Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 18-2: Bí mật gặp mặt




Nhìn biểu tượng cảm xúc cuối cùng mà cô gửi, Phó Từ Hành nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hồi lâu, cho đến khi có người gõ cửa anh mới quay lại.

Đêm ấy, Thẩm Thiên Thiên ngủ một giấc rất ngon, thậm chí còn mơ nữa, vậy nên cô bị lỡ báo thức và dậy muộn.

Mấy ngày nay tiến độ thu thập hào quang của cô lại trở nên chậm chạp, cảm giác như nếu không có Phó Từ Hành thì mục tiêu 100% với cô như một hi vọng hão huyền.

Vào ngày nghỉ thứ bảy Triệu Tiểu Hi đưa Luna đến cùng, Thẩm Thiên Thiên cũng ôm A Hoàng tham gia vào các hoạt động của phòng khám Giang Lâm.

Triệu Tiểu Hi tâm hồn hừng hực: "Vậy anh bác sĩ kia có đẹp trai không?"

Thẩm Thiên Thiên: "Đến xem là biết."

Địa điểm tổ chức sự kiện là một sân vận động nhỏ, Giang Lâm đã trả tiền thuê địa điểm, có không ít người mang theo thú cưng của mình đến tham gia. Mọi người quây quần bên nhau, trò chuyện với nhau về kinh nghiệm nuôi chó và khoe rằng chó của mình thông minh như thế nào, tựa như đang khoe con mình đã đạt 100 điểm trong kỳ thi.

Thẩm Thiên Thiên nhận thấy rằng hầu hết họ đều là những cô gái trẻ mang theo những chú chó cưng của họ. Ngoài ra còn có nhiều giống chó, chẳng hạn như poodle, corgi, samoyed,...

Chỉ có A Hoàng là chó bản địa.

"Có nhiều người quá ha." Triệu Tiểu Hi kinh ngạc: "Xem ra công việc kinh doanh của phòng khám rất tốt."

Cô gật đầu: "Đúng vậy, trên thực tế thì phòng khám thú cưng kiếm được không ít tiền đâu."

Từ xa, cô nhìn thấy Giang Lâm bị mấy cô gái vây quanh, xem ra bác sĩ Giang cũng rất nổi tiếng.

Bên kia Giang Lâm cũng nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên, anh nhanh chóng nói vài câu với mấy cô gái trước mặt rồi bước tới.

Thẩm Thiên Thiên mỉm cười chào: "Helu bác sĩ Giang."

Giang Lâm nói: "Cô tới rồi!"

"Đây là bạn của tôi, Triệu Tiểu Hi." Thẩm Thiên Thiên giới thiệu Triệu Tiểu Hi với Giang Lâm: "Còn đây là bác sĩ Giang."

Triệu Tiểu Hi tươi cười chào hỏi Giang Lâm, sau đó hỏi: "Cuộc thi đấu này chơi như thế nào?"

Hoạt động bắt đầu lúc mười giờ, các nhân viên cũng cấp số cho các thí sinh, Thẩm Thiên Thiên và Triệu Tiểu Hi nhận số theo hướng dẫn rồi đeo cho chó.

"Chó của cô là giống gì vậy? Sao tôi chưa từng thấy qua?" Có người ôm chó tới, tò mò hỏi Thẩm Thiên Thiên.

Cô hắng giọng ho nhẹ một tiếng: "Tên khoa học là chó điền viên Trung Hoa."

"Ố ồ, đây là lần đầu tiên tôi nghe về nó đấy!"

Bên kia truyền đến tiếng cười: "Cái gì mà chó điền viên Trung Hoa, không phải chỉ là chó bản địa thôi sao? Sao lại cố gọi tên sang lẻmon như vậy làm gì?"

Thẩm Thiên Thiên không thích nghe những lời này, cô nhìn người phụ nữ đang nói chuyện, sau đó nhìn con chó poodle trên tay, nhẹ giọng nói: "Thì...? Không phải đều là chó hay sao? Chó cô thì cao quý quá à?"

Người phụ nữ ngẩng đầu tự hào: "Đương nhiên rồi, Lisa là con chó cao quý nhất trong nhà tôi, chó cô sao có thể so được?" Sau đó, cô ta khoe khoang: "Cô thấy đấy, dog tag* của Lisa được làm từ vàng ròng. Con chó bản địa của cô thì cần dùng sao?"

*Dog tag: thẻ bài quân nhân, mọi người tra Google để thấy hình ảnh trực quan hơn nha, do mình không biết nên dịch thế nào cho chuẩn. ^^

Triệu Tiểu Hi ở bên cười thầm một tiếng, cô thì thào: "Nếu biết nhà cậu bán hoàng kim thì cô ta còn dám nói như vậy không?"

Thẩm Thiên Thiên: "Suỵt, khiêm tốn là lương tri của cơ thể."

Giang Lâm ở một bên đi tới, cũng không vừa ý nói: "Dương phu nhân, cổ chó rất yếu, tốt nhất đừng đeo những thứ đắt tiền như vậy."

Bà Dương nhìn Giang Lâm: "Bác sĩ Giang, lúc giới thiệu sự kiện sao cậu không đề cập đến việc có một con chó bản địa tham gia vào. Chó của chúng tôi đều là chó cưng quý giá. Nếu xảy ra sự cố, ai sẽ chịu trách nhiệm?"

Thẩm Thiên Thiên có chút nghe không hiểu những lời này, chó bản địa thì sao hả? Cô nhìn Giang Lâm, tìm lời giải thích.

Giang Lâm ho nhẹ một tiếng, trên mặt có chút xấu hổ, thấp giọng giải thích: "Sự kiện này không chỉ là một cuộc thi, mà còn là một cuộc xem mắt."

Hả? Thẩm Thiên Thiên sững sờ trong  giây lát. Xem mắt? Cho ai xem mắt?

Giang Lâm xin lỗi: "Thiên Thiên, tôi xin lỗi, là tôi không nói rõ với cô. Dù sao A Hoàng cũng mới hai tháng tuổi, còn chưa đến tuổi phối giống. Tôi chỉ là muốn cô mang A Hoàng tới chơi."

Không chỉ Thẩm Thiên Thiên nghe hiểu lời giải thích mà cả Thịnh Lạc cũng hiểu.

Ai đó cản anh lại đi, anh muốn cắn Giang Lâm.

Thẩm Thiên Thiên mím môi cười khúc khích: "Không sao, không sao đâu, A Hoàng không muốn một con chó cưng làm vợ." Cô sờ sờ đầu con chó: "Chờ thêm một hai tháng nữa, lúc mà A Hoàng của chúng ta trưởng thành, chị mày nhất định sẽ tìm cho mày một người vợ xinh đẹp."

Thịnh Lạc tức giận sủa: "Gâu gâu gâu!"

Tiếng sủa của nó thu hút những con chó khác xung quanh, tất cả đều đồng loạt sủa theo.

Cuộc thi đấu miễn cưỡng bắt đầu, vì lý do an toàn, chó cái và chó đực sẽ thi đấu riêng. Thẩm Thiên Thiên ôm A Hoàng đến đường đua, vừa cởi dây trói cho nó cô vừa nói: "A Hoàng, mày phải chạy về nhất, để những con chó cưng đó nhìn thấy chó điền viên Trung Hoa chúng ta không phải dễ khi dễ."

Thịnh Lạc không thèm đoái hoài đến cô.

Thẩm Thiên Thiên sờ đầu nó và nói: "Đừng lấn đường đua nha, A Hoàng cố lên!"

Khi có tiếng thổi còi của trọng tài vang lên, những người chủ đã vỗ vào mông những chú chó để bọn chúng mau chạy.

Các cổ động viên ở phía sau liều mạng hét cố lên, Thẩm Thiên Thiên nhìn thấy A Hoàng nhà cô đang dẫn đầu, cảm thấy rất hài lòng.

Thịnh Lạc bỏ chạy, mặc dù rất khinh thường loại hành vi chó chết này, nhưng vì cô muốn nhìn thấy anh giành vị trí thứ nhất nên anh sẽ tặng vị trí thứ nhất cho cô.

Đối với một chú chó thực sự, sẽ thật tuyệt nếu được chạy theo đường đua, A Hoàng không chỉ chạy theo đường đua mà còn chạy cả một vòng.

Khi anh lao về đích, Thịnh Lạc khinh thường quay đầu lại nhìn những con chó cưng mà mình bỏ lại, sau đó anh phát hiện ra rằng nhiều con chó đã bỏ đi chơi ở nơi khác, thậm chí có một số con đã về đích, thật không thể miêu tả được tâm trạng lúc này.

Anh là chú chó duy nhất coi trọng việc thi đấu và nghiêm túc chạy thôi á?

Thịnh Lạc: "..." Hong mấy giờ chửi thề được không?