Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai

Chương 15: Lão đại, cậu bình tĩnh đã!




Cô nhìn Phàm Nhất Hàng như không có chuyện gì xảy ra.



Lâm Kỳ Hân cứng cỏi ngẩng đầu lên: "Cậu dám! "

Cô ta vừa định lấy danh "con gái hiệu trưởng" ra để đè ép La Vy Vy, thì bỗng nhiên lại cảm thấy điều gì đó. Trong nháy mắt cô ta liền lộ ra một bộ mặt tủi thân, biểu cảm giống như một em bé vậy. Phía sau, Phàm Nhất Hàng vốn đứng xem ở một bên liền đi tới.

Lâm Kỳ Hân nghĩ Phàm Nhất Hàng đang quan sát họ, không ngờ là người kia vẫn nhìn chăm chăm vào lọ sữa chua như cũ, không biết cậu ấy đang nghĩ gì nữa.

Dường như từ lúc cô mới bước vào rồi ngồi xuống, cho đến khi nói chuyện, cậu ấy vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào lọ sữa chua kia vậy.

Lâm Kỳ Hân nghĩ không ra, một lọ sữa chua thì có thể nhìn thành một đóa hoa hay sao?

Cô ta cố ý ho mấy tiếng rồi gọi tên Phàm Nhất Hàng: "Anh Nhất Hàng..."

Tiếng này vừa yếu đuối lại vừa oan ức, nam sinh bình thường tuyệt đối sẽ không chống cự được. La Vy Vy đứng một bên cực kỳ khinh bỉ hanh động của cô ta.

Không ngờ Phàm Nhất Hàng dường như không giống như những nam sinh khác, cậu chỉ nhìn lướt qua Lâm Kỳ Hân rồi thu tầm mắt lại. Giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, cuối cùng đưa tay mở lọ sữa chua kia ra.

Lâm Kỳ Hân đang định mở miệng thì Phàm Nhất Hàng cầm lọ sữa cho đã mở nắp kia ra đi tới.

Vì vây mà tầm mắt của mọi người đều tập trung vào lọ sữa chua kia.

Lâm Kỳ Hân ngây người một lúc, sau đó cười định đưa tay ra đón lấy lọ sữa chua.

Nhưng mà tay cô ta vẫn còn chưa chậm đến lo sữa chua kia thì Phàm Nhất Hàng đã cầm nó ra xa một chút. Cậu đi tới chỗ La Vy Vy đang còn mờ mịt.

Nụ cười trên mặt Lâm Kỳ Hân cứng đờ.

Vậy nên, lọ sữa chua không phải là cho cô ta sao?

Mọi người trong lớp đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.

La Vy Vy nhíu mày, không nhận lấy lọ sữa chua, trên mặt viết đầy mấy chưc "không hiểu sao cả". Cô hỏi lại Phàm Nhất Hàng: "Cậu đây là có ý gì? "

Phàm Nhất Hàng dứt khoát đứng ở đấy, thẳng thừng cầm lọ sữa chua nhét vào trong tay La Vy Vy, lạnh nhạt nói: "Cho cậu uống, coi như tôi thay cô ấy xin nhận lỗi với cậu."

Thì ra lọ sữa chua này được dùng để thay Lâm Kỳ Hân nhận lỗi.

Nghe Phàm Nhất Hàng nói vậy, trong lòng Lâm Kỳ Hân rất vui, cô ta ra vẻ bản thân rất ân hận vậy.

"Xin lỗi nha La Vy Vy, sau này tôi sẽ không ngồi vào chỗ của cậu khi chưa được sự đồng ý của cậu nữa. Cậu đừng tức giận như vậy nữa, tha thứ cho tôi nhé?"

La Vy Vy nhìn hai người trước mặt, trong đầu phút chốc nhảy ra ba chữ.

- ---cẩu nam nữ.

Cô nhắm mắt lại, kiềm chế cơn thịnh nộ ở trong ngực. Cô thiết nghĩ có nên đi mua một cây gậy đánh chó hay không nữa.

"Lão đại, cậu bình tĩnh đã." Tống Ninh Viễn ở phía sau cô cúi đầu nói.

"Cậu về lớp đi." Phàm Nhất Hàng nói, cậu không nhìn La Vy Vy cũng không để ý đến khuôn mặt đắc ý của Lâm Kỳ Hân. Cậu khom lưng kéo ghế đang dựa vào bàn ra sau rồi ngồi vào vị trí.

Khi thời gian đã gần vào học, tâm trạng Lâm Kỳ Hân đã được cân bằng. Cô ta cảm thấy lần này, ván cờ giữa cô ta với La Vy Vy, cô ta đã thắng rồi.

Thắng cho đến thời điểm hiện tại.

Lâm Kỳ Hân cảm thấy tính cách Phàm Nhất Hàng bây giờ so với lúc nhỏ đã hoàn toàn thay đổi rồi. Lần này cô ta cũng không cần phải gấp gáp nữa, cô ta gọi cậu một tiếng rồi rời đi.

Khi đi qua La Vy Vy, cô ta cười lạnh, vênh váo tự đắc nhìn La Vy Vy.

La Vy Vy phát cáu, nhưng cô cũng không suy nghĩ. Lần này nếu cô vẫn còn xoắn xuýt vì loại chuyện nhỏ như "vị trí" này thì lại quá nhỏ mọn với chính mình rồi, lúc đó cô lại càng thua thàm hại hơn.

Vậy nên cô không thể không nghe Tống Ninh Viễn, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại. Để Lâm Kỳ Hân hoàn toàn ra khỏi lớp học.

Chân trước Lâm Kỳ Hân vừa ra khỏi lớp học, chân sau tiếng chuông vào học đã vang lên, chỉ có điều giáo viên vẫn chưa đến.

Mọi người vốn đang đứng bên ngoài liền trở về chỗ ngồi của mình.

La Vy Vy mạnh tay kéo ghế ra, nhận ra trong tay mình vẫn còn lọ sữa chua Phàm Nhất Hàng đưa. Cô duỗi tay ra "bang" một tiếng, đặt mạnh lọ sữa chua kia lên bàn của Phàm Nhất Hàng.

Phàm Nhất Hàng giật mình nhìn cô, đôi mắt lạnh nhạt xuất hiện sự nghi hoặc, dường như không hiểu cô lại tức giận vì chuyện gì nữa.

Hết chương 15

Dịch đến đây không thể không cào phím, tại sao tôi lại gặp một người ngu ngốc chưa hiểu sự đời như tên Phàm Phọt này nữa cơ chứ=)))