Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 4 - Chương 123: Xâm lấn




"Khặc khặc.."

Tiếng cười khàn khàn bỗng phát ra từ cổ họng của Lý Kiệt, cơ thể khô quắt của hắn từ từ đứng dậy, những nếp nhăn trên gương mặt đã trở nên xám xịt, con ngươi vô thức chuyển động sang hai bên, gương mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, mở miệng nói: "Chờ đợi suốt mấy ngàn năm, cuối cùng cũng có cơ hội để hồi sinh, các ngươi là người thuộc về nền văn minh này sao, thân thể thực sự quá yếu ớt…"

Âm thanh khàn khàn ngắt quãng, không chứa bất cứ tình cảm nào, như lời thoại trong một vở kịch.

Vẻ mặt Lâm Siêu trở nên nghiêm túc, hắn cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng quỷ dị từ cánh tay đứt truyền tới, nếu như Lâm Siêu biết nó có thể dựa vào máu huyết mà tái sinh thì lúc nãy đã không ném nó đi. Nhưng mà, hắn không phải là tiên tri, ai mà biết được, một cánh tay dường như bị hóa thạch lại có thể tái sinh!

"Khặc khặc, tất cả các ngươi sẽ trở thành tế phẩm cho ta…" Thân thể Lý Kiệt lắc lư, hai tay buông thõng xuống, đung đưa qua lại theo mỗi nhịp bước chân của hắn, khóe miệng nứt ra, nhếch mép cười gằn.

Ánh mắt Lâm Siêu thay đổi, nguồn năng lượng tế bào trong cơ thể gấp rút bộc phát.

Vèo!

Tia Gramma xạ tuyến theo đầu ngón tay Lâm Siêu bắn ra, trong chớp mắt bắn trúng những cái xúc tu màu đỏ trên cánh tay khô héo đang bám trên cơ thể Lý Kiệt.

Phốc!

Xúc tu màu đỏ nháy mắt bị xuyên thủng, máu tươi từ bên trong bắn ra.

Nhưng mà, những cái xúc tu này vừa mới bị bắn đứt ra, nhưng chúng nó vẫn tiếp tục vặn vẹo rồi nhanh chóng lần thứ hai tiếp tục cắm vào trong thân thể Lý Kiệt.

Mặt Lâm Siêu sầm lại, những cái xúc tu này nhìn qua thì có vẻ mỏng manh yếu đuối, nhưng không ngờ nó lại dẻo dai cứng cỏi như vậy, đồng thời tốc độ tái sinh cũng vô cùng đáng sợ. Chỉ riêng bản thể của nó là cánh tay bị đứt, cấp bậc đã đạt đến sự bất tử, trừ khi hắn lần thứ hai tiến hóa, năng lực tia sáng đạt đến cấp ba, nắm giữ tia laser, mới có thể tạo ra thương tổn lớn hơn.

Nhưng mà, lần thứ hai tiến hóa thì thể chất cần đạt mốc sáu mươi lần.

"Tia sáng, thật sự là một thứ làm cho người ta vô cùng căm ghét, may mắn là năng lực của ngươi quá yếu…" Giọng khàn khàn, ngắc ngứ của Lý Kiệt lại vang lên.

Lâm Siêu nhìn chằm chằm vào cánh tay gãy, bỗng nhiên lòng hơi động. Giơ tay lên bắn ra một tia Gramma xạ tuyến.

Phốc!

Tia Gramma xạ tuyến nhanh chóng xuyên thủng đầu gối Lý Kiệt, khiến cho dây chẳng cùng với xương cốt bị đứt gãy.

Cơ thể Lý Kiệt lảo đảo, suýt nữa ngã xuống, thể nhưng rất nhanh ổn định lại được, đồng thời cơ thể hắn dừng lại. Máu thịt bên trong đầu gồi dần dần nhúc nhích, chính là đang không ngừng tái tạo dây chẳng cùng với xương cốt đã bị cắt đứt với một tốc độ nhanh không tưởng.

"Quả nhiên là vậy!"

Ánh mắt Lâm Siêu sáng lên, quay sang nói với Hắc Nguyệt và Lâm Thi Vũ: "Hắc Nguyệt, cô hãy thi triển Cường hóa lên chị của tôi, lợi dụng đòn tấn công của Lôi điện đốt cháy thân thể của hắn, mặt khác hãy mau phá hủy những thi thể bên cạnh!"

Lâm Thi Vũ và Hắc Nguyệt đều là những người thông minh, ngay lập tức hiểu được ý định của Lâm Siêu, biết được điểm mấu chốt, không nói một lời lập tức phối hợp.

Xoẹt! Xoẹt! Ầm! Ầm!

Từng dòng điện không ngừng lượn lờ chạy dọc cơ thể Lâm Thi Vũ, dòng điện đang chạy trên cơ thể dần dần bao trùm xung quanh cơ thể nàng. Cánh tay nàng giơ lên, một tia Tử Sắc điện quang to như thùng nước từ cánh tay nàng bắn ra.

Hắc Nguyệt đã thi triển Cường hóa lên người Lâm Thi Vũ, khiến cho thể chất nàng tăng lên gấp bội, dòng điện mạnh mẽ xuất hiện trên cánh tay nàng bắn mạnh về phía Lý Kiệt.

Ầm!

Không gian bên trong đường hầm đột nhiên sáng rực lên, một cột sét lớn bắn về phía Lý Kiệt, khiến cho cơ thể hắn co giật. Từ cột sét đó, những tia sét nhỏ hơn bắn về phía mấy thi thể xung quanh.

Xét về lực phá hoại, sấm sét đứng vị trí đầu tiên, tia sáng tuy có khả năng xuyên thấu cực mạnh, nhưng thương tổn không đáng kể. Nếu Lâm Siêu muốn lợi dụng tia Gramma xạ tuyến hủy hoại cơ thể Lý Kiệt thì ít nhất số lượng tia Gramma bắn ra phải lên tới hàng nghìn lần.

"Không!"

Lý Kiệt bỗng nhiên hét lớn, gương mặt trở nên vô cùng dữ tợn.

Ầm!

Lấy vị trí Lý Kiệt đứng làm trung tâm, cơ thể hắn bỗng nhiên xuất hiện một làn sóng từ trường nhanh chóng bắn ra xung quanh, làn sóng từ trường lao xuyên qua cơn bão sét bắn mạnh về phía mấy người Lâm Siêu.

Cạch!

Viên Mạch từ bảo thạch màu đỏ Lâm Siêu đang đeo trên cổ bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt.

Bịch! Bịch!

Sau lưng Lâm Siêu ngay lập tức vang lên tiếng cơ thể đổ vật xuống đất. Lâm Siêu không cần quay lại mà lợi dụng tia sáng khúc xạ theo dõi động tình phía sau, thì nhìn thấy Khổng Tước, Đại Thiết Ngưu, Hắc Nguyệt và Lâm Thi Vũ mấy người đã rơi hôn mê, nằm trên mặt đất, chỉ có Phạm Hương Ngữ là miễn cưỡng đứng vững, có điều sắc mặt nàng vô cùng tái nhợt.

Mà cột sét khổng lồ đang đánh lên thân thể Lý Kiệt cũng biến mất theo.

Sắc mặt Lâm Siêu trở nên thâm trầm, hắn không có thời gian mà bận tâm đến mấy người Hắc Nguyệt và Lâm Thi Vũ, nhìn về phía cánh tay đứt. Thi thể Lý Kiệt là nơi cánh tay đứt kí sinh lúc này dưới sự hủy diệt của cột sét đã bị đốt cháy thành than, nguồn tế bào đã bị hủy diệt.

Cánh tay đứt đã tách ra khỏi cơ thể Lý Kiệt, những cái xúc tu màu đỏ từ vị trí vết đứt trên cánh tay lúc này vẫn đang nhúc nhích, hướng đến thi thể những người khác nhanh chóng bò tới.

Tốc độ tăng cường!

Tốc độ của Lâm Siêu đột nhiên tăng gấp đôi, cơ thể lóe lên rồi biến mất, trước khi những xúc tu của cánh tay gãy chạm được vào thỉ thể của một người thanh niên cách đó không xa, thì Lâm Siêu ngay lập tức xuất hiện đem thi thể người đó ném vào trong Không gian thứ nguyên.

Những xúc tu trên cánh tay bị mất mục tiêu, khựng lại, điên cuồng vặn vẹo, tựa hồ đang tức giận vì mất con mồi.

Lâm Siêu lợi dụng khoảng thời gian những xúc tu dừng lại ngắn ngủi, nhanh chóng lao tới bên cạnh những thi thể còn lại, đem vứt hết vào trong Không gian thứ nguyên, không cho những thi thể đó biến thành vật chủ cho cánh tay kí sinh.

Cánh tay đứt tựa hồ cảm nhận được những vật chủ đã biến mất, những xúc tu điên cuồng vặn vẹo, rồi rút ngắn chui vào bên trong máu thịt của cánh tay, một lát sau trên mu bàn tay, da thịt dần tách ra, biến thành một cái mồm, một giọng nói âm trầm phát ra: "Ngươi có Không gian thứ nguyên?"

Ầm!

Lâm Siêu không có trả lời câu hỏi của nó, ngay lập tức lấy Cổ thương từ bên trong Không gian thứ nguyên, đính tia Gramma lên trên đầu mũi thương, xoay mình lao về phía cánh tay.

Những tia Gramma xạ tuyến bao trùm xung quanh mũi thương, khiến nó trở nên vô cùng sắc bén, trong chớp mắt đầu mũi thương sắp đâm vào cánh tay. Bỗng nhiên, Lâm Siêu cảm thấy tinh thần mình chấn động một cái, một loại cảm giác kỳ dị xâm lấn đầu óc hắn, chờ sau khi mọi thứ trở về bình thường. Khi nhìn về phía mũi thương thì thấy cánh tay đã bị mũi thương ghim xuống đất.

"Khặc khặc…"

Tiếng cười ma quái phát ra từ cái mồm mọc ra trên mua bàn tay của cánh tay, rồi một giọng nói âm u vang lên: " Tuy thực lực của ngươi so với lũ rác rưởi kia mạnh hơn nhiều, nhưng muốn gây tổn thương cho ta thì chưa đủ đâu, nếu không phải ngươi có Mạch từ bảo thạch ở trên người, có năng lực chống lại công kích tinh thần. Nếu không, vừa nãy thời điểm ngươi nhặt ta từ trong túi ra thì ta đã có thể xâm chiếm tinh thần của ngươi rồi, có điều Mạch từ bảo thạch chỉ bảo vệ ngươi được một lần mà thôi, giờ phút này nó đã hoàn toàn mất đi tác dụng, khặc..khặc.."

Tiếng cười đột ngột dừng lại, cánh tay từ dưới đất đột nhiên lao vọt lên tấn công Lâm Siêu với một tốc độ nhanh khó mà tưởng tượng nổi.

Toàn bộ con ngươi của Lâm Siêu đột nhiên biến thành màu vàng, Hoàng Kim hóa thị giác, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng nhìn thấy góc độ cánh tay lao tới, cơ thể Lâm Siêu cấp tốc ngửa ra phía sau, tránh thoát được đòn tấn công của nó, đồng thời Cổ thương mạnh mẽ quét ngang.

Những xúc tu trên cánh vươn ra ngay lập tức quấn mấy vòng xung quanh cán thương, nhanh chóng thu ngắn khoảng cách với vị trí bàn tay Lâm Siêu đang nắm thân thương, từ lòng bàn tay của cánh tay đứt mọc ra một cái gai xương màu trắng, đâm vào cánh tay Lâm Siêu.

Lâm Siêu ngay lập tức Hoàng Kim hóa cánh tay, đồng thời gia tăng tốc độ, may mắn thoát khỏi gai xương đâm tới. Nếu cánh tay chẳng may bị gai xương đấm thủng, chắc chắn sẽ bị nó hút máu, dựa vào những gì đã nhìn thấy thì Lâm Siêu có thể khẳng định được, máu tươi chính là ngọn nguồn sức mạnh của nó.

Vù!

Đúng lúc này, Lâm Siêu có cảm giác bộ não hơi chấn động, mà viên Mạch từ bảo thạch đeo trên cổ hắn thì vỡ vụn, hóa thành bột phấn màu đỏ óng ánh rơi xuống.

Tinh thần Lâm Siêu nhất thời trờ nên đờ đẫn.

Phốc!

Một cảm giác đau đớn từ cánh tay truyền lại.

Đợi khi Lâm Siêu phản ứng lại, thì thấy những xúc tu trên vết cánh tay gãy đã mọc dài ra và đang đâm sâu, chui rúc vào da thịt trên cánh tay của hắn, nhanh chóng kí sinh cắm rễ, điên cuồng hút máu.

Lâm Siêu ngay lập tức cảm giác được sức mạnh của mình đang dần biến mất, hắn không đắn đo, ngay lập tức hướng đầu mũi thương chém về phía bả vai bên phai.

Là một người chiến sĩ, thì lúc nào cũng phải sẵn sàng tâm lý hi sinh, mặc dù cánh tay này vô cùng quan trọng thế nhưng lúc này Lâm Siêu không một chút do dự, dường như cánh tay hắn đang muốn chặt đứt không phải là tay của mình vậy.

"Ngươi!"

Cái mồm mọc ra trên mu bàn tay gầm lên: "Ngươi lại dám chặt đứt tay của chính mình, khốn nạn, ta muốn ăn ngươi!"

Sắc mặt Lâm Siêu trở nên vô cùng lạnh lẽo, tay trái nắm chặt trường thương, điên cuồng đâm tới, thương ảnh loang loáng, dày đặc như mưa, đâm tới cánh tay đứt, làm cái mồm mọc ra trên mu bàn tay bị đâm thủng hàng trăm lần, chẳng mấy chốc cánh tay đã bị đâm thủng rất nhiều lỗ chi chit như tổ ong.

Tốc độ phục hồi vết thương của cánh tay gãy tuy rằng rất nhanh thế những cũng không chịu đựng được quá nhiều thương tổn. Làn da trên cánh ta dần trở nên nhăn nheo, nứt nẻ, khô héo.

"Khốn nạn! Ngươi dám bức Anubis ta đến mức này, ta muốn nô dịch linh hồn của ngươi, để ngươi vĩnh viễn trở thành nô lệ của ta, thủ hộ thần quan của ta!" Cái mồm mọc ra trên mu bàn tay của cánh tay đứt hét lớn, nó bay tới chụp vào chỗ bả vai bị chặt đứt, từ bên trong vết chém trên cánh tay phải của Lâm Siêu ngay lập tức mọc ra vô số những xúc tu như những mạch máu màu đỏ, cắm vào vết thương trên bả vai.

Lâm Siêu biến sắc, ngay lập tức biết được ý định của nó, nó muốn thông qua hệ thống dây thần kinh trên cánh tay, tiến hành xâm lấn bộ não của mình, thực sự biến mình thành vật chủ ký sinh.

Chém!

Lần thứ hai Lâm Siêu hướng đầu mũi thương chém về phía bả vai bên phải.

Cánh tay đứt rất vất vả mới có thể vươn xúc tu ra kết nối, hợp nhất với thân thể của vật chủ thế mà lần thứ hai lại bị Lâm Siêu chém đứt.

"Đáng chết!"

Cánh tay đứt hú lên quái dị, không cam lòng, khống chế những xúc tu màu đỏ đâm vào vết thương trên bả vai phải của Lâm Siêu.

Nếu có ai ở đây sẽ được chứng kiến một màn vô cùng kỳ lạ. Lâm Siêu điên cuồng muốn chém đứt cánh tay phải của mình, mà cánh tay phải quái dị liều mạng muốn giúp hắn gắn liền cánh tay đứt.

Ầm!

Đột nhiên, tinh thần Lâm Siêu trở nên choáng váng, cảm giác mê muội xuất hiện.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cánh tay qủy đã nắm lấy cơ hội, nhanh chóng khống chế xúc tu đâm sâu vào trong da thịt trên bả vai phải, đem cánh tay phải một lần nữa gắn lại, sau đó những sợi dây thần kinh bên trong cánh tay phải cấp tốc di chuyển xâm lấn bộ não của hắn.

Oong..Oong…!

Lâm Siêu có cảm giác bộ não của mình đột nhiên sống dậy, một lượng lớn thông tin ập đến, từng đoạn ký ức cùng với những hình ảnh kỳ lạ xuất hiện liên tiếp.

Núi lửa phun trào, nham thách nóng bỏng chảy tràn khắp nơi…

Kỷ Bằng Hà, khắp bầu trời bão tuyết mù mịt.

Thiên thạch lao xuống trái đất, tận thế…

Rất nhiều người với trang phục kỳ lạ, la hét gào khóc khi bị chôn vùi bên dưới những dòng dung nham núi lửa, bị băng tuyết đóng băng, bị thiên thạch giết chết, thế giới chia năm xẻ bảy, dường nhưn toàn bộ Địa cầu sắp nổ tung.

Trên một tế đàn cổ xưa là một bức tượng mặt người mình sư tử, xung quanh có vô số các tín đồ đang quỳ lạy, thứ bọn họ đang quỳ lạy thờ phụng không phải là Thiên thần mà là tà ma ác quỷ!