Trời Sinh Một Đôi

Chương 68: Nguy cơ




Lúc này tố chất thân thể tốt của Chân Diệu được thể hiện ra.

Tay nàng khẽ chống bật người dậy, sau đó một tay lôi kéo, một tay nâng lên.

Quận chúa Sơ Hà thở hổn hển đứng lên.

Triệu Phi Thúy ai ui một tiếng, khóc ròng nói: “Ta không được, ta đau chân rồi!”

“Ngươi muốn chết sao!” Quận chúa Sơ Hà vừa tức vừa sợ, liều mạng túm nàng ta.

“Đừng đụng vào ta, để ta chết ở đây cho rồi, nếu không thì cũng đau chết!” Triệu Phi Thúy khóc đứt quãng, những giọt mồ hôi lớn từ trên trán lăn xuống.

Nhìn bộ dáng đó thật đau đó.

Chân Diệu vô cùng lo lắng, nhìn lại phía sau một cái, cắn răng, cúi người cõng Triệu Phi Thúy.

“Ngươi…..”

Hai người Quận chúa Sơ Hà giật nảy mình.

“Dẫn đường.” Chân Diệu thở hổn hển.

“Được.” Quận chúa Sơ Hà thần sắc ngưng trọng gật đầu.

“Chú ý đừng làm gãy cành cây cọng cỏ, phát hiện ra dấu vết những sát thủ kia sẽ đuổi theo.” Chân Diệu dặn dò.

“Ừ.” Quận chúa Sơ Hà đi trước dẫn đường.

Thêm một người Chân Diệu bắt đầu cố sức, tiếng hít thở nặng nề, trầm đục vang vọng bên tai, vẻ mặt Triệu Phi Thúy ngơ ngác.

“Ngươi, ngươi còn kiên trì được sao?” Không biết đi được bao lâu, nhìn sắc mặt trắng bệch của Chân Diệu, Quận chúa Sơ Hà thở hổn hển hỏi.

Chân Diệu bình hoãn hô hấp, nhất thời không lên tiếng.

Triệu Phi Thúy chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ tới cái gì, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Đừng bỏ ta lại!”

“Ngươi câm miệng!” Quận chúa Sơ Hà hung hăng trừng Triệu Phi Thúy một cái, lúc này mới nhìn về phía Chân Diệu, cắn môi nói: “Nếu ngươi không được rồi thì đến lượt ta.”

“Sơ Hà……” Triệu Phi Thúy lần nữa giật mình.

Quận chúa Sơ Hà dường như không nghe thấy lời Triệu Phi Thúy, chỉ nhìn chằm chằm vào Chân Diệu.

Chân Diệu lắc lắc đầu: “Để ta cõng đi. Quận chúa dẫn đường là được rồi.”

Một người có trọng lượng tương đương, lại dưới tình huống thể lực đã hao tổn phân nửa, không đơn giản như tiểu quận chúa nghĩ.

Nếu không phải mỗi ngày nàng đều kiên trì tập thể lực, lại hiểu được chút kĩ xảo hô hấp thì đã sớm chịu không nổi rồi.

“Kiên trì không được thì ngươi cứ nói, đừng mạnh miệng.” Quận chúa Sơ Hà bỏ lại một câu cứng ngắc, tiếp tục đi về phía trước.

Xuyên qua một mảnh vườn quế, Quận chúa Sơ Hà chạy đến một gốc cây chừng hai người ôm, đi vòng ra phía sau nó, gọi Chân Diệu: “Đến.”

Ba người dừng chân, Quận chúa Sơ Hà vẹt cỏ dại mọc lan tràn trên miệng giếng ra, chỉ về phía dưới nói: “Chính là chỗ này.”

Giếng hoang cũng không sâu, có thể nhìn thấy đáy giếng.

Bên trong trải một tầng cỏ khô, thoạt nhìn cũng khô ráo nhưng mùi rất khó ngửi.

Quận chúa Sơ Hà và Triệu Phi Thúy không khỏi có chút do dự.

“Không được do dự, nếu sát thủ đuổi tới, chúng ta muốn tránh thì đã không kịp rồi.” Mặc dù Chân Diệu cũng sợ không gian chật chội, bí bách nhưng vẫn cắn răng khuyên nhủ.

Quay đầu liếc mắt nhìn vườn quế, Quận chúa Sơ Hà hạ quyết tâm: “Được, chúng ta xuống.”

Thấy nàng nhảy vào bên trong, Triệu Phi Thúy không nhịn được quát: “Sơ Hà….”

“Hử?” Quận chúa Sơ Hà nhướn mi.

Triệu Phi Thúy lặng lẽ liếc Chân Diệu một cái.

Quận chúa Sơ Hà ngẩn ra sau đó giận dữ: “Đây là nhà ta, ta quen thuộc nhất. Nếu phải đi xuống tất nhiên là ta xuống trước!” Nói xong giễu cợt nhìn Triệu Phi Thúy còn ở trên lưng Chân Diệu một cái.

Triệu Phi Thúy biến sắc, lúng túng nói: “Ta, ta không có ý này.”

Quận chúa Sơ Hà đã sớm nhảy xuống.

Chân Diệu đặt Triệu Phi Thúy xuống, nhìn nàng đầy thâm thúy, xoay người nhảy xuống.

Triệu Phi Thúy hoàn toàn hoảng rồi, khóc lóc nói: “Các ngươi đều nhảy xuống, ta phải làm sao bây giờ?”

Giọng nói lành lạnh của Quận chúa Sơ Hà truyền đến: “Chân ngươi đau rồi chẳng nhẽ không có tay sao? Nhảy xuống lại không cần chân!”

“Ngươi nhảy đi, chúng ta ở bên dưới có thể cùng nhau đỡ ngươi.” Chân Diệu thản nhiên nói.

Triệu Phi Thúy con người này quả nhiên là ích kỉ, lương bạc, ngược lại Quận chúa Sơ Hà khiến nàng rất ngoài ý muốn.

Nhưng trong thời khắc này ba người là một thể, làm thế nào cũng không thể không quản nàng ta.

Triệu Phi Thúy biết không còn cách nào khác, cố dùng hai tay men theo thành giếng lật người xuống.

Chân Diệu và Quận chúa Sơ Hà đưa tay đỡ được nàng, ba người cùng ngã ngồi trên mặt đất.

“Chúng ta, chúng ta có thể bị phát hiện không?” Triệu Phi Thúy sợ hãi hỏi.

Cảnh tượng thê thảm này gần như đã hù dọa cô nhóc ngang ngược này không còn một chút dũng cảm.

Trầm mặc hồi lâu, Quận chúa Sơ Hà lấy ra một thanh chủy thủ từ bên hông, sắc mặt tái nhợt nhìn hai người một cái, nói: “Mặc cho số phận thế nào, nếu bị phát hiện, ta có cái này!”

“Cái này thì có tác dụng gì, mấy người kia là sát thủ đó!” Triệu Phi Thúy phản bác, bỗng nhiên biến sắc, hiểu rõ ý của Quận chúa Sơ Hà, không khỏi kinh hô một tiếng, vẻ mặt sợ hãi nhìn nàng.

Quận chúa Sơ Hà khẽ hất hằm: “Làm sao, bị người phát hiện ngươi còn muốn sống một mình, bị người lăng nhục sao?”

“Ta……” Triệu Phi Thúy không biết trả lời thế nào.

Chưa có lúc nào nàng cảm thấy sinh mạng đáng quý như bây giờ, nàng không muốn chết, nàng mới mười ba tuổi thôi!

Quận chúa Sơ Hà thu hồi ánh mắt: “Tùy ngươi là được rồi.”

Sau đó nhìn về phía Chân Diệu: “Còn ngươi?”

Thường ngày dù nàng có kiêu căng thế nào nhưng đường đường là một quận chúa, một thành viên hoàng thất, làm sao có thể bị tặc nhân lăng nhục.

Nàng là quận chúa tôn sư, phải bảo vệ giới tuyến cuối cùng!

Mặc dù mới mười ba tuổi nhưng đạo lý này từ nhỏ nàng đã hiểu được.

Nhìn sự kiên quyết trên vẻ mặt Quận chúa Sơ Hà, Chân Diệu cười cười, đưa tay lên, trong lòng bàn tay dĩ nhiên là là một mảnh sứ vỡ.

“Ta vốn chuẩn bị cái này, không ngờ quận chúa lại có chủy thủ.”

Mảnh sứ vỡ này là lấy từ vò rượu vỡ, nàng thừa dịp rối loạn thu lại, không đến nỗi tay không tấc sắt.

Dĩ nhiên nàng không muốn giống như Quận chúa Sơ Hà vì sợ lăng nhục mà tự sát, mà là muốn tìm cơ hội tốt nhất để liều mạng.

Nếu may mắn kéo theo một cái đệm lưng, chết cũng không có biệt khuất như vậy.

Quận chúa Sơ Hà hiểu nhầm ý Chân Diệu, lộ ra ánh mắt tán dương, liếc Triệu Phi Thúy một cái nói: “Quả nhiên, hầu môn huân quý mấy đời truyền thừa, rốt cuộc là khác xa.”

Mặt Triệu Phi Thúy ngượng đến đỏ bừng, nhưng bây giờ nàng không có sức mà mạnh miệng, chỉ yên lặng cúi đầu.

“Chúng ta đều an tĩnh nghỉ ngơi một chút đi, nếu có người đuổi tới, nghe tiếng chúng ta nói chuyện thì nguy rồi.” Chân Diệu nhắc nhở.

Ba người không nói chuyện nữa, thời gian như ngưng lại, chậm chạp trôi qua.

“Vệ trưởng, mấy người này đều là cao thủ, các huynh đệ sắp không trụ được rồi!”

Chỗ cử hành tiệc rượu, một nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt đầy máu, đang múa đao giao thủ với một người áo đen hô lên với thanh niên áo lam.

Nam tử áo xanh giương đao lên, đánh bay đao trong tay đối thủ. Trước sự kinh ngạc hết sức của đối phương, đao rơi xuống đâm thẳng qua, xuyên vào bụng đối phương.

Đao lưu loát rút ra, thân thể lách sang bên cạnh tránh máu tươi vẩy ra, thuận thế nhấc chân, đạp vào tay người áo đen đang giao thủ với nam tử mặt đầy máu.

Chỉ nghe răng rắc một tiếng, cánh tay hắc y nhân vậy lại mà bị gãy!

Đối mặt với tình huống như thế, người áo đen chỉ kêu lên một tiếng, đao nhọn trong tay cư nhiên lại đâm vào bụng mình.

Cư nhiên muốn tự tử.

Nam tử áo xanh dường như sớm có chuẩn bị, đao trong tay một lần nữa chặn vũ khí của người nọ, lạnh giọng nói với nam tử trẻ tuổi mặt đầy máu: “Muốn sống thì chịu đựng cho ta! Lưu lại người sống!”

“Rõ.” Nam tử trẻ tuổi thấy vệ trưởng đại phát thần uy, nhất thời tỉnh táo tinh thần.

Nam tử áo xanh vội vã chạy sang hướng khác.

Khi hắn du tẩu tấn công đến, một người lại một người áo đen ngã xuống.

Không biết qua bao lâu, tình thế rốt cuộc đã nắm giữ được.

Nam tử áo xanh đứng nhìn một hàng nam tử trẻ tuổi, trầm giọng nói: “Long Tam đi đưa tin, Long Tứ trông coi tù binh, còn lại đều đi quan sát, tập trung người bị thương lại.”

“Rõ.”

Mấy nam tử trẻ tuổi đều tản ra, nam tử áo xanh lúc này mới đi tới trước mặt Vĩnh Vương bả vai đẫm máu, khom người thi lễ nói: “Vĩnh Vương hoảng sợ rồi.”

“Ngươi là?” Vĩnh Vương có chút ngập ngừng.

Mặc dù La Thiên Trình là Thế tử Trấn Quốc công, lại là thị vệ trong cung, nhưng Vĩnh Vương xưa nay không làm việc chính đáng, tâm tư đều đặt trong ăn chơi, lại thêm nam tử trước mặt cả người đẫm máu, nhất thời không nhận ra.

“Thần là Long vệ, Vệ trưởng thứ bảy, La Thiên Trình.”

“Là Thế tử Trấn Quốc công?” Vĩnh Vương cuối cùng cũng phản ứng, trong lòng buông lỏng, thân thể không khỏi mềm nhũn.

La Thiên Trình vội đỡ lấy Vĩnh Vương: “Vĩnh vương, thần hộ tống ngài về phủ.”

“Ừ, được, được.” Vĩnh vương gật đầu lia lịa, nhấc chân muốn đi bỗng nhiên cứng đờ, sắc mặt khó coi nói: “La thế tử, nữ nhi của Bản vương còn không rõ đi về hướng nào!”

“Quận chúa cũng ở đây?”

“Đúng, đúng, còn có khuê nữ của Thế tử Mộc Ân Hậu và cháu gái Kiến An bá!” Vĩnh Vương có chút nóng nảy: “La thế tử, phiền ngươi nhanh đi tìm đi.”

La Thiên Trình cũng ngơ ngác, không tự chủ được hỏi: “Người nào?”

“Cái gì mà người nào? La thế tử phát ngốc gì vậy, nhanh đi tìm con bé đi!”

La Thiên Trình hít sâu một hơi: “Cháu gái ai?”

“Cái gì người nào? Ách, ách, chính là người làm thịt nướng ăn đặc biệt ngon! Bản vương nghe khuê nữ của Thế tử Mộc Ân Hậu gọi nàng là Chân Tứ.”

Không hiểu tại sao nghe nói như vậy, trái tim La Thiên Trình đập loạn nhịp, sau đó mới tỉnh táo, đặt ngón tay vào mép, huýt sao vang dội.

Phần phật một tiếng, mấy nam tử trẻ tuổi đứng trước mặt.

La Thiên Trình chỉ vào một người nói: “Đi kiểm tra xem có cô gái nào bị chết không, có phải trang phục thị nữ không.”

Sau đó nhìn về phía những người còn lại: “Tất cả những người bị thương đã được tập trung lại chưa?”

“Vệ trưởng, ở chỗ này.”

La Thiên Trình đi tới, nhìn nam nam nữ nữ bị thương.

Nam tử mặc dù cả người nhếch nhác, nhưng vẫn có thể nhìn ra là cẩm y hoa phục, nữ tử thì toàn bộ đều mặc trang phục thị nữ.

“Các ngươi có người nào từng thấy Quận chúa?”

Kinh sợ quá độ, tất cả mọi người đều mờ mịt lắc đầu.

“Vệ trưởng, cô gái bị chết đều mặc trang phục thị nữ.” Thị vệ đi trước kiểm tra thực hư báo lại.

La Thiên Trình nhìn về đám thị nữ may mắn sống sót: “Các ngươi thân là thị nữ lại không biết quận chúa đi hướng nào?”

Lời này sát khí đằng đằng, kể cả đám huân quý đều không tự chủ được, da đầu run lên.

Một lúc sau, một thị nữ sợ hãi nói: “Nô tỳ dường như thấy một người áo đen đi về phía kia.”

“Các ngươi ở chỗ này bảo vệ Vĩnh Vương, trông chừng người bị thương, ta đi bên kia xem một chút.”

La Thiên Trình lên xuống mấy cái, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Bên kia, ba người Chân Diệu ngồi tựa lưng vào nhau không tiếng động, chỉ cảm thấy một ngày dài như một năm.

Bỗng nhiên có một âm thanh rất nhỏ truyền đến, thân thể ba người đồng thời cứng đờ.

Đều là tiểu cô nương tai thính mắt tinh, lại cẩn thận lắng nghe, xác nhận âm thanh kia là tiếng bước chân!

Ba người khẩn trương, thở mạnh cũng không dám, đều ngửa đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào miệng giếng.

Không lâu sau thì thấy một người bịt mặt đến thăm dò đáy giếng.