Trốn Thê Của Thất Vương

Chương 1-1: Mở đầu




Nha..aa….a… Này cũng rất là hỉ kịch nha, cư nhiên bị ngất do kinh nguyệt đến cũng có thể xuyên qua, tác giả cũng thật là biết an bài, hahaa.

Một chút cũng không buồn cười, ta, Kim Mịch Nhi. Chính là cái quỷ không hay ho trong truyền thuyết bị xuyên qua kia. Là đúng vậy, ta rất muốn được xuyên qua, nhưng không phải xuyên qua trong tình huống này nha! Ta muốn mang theo một đống kẹo chocolate, máy chơi game, máy vi tính, còn có rất nhiều thứ ta muốn mang,nhưng hiện tại, nhìn xem ta tùy thân có cái gì? Cái gì cũng không có.

Ba ngày trước, ta cũng mấy tỷ muội trong trường, vào WC thay đổi một cái băng vệ sinh mà thôi. Đột nhiên trước mắt tối sầm, lúc mở mắt ra thì đã đi đến nơi này. Liếc mắt nhìn lại, cả người chính là nguyên thủy rừng rậm, ai đáng giận như vậy đem ta ném đến nơi này? Ba ngày trèo đèo vượt núi, vào thời điểm ta sắp mang cái mạng này gia nhập địa phủ thì gặp một người, chuẩn xác nói là một người mặc cổ trang. Hắn vừa nhìn thấy ta cũng không động, trong mắt có vẻ kinh ngạc khó có thể che dấu.

Ta kêu to một tiếng –“Đại ca! đây là khi nào, còn diễn cái gì nha! Cứu người quan trọng hơn nha, không gặp mĩ nữ ta bao giờ sao chứ?” trước mắt lại tối sầm. ( Cho ta được phép chen miệng một tí, nữ chính của chúng ta là một người cực kì cực kì tự tin, nên mọi người sau khi đọc có chỗ nào thấy khó chịu xin….cứ tự nhiên ném đá. ^^)

Mở mắt, đập vào mắt là đầy trời lụa trắng.Phong cách này cũng quá quỷ dị đi.

-“Ngươi tỉnh” Một thanh âm cực kì ám ách, phảng phất như lâu rồi chưa từng mở miệng nói chuyện.

-“Là anh cứu ta?” Là người mặc cổ trang kia, hắn hôm nay mặc một kiện áo dài màu trắng. Sauk hi xem xét ta cũng không nói, xoay người rời đi. Này là cái thế giới gì, cái gì cũng đều kì quái!

-“Ta đang nói chuyện với anh nha” Ta giương cao giọng.

-“Trong này chỉ có ta” Tiếng nói như lâu không nói lại vang lên.

-“Đại ca, có thể mạo muội hỏi một vấn đề sao?” Ta siểm nị khuôn mặt tươi cười.

-“Nói”

-“Ách! Anh đang quay phim sao?” Đồng thời chú ý biểu tình của hắn.

-“Ta nghe không hiểu ngươi nói gì”

Xong rồi, xong rồi. Ta thực là xuyên qua.

-“Ta không phải đại ca, năm nay…” Nói xong còn dừng một chút –“Ta đã có sáu mươi ba tuổi” ( *trố mắt* tin được không đây?)

-“Ngươi lừa quỷ a! Còn sáu mươi ba! Ta xem, ba mươi sáu còn không sai biệt lắm” Bổn cô nương hoàn toàn không tin.

-“Cô”

-“Có gì ăn không?” Thanh âm của ta nhược nhược hỏi.

-“Không có”

-“Cái gì, như thế nào không có. Anh không ăn cái gì sao?” Ta tức giận không thôi.

Chỉ thấy lão già kia gật gật đầu, nghiêm trang nói –“Ta đã có ba mươi mấy năm chưa ăn cái gì, chỉ trông  vào chút mật ong cùng dã quả để no bụng.”

-“Không phải đâu!Anh nghĩ đến anh là tiểu long nữ sao!”

Ta thật đúng là không hay ho. Người ta xuyên qua đều không phải gặp được chân mệnh thiên tử, quá cuộc sống vô ưu hạnh phúc sao. Như thế nào ta người này, liền gặp một lão quái vật, còn không có cơm ăn.

-“Khái, khái, khái, khái” phát giận trong chốc lát ta mới phát hiện ta cũng không  biết nấu cơm.

-“Ông nội, hay ngài cũng cho ta một ít mật ong cùng dã quả đi, ta cũng không biết nấu cơm.”

Ta rõ ràng thấy lão già này có gương mặt tuổi trẻ, ẩn ẩn có gân xanh nảy lên. Chính là không biết bởi vì “ông nội”, hay là bởi vì ta chậm hiểu. Hắc hắc, thực xin lỗi người xem, chính, nhưng là người ta thật là không biết nấu cơm thôi.

Nghỉ ngơi mấy ngày sau, ta liền vội vàng rời đi. Ở đây không có cái gì, chỉ có thể mang một chút mật ong dã quả, ta có tâm muốn trộm gì thì cũng không có mà trộm. Ta nghĩ đã thông suốt, không phải là xuyên qua sao! Ta sẽ, không tin bằng sinh viên trường y của xã hội hiện đại như ta lại không thể thu thập nổi một đám cổ nhân. Kết luận chính là, ta, Kim Mịch Nhi, phải hoàn toàn bắt đầu cuộc sống mới trong xã hội cổ đại này. Tiếp tục hướng mục tiêu duy nhất trong nhân sinh của ta đi tới, tiền tiền, tiền, tiền a!