Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 40: Vết thương ở sau lưng có đau không?




Mưa lớn đã tạnh nhưng thời tiết vẫn u ám. Thẩm Thiên Thiên lái xe đến bệnh viện, đi vào khoa não.

Khi gọi đến số cô, Thẩm Thiên Thiên nói với bác sĩ rằng cô đã quên một người và muốn khôi phục trí nhớ về người đó. Mặc dù những ký ức liên quan đến anh thỉnh thoảng lóe lên trong tâm trí cô, nhưng chúng không hoàn chỉnh chút nào.

Sau khi nghe câu chuyện của cô, bác sĩ kê đơn cho cô và đề nghị cô đi chụp CT não trước.

Thẩm Thiên Thiên ngơ ngác đứng dậy, quay người rời khỏi phòng khám, đến phòng chụp CT để chụp phim.

Trùng hợp là Thẩm Thiên Thiên vậy mà đã gặp Giang Lâm... và bạn gái cũ của anh ở đây.

Giang Lâm là người đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên, anh đang nắm tay bạn gái cũ nhưng rất nhanh lại buông ra, vẻ mặt có chút xấu hổ: "Thiên Thiên, sao em lại tới đây?"

Khi Thẩm Thiên Thiên nghe thấy ai đó gọi mình, cô sững sờ hoàn hồn rồi mới nhìn Giang Lâm.

Bạn gái cũ của Giang Lâm đầu quấn băng gạc, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt, nhìn vô cùng yếu ớt. Thẩm Thiên Thiên ổn định tinh thần, khẽ hỏi: "Cô ấy sao vậy?"

Giang Lâm dừng một chút, thấp giọng nói: "Cô ấy... không cẩn thận đụng vào đầu, bác sĩ bảo chụp phim xem não cô ấy có bị chấn động hay không." Nói xong, anh cũng nhìn thấy số trong tay Thẩm Thiên Thiên: "Em sao vậy... Có vấn đề gì à?"

Mắt cô vẫn còn hơi đỏ và sưng.

Thẩm Thiên Thiên cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Tôi cũng bị đụng đầu, đi kiểm tra một chút."

"Em không sao chứ, làm sao mà đụng?" Giang Lâm lo lắng tiến lên, muốn xem Thẩm Thiên Thiên bị thương ở đâu.

Bạn gái cũ đứng bên cạnh sắc mặt càng tái nhợt, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo Giang Lâm: "A Lâm à, em hoa mắt quá."

Giang Lâm dừng lại, cuối cùng bất lực quay lại để hỗ trợ bạn gái cũ.

Phòng chụp nhanh chóng gọi tên bạn gái cũ, Giang Lâm dìu bạn gái cũ đi vào trước. Sau khi đợi thêm năm phút, một phòng chụp khác gọi tên Thẩm Thiên Thiên.

Còn hai tiếng nữa mới có kết quả kiểm tra, Thẩm Thiên Thiên không biết đi đâu, đành ngồi xuống băng ghế trong khuôn viên bệnh viện, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Không khí vừa mới mưa xong tràn ngập mùi bùn đất, Thẩm Thiên Thiên bấm WeChat, muốn nói chuyện với ai đó. Ngay khi cô đang định gửi tin nhắn cho Triệu Tiểu Hi thì có một người ngồi xuống bên cạnh.

Là Giang Lâm.

"Bác sĩ Giang." Thẩm Thiên Thiên cất điện thoại, khẽ cười nhìn anh.

"Không muốn cười thì đừng cười." Anh nhẹ giọng nói: "Sẽ không xinh đâu!"

"Bạn gái cũ của anh đâu?" Thẩm Thiên Thiên dừng một chút, tò mò hỏi.

Giang Lâm thở dài, chỉ chỉ tòa nhà cấp cứu bên cạnh: "Ở trong khu cấp cứu." Anh dừng một chút, giải thích: "Thật ra hôm nay cô ấy đột nhiên đến phòng khám thú cưng của tôi, nói là muốn quay lại với tôi."

Thẩm Thiên Thiên: "..." Sáng nay trời mưa rất to, bất chấp mưa to như thế để xin quay lại, thật sự rất có lòng.

Giang Lâm hơi khom người xuống, khoanh tay nói: "Nhưng tôi không đồng ý, cô ấy xúc động liền chạy ra ngoài thì bị xe đụng, tôi đưa cô ấy vào bệnh viện."

Thẩm Thiên Thiên mím môi, khàn giọng hỏi: "Cô ấy quay lại tìm anh, tức là cô ấy đã hối hận rồi, anh không muốn tha thứ cho cô ấy sao?"

Giang Lâm quay đầu nhìn Thẩm Thiên Thiên: "Thiên Thiên, em hoàn toàn không để ý sao?"

Thẩm Thiên Thiên sửng sốt một lúc, theo bản năng hỏi: "Tại sao tôi phải để ý chứ?"

Anh cười cười, trong nụ cười mang theo một chút chua xót, một lúc lâu sau mới gật đầu: "Cũng đúng, em việc gì mà phải để ý."

Giang Lâm chợt nhớ tới lần đầu tiên anh nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên, cô đã lao vào phòng khám của anh với một con chó nhỏ bị thương trên tay.

Trên người toàn đồ hiệu nhưng lại ôm một chú chó lấm lem bụi bẩn đầy vết thương.

Sự xuất hiện của cô đã hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của anh về thiên kim phú gia, hóa ra con gái nhà giàu cũng có thể chân thực như vậy.

Và lại gặp nhau ở cổng chung cư, hóa ra họ đã có duyên như vậy, còn sống trong cùng một tiểu khu nữa chứ.

Giang Lâm không biết từ lúc nào lại bắt đầu chú ý tới cô nhiều hơn, cũng không biết tại sao mình lại có một loại tình cảm mơ hồ như vậy với người đã có gia đình như cô.

Anh không muốn tin vào tình yêu sét đánh, dù sao thì anh cũng đã từng có một mối tình đầu không mấy tốt đẹp.

Anh là con út trong nhà, vì bố mẹ luôn bận rộn không có thời gian bên cạnh nên thứ ở bên anh lâu nhất chính là chú chó Golden Retriever. Thế là anh có tình cảm đặc biệt với những con vật nhỏ từ bé.

Sau này lớn lên chọn nghề, anh chọn nghề thú y. Mặc dù chuyện này bị gia đình trách mắng, nhưng cuối cùng cha mẹ cũng đành thỏa hiệp, dù sao anh chị anh cũng gánh vác việc gia đình, anh muốn làm gì thì làm.

Không ai có thể ngờ rằng thiếu gia của tập đoàn Lợi Hồng lại học nghề thú y. Lúc yêu bạn gái cũ, cô không biết thân phận của anh, mặc dù anh không cố ý che giấu nhưng cũng không nói cho cô biết thân phận thật.

Sau khi tốt nghiệp đại học, với sự hỗ trợ của anh trai, anh đã mở một phòng khám thú cưng. Còn bạn gái cũ của anh thì thành nhân viên văn phòng ở Thành Đô, hòa nhập vào xã hội.

Anh biết cô là người có lý tưởng.

Cô thích nhạc cổ điển và học vĩ cầm từ nhỏ, nhưng sau mấy lần thi đấu thất bại, gia đình cô không cho cô học nó nữa. Sau khi họ quen nhau, dưới ảnh hưởng của cô, anh bắt đầu quan tâm đến âm nhạc cổ điển.

Thế vì lý gì sau này lại chia tay?

Bởi vì hôm đó cô cùng công ty xã giao, anh đến đón cô muộn nên đồng nghiệp có hỏi thăm, hỏi cô anh là ai, cô nói anh chỉ là bạn.

Sau đó cãi nhau rồi chia tay, cũng chóng vánh như khi tỏ tình. Mãi sau này anh mới biết được từ bạn bè cô rằng trong khoảng thời gian đó sếp của cô đã tỏ tình với cô.

Cô cảm thấy rằng sự nghiệp của anh không thể cho cô một tương lai.

Giang Lâm nghĩ rằng sau khi chia tay, anh sẽ khó để yêu ai khác, nhưng khi gặp Thẩm Thiên Thiên, mọi thứ dường như có chút khác biệt.

Cô vừa xinh đẹp vừa cuốn hút, là kiểu người mà nhìn vào là có thể yêu ngay. Đáng tiếc là thời điểm đó cô vẫn còn kết hôn. May mắn thay, chồng cô có vẻ là người có mắt như mù, thậm chí còn đã thành người thực vật.

Kỳ thực thì cho đến giờ anh không cần tham dự mấy loại tiệc đó, sở dĩ anh xuất hiện vào ngày hôm đó cũng là vì anh nghe bố và anh trai nói chuyện.

Anh hai: "Sau khi Trương Nhất Chu rời khỏi Thẩm gia, nghe nói Thẩm gia sẽ được cô tiểu thư Thẩm Thiên Thiên đó phụ trách. Vận mệnh của Thẩm gia trong tương lai khó nói trước được."

Bố: "Bố không nghĩ như vậy. Thẩm Thiên Thiên vẫn chảy trong mình dòng máu của ông già Thẩm. Thẩm tiểu thư này cũng rất biết tính toán. Không phải lần trước con bé đã xử lý êm đẹp vụ ly hôn của bố mẹ mình sao?"

Anh hai: "Nghe nói thời gian trước cô ấy đã ly hôn với Thịnh Lạc, không phải lúc này cô ấy nên giữ chặt tập đoàn Thịnh Thế sao?"

Bố: "Haha, nói đến hôn sự của hai đứa trẻ này... Hai vị lão gia vốn định để Thẩm Mỹ Đình và bố Thịnh Lạc kết hôn, lại không ngờ kiều nữ nhà họ Thẩm lại yêu Trương Nhất Chu. Nên nó đã được đổi thành hôn sự của Thẩm tiểu thư và Thịnh Lạc."

Bố nói thêm: "Bố còn nhớ, khi mẹ con sinh A Lâm, bà ấy ở cùng phòng với Thẩm gia, lúc sắp sinh còn nói đùa rằng hai nhà kết thông gia. Về sau nhắc đến thì đứa trẻ đã được hứa gả cho Thịnh gia rồi."

Anh hai: "Chậc, vậy là Thẩm Thiên Thiên suýt chút nữa đã trở thành em dâu của con sao? Bữa tiệc ngày mai chắc phải tìm hiểu quen biết nhau hơn rồi."

Hóa ra từ đầu đã kém duyên rồi.

"Bác sĩ Giang, bởi vì trước đây bạn gái cũ của anh cảm thấy anh làm bác sĩ thú cưng không có tiền đồ, cho nên hiện tại anh không muốn tha thứ cho cô ấy phải không?"

Giọng nói của Thẩm Thiên Thiên kéo Giang Lâm trở về hiện thực, anh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Những chuyện đó đã qua lâu rồi, tôi không cần phải ôm hận cho đến giờ, đương nhiên cũng không có chuyện tha thứ. "

Anh nhìn cô, chậm rãi nói: "Thiên Thiên, tôi không chấp nhận tái hợp, bởi vì tôi còn chờ câu trả lời của em." Ánh mắt anh dịu dàng mà nghiêm túc, tựa hồ như cho dù cô có trả lời thế nào anh cũng có thể tiếp nhận.

Thẩm Thiên Thiên sửng sốt một lúc, sau đó mới nhận ra rằng lần trước cô đã nói sẽ nghiêm túc cân nhắc lời tỏ tình của Giang Lâm.

"Thật xin lỗi, bác sĩ Giang." Thẩm Thiên Thiên xin lỗi: "Tôi không thể nhận lời của anh được rồi."

Trong nháy mắt, tảng đá treo trong lòng anh tựa hồ đã rơi xuống, chỉ là tảng đá này có chút không thể phá vỡ, nhưng ngay khi chạm đất thì lập tức vỡ vụn.

Quả thật từ cái lúc cô không hề bận tâm anh còn dây dưa qua lại với bạn gái cũ thì anh đã có thể đoán ra được câu trả lời.

Anh hít một hơi thật sâu, có chút gượng gạo cười: "Có phải là vì Phó tiên sinh lần trước kia không?" Chỉ là một lần gặp mặt qua loa mà anh đã có thể cảm nhận được quan hệ giữa bọn họ không hề đơn giản.

Thẩm Thiên Thiên cụp mắt xuống, sau đó gật đầu thừa nhận: "Ừm, là vì anh ấy."

"Em... Em thích anh ấy à?" Giọng anh có chút khô khốc.

"Thích." Vừa nói, Thẩm Thiên Thiên dường như đã tìm được người để tâm sự, cô quay đầu nhìn Giang Lâm: "Bác sĩ Giang, anh có muốn nghe kể chuyện không?"

Giang Lâm mấp máy cổ họng, khàn giọng nói: "Xin rửa tai lắng nghe."

Thẩm Thiên Thiên liế.m môi, suy nghĩ một hồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Cô nghịch điện thoại rồi nhẹ nhàng nói: "Từng có một cô gái rất ngỗ nghịch, không biết nghe lời nên bị gia đình đưa ra nước ngoài du học, và rồi cô ấy gặp được một người đàn ông ở nước ngoài..."

Cô tóm tắt quá trình gặp Phó Từ Hành, tập trung vào những gì cô nhớ được sau đó. Kết thúc câu chuyện, cô khẽ giọng hỏi: "Bác sĩ Giang, theo anh thì tại sao anh ấy vẫn giữ vết sẹo đó?"

Sau khi nghe câu chuyện của cô, Giang Lâm hồi lâu sau cũng không biết nên nói gì. Anh biết rõ rằng cô gái trong câu chuyện đó chính là cô,và người đàn ông kia hẳn là Phó Từ Hành mà anh đã nhìn thấy lần trước.

Chẳng lẽ chỉ trong ba năm mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy sao? Lúc lâu sau, anh mới khó khăn nói: "Thiên Thiên, em là đang muốn nhờ tôi, giúp em phân tích tâm lý người trong lòng của người con gái tôi thích sao?"

Thẩm Thiên Thiên: "..."

"Nếu không biết đáp án, sao không tự đi mà hỏi?"

"Tôi... tôi sợ." Cô từng cho rằng mình rất mạnh mẽ, chuyện gì cũng cũng có thể tự mình đảm đương. Nhưng bây giờ cô lại đang sợ biết chân tướng sự việc, chỉ có thể trốn tránh.

Giống như lúc trước cô chọn cách trốn tránh là quên đi anh. Cô thực sự không mạnh mẽ chút nào.

Giang Lâm vươn tay vỗ nhẹ bả vai của cô: "Vậy em cảm thấy mấy ngày nay anh ấy ở bên cạnh em là cái gì?"

Thẩm Thiên Thiên sững sờ.

"Nếu anh ấy ở bên cạnh em nhưng chưa bao giờ oán trách điều gì, có nghĩa là anh ấy chưa bao giờ oán trách em." Giang Lâm an ủi: "Có lẽ anh ấy đã tha thứ cho em từ lâu rồi. Còn em thì cứ một mực trốn tránh, nói không chừng sẽ lại lần nữa làm tổn thương anh ấy."

Thẩm Thiên Thiên phút chốc đứng phất dậy, hai mắt sáng ngời nhìn Giang Lâm: "Bác sĩ Giang, cảm ơn anh, tôi biết mình nên làm gì rồi!"

Giang Lâm mỉm cười, khóe môi vẫn ôn nhu dịu dàng như nước.

Thẩm Thiên Thiên xách túi ở bên cạnh lên, trịnh trọng cúi đầu chào anh: "Cảm ơn anh, tôi còn có việc quan trọng phải làm, nên tôi phải đi trước."

"Được rồi, đi đường cẩn thận." Anh nhìn bóng dáng dần dần đi xa của cô.

Cho đến khi bóng dáng cô khuất dạng, anh mới cười nhạt.

Hóa ra không chỉ là một chút kém duyên.

______

Thẩm Thiên Thiên không thể chờ để lấy kết quả CT, ngay lập tức quay lại khách sạn nơi Phó Từ Hành đang ở, đi nãy giờ cũng đã hai tiếng rồi.

Cô có thẻ phòng nên trực tiếp lên tầng 15. Nhưng thay vì đến phòng đã đặt thì cô lại gõ cửa phòng Phó Từ Hành.

Người mở cửa là Phó Từ Hành.

Khi Thẩm Thiên Thiên nhìn thấy anh, cô nhảy chồm lên để ôm anh, thậm chí cả người còn quấn lấy anh.

Phó Từ Hành lảo đảo lui về phía sau hai bước, duỗi tay vọng qua ôm eo cô, ôm vững cô trong lòng ng.ực, trong giọng nói hình như có chút kinh ngạc xen lẫn phấn khích: "Sao em lại quay lại?"

"Em nhớ anh." Cô nằm trong lòng anh, ủ rũ nói: "Em mới đi có hai tiếng thôi mà tự nhiên nhận ra em nhớ anh quá trời nên mới vội vàng quay về."

Một tay anh nâng eo cô, tay kia nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó cứ như vậy bế cô vào nhà. Câu nói của cô khiến trái tim anh rung động dữ dội.

Thẩm Thiên Thiên mặt dày một thời, dũng cảm xông pha, *không đụng tường nam không quay đầu cuối cùng cũng đã quay trở lại.

* 不撞南墙不回头:Không đụng tường nam không quay đầu: chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác, giống như không thấy quan tài không đổ lệ.

Phó Từ Hành ôm cô đến mép sofa, muốn buông cô xuống. Rốt cuộc thì bệnh của anh vẫn chưa khỏi nên khó mà giữ cô được lâu.

Nhưng cô vẫn ôm chặt lấy anh, nũng nịu nói: "Đừng buông em ra mà."

Anh vô thức siết chặt vòng tay lần nữa, ôm cô xoay người lại, hai người cùng nhau ngồi trên sofa.

Nằm trong lòng anh, cô nghiêng đầu lắng nghe tiếng tim anh đập thình thịch rộn ràng trong lồng ng.ực, chậm rãi hỏi: "Từ Từ, vết thương ở sau lưng có đau không?"

Anh có mùi sữa tắm rất thơm, cô không biết là hãng gì, nhưng nhất định một ngày nào đó cô ấy sẽ mua một chai.

"Không còn đau nữa." Anh vòng tay qua ôm eo cô, khàn khàn trả lời.

"Xạo xạo, đau muốn chết!" Cô lầm bầm, "Em biết." Vết sẹo to bằng lòng bàn tay trên cánh tay của cô đau đến mấy ngày đêm không ngủ được, huống hồ chi vết sẹo lớn như vậy trên lưng anh.

"Sao anh không xóa sẹo?" Từ trong vòng tay anh cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh rồi hỏi.

Tại sao lại không xóa vết sẹo? Phó Từ Hành lăn lăn yết hầu, nhưng không cách cho cô câu trả lời thỏa đáng nhất.

Sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê, tin tức đầu tiên anh nhận được là cô đã kết hôn. Khi đó, vết thương ở lưng đã hành hạ anh đến mức sống không bằng chết, lúc đó anh hận cô đến tận xương tủy.

Hận cô vô tình, hận cô trêu ghẹo chơi đùa tình cảm của anh rồi lại quay người rời đi.

Sau khi anh xuất viện, Phó gia đã liên hệ với bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất để giúp anh xóa vết sẹo trên lưng nhưng anh từ chối. Anh muốn giữ lại vì... đây có thể là sợi dây liên kết duy nhất giữa anh và cô.

Đây là bằng chứng cô đã từng xuất hiện trong cuộc đời anh, anh không nỡ xóa bỏ.

Nếu ngay cả vết sẹo này cũng không còn, sau này anh lấy cớ gì để tìm cô trả thù?

Ba năm không phải là thời gian ngắn, anh từng nghĩ hơn một nghìn ngày đêm này cũng đủ để xóa nhòa hết tình cảm của anh dành cho cô. Anh thậm chí còn nghĩ khi anh đã buông được cô rồi, anh nhất định sẽ tìm bác sĩ để xóa vết sẹo sau lưng.

Không ngờ, chưa đợi được cơ hội xóa vết sẹo thì lại biết được chứng mất trí nhớ của cô.

Ngay tức khắc anh mừng như điên, rõ ràng như nhắc nhở anh rằng ba năm qua anh chưa từng quên. Nhựa sống trong trái tim anh cho anh biết anh đã yêu cô nhiều như thế nào.

"Có người nói với em, muốn biết đáp án nhất định phải hỏi trực tiếp." Cô mím môi, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trái tim anh: "Từ Từ, em muốn nghe lời nói thật lòng của anh."

"Bởi vì vết thương này là bằng chứng hiệp sĩ đã cứu công chúa." Anh nắm chặt tay cô: "Đó là mối liên kết duy nhất giữa hiệp sĩ và công chúa, cho nên hiệp sĩ không nỡ cắt bỏ."

Nước mắt Thẩm Thiên Thiên rơi xuống lòng ngực anh, cô vươn tay kéo đầu anh xuống, rướn người hôn lên môi anh.

Môi cô ngọt ngào mềm mại, khiến anh không tự chủ được run lên, cánh tay đột nhiên siết chặt, một cảm giác kỳ lạ truyền thẳng đến bụng dưới. Vẫn còn những giọt nước li ti đọng trên hàng mi cong vút, hai gò má ửng hồng có chút quyến rũ.

Rất nhanh Phó Từ Hành đã chuyển từ thế bị động thành chủ động, anh không kìm được mà ngậm lấy môi cô, sau đó càng thăm dò sâu vào hơn.

Một lúc lâu sau, hai người thở hồng hộc tách nhau ra, giữa môi vẫn còn dính những *sợi chỉ bạc mỏng, Thẩm Thiên Thiên thậm chí còn cảm thấy có vật lạ cấn cấn lên người mình. Ô mai ca, là cá chà bặc sao?

*Nước miếng á quí zị, hong có chỉ vàng chỉ bạc gì đâu.

Hai gò má cô nóng bừng lên, nghĩ đến trước đó không lâu Phó Từ Hành còn mới có nụ hôn đầu tiên, cô nháy nháy mắt, ôm chặt lấy cổ anh: "Chúng ta vào phòng ngủ làm đi."

Phó Từ Hành: "..." Làm...

Thấy anh không nhúc nhích, Thẩm Thiên Thiên há miệng cắn lỗ tai anh, bất mãn nói: "Sao thế?"

Anh khịt mũi, bàn tay đặt trên eo cô hơi siết chặt, cuối cùng khàn giọng nói: "Thiên Thiên, anh còn bệnh."

Thẩm Thiên Thiên cứng người, cuối cùng phát ra một tiếng ồ ồ nghẹn ngào.

Khoảnh khắc cô rời khỏi vòng tay anh, anh vô thức nắm lấy tay cô, kéo ôm cô vào lòng, thật lâu sau, anh mới kìm chế được bản thân mà nói: "Chỉ cần để anh ôm em là được."

Cô bật cười khúc khích, ngoan ngoãn ngả vào vòng tay anh.

Ở bên người mình thích, dù không làm gì cũng là một điều tuyệt vời.

Vào buổi tối, sau khi Thẩm Thiên Thiên cùng anh đi ăn tối, lúc Phó Từ Hành ám chỉ rằng cô sẽ ở lại với anh đêm nay, Thẩm Thiên Thiên lập tức quyết định ở lại phòng 1505 một đêm.

Phó Từ Hành: "..." Người tàn ác thường sống thảnh thơi.

"Đêm nay em tốn mấy chục vạn, anh không nhịn được thì sẽ chết sao?" Thẩm Thiên Thiên vừa nói vừa gọi điện thoại cho dì giúp việc, nói với dì đêm nay cô không về nhờ dì chăm sóc cho A Hoàng.

Phó Từ Hành thở dài, giả vờ lơ đãng hỏi: "Hôm nay sau khi rời đi em đã gặp ai đầu tiên?" Nhất định là có người đã nói điều gì đó với cô nên cô mới quay lại.

Anh quyết định cảm tạ người đã khai sáng cho cô.

Thẩm Thiên Thiên cười nói: "Là bác sĩ Giang."

Phó Từ Hành sắc mặt hơi trầm xuống: "Là cái tên bác sĩ thích em sao?" Thôi dẹp, khỏi cảm ơn cảm tạ gì hết.

"Anh đừng có ác cảm với bác sĩ Giang như vậy." Thẩm Thiên Thiên giơ tay véo má anh: "Anh già rồi đấy, rồi sẽ càng nhanh già hơn thôi."

"..."

"Em tình cờ gặp anh ấy trong bệnh viện, nhân tiện nói chuyện phiếm với anh ấy. *Nghe anh ấy nói còn hơn đọc sách mười năm!" Thẩm Thiên Thiên chớp chớp mắt nói: "Nghe xong em liền thông suốt, ngay lập tức đến tìm anh."

* 听君一席话,胜读十年书:Nghe anh nói còn hơn đọc sách mười năm: Ca ngợi đối phương nói chuyện hợp lý, có ý nghĩa đối với bản thân mình.

"Em đi bệnh viện làm gì?"

"À!" Thẩm Thiên Thiên nói: "Em muốn kiểm tra xem đầu em có bị hỏng hay không, nếu không làm sao lại quên anh được?"

Nghe cô nói như vậy, Phó Từ Hành chậm rãi vươn tay, lại kéo nàng vào trong lòng, bàn tay to nhẹ nhàng đặt ở sau đầu nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái: "Không cho phép em nói về bản mình như vậy."

Cô dụi dụi vào cánh tay anh, đôi mắt trong veo: "Kết quả xét nghiệm còn chưa có, em muốn nhanh chóng tìm ra nguyên nhân mình mất trí nhớ, sau đó sẽ mau chóng nhớ về anh."

"Không nhớ cũng không sao." Anh thấp giọng nói: "Hiện tại em đã ở bên cạnh anh là tốt rồi."

"Em sẽ cố gắng nhớ lại." Cô biết ba năm quen nhau đối với anh rất quan trọng, nếu như cô không thể nhớ lại, dù không nói ra nhưng trong lòng anh nhất định sẽ thấy rất đáng tiếc.

Cô chỉ đơn giản là khôi phục lại nhiều mảnh vỡ ký ức, ít nhất cô muốn biết tại sao trước đây mình sẽ gọi anh là Từ Từ.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên Thiên lại tò mò: "Vậy tại sao trước đây em lại gọi anh là Từ Từ?"

Phó Từ Hành bất lực nói: "Lúc đó, sau khi em biết tên tiếng Trung của anh, em đã nói với anh rằng tên tiếng Trung của em là *Hoãn Hoãn."

* 缓缓:Hoãn Hoãn (âm Hán Việt): nghĩa là chậm rãi, chầm chậm, đồng nghĩa với 徐徐:Từ Từ (âm Hán Việt), "徐" này cũng là "Từ" trong "Phó Từ Hành".

__Tên vị sư huynh có nghĩa là *Từ Từ Hành Lai Hoãn Hoãn Quy sao? Thật trùng hợp, tôi tên cũng là Hoãn Hoãn, từ nay tôi sẽ gọi sư huynh là Từ Từ nha.

* 徐徐行来缓缓归:đến từ từ về chầm chậm.

Thẩm Thiên Thiên: "..." Lúc trước cô nghịch ngợm như vậy sao?

______