Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 46: Cứu ai trước?




Sau khi cúp điện thoại của dì Triệu, Thẩm Thiên Thiên nắm chặt dây xích chó, sắc mặt rõ ràng tái nhợt đi.

Triệu Tiểu Hi cảm thấy có gì đó không ổn: "Thiên Thiên, sao vậy?"

Khuôn mặt của cô nhíu lại rất khó coi.

Thẩm Thiên Thiên mím môi, đưa dây xích chó trong tay cho Triệu Tiểu Hi: "Tiểu Hi, tớ có việc phải làm, giúp tớ đưa A Hoàng về nhà và chăm sóc nó hộ tớ nha."

"Có chuyện gì xảy ra vậy, sắc mặt của cậu rất không ổn, thật sự không sao chứ?" Triệu Tiểu Hi vươn tay đỡ Thẩm Thiên Thiên.

Thẩm Thiên Thiên kiềm chế cảm xúc của mình, trầm giọng nói: "Trương Tử Oánh đã bắt cóc mẹ tớ, nghe dì Triệu nói cô ta còn đổ xăng vào biệt thự."

Triệu Tiểu Hi hít một hơi: "Con mụ điên này định làm gì vậy? Thiên Thiên, bình tĩnh trước đã, chúng ta hãy báo cảnh sát trước." May mắn thay, Triệu Tiểu Hi vẫn còn tỉnh táo.

Thẩm Thiên Thiên gật đầu: "Được."

Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, chờ cảnh sát tới, Triệu Tiểu Hi nắm chặt tay cô: "Thiên Thiên, cậu yên tâm, dì sẽ không sao đâu."

Thẩm Thiên Thiên thực sự nghĩ không ra, rốt cuộc là Trương Tử Oánh muốn làm gì. Hơn nữa... cho dù trong lòng không muốn tha thứ cho Thẩm Mỹ Đình, nhưng cô cũng không muốn bà xảy ra chuyện gì.

Thẩm Thiên Thiên đỡ trán, đang định nói chuyện, cô nhận được một cuộc gọi từ Phó Từ Hành.

Điện thoại vừa kết nối liền nghe thấy giọng nói khẩn trương của anh: "Thiên Thiên, bây giờ em đang ở đâu?"

"Em và Tiểu Hi đang ở bên ngoài." Thẩm Thiên Thiên nuốt nước bọt nói: "Từ Từ..."

Cô đang định nói cho anh biết chuyện Thẩm Mỹ Đình bị bắt cóc, lại nghe thấy anh trầm giọng nói: "Thiên Thiên, em về nhà ngay, đừng ra ngoài cho đến khi anh quay về."

"Làm sao vậy?" Thẩm Thiên Thiên sửng sốt.

"Thịnh phu nhân đã bị bắt cóc. Anh sợ những kẻ bắt cóc sẽ làm hại em."

Thẩm Thiên Thiên: "..."

Sau khi trao đổi thông tin với Phó Từ Hành, một chiếc xe cảnh sát cũng vừa lái tới. Người cảnh sát đi tới hỏi thẳng: "Vừa rồi là ai báo cảnh sát?"

Thẩm Thiên Thiên vội vàng đứng lên: "Anh cảnh sát, là tôi."

"Cô có phải là Thẩm tiểu thư không?" Viên cảnh sát nói: "Chúng tôi đã nắm được tình hình chung. Phó tiên sinh trước đó cũng đã báo cảnh sát. Bây giờ chúng tôi biết rằng tên tội phạm không chỉ bắt cóc mẹ cô, mà Thịnh phu nhân cũng bị bắt cóc. Khả năng là cần cô phối hợp với chúng tôi cùng đi đến đó, vì tên tội phạm yêu cầu cô xuất hiện."

Yêu cầu cô xuất hiện? Thẩm Thiên Thiên mím môi: "Được, tôi biết rồi."

Nhưng Triệu Tiểu Hi đã giữ cô lại: "Anh cảnh sát, tình hình bây giờ thế nào? Tại sao Thiên Thiên lại phải xuất hiện?"

"Người đàm phán đã đi nói chuyện với tên tội phạm. Cô ta kiên quyết không thả con tin, muốn nói chuyện với Thẩm tiểu thư." Viên cảnh sát nói: "Xin Thẩm tiểu thư hãy hợp tác, cảnh sát chúng tôi sẽ đảm bảo sự an toàn cho cô."

Thẩm Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, đưa dây xích chó cho Triệu Tiểu Hi: "Tớ đi đây, Tiểu Hi à, giúp tớ chăm sóc A Hoàng nha."

Triệu Tiểu Hi vẫn còn lo lắng: "Thiên Thiên... "

Thẩm Thiên Thiên vỗ vỗ tay cô: "Yên tâm đi, tớ sẽ tự bảo vệ mình mà."

Thịnh Lạc ở bên cạnh không chịu rời đi, liều mạng giãy giụa đi theo Thẩm Thiên Thiên: "Gâu gâu gâu!"

Triệu Tiểu Hi vừa không giữ lấy anh, anh liền chạy về phía Thẩm Thiên Thiên.

"Gâu gâu gâu!" Đưa anh đi cùng, Thiên Thiên.

Thịnh Lạc không chỉ lo lắng cho Thẩm Thiên Thiên mà còn lo lắng cho mẹ anh, cho nên bất luận thế nào anh cũng phải đi cùng cô bằng mọi giá.

Thẩm Thiên Thiên nhìn xuống anh, do dự một lúc. Người ta nói chó rất linh tính, chẳng lẽ A Hoàng cũng biết đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra sao?

"A Hoàng, trở về đi." Thẩm Thiên Thiên muốn đuổi nó đi.

"Gâu gâu gâu!"

Triệu Tiểu Hi lại chạy tới nhặt dây xích chó lên, nhưng A Hoàng vẫn rất bất hợp tác, cố gắng chạy về phía Thẩm Thiên Thiên.

Thẩm Thiên Thiên ngồi ở ghế sau của xe cảnh sát.

Thịnh Lạc lại thoát khỏi Triệu Tiểu Hi, chạy về phía xe cảnh sát, vừa đóng cửa liền nhảy vào trong xe. Trước khi Thẩm Thiên Thiên kịp phản ứng thì anh đã ngoan ngoãn dựa vào chân cô, khẽ rừ rừ.

Giống như là đang làm nũng, giống như là đang nói, đừng đuổi nó đi.

Thẩm Thiên Thiên mở cửa sổ xe, nói với Triệu Tiểu Hi: "Thôi kệ đi, tớ sẽ đưa A Hoàng đi cùng."

Triệu Tiểu Hi gật đầu: "Nhớ chú ý đến an toàn."

Viên cảnh sát ngồi phía trước đang nói chuyện điện thoại, trao đổi gì đó, sau đó cúp điện thoại, quay đầu lại hỏi: "Tên tội phạm hình như kiên quyết muốn gặp cô, cô ta sẽ không làm hại con tin cho đến khi nhìn thấy cô. Thẩm tiểu thư, cô và tên tội phạm đó có mâu thuẫn nào không?"

Thẩm Thiên Thiên lắc đầu: "Tôi không biết." Mối hận sâu sắc đến nhường nào mà khiến Trương Tử Oánh làm những việc cực đoan như vậy? Cô thực sự không thể hiểu nổi.

"Được rồi, Thẩm tiểu thư yên tâm, một lát nữa tới hiện trường, cố gắng ổn định tâm tình tên tội phạm, cảnh sát chúng tôi sẽ tìm cơ hội giải cứu con tin."

Thẩm Thiên Thiên gật đầu: "Cảm ơn."

Địa điểm xảy ra vụ bắt cóc là ngay tại biệt thự của Thẩm gia, sau khi làm dì Triệu bất tỉnh, Trương Tử Oánh nhanh chóng bắt cóc Thẩm Mỹ Đình rồi đưa Thịnh phu nhân vào trong.

Cô không làm hại dì Triệu, sau khi dì Triệu tỉnh lại, cô còn để bà đi, nhắc nhở bà gọi điện cho Thẩm Thiên Thiên. Ngay từ đầu, mục tiêu của cô đã rất rõ ràng, đó là gặp được Thẩm Thiên Thiên.

Chiếc xe nhanh chóng chạy đến khu biệt thự, nơi đã tập trung rất nhiều cảnh sát, ngay cả cảnh sát đặc nhiệm cũng được điều động. Đủ túi khí cứu sinh đã được đặt trong sân nhà, xe cứu hỏa và xe cứu thương cũng đã đến.

Khu biệt thự vốn yên tĩnh lúc này đã trở nên vô cùng náo nhiệt.

Thẩm Thiên Thiên vừa xuống xe liền ngửi thấy mùi xăng nồng nặc. Ở tầng dưới, một nhà đàm phán đang cầm loa và không ngừng nói chuyện với Trương Tử Oánh. Cô cũng nhận thấy dường như có cảnh sát đặc nhiệm đang lên kế hoạch đột nhập từ trên mái nhà.

Đúng lúc này, Trương Tử Oánh trói Thẩm Mỹ Đình và xuất hiện ở cửa sổ tầng một: "Đừng cố vào, nếu không chỉ bằng một ngọn lửa tôi sẽ thiêu rụi nơi này. Hiện tại tôi đã đổ xăng khắp nhà."

Xung quanh biệt thự được lắp camera giám sát, Trương Tử Oánh nhìn thấy cảnh sát đặc nhiệm chuẩn bị xông ra từ camera giám sát nên mới ra tay đe dọa như vậy.

Cảnh sát nhanh chóng ngăn lại cuộc tiến công.

Cũng vào lúc này, Trương Tử Oánh nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên đi tới, cô ta cười ngạo nghễ: "Thẩm Thiên Thiên, cuối cùng thì cô cũng đến rồi."

Thẩm Mỹ Đình cũng nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên, bà vội vàng hét lên: "Thiên Thiên, Trương Tử Oánh bị điên rồi, cô ta là một kẻ mất trí."

Trương Tử Oánh túm tóc Thẩm Mỹ Đình: "Im đi." Sau đó cô kéo băng dính bịt miệng bà lại.

Cảnh sát ở đằng kia đeo tai nghe cho Thẩm Thiên Thiên, đồng thời chỉ đạo cô cách giao tiếp với tội phạm.

Thẩm Thiên Thiên liên tục gật đầu để ổn định cảm xúc, lấy loa từ người đàm phán, nhìn Trương Tử Oánh đứng trước cửa sổ và nói: "Cô luôn muốn tôi đến, giờ tôi đến rồi đây."

Trương Tử Oánh nhìn Thẩm Thiên Thiên với đôi mắt rực cháy, quay sang Thẩm Mỹ Đình và nói: "Nhìn xem, con gái bà không hề hoảng sợ khi nhìn thấy bà bị bắt cóc kìa."

"Trương Tử Oánh, tại sao cô lại chọn một con đường cực đoan như vậy?" Thẩm Thiên Thiên cố gắng thuyết phục theo những gì người đàm phán dạy: "Cô chỉ là tội phạm kinh tế, vẫn sẽ ổn sau khi bồi thường tiền. Sao cô lại mắc thêm một sai lầm nữa?"

Trương Tử Oánh tay run lên, trên cổ Thẩm Mỹ Đình vẽ ra một vết máu nhạt, cô ta cười lạnh: "Thẩm Thiên Thiên, tao đã đi được đến nước này rồi có nghĩa là tao đếch sợ con m* gì nữa. Và tao cũng biết, mày cũng được trọng sinh."

Thẩm Thiên Thiên: "???" Trọng sinh là cái quỷ gì?

"Lần này trọng sinh tao cũng không đấu thắng mày, bản lĩnh tài nghệ cũng không bằng mày, nhưng tao vẫn còn cơ hội." Chỉ cần có hệ thống, cô vẫn có thể khởi động lại nhiệm vụ.

Thẩm Thiên Thiên không nhịn được mà châm chọc nói: "Cô bị hoang tưởng rồi sao? Muốn trọng sinh thì tự mình mà đi. Bắt cóc có nghĩa lý gì?"

"À đúng rồi, mày không nói làm tao suýt quên mất." Trương Tử Oánh nói, đẩy Thịnh phu nhân ở phía bên kia đến cửa sổ.

Thịnh Lạc đi theo Thẩm Thiên Thiên, gào lên khi nhìn thấy mẹ mình.

Trương Tử Oánh, cái con khốn chết tiệt này, khi anh trở lại thành người là cô tới công chiện với anh!

"Trương Tử Oánh, cô là có thù oán với tôi, sao lại liên lụy đến người vô tội? Tại sao lại bắt cóc Thịnh phu nhân? Bây giờ cô đã thả người ra, biết đâu có thể xử lý nhẹ."

"Hahaha, vô tội? Các người không ai là vô tội cả." Trương Tử Oánh nghiến răng nghiến lợi nói: "Kiếp trước, Thịnh phu nhân cao quý này luôn xem thường ta, bây giờ tao chỉ muốn bỏ qua cho cho bà ta, vậy mà bà ta lại trực tiếp giảm độ yêu thích của tao."

Thẩm Thiên Thiên: "..."

——Trương Tử Oánh thật sự điên rồi sao? Chỉ toàn nói về kiếp trước, rồi còn độ yêu thích?

[Ký chủ, xem ra Trương Tử Oánh hẳn là bị ràng buộc vào hệ thống nữ phụ.]

——Ta đã sớm nhìn ra, cùng lắm thì hệ thống của cô ta là tăng độ yêu thích? Nó khác với cô à?

[Hệ thống khác là nhiệm vụ cũng khác, chức năng cũng khác biệt. Hệ thống nữ phụ của cô ta là giành được độ yêu thích bằng cách lấy lòng người khác, từ đó hoàn thành nhiệm vụ.]

——Vậy nếu cô ta trực tiếp nói ra độ yêu thích thì thực sự không thành vấn đề sao?

[Ký chủ yên tâm, liên quan đến hệ thống gì đều sẽ tự động cách âm, chỉ cô nghe được là vì cô có ràng buộc với ta.]

——Ồ, hóa ra Trương Tử Oánh là người trọng sinh.

Chẳng trách sao...

"Nói nhiều như vậy làm tao suýt quên chuyện chính." Trương Tử Oánh tiếp tục: "Thẩm Thiên Thiên, mày không cảm thấy cảnh tượng này có vẻ rất quen thuộc sao?"

Thẩm Thiên Thiên cau mày: "Rốt cuộc là cô muốn như thế nào thì mới bằng lòng thả người? Tiền sao?"

"Hơn ba năm trước, hai chúng ta cùng bị bắt cóc. Lúc đó, kẻ bắt cóc nói rằng một trong hai chúng ta có thể được thả. Bây giờ tao cũng cho mày một lựa chọn." Trương Tử Oánh phớt lờ lời nói của Thẩm Thiên Thiên, nhìn con tin trái phải của mình, nói: "Hiện tại mày có thể chọn một người mày muốn trao đổi."

Khi đó, trong hoàn cảnh tương tự, những kẻ bắt cóc đề nghị thả một người ra trước, những người thân của cô đều chọn Trương Tử Oánh. Bây giờ, cô ta đã bắt cóc mẹ và mẹ chồng cô, để cô lựa chọn.

Ngay lập tức, Thẩm Thiên Thiên hiểu ra tại sao Trương Tử Oánh muốn bắt cóc hai người họ. Cô ta đang buộc cô phải đưa ra lựa chọn.

Mà cô... làm thế nào có thể lựa chọn? Trái tim Thẩm Thiên Thiên co giật mạnh, ả độc phụ này thực sự rất tàn nhẫn.

"Thẩm Thiên Thiên, mày chọn cứu mẹ mình hay cứu mẹ chồng?" Trương Tử Oánh đắc ý nhìn Thẩm Thiên Thiên, từ nãy đến giờ cuối cùng cô cũng nhìn thấy biểu cảm khác lạ trên mặt Thẩm Thiên Thiên.

Trương Tử Hiên biết tin mẹ bị bắt cóc cũng chạy đến, cậu chạy đến thì thấy Thẩm Mỹ Đình đang bị trói, vô cùng tức giận: "Trương Tử Oánh, đ** c** m* mày, thả mẹ tao ra!"

"Trương Tử Hiên, mày có thể thấy rõ tính mạng mẹ mày đang nằm trong tay tao, vậy nên nói chuyện biết điều chút đi." Trương Tử Oánh sắc mặt trở nên lạnh lùng, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Thiên Thiên: "Mày đã nghĩ kỹ chưa, mày muốn cứu ai trước? Tao cho mày một phút suy nghĩ, nếu mày không quyết định được thì tao dẫn họ đi cùng."

[Ký chủ, chức năng của hệ thống cô ta nhất định có thể là trọng sinh cô ta, đó là lý do tại sao cô ta rất tự tin.]

Tuyệt cà là vời, chức năng này quá nghịch thiên rồi. Nghĩ về chức năng hệ thống ràng buộc với cô, 100% miễn nhiễm sát thương... Đợi đã, 100% miễn nhiễm sát thương?

——Năng lượng hào quang đã được thu thập đầy, điều đó có nghĩa là ta có thể miễn nhiễm 100% với sát thương sao?

[Đúng vậy, ký chủ, hiện tại cho dù nhảy cầu thang cũng sẽ không ngã chết.]

——Nói cách khác, ngay cả khi ta trao đổi con tin, ta cũng sẽ không bị thương?

[Vâng, đúng vậy.]

Có sự đảm bảo của hệ thống, Thẩm Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, trực tiếp nói: "Tôi sẽ cứu dì Thịnh."

Trương Tử Hiên ở một bên sửng sốt: "Chị, mẹ chúng ta làm sao đây?"

Ngay cả Thịnh Lạc cũng sửng sốt, anh không ngờ rằng Thẩm Thiên Thiên sẽ chọn cứu mẹ anh.

Thẩm Thiên Thiên liếc xéo Trương Tử Hiên, nhàn nhạt bổ sung: "Chỉ là cứu dì Thịnh trước, không phải là không cứu bà ấy."

Trương Tử Oánh tặc lưỡi: "Mợ à, mợ có thấy sự lựa chọn của chị không? Chị ta thà cứu người khác còn hơn là mợ, đợi một lúc nữa, mợ sẽ chết với tôi thôi."

Giờ khắc này Thẩm Mỹ Đình đột nhiên chậm rãi nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt nóng hổi từ khóe mắt chảy xuống.

Khoảnh khắc vừa rồi con gái bà lựa chọn, bà chợt hiểu tâm trạng của con gái mình lúc đó như thế nào. Bị người mình yêu bỏ rơi còn đau lòng hơn bất cứ ngôn từ nào.

Thiên Thiên, con có phải là đang trả thù mẹ vì đã không cứu con trước không?

______