Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai

Chương 2: Thật sự là muốn khiêu chiến sao?




Những người mặc đồng phục của trường trung học số 13 kia giống như chuẩn bị ra tay vậy.

Vào lúc này nếu ở cổng trường mà họ không có biểu hiện gì thì họ đã không còn là chính họ nữa rồi.

Nam sinh đứng gần Phương Trùng nhất cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, bước lên phía trước:" Phàm Nhất Hàng, mày khỏe chứ? "

Phàm Nhất Hàng đứng yên không cử động, nói ra hai chữ: "Có chuyện gì? "*

*Bản gốc là 有是, dịch thành "có chuyện" cũng không sao, nhưng để quen thuộc nhất mình vẫn dịch là vậy, nên có ba chữ nhé.

"Có chút chuyện...sự việc ở nghĩa trang, không phải chúng ta vẫn còn nợ nhau một kết quả hay sao? "

Nam sinh kia hung hăng đi tới, nhìn Phàm Nhất Hàng bằng ánh mắt lạnh nhạt, như kiểu ý cậu ta là không có nguyên do gì mà phải làm một trận ầm ĩ cả.

Mang theo nhiều người như vậy, cậu ta còn không thấy sự sợ hãi ở trong mắt của Phàm Nhất Hàng hay sao? Tên tiểu tử này chắc chắn là người hung hăng nhất mà cô từng gặp qua!

Nam sinh kia mang theo mùi cơ thể nồng nặc, khuôn mặt u ám đi đến trước mặt Phàm Nhất Hàng. Cậu ta khua nắm đấm của mình lên và kêu:" Tên tiểu tử như mày chính là sao chổi của bố mẹ mày đấy, đi chết đi!

Phàm Nhất Hàng vẫn đứng yên không động đậy, mắt nhìn Phương Trùng quay trở lại. Cậu cười lạnh một tiếng, thái độ khinh miệt.

"Rắc. " Một tiếng xương cốt va vào nhau vang lên.

La Vy Vy nhìn sang Phàm Nhất Hàng một chút cũng không động đậy. Chẳng lẽ cậu ta định trực tiếp đánh từng người một, lập ra kỷ lục mới à?

Cô sợ hãi che miệng lại, không để bản thân mình phát ra âm thanh nào.

Cái tên này sao không trốn đi hả trời! Còn đứng ở đây nữa là phải chịu đau hơn nữa đấy!

- -----

Phàm Nhất Hàng giơ ngón tay cái lau vệt máu ở môi, khuôn mặt vẫn không có biểu hiện gì, cậu chỉ nói:"Cú đấm này tao vẫn sẽ trả lại cho mày."

Vẫn? Vẫn cái gì cơ? Cậu ta định để bị đánh cho đến chết à?!

Khi mà La Vy Vy chuẩn bị tìm người đến giúp đỡ thì Phàm Nhất Hàng đột nhiên di chuyển, tránh được cú đấm thứ hai của Phương Trùng.

Đối phương bị Phàm Nhất Hàng dùng thái độ hời hợt đáp trả lại, trong lòng càng tức giận hơn.

"Mày hại ông đây mất mặt nên phải chịu một cú đấm cho ông hả giận!"

Nam sinh kia nói, lại thêm vài cú đấm hướng đến phía Phàm Nhất Hàng. Mỗi một cú đấm đều dùng rất nhiều sức lực, nhưng Phàm Nhất Hàng mỗi lần đều có thể dễ dàng tránh được, đối phương dù có dốc sức vẫn không thể chạm được vào người cậu.

"Cái tên tiểu tử này... " Nam sinh kia miệng lẩm bẩm, làm đám đàn em đều đi lên, ánh mắt đỏ rực như phát điên lên đấm về phía người Phàm Nhất Hàng.

La Vy Vy chỉ thấy Phàm Nhất Hàng nhanh chóng né sang một bên, nhẹ nhàng đưa chân trái ra thành công tránh được cú đấm của đối phương,

cậu khéo léo đổi hướng làm cho lão đại của đối phương ngã mạnh xuống mặt đất.

Nam sinh kia bị ngã không nhẹ, đau đến nỗi lăn qua lăn lại trên mặt đất, thậm chí đau đến nỗi ngay cả chữ "đau" không nói không ra được, chỉ liên tục rên rỉ.

Tên kia thực sự đau, cậu ta đau đến mức la lớn cũng không được.

Chứng kiến một màn như vậy xảy ra trước mắt, La Vy Vy chết lặng, đến cả những người của trường trung học số 13 cũng chết lặng.

Động tác của cậu nhanh đến nỗi mấy người kia hầu như là không nhìn rõ bóng dáng của cậu đâu, dường như ngay cả một chút cũng không nhìn thấy được. Ấy vậy mà cậu ấy lại bị cú đấm đầu tiên đánh vào mặt, có thể dễ dàng nhận thấy là cậu ấy cố đã tình để đối phương đánh được.

La Vy Vy không chút do quyết định thu lại lời nói hình dung về Phàm Nhất Hàng của mình: tuy vóc dáng cậu ta nhỏ bé nhưng tốc độ thì lại ngược lại.

Cậu ta cao những một mét tám mươi đấy!!!

Vậy nên vừa nãy cậu ta vì cái gì mà để đối phương đấm cho một cú?

Phàm Nhất Hàng nghiêng mặt sang một bên. La Vy Vy nhìn thấy nét mặt cậu ấy trước sau như một, vẫn lạnh nhạt vô cùng. Giống như vừa rồi không phải là cậu ấy đã đánh bại đối phương vậy, mà chỉ là giải quyết được một bài toán khó thôi, ngay cả cảm thấy tự hào một chút cũng không thấy xuất hiện.

Lão đại của nhóm người trường trung học số 13 bị đánh đến nỗi phải nằm bò trên mặt đất liền bỏ chạy, ngay cả nhìn đối diện vào ánh mặt của Phàm Nhất Hàng cũng không dám.

Bọn chúng đang đùa à? Đại ca đều đã chạy đi rồi, những đàn em này còn muốn mất mạng hay sao?

"Đại...Đại ca." Tống Ninh Viễn

không có tiền đồ run rẩy lên tiếng hỏi:"Bọn chúng thật sự muốn cùng tên tiểu tử Phàm Nhất Hàng kia thách đấu hay sao? "

Nề nếp của trường trung học số 13 nổi tiếng là kém, đánh nhau lại là thế mạnh của họ, vậy mà bây giờ họ lại chạy đi rồi...

La Vy Vy quay đầu lại, một mặt oán giận nhìn về phía Tống Ninh Viễn: "Không thì sao? Làm thì cũng làm rồi, còn có thể rút lui hay sao? "

"Không thể rút lui... Nhưng mà... Có thể lấy lại a. " Tống Ninh Viễn nhếch mép, nụ cười lộ cả hàm răng trắng sáng.

Nhưng nụ cười của cậu ta vẫn chưa duy trì được một giây, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi, chỉ đến hướng phía trước và nói:"Lão đại... Cậu... Cậu ta... "

Hết chương 2