Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Chương 56: Đại nghĩa hung tàn




Khi Chân Duyên bị đưa lên hình đài, Trường Thanh đã bất chấp quân lệnh lén lút đến gần. Mỗi một nhát roi vung lên, y đều tưởng chừng như bản thân mình đang phải hứng chịu. Tiếng thét của nàng như ghim vào tim y, giày vò y trong khổ sở. Mọi thứ đã vượt khỏi sức chịu đựng của Trường Thanh, khiến y phẫn uất ngất đi.

Khi tỉnh lại, Trường Thanh lại một mực xông đi tìm nàng, nhìn thấy cảnh máu me bê bết lại không chịu nổi mà ngất. Các cận vệ trung thành đã mang y về biệt viện trên sơn trang nghỉ ngơi. Trường Thanh chỉ biết khóc nấc vì tức hận.

“Tất cả tội lỗi này đều do Lưu Quang Mạt Hối gây ra. Tất cả bất hạnh trong cuộc đời ta đều do hắn mang đến.” Y giận dữ ném hết đồ đạt trong tầm tay. Những tiếng lầm rầm loảng xoảng chỉ khiến y điên thêm mà không cách gì bình tĩnh được. Trái tim y quặn đau sau mỗi lần tức tối. Sau thẳm bên trong, căn bệnh nan y kia vẫn đang dày vò Trường Thanh mỗi lúc nặng nề hơn.

Trước khi y chết, nhất định phải báo thù hết tất cả. Lưu Quang Cảnh Hào, Mạt Hối đều là những kẻ không đáng thứ tha. Trường Thanh mệt mỏi trượt xuống sàn đá lạnh cứng. Lần đầu tiên y mới phát hiện ra nỗi đau có thể làm tê dại cả tâm hồn.

Dần dần y bình tĩnh lại, cẩn thận suy xét hết mọi việc. Vẫn chưa bắt đầu quyết đấu, sao y có thể nhận thua trước Mạt Hối được. Hai năm qua đâu phải Trường Thanh chỉ ăn không ngồi rồi. Y là trạng nguyên đương triều, là kỳ tài đệ nhất thiên hạ. Cái y thiếu chỉ là một cơ hội để thể hiện bản thân, để cho bọn người kia sáng mắt ra mà thôi.

Thứ Trường Thanh có lúc này là đội cận vệ tuyệt đối trung thanh. Cái y có thể lợi dụng được chính là khoảng thời gian mà Mạt Hối vắng mặt. Hai năm trước chẳng phải hắn hy sinh vì chiến đấu. Mạt Hối đã phản bội Cảnh Hào, ông cũng đã từng ra lệnh truy sát hắn khắp nơi. Thương thế của hắn hiện nay chính là chứng tích rõ nhất cho thời kỳ chạy trốn đó. Tử thần Mạt Hối chỉ là bóng ma trong quá khứ, thời đại bây giờ phải thuộc về Trường Thanh.

Y cười gằng mấy tiếng khi bắt được một tia sáng loé lên trong đầu. Trường Thanh chỉ có thể dựa bản thân để đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình. Y ngồi dậy viết vài bức thư gửi gấp đến các đà chủ ở Thất sơn. Ngoại trừ Cấm sơn đã rơi vào tay Mạt Hối thì thủ lĩnh các phân đà chỉ liên lạc với họ qua thư tín. Sự kiện Trường Thanh bị truất quyền vẫn còn chưa đến tai bọn người kia.

Thuộc hạ của y được phái đến các phân đà, thiết lập một đường dây liên lạc riêng. Tất cả thông cáo, mệnh lệnh từ Thất sơn đều bị người của Trường Thanh chặn lại. Thay vào đó, y chuyển đến những mệnh lệnh riêng cuả mình. Trường Thanh ra lệnh cho đội quân ở Cô Tô cố tình gây chiến trước tiên.

Cuộc tấn công đúng với lời mật báo của y nên quân triều đình đã dễ dàng chống đỡ kịp. Tin thất bại lan về, nhưng không bao giờ đến được tai Cảnh Hào. Trong lúc Mạt Hối vẫn tin tưởng hai bên đang ở thế dè chừng, khắc chế lẫn nhau, thì ở phía nam đã xảy ra chiến tranh ở quy mô lớn. Trường Thanh cứ lần lượt đưa tin cho Kỳ Hưng khiến Lưu Gia phái đánh trận nào, bại trận đó, thi xác chất đầy núi hoang.

Mạt Hối cũng cảm nhận thấy điều kỳ lạ nên điều động các thuộc hạ đi điều tra xem xét. Nhưng toàn bộ bọn họ đều một đi không trở lại, ngay cả những cận vệ thân tín của hắn là Hải Khởi, Thuỷ Ninh.

Cuối tháng bảy, khâm sai đại thần từ Đại đô đặc biệt mang thánh lệnh đến chiêu an quân phản loạn. Người nhận trọng trách thương thuyết là Trình Hạo Khiết, phiên sứ có mối quan hệ sâu xa với nhà họ Lưu.

Bởi vì Lưu Gia phái nổi dậy lúc này đã tập hợp được lực lượng quá đông. Muốn giết chết hay bắt giữ toàn bộ bọn họ là điều khó mà thi hành trong sớm tối. Chính vì vậy, Mạt Hối đã liên lạc với người quen cũ, Hạo Khiết. Ông tuy là người của tiền triều nhưng vẫn được hoàng đế họ Hàn trọng dụng đến giờ. Hạo Khiết niệm tình cũ, cũng dốc sức thuyết phục hoàng thượng. Nếu Lưu Gia phái tự nộp mình, triều đình sẽ tha chết cho toàn bộ những kẻ đầu hàng. Bọn họ chỉ là bần dân ít học bị lời lẽ xảo trá của Cảnh Hào chiêu dụ. Nếu có thể lương thiện, ai lại nguyện đi làm phản tặc, kẻ cướp bao giờ.

Trong tình huống quân đông, thế mạnh, không kẻ nào trong Lưu Gia phái lại nghĩ đến ngày thất bại. Nhưng chính lúc này, kế hoạch của Mạt Hối đã chuyển động từ từ.

Ngày một tháng tám, hai quân bắt đầu giao chiến. Trận thứ nhất hắn đánh thua, đến trận thứ hai cũng là đánh thua. Đội quân kim giáp bảo vệ Lưu Gia là đỉnh điểm của tột bậc xa xỉ. Kho báu từ Đông sơn chuyển đến thì ra được rèn làm vũ khí, để Mạt Hối phô trương sự hoang phí của mình.

Loạn quân đều là những kẻ nghèo khổ cùng cực, bị đồng tiền ép đi làm tặc phỉ. So với Lưu Gia, những kẻ hoàng duệ sinh ra trong gấm vóc lụa là, bọn họ vốn chẳng hề có tiếng nói chung. Vàng đó, bạc đó sao không mua lương thực, vũ khí mà lại để cho bọn họ chiến đấu trong màu áo vải, cùng vũ khí rỉ sét? Quân đội hoàng kim kia sao không xông ra chiến trường mà chỉ cố thủ trong thành?

Mạt Hối và phụ thân của hắn vẫn ngày ngày hưởng lạc trong khi binh sĩ đang đổ máu phơi thây ngoài mặt trận. Nỗi bất mãn, căm hận đang ngày càng âm ỉ dâng cao. Những kẻ thì thào to nhỏ, công khai bàn tán đều do Mạt Hối tung ra. Quân kỷ lỏng lẻo đến mức bản công cáo chiêu an của triều đình đã lọt vào đến tận bên trong doanh trại.

“Miễn tội chết, được xoá danh tính, bắt đầu một cuộc đời mới. Thậm chí nếu bắt được cha con Lưu Gia giao nộp thì còn được thưởng vạn lượng hoàng kim, sắc phong chức tước. So với việc làm khô lâu lót đường cho đại nghiệp họ Lưu, thì làm một thiện dân của triều đình Bình An là một việc tốt hơn hẳn. Lại có cơ hội kiến công lập nghiệp, được tặng số vố lớn thì còn gì phải ngại.” Lời thì thầm, rù rì này càng lúc càng ăn sâu vào tiềm thức của các binh sĩ Lưu Gia.

‘Nhất tướng công thành vạn cốt khô’, thế nhưng chẳng ai muốn chết vì những kẻ ngồi trên đầu mình cả. Họ ngoài đống tiền vàng thì còn có gì để binh sĩ kính trọng. Họ ngoài việc hò hét, xua thuộc hạ ra chiến trường nộp mạng thì có làm được gì đâu.

“Tại sao mình phải chết để người khác làm vua? Nhà vua nào thì tốt hơn cho dân chúng?” Nhớ đến lão già quái khí Cảnh Hào, bọn thuộc hạ chỉ có thể lo sợ, nhớ đến tử thần Mạt Hối khốc liệt thì chỉ có nỗi kinh hoàng khiếp đảm. Lại nghĩ đến đám hoàng kim mà cha con họ đang sở hữu, đám binh sĩ chỉ có thể thòm thèm nhỏ dãi. “Triều đình nói chỉ cần mạng cha con con họ Lưu, tất cả tài vật bọn họ đều không quan tâm.”

“Trước đây chúng ta là gì? Chẳng phải là trộm cướp sao? Chúng ta chiến đấu vì đạo nghĩa hay vì lợi ích bản thân?”

Câu trả lời chỉ có một. “Người không vì mình, trời tru đất diệt.”

^_^

Đại nghĩa hung tàn: Diệt một thành, cứu sáu thành.

Mạt Hối cứ nhất mực tin tưởng cuộc chiến này sẽ có mức thương vong thấp nhất trong lịch sử. Kẻ đáng chết lúc này đã giảm xuống chỉ còn hai người. Số lượng đào binh đang tăng lên, những đầu lĩnh bí mật liên lạc ra bên ngoài ngày càng nhiều. Những kẻ có dã tâm tự lập môn hộ đã bị Mạt Hối thanh trừng. Chỉ có ai hèn nhát nhất, tham sống nhất mới có thể trở thành lương dân. Mạt Hối không muốn thả hổ về rừng, trở thành mầm mống tai hoạ về sau.

Đối với các thủ pháp trừng phạt hung tàn của hắn, lòng quân thêm bất mãn. Sự sợ hãi đã khiến họ dần dần rời xa Lưu Gia, mà nghiêng về phía triều đình. Đây là một cuộc tâm lý chiến, một bài học giáo dục đầy chấn động. Mạt Hối muốn những người ngu muội tin theo dã tâm của Cảnh Hào phải sáng mắt ra.

Đội ngũ đang nổi loạn, nhưng hắn vẫn nhàn nhã thưởng thức cẩm y ngọc thực. Dù đang bị vây công nhưng hắn không thiếu của ngon vật lạ để hiếu kính với phụ hoàng. Hắn ru ngủ ông ta trong an nhàn khoái lạc. Bốn mươi năm mệt mỏi chạy trốn, người cũng đã trở nên già cỗi rồi.

Trong phòng quân cơ vẫn treo tấm bản đồ lớn phát hoạ chi tiết kế hoạch phản công của Mạt Hối. Lấy núi Cấm sơn làm tâm, hàng chục địa đạo lan toả ra như rễ cây của loài cổ thụ. Mạt Hối hứa chắc với Cảnh Hào, ngay khi hoàn thành xong công trình hắn có thể tiêu diệt sạch đại quân của triều đình. Chỉ cần dụ tất cả bọn họ bao vây Cấm sơn, rồi cho nổ sập địa đạo, thì mấy chục vạn binh cũng có thể bị chôn vùi.

Tin tưởng vào mưu lược của nhi tử, Cảnh Hào hoàn toàn không để tâm đến tình hình bất lợi trước mắt. Đáng tiếc là công trình của Mạt Hối mãi mãi chỉ là kế hoạch trên giấy mà thôi. Chỉ có bốn đường hầm chính được khởi công từ hai năm trước. Sau khi lấy được lòng tin của phụ hoàng hắn đã cho dừng đào bới bên dưới Cấm sơn rồi. Khi vừa trở lại Mạt Hối lập tức dùng quyền nắm giữ toàn bộ kế hoạch. May mắn là Trường Thanh đốt cháy hết sổ sách nên Cảnh Hào không thể ngờ công trình kia vẫn chưa được hoàn thành.

Thuốc nổ mua về, Mạt Hối cũng đã cho chôn sâu dưới địa đạo. Nhưng tất cả dây dẫn đều bị rút đi, không cách gì châm ngòi sinh ra vụ nổ được. Phần việc còn lại, là cứ ở yên tại chỗ chờ thời cuộc. Hắn kiên nhẫn chờ những kẻ tạo phản đến bắt hai người đi giao nộp cho triều đình. Hắn là thời khắc cuối cùng của đêm đen. Mạt Hối, cái kết chung cuộc của dòng họ Lưu.