Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 110: Ôm nhau mà ngủ




Nàng thật sự rất mệt mỏi, dọc đường đi vừa dùng khinh công lại đổi khoái mã, dường như chưa từng một lần chợp mắt. Nàng sợ rằng sau khi tỉnh lại, mình sẽ nhận được tin Cung Quyết đã chết! Mặc dù nàng tin tưởng Cung Quyết, nhưng chính nàng cũng không thể ngăn cản bản thân cảm thấy sợ hãi, lo lắng bất an đến không thể ngủ nổi. Hiện giờ, Cung Quyết đã ở ngay trước mắt, bình bình an an không một vết sứt mẻ, Cung Dĩ Mạt cuối cùng cũng có thể thả lòng toàn thân, lịm đi trong nháy mắt.

Bốn bề yên ắng, chỉ có hai người bọn họ đứng ôm nhau giữa bình nguyên mênh mông tuyết trắng! Cung Quyết tim đập thật mạnh, cuối cùng, hắn không thể kìm chế nổi bản thân, nhẹ nhàng, cúi xuống hôn nhẹ lên vầng trán của nàng...

Hắn đến cùng vẫn chưa dám quên toàn thân mình bẩn thỉu đến chừng nào, cũng may không có mùi lạ, nếu không.....hắn quả thực muốn tìm lỗ chui xuống!!!

Bình nguyên về đêm không thể ở lại lâu, nhỡ đâu có mãnh thú lui tới, Cung Quyết vội vàng ôm Cung Dĩ Mạt đi về một hướng. May mắn thay, trước khi Hoàng tỷ tới, hắn đã kịp thời phát hiện ra loại hoa màu vàng có khả năng khắc chế chướng khí, chỉ cần có loại hoa này đặt ở chỗ nghỉ ngơi, sẽ không cần lo bị chướng khí quấy nhiễu, vì vậy, Cung Quyết nhanh chóng mang Cung Dĩ Mạt rời khỏi nơi đây.

Đi ước chừng khoảng một canh giờ, Cung Quyết đi tới một vách đá dựng đứng, mà ở trong vách đá này cũng xuất hiện bụi hoa màu vàng, sâu bên trong nó là một hang động nho nhỏ, chỉ cao tầm khoảng một, hai mét, không thể chắn gió, chỉ có thể tạm trú mưa, cũng là do hắn ngẫu nhiên phát hiện ra, dùng làm nơi trú thân.

Cung Quyết trước tiên ôm người đặt vào trong động, sau đó, dùng tốc độ nhanh nhất đi lượm nhặt một ít cỏ khô trải trên mặt đất, nhưng bởi vì vừa bị phủ tuyết, cỏ cây đều bị ướt nhẹp, lại băng hàn tận xương, sao Hoàng tỷ có thể ngủ được?

Lần đầu tiên, một Cung Quyết toàn năng tựa như không bị bất luận điều gì làm khó lại cảm thấy bối rối, chần chừ nhìn đống cỏ khô trước mặt. Hắn muốn đưa cho Cung Dĩ Mạt những thứ tốt nhất, mặc kệ là trong hoàn cảnh gì, nhất định phải là thượng hạng!

Nghĩ nghĩ, hắn dứt khoát cởi lớp áo ngoài trên người, phủ lên đống cỏ, rồi mới vô cùng cẩn thận ôm Cung Dĩ Mạt đặt lên trên, dù sao đi nữa, ngủ như thế này so với nằm trên mặt đất vẫn là tốt hơn nhiều!

Cung Dĩ Mạt lười biếng cựa quậy, nhưng vẫn mơ màng không mở mắt. Cung Quyết không khỏi mỉm cười, hắn rất ít cười, nhưng mỗi lần cười lên là vô cường xinh đẹp, tựa như băng thanh ngọc cốt, kinh động nhân tâm.

Lo liệu cho nàng ổn thỏa, hắn làm nhóm một đống lửa ấm áp, rồi mới chậm rãi đi ra ngoài, dùng tuyết đọng tẩy rửa chính mình.

Hắn hành động vô cùng cẩn thận, vô cùng tinh tế, động tác ưu nhã, thong thả ung dung, tựa như không hề cảm thấy giá buốt cắt da cắt thịt.

Hắn nhất định không được để cho nàng nhìn thấy một ấn tượng không tốt về hắn, hắn hi vọng rằng, mỗi lần nàng nhìn thấy hắn, đều là ở trong hình tượng hoàn mỹ nhất.

Sau khi tẩy sạch thân mình, hắn lại quay trở về, một thân lạnh lẽo. Hắn ngồi bên đống lửa để xua đi hàn khí quanh mình, hai mắt, lại không nhịn được chằm chằm nhìn Cung Dĩ Mạt.

Thật là giống như đang nằm mơ, hắn thật sự không phải đang mơ đấy chứ? Cung Quyết trong mắt hiện lên một tia mê man...

Trong ánh lửa bập bùng, khuôn mặt nhỏ của Cung Dĩ Mạt bị chiếu đỏ bừng, nàng ngủ thật sự rất sâu, cũng thực sự an tâm, ở bên cạnh Cung Quyết, nàng không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì, đây là người nàng có thể toàn tâm toàn ý giao phó tính mạng mình....

Cung Dĩ Mạt trong mơ màng khẽ chẹp miệng cảm thán một cái, rồi lại tiếp tục chìm trong giấc mộng.

Chọc Cung Quyết không nhịn được mà bật cười.

Hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn lại nhẹ nhàng.....Đã bao lâu rồi, mới lại có thể lẳng lặng ở cạnh nàng như thế này, thật lâu, thật lâu, giống như đã là từ kiếp trước.

Cung Quyết đứng dậy, chậm rãi tới gần nàng...... Trên người hắn còn mang theo hơi ấm từ ánh lửa, tay chân nhẹ nhàng nằm bên cạnh Cung Dĩ Mạt, ngây ngẩn ngắm nhìn nàng.....

Cung Dĩ Mạt kỳ thật vô cùng xinh đẹp, chỉ là, phong thái nàng quá mức phong phú, linh động, tùy lúc tùy chỗ đều biến hóa đến lóa mắt, làm người ta khó có cơ hội lẳng lặng thưởng thức dung mạo nàng.

Chỉ đến khi nàng không nói lời nào, trầm ngâm ngây ngốc, khuôn mặt hoàn mỹ kia, mới có thể bộc lộ ra khí chất bất phàm!

Nhất là thời điểm nàng không cười, lặng lặng nhìn người. Đôi mắt trong veo, thuần khiết, như có thể bao dung vạn vật trên thế gian này. Mà khi nàng nhắm mắt lại, cả khuôn mặt lại mang vẻ điềm tĩnh mà nhu hòa, chỉ là, trong lúc ngủ nàng vẫn ẩn ẩn nhíu mày, tựa như không hòa tan được ưu sầu phiền muộn.

Cung Quyết dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ấn đường nàng, gương mặt này....tựa như đã khắc sâu vào trong lòng hắn....

Lông mi nàng thực dài, gương mặt càng trắng nõn tinh tế, ngũ quan cũng dần dần nảy nở....Một ngày nào đó, mặc kệ cho nàng bộ dáng linh hoạt náo động đến chứng nào, mọi người cũng không thể xem nhẹ dung mạo nàng được nữa...Bởi vì, Hoàng tỷ của hắn, đã có tư thái khuynh nước khuynh thành...

Cung Quyết cảm thấy vô cùng may mắn vì ngày hôm nay đã không bỏ lỡ nàng. Hoàng tỷ....tới đây để cứu hắn, xa xôi vạn dặm, nàng tới đây rồi, hắn sao có thể bỏ lỡ nàng?!

Xem ra, ở trong lòng nàng...hắn vẫn là vị trí đệ nhất.

Ngày hôm sau, thời điểm Cung Dĩ Mạt tỉnh lại liền phát hiện ra mình đang bị siết thật chặt! Nàng nghiêng đầu nhìn thấy Cung Quyết, thở phào nhẹ nhõm! May quá may quá, nàng vẫn còn tưởng rằng tối hôm qua nàng đang nằm mơ cơ đấy, hóa ra, Cung Quyết thật sự không có việc gì, vẫn sống sờ sờ nằm bên cạnh nàng.

Hơn thế nữa.... Cung Quyết cũng đã trưởng thành rồi nha....

Hắn hiện giờ đã mười ba tuổi, trên thực tế, Cung Dĩ Mạt chỉ lớn hơn Cung Quyết bảy tháng, vậy mà trên người hắn, vẻ trẻ thơ non nớt phảng phất đã không còn hiện diện, hắn mặt mày ngày càng tinh xảo, tướng mạo ngày càng yêu nghiệt, cũng càng ngày càng có phong thái của Nhiếp Chính Vương đời trước đâu.....

Chỉ là, mặc kệ hắn thay đổi, trưởng thành đến cỡ nào, cũng vẫn là hài tử do nàng nuôi lớn đó nha! Cung Dĩ Mạt càng nhìn càng cảm thấy vô cùng mỹ mãn!

Bị Cung Dĩ Mạt dùng ánh mặt nóng rực như nung nhìn đến không thể tiếp tục giả bộ ngủ, Cung Quyết mở to mắt, đôi mắt nhìn thuộc hạ lãnh lẽo lại vô tình đến kinh người, ở trước mặt Cung Dĩ Mạt, lại vô cùng sạch sẽ mà trong suốt, như bông tuyết đầu mùa xinh đẹp lấp lánh giữa ánh thái dương.... Cung Dĩ Mạt thực thích đôi mắt hắn, trắng đen rõ ràng, tựa như một đôi mặc ngọc.

(P/s: mặc ngọc: viên ngọc màu đen. Đây là loại ngọc rất quý, có màu đen thuần, rất đẹp)

Mà đôi mắt kia rất nhanh hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

"Hoàng tỷ......"

" Hửm?"

Cung Dĩ Mạt ngoài miệng đáp lời, hai tay nhỏ lại vui rạo rực nhéo mặt Cung Quyết, cười nói: " Đệ có phải lại lười biếng không chịu ăn cơm có phải không? Nhìn đệ gầy như thế nào này, trên mặt cũng không còn thịt ♪ thịt!" Trong lòng lại vô cùng tán thưởng, cảm giác thật tốt nha! Gió cát Tây Châu vậy mà lại không thể làm làn da hắn trở nên thô ráp?

Cung Quyết bất đắc dĩ nắm tay nàng buông xuống dưới, hai tròng mắt gắt gao nhìn nàng, hơi hơi mìm cười.

" Sao Hoàng tỷ lại tới đây?"

Cung Dĩ Mạt cười vô tâm vô phế. " Đương nhiên là để cứu đệ mà!"

Cái ý nghĩ này của nàng làm Cung Quyết thật là không thể lại phản bác.

" Hoàng tỷ....Đệ không phải là tiểu hài tử." Nàng không nhìn thấy bàn tay hắn đã có thể hoàn toàn bao lấy tay nàng rồi hay sao?

Cung Dĩ Mạt liền cười. " Ở trong mắt ta, đệ vĩnh viễn là tiểu hài tử nha~"

Thật là sảng khoái mà, nàng cuối cùng cũng có thể dùng vẻ mặt vô cùng " từ ái" để mà nói như vậy nha, thực sự có cảm giác thành tựu ~~~ Cung Quyết cũng cười theo nàng, chỉ là nắm tay nàng nhẹ nhàng nhéo một cái, dùng thanh âm vô cùng trầm thấp thở dài.

" Tỷ rất nhanh sẽ biết được, " ta" đã trưởng thành rồi!"

Nghe được những lời này, không hiểu sao, Cung Dĩ Mạt lại chợt phát hiện ra, hai tỷ đệ bọn họ vẫn còn đang ôm chặt lấy nhau, hình như không được ổn cho lắm..... Thế nhưng, Cung Dĩ Mạt vừa giãy giụa muốn thoát khỏi, Cung Quyết lại nhanh chóng ghì chặt nàng, dùng vẻ mặt giống như đang làm nũng như ngày còn bé nói: " Hoàng tỷ, bên ngoài lạnh lẽo, hơn nữa, chúng ta đã bao lâu rồi không cùng gặp mặt, trò chuyện thêm một lát có được hay không?"

Nhìn tiểu tử lớn đến như vậy vẫn còn ưa làm nũng bán manh như ngày xưa, Cung Dĩ Mạt bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục nằm xuống, chỉ là cảm giác quái quái vẫn tiếp tục đeo đuổi tới nàng. Nàng muốn cách một chút, Cung Quyết lại gắt gao dịch sát tới cực gần!

Trên người hắn có nhàn nhạt hương vị của tuyết, vô cùng thanh thuần lặng lẽ, thế nhưng hơi thở hắn lại thập phần nóng rực, trong không gian nhỏ hẹp, đột ngột bốc hỏa!