Trời Sinh Một Đôi

Chương 288: Tâm động




Ba một tiếng, Quận chúa Sơ Hà vì đứng lên quá gấp ống tay áo quét đổ tách trà, chén trà năm màu thượng hảo cứ vậy lăn xuống đất vỡ nát.

Quận chúa Sơ Hà bất chấp việc này, nhướn mi nói: “Đầu bếp tốt trong phủ cũng có vài người, còn có một người là Hoàng bá phụ ngự ban, sao lại muốn Huyện chủ xuống bếp?”

Tỳ nữ kia cắn răng không nói, Quận chúa Sơ Hà hiểu vài phần, phất tay áo nói: “Mà thôi, ngươi về chỗ vương phi trước, đợi Huyện chủ thay y phục liền đi.”

Chờ nha hoàn vừa ra, sắc mặt Quận chúa Sơ Hà trầm hơn.

Chân Diệu thấy không thích hợp, lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Gương mặt tỉnh xảo như hoa đào tháng ba của Quận chúa Sơ Hà cứng ngắc, muốn nói lại thôi.

Chân Diệu đẩy nàng một cái: “Giữa chúng ta, ngươi còn giấu cái gì?”

Quận chúa Sơ Hà thở dài, lệnh thiếp thân nha hoàn thay quần áo cho Chân Diệu, ấp úng nói: “Vị Thập tam vương huynh kia, thật ra là một người tốt,  chỉ là, chỉ là có một tật xấu………”

“Tật xấu gì?”

Mặt Quận chúa Sơ Hà đỏ lên, tiến đến bên tai Chân Diệu nói: “Huynh ấy luôn yêu thích phụ nhân có khuôn mặt đẹp……..”

Chân Diệu liếc nhìn nàng.

Quận chúa Sơ Hà quýnh lên, véo nàng một cái: “Ta biết ngay mà nói điều này tỷ sẽ chê cười!”

Dù sao cũng là con gái chưa chồng, nói vậy quả thực không nên.

Chân Diệu lại lĩnh phần ân tình này của Quận chúa Sơ Hà, có chút bất khả tư nghị: “Hắn không sợ gặp phải phiền phức sao?”

Quận chúa Sơ Hà “ha ha” một tiếng: “Phiền gì, thân phận Thập tam vương huynh không bình thường, cùng phạm một tội, phụ vương sẽ bị hoàng bá phụ trách mắng một trận còn Thập tam vương huynh lại không việc gì.”

Nói đến đây liền hạ giọng: “Dù sao đợi lát nữa tỷ không rời khỏi ta là được.”

Chân Diệu xấu hổ, thực sự không biết phải nói gì cho phải.

Quận chúa Sơ Hà trợn mắt nhìn nàng: “Ai bảo tỷ quá mê người làm gì. Tỷ cũng đừng trách mẫu phi ta, người Thập tam vương huynh muốn gặp, huynh ấy luôn có thể nghĩ cách gặp được, hồ nháo với huynh ấy không bằng thoải mái gặp mặt, có chúng ta ở bên sẽ không để tỷ bị thiệt.”

Chân Diệu theo Quận chúa Sơ Hà đến nhà bếp. Chỉ mấy người đầu bếp lót bông dày trong hộp đựng thức ăn. Mang đến chỗ vương phi.

Sau khi hành lễ, ánh mắt của An quận vương quả nhiên rơi vào mặt Chân Diệu, cười nói: “Sớm biết Giai Minh muội muội uy phong trong gia yến dịp nguyên đán thì Vương huynh ngày đó cũng nên đi xem náo nhiệt.”

Chân Diệu thế mới biết An quận vương muốn gặp nàng, là vì nguyên nhân này.

Vĩnh vương phi ho khan một tiếng nói: “Giai Minh làm đồ ăn, mau thừa dịp còn nóng ăn đi.”

Có thị nữ tiếp nhận hộp đựng thức ăn, bày thức ăn bên trong ra.

Lúc này Chân Diệu làm đồ ăn không dụng tâm. Mùi vị cũng không thể nào ngon.

An quận vương lại rất nể tình, gắp một đũa ăn, khen không dứt miệng.

“Giai Minh muội muội ướp đùi gà tinh chuẩn như vậy, có phải từng luyện tập?”

An quận vương này tuy gần bốn mươi, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, thoạt nhìn như người trên dưới ba mươi, bình thường vô cùng tuấn tú. Đặc biệt đôi mắt vừa to vừa sáng, hỏi như vậy còn có cảm giác hồn nhiên như trẻ nhỏ, chứ đừng nói có cảm giác bỉ ổi, nói rất khéo. Sợ rằng phụ nhân chưa trải việc đời căn bản không chịu nổi nghe hắn nói lung tung liền sớm giao trái tim ra.

Chân Diệu lại khác, nàng thích nhất là ngắm mĩ nhân, không nói người như trích tiên – Chân nhị bá, chính phu quân nhà nàng gần đây cũng càng ngày càng tuấn tú, An quận vương như vậy cũng chỉ là mắt sáng một chút thôi, nhẹ nhàng cười nói: “Luyện tập gì chứ? Ngày ấy có cung nữ thêm rượu, không cẩn thận đụng phải muội, muội nhất thời trượt tay…….”

Sắc mặt An quận vương không đổi, cười ha ha nói: “Giai Minh muội muội thật lợi hại.”

Khóe miệng Chân Diệu giật một cái.

Ở đâu ra kẻ dở hơi này, thực sự đủ rồi!

Vĩnh vương phi triệt để không nhìn nổi nữa, hung hăng trừng Vĩnh vương đang trốn trong góc tường giả ngốc, cười nói: “Mau dùng bữa không thì sẽ lạnh.”

“Đúng, không thể lãng phí một phen tâm ý của Giai Minh muội muội.” An quận vương nhấc đũa ăn.

Vĩnh vương phi thiếu chút quăng đũa, lần thứ hai trừng mắt nhìn Vĩnh vương.

Vĩnh vương kiên trì tiến lên, uống rượu nói chuyện phiếm với An quận vương.

Cũng may An quận vương không nói gì kinh người nữa, ngược lại ăn uống ngon miệng, chỉ là lúc gần đi cố ý nói một câu: “Giai Minh muội muội, không có việc gì thì đến phủ quận vương tìm thập tam tẩu chơi.”

Chơi em gái ngươi đó!

Gân xanh nổi lên trên trán Chân Diệu, cũng không nhịn được trừng mắt nhìn.

An quận vương cười ha ha, cũng không quay đầu lại.

Chờ hắn đi rồi, Vĩnh vương phi lập tức giận tái mặt, trước mặt Quận chúa Sơ Hà và Chân Diệu nhéo tai Vĩnh vương: “Ông nói rõ cho ta, An quận vương sao lại để ý Giai Minh?”

“Ai ai ai, nhẹ chút a.” Vĩnh vương kêu thảm: “Lúc uống rượu, ta không cẩn thận nhắc tới chuyện gia yến hôm nguyên đán, bà biết An quận vương trước giờ là người muốn gì làm đó, đến Hoàng huynh cũng không có biện pháp giữ hắn mà.”

Vĩnh vương phi giận dữ buông tai nhéo Vĩnh vương nói: “Cho ông lắm miệng, ngày khác sẽ xuyên một cái đầu lừa trên mặt, xem ông còn lắm miệng không!”

Vĩnh vương đau nhảy loạn, không dám đẩy Vĩnh vương phi, chỉ một mực cầu xin: “Đừng như vậy, đừng như vậy, Sơ Hà, Giai Minh còn ở đây.”

Vĩnh vương phi lúc này mới buông ra.

Vĩnh vương xoa xoa miệng nói với Chân Diệu: “Giai Minh đừng lo lắng, ta hiểu rõ An quận vương, nó chỉ hiếu kỳ muốn gặp con mà thôi, tuyệt không nghĩ loạn đâu.”

“Nghĩ loạn cái gì!” Vĩnh vương phi trừng Vĩnh vương.

Vĩnh vương tự biết lỡ lời, ngượng ngùng cười cười.

Chờ Chân Diệu rời đi, Vĩnh vương phi than thở: “Ông cũng đừng trách ta quá đáng. Nếu An quận vương thực sự đánh chủ ý lên Giai Minh, lại gặp mặt ở chỗ chúng ta, chúng ta sẽ thành loại người gì.”

Vĩnh vương lần này thật sự thu lại thần sắc tươi cười, nói: “Bà yên tâm, An quận vương tuyệt sẽ không như vậy.”

Vĩnh vương lườm hắn một cái: “Yên tâm? Đến Sơ Hà cũng biết An quận vương có sở thích đó, không thấy hôm nay Sơ Hà không rời khỏi Giai Minh sao?”

Vĩnh vương cười cười: “An quận vương có chừng mực.”

Vĩnh vương còn định nói gì đó, tỉ mỉ nghĩ lại lại thấy không cần nữa.

Mấy năm nay An quận vương gây tai họa cho không ít phụ nhân, nhưng phụ nhân này có một người tìm chết, chuyện xảy ra còn khắp nơi che chở An quận vương, An quận vương cũng không phải kẻ vô tình, giải quyết nhà trai còn thu phụ nhân này vào vương phủ.

Danh tiếng của hắn dù lớn nhưng thực không gây ra chuyện gì quá đáng.

Chân Diệu về phủ, nghĩ hôm nay gặp phải An quận vương, lại càng phát hiện La Thiên Trình thực quá tốt.

Tục ngữ nói rất đúng, không sợ không nhìn được hàng, chỉ sợ so hàng với hàng.

Thế tử nhà nàng tuổi trẻ, từ lúc nàng vào cửa, chưa từng qua chỗ mấy nha hoàn như hoa như ngọc, dù nàng vẫn không thể hoàn thành nghĩa vụ của một thê tử, cũng không thấy chàng liếc nữ nhân bên cạnh thêm một cái.

Chân Diệu cũng không thực sự là đầu đá, tinh tế nghĩ như vậy, tơ tình quấn trong lòng bỗng dài ra rất nhiều, ngược lại thực sự kết thành võng tình, vây trái tim chưa mở kia lại.

Chân Diệu cũng không ý thức được vì ngoài ý muốn gặp An quận vương, kích thích nàng lặng lẽ động tâm với La Thiên Trình, chỉ là đột nhiên cảm giác được một ngày này thật khó trôi qua.

Lại không như trước kia tùy tiện làm chút gì đó ăn, chơi đùa Cẩm Ngôn, một ngày cứ vậy trôi qua, một ngày dường như trở nên dài dằng dặc, đến tối thì trằn trọc, lo lắng mấy việc vặt như hắn ngủ có được không, có ăn đúng lúc không.

Vì trong lòng không bỏ xuống được, liền lấy châm tuyến ra, lấy vải bông mềm mại nhất làm trung y cho hắn.

Mất ba ngày liền làm xong trung y, lệnh Thanh Đại đưa qua.

Bên kia La Thiên Trình tra được chút nội tình chuyện mèo trắng, đang có chút lo lắng sợ Chân Diệu không tiếp thu được, thấy trung y đường kim tỉ mỉ, vải mềm mại, tim nhất thời nóng lên, không khỏi nhớ nhung, ra roi thúc ngựa trở về.

Chân Diệu làm châm tuyến mấy ngày liền có chút mệt, nằm nghiêng trên tháp mĩ nhân, đột nhiên rơi vào một lồng ngực nóng hổi.

Hơi thở này khiến nàng an tâm, không mở mắt, ngược lại như con chó nhỏ cọ cọ vào lồng ngực ấm áp kia, cọ khiến La Thiên Trình không nhẫn nại được, ôm nàng hôn trời đất nghiên ngả, cho đến khi hai người đều thở hồng hộc, bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, thiên địa đột nhiên an tĩnh lại.

Một lúc lâu sau, La Thiên Trình phá vỡ trầm mặc trước: “Nàng sao lại làm trung y cho ta, không phải vẫn còn có để mặc sao?”

“Rảnh rỗi không việc gì làm, liền làm thôi.”

La Thiên Trình thấy mặt nàng ửng đỏ, như ngâm cánh hoa, sinh ra vài phần xấu hổ so với bình thường, trong lòng mừng như điên, cố ý nói: “Trước đây không phải cũng rảnh sao, sao không thấy nàng làm?”

Chân Diệu bị hỏi như vậy, nhìn hắn chăm chú không nói câu gì.

La Thiên Trình tiến lại hôn một cái: “Kiểu Kiểu, ta rất vui, thực sự.”

Chân Diệu thấy cảm giác này rất kỳ quái, thường ngày hắn nói vậy nàng cũng chỉ có chút ngượng ngùng, nhưng bây giờ tim đập loạn nhịp, đúng là không dám nhìn thẳng.

La Thiên Trình không nhịn được hỏi rõ: “Kiểu Kiểu, còn nàng?”

Một lúc lâu sai, Chân Diệu mới nhẹ giọng nói: “Ta cũng rất vui……”

Lưỡng tình tương duyệt, hai người lúc này mới hiểu được ý tứ đó.

Bầu không khí khiến người khác không đành lòng phá hỏng, cho đến khi phải đi về, La Thiên Trình mới mở miệng: “Kiểu Kiểu, Bạch Tuyết được ta điều tra, trong cơ thể nó có chứa một loại dược vật khiến mèo táo bạo, mèo ăn vào liền dễ đả thương người.”

Trầm mặc chốc lát, Chân Diệu hỏi: “Có người cho Bạch Tuyết ăn? Là bên cạnh ta?”

Nàng không ngốc, có thể tiếp cận Cẩm Ngôn và Bạch Tuyết trừ người Thanh Phong đường thì không còn ai khác.

La Thiên Trình trấn an, nắm tay nàng: “Ta phái ám vệ tra xét nhiều ngày, cuối cùng đầu mối rơi vào…..”

Nói đến đây dừng một chút, nhìn Chân Diệu thật sâu, mới nói: “Trên người Giáng Châu.”

“Giáng Châu?” Chân Diệu thì thào nhờ kỹ, chẳng biết tại sao lại có cảm giác quả nhiên là nàng ta.

“Giáng Châu là trước khi nàng xuất giá mới thay vào?”

Chân Diệu gật đầu: “Ta nhớ kỹ Tử Tô từng đề cập qua, Giáng Châu là tôn nữ của bà tử trong phòng giặt đồ tiến cử vào Trầm Hương các, sau Tiểu Thiền – nha hoàn tam đẳng bên cạnh ta phạm sai lầm, liền để nàng ta theo tới phủ Quốc Công. Lý bà tử là bà di của nàng ta, nói trong nhà không còn ai mới nhận nuôi.”

La Thiên Trình cười nhạt: “Là không có ai, ám vệ hồi báo, gia đình đó ra cửa gặp cướp, chỉ có một đứa con trai sống sót, lại không biết Giáng Châu từ đâu nhô ra!”