi của bạn, mời cô ấy thứ bảy tới quán bar thả lỏng.
Bạn bè oán trách: "Người bận rộn, cậu đếm thử xem, từ tháng Chín tới giờ, cậu từ chối tôi bao nhiêu lần rồi? Không sợ trái tim này của tôi tan nát không gắn lại được à?"

Thịnh Cẩn Thư và Thẩm Đình Hoa cùng nhau tới spa, vô cùng lười biếng, mặt không đỏ tim không đập nhanh: "Sao lại thế được, không phải tôi sợ mắt tôi sáng quá, tới ngồi bên cậu, ảnh hưởng tới vận đào hoa của cậu à?"

Người bạn kia bị Thịnh Cẩn Thư làm tức cười, gào thét om òm: "Tôi mặc kệ, dù sao tối mai cậu nhất định phải tới, chị Đình nói sẽ dẫn bạn gái tới, cậu không tới nhìn, giúp chị ấy vượt ải à?"

Thịnh Cẩn Thư ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Thẩm Đình Hoa, dùng ánh mắt hỏi han: Thật à?

Mở loa ngoài, Thẩm Đình Hoa cũng nghe thấy, sắc mặt cô có chút mất tự nhiên, lập tức cong môi, coi như ngầm thừa ngận.
Ánh mắt Thịnh Cẩn Thư sáng lên, đổi giọng, đồng ý.

Cúp điện thoại, cô ấy trêu đùa Thẩm Đình Hoa: "Nỡ cho bọn em gặp cơ đấy?"

Nửa tháng trước nghe nói Thẩm Đình Hoa yêu đương, nhưng hẹn đi ăn cơm, cô lại không đồng ý.

Thẩm Đình Hoa mặc cho Thịnh Cẩn Thư trêu đùa, chỉ cầu xin tình thương trước: "Đừng đùa em ấy quá đáng."

Môi đỏ của Thịnh Cẩn Thư cong lên, không đáp được, cũng không đáp không được.

Sao có thể không trêu đùa cơ chứ?

Từ sau mối tình đã trở thành trò cười thời đại học, người bên cạnh Thẩm Đình Hoa chưa từng cố định. Đây là người đầu tiên sau rất nhiều năm, hơn nữa nghe nói là đàn em thực tập trong khoa, nhỏ hơn Thẩm Đình Hoa bảy tuổi, ai không hiếu kì cơ chứ?

Thứ bảy, trong quán bar U3, âm nhạc chấn động, ánh đèn mê li, bàn ở giữa gần cửa, tiếng nói cười không dứt.
Thẩm Đình Hoa dẫn bạn gái Mai Như Triêu tới, là một nữ sinh trắng trẻo ngoan ngoãn, nhìn có chút ngại ngùng. Thịnh Cẩn Thư rất khó tưởng tượng, ngày đó bản thân diễn vai "người mới" của Thẩm Đình Hoa, giúp Thẩm Đình Hoa khuyên nhủ bạn giường đừng tiếp tục dây dưa, người này chính là người tới xin Wechat của Thẩm Đình Hoa trước khi bọn họ rời đi.

Càng khó tưởng tượng, đây còn là một con sói nhỏ.

Mọi người lũ lượt trêu đùa Thẩm Đình Hoa gặm cỏ non, ức hiếp bạn nhỏ.

Bạn nhỏ càng xấu hổ, Thẩm Đình Hoa càng căng thẳng, mọi người càng xấu xa muốn trêu đùa hai người. Hỏi trực tiếp cũng không moi ra được nhiều tin tức, bọn họ liền đòi chơi trò chơi.

Trò chơi uống rượu, hình phạt là nói thật lòng hay chọn mạo hiểm do bản thân quyết định, tất cả mọi người đều hướng về phía Thẩm Đình Hoa và Mai Như Triêu.
Lại một lần quay trúng, mọi người nhao nhao nói không thể tiếp tục chọn nói thật lòng, phải thử mạo hiểm một lần, biểu diễn trò kabedon cưỡng hôn trước mặt bọn họ.

Mai Như Triêu đã xấu hổ tới nỗi không dám ngẩng đầu, Thẩm Đình Hoa cũng đỏ ửng hai má một cách hiếm thấy.

Mọi người gào thét: "Làm một lần, làm một lần."

Thẩm Đình Hoa vô cùng khó xử.

Cô không thể không hắng giọng, gọi Mai Như Triêu: "A Triêu..."

Mai Như Triêu ngẩng đầu nhìn Thẩm Đình Hoa, cắn lấy môi, dựa lại gần, hôn nhẹ một cái lên môi rồi lập tức vùi đầu vào hõm vai Thẩm Đình Hoa.

Tất cả mọi người bị ngọt chết, cười ồ lên.

Một người bạn gái siêu thẳng không hài lòng, tiếp tục trêu đùa: "Không được, cái này đâu thể gọi là kabedon được chứ, qua loa quá mấy má ơi." Cô nàng kéo Thịnh Cẩn Thư: "Tiểu Cẩn, nào, chúng ta làm mẫu chút nào."
Ý cười của Thịnh Cẩn Thư càng đậm, hiếm khi thấy được dáng vẻ xấu hổ của đàn chị như thế, lập tức phối hợp diễn xuất với cô gái kia.

Thịnh Cẩn Thư co một chân quỳ lên sô-pha, tay giữ lấy vai người bạn kia, đẩy cô nàng lên lưng sô-pha, chầm chậm nghiêng người, nhích lại gần, tư thế như muốn cưỡng hôn.

Người bên cạnh vỗ tay cười to, điểm danh Mai Như Triêu: "Bạn nhỏ nhìn thấy chưa, ít nhất tư thế cơ thể phải như thế!"

Thịnh Cẩn Thư cười tới nỗi không đứng thẳng lưng.

Hơn mười giờ, Mạnh Vãn Tế nhận được cuộc gọi của người bạn có qua lại với nhà họ Mạnh, nói nhìn thấy em gái cô ngồi uống rượu ở quán bar một mình, không yên tâm, lại lần nữa đi vào quán bar.

Đi cùng Mạnh Vãn Tế có chút say sẩm ra ngoài, lúc đi qua khu bàn ngồi, gần đi tới cửa, đột nhiên Sơ Dương chỉ về một phía lẩm nhẩm: "Chị, kia có phải là chị Thịnh không?"
Trái tim Mạnh Vãn Tế nhảy lên, vô thức quay đầu, nhìn thấy cảnh tượng chính là Thịnh Cẩn Thư nghiêng người về phía trước, một tay đè lên lưng sô-pha, một tay vén mái tóc xoăn dài đang xõa sang một bên, chăm chú nhìn người phụ nữ dưới thân, cúi đầu giống như muốn hôn.

Ánh đèn neon chiếu lên mặt Thịnh Cẩn Thư, đôi môi đỏ của cô ấy cong lên, căng mọng mê người như ngày đó hôn cô.

Tiếng nhạc bên tai chấn động, nhưng lúc này trái tim Mạnh Vãn Tế lại tĩnh lặng.

Dường như không quá thất vọng, thậm chí có cảm giác tìm được đáp án cho vấn đề, trái tim lại quay về trạng thái tê liệt.

Không trả lời vấn đề "có phải không" của Mạnh Sơ Dương, Mạnh Vãn Tế quay đầu, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."