Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 122: Một mạng đổi một lọ thuốc




Cung Dĩ Mạt nghe vậy, đột nhiên trái tim co rút đau đớn! Nàng có chút không đành lòng, phun ra một ngụm máu lớn!

Tư Vô Nhan cười lạnh, nhìn nàng gương mặt tái nhợt, không có tâm mà cười đắc ý, trong lòng lại hơi hơi đau xót, thế nhưng, chưa kịp đợi hắn nói thêm điều gì, con ngựa dưới thân đột nhiên hí vang lên một tiếng, giống như phát điên chạy vọt về phía trước! Nó bị kích động rồi!

Cung Dĩ Mạt chịu đựng cơn đau đớn trong người, khẽ xoa vết máu bên khóe môi, rũ mắt nhẹ nhàng thở dài.

"Ta đã nói với ngươi rồi mà. Con ngựa này rất sợ máu...."

Gió thổi phần phật bên tai! Tư Vô Nhan nằm sấp trên lưng ngựa, gắt gao nắm chặt dây cương, cố gắng hết sức để không bị ngã xuống! Hắn lúc này mới nhớ ra lời cảnh báo trước khi đi của Cung Dĩ Mạt, trong lòng thầm hận chính mình tự bê đá đập vào chân mình!

Với tốc độ này, chỉ cần hắn bị ngã xuống, không chết cũng nhất định rơi mất nửa cái mạng!

Cảnh vật xung quanh không ngừng trôi vùn vụt về sau, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp nhảy xuống dưới. Nếu không, tiếp tục đi về phía trước, sẽ là lãnh thổ của Lâu Diệp. Đến lúc đó, gặp phải cảnh binh của Lâu Diệp, hắn lập tức sẽ biến thành một con nhím cắm đầy loạn tiễn kịch độc, không đường trốn thoát! Nhưng mà, làm sao hắn có thể nhảy xuống được đây?!

Tư Vô Nhan trong đầu nghĩ tới vô số ý tưởng, đều bị hắn tất cả bỏ hết. Hắn trong lòng càng lúc càng gấp, trên trán lấm tấm úa ra mồ hôi lạnh!

Quả nhiên là làm bậy quá nhiều, cho nên không được chết tử tế sao!

Trong cơn cấp bách, Tư Vô Nhan trong lòng đột nhiên nảy sinh ra một ý niệm, làm tâm trí hắn đang kinh sợ bỗng chốc có chút mệt mỏi.....

Gió thổi vù vù trên đầu, một phế nhân như hắn, sao có thể có biện pháp gì để xuống ngựa lành lặn không chút tổn hao đây?

Nếu cứ như vậy....cũng không biết sau khi hắn chết đi, Mẫu hậu sẽ để cho ai thay thế hắn ngồi lên vị trí này?

Không biết, người đó có ngoan ngoãn nghe lời, dễ bề khống chế như hắn không?

Miên man suy nghĩ, bàn tay nắm chặt dây cương lại dần dần thả lỏng, đúng lúc này, một âm thanh đanh gọn truyền đến, làm tâm trí hắn run rẩy!

"Ngươi muốn chết khó coi như vậy sao?"

Hắn hoảng loạn quay đầu lại, quả nhiên là Cung Dĩ Mạt đang đuổi lại đây!

Dưới thân nàng là bảo mã vạn lượng khó cầu, phi nước đại có thể đuổi kịp ngựa điên!

Nhưng mà, đuổi kịp rồi thì như thế nào. Trong tốc độ như bây giờ, Tư Vô Nhan không cho rằng Cung Dĩ Mạt có cách nào có thể cứu hắn, hoặc là nói, nàng muốn cứu hắn nguy hiểm quá lớn, hắn cũng không cho rằng Cung Dĩ Mạt sẽ làm như vậy, bởi vì lúc trước, hắn vẫn còn lừa gạt muốn gϊếŧ nàng đấy!

Cung Dĩ Mạt lại lần nữa đuổi kịp hắn, nàng sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là đang cố gắng chịu đựng đau đớn, khóe miệng lại hơi cười, dường như đã tiên liệu hết thảy.

"Đừng nói là ta không tạo cơ hội cho ngươi đấy. Ngươi mau nhảy xuống, ta nhất định sẽ đỡ được ngươi!"

Nghe nàng nói làm Tư Vô Nhan bật cười, tốc độ nhanh như thế này, hắn nhảy xuống hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nàng còn nói sẽ đỡ được hắn? Nàng đại khái là không biết rồi, cho dù nàng võ nghệ cao cường, nhưng đã trúng phải Thiêu Tâm Tán của hắn, vừa dùng nội lực sẽ đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm, một nam tử hán đại trượng phu cũng không thể chịu đựng nổi, nữa là một tiểu nữ tử như nàng?

"Một."

Thanh âm bình tĩnh của nàng làm Tư Vô Nhan trong lòng hơi hơi xúc động, lúc này, hắn đột nhiên có chút hối hận, sao vừa rồi lại hạ độc nàng.

"Hai."

Haiza, dù sao đi chăng nữa, ngã ngựa xuống cũng phải chết, mà vạn tiễn xuyên tâm cũng phải chết, mà chết như con nhím vậy thật quá không tôn nghiêm đi. Cùng lắm thì, sau khi ngã chết, Cung Dĩ Mạt tốt xấu gì cũng sẽ giúp hắn nhặt xác vậy.

Lúc này, nhìn hắn nản lòng thoái chí, Cung Dĩ Mạt cười: "Nếu ngươi đã từng nghe qua chuyện của ta, ngươi nên biết, Cung Dĩ Mạt ta, nhất định sẽ không làm ngươi phải thất vọng!"

Một lời này làm Tư Vô Nhan có chút bừng tỉnh.

"Ba!"

Rõ ràng không nên buông tay, rõ ràng hắn rất sợ chết! Vậy mà, trong khoảnh khắc Cung Dĩ Mạt hét lên một tiếng "Ba!", Tư Vô Nhan theo bản năng liền buông tay, cắn răng một cái rồi nhảy xuống!

Hắn lao vào một vòng ôm vô cùng ấm áp!

Nhưng dù sao, hắn cũng là một đại nam nhân. Lực đạo vô cùng lớn cùng trọng lượng không nhỏ làm Cung Dĩ Mạt ngã bật ra khỏi ngựa. Nàng ôm chặt Tư Vô Nhan lăn mấy vòng trên mặt đất rồi mới ngừng lại được, trong lúc đó, nàng vẫn vững vàng bảo vệ Tư Vô Nhan trong lồng ngực, để cho hắn không hề tổn hại một sợi tóc!

Tư Vô Nhan hốt hoảng bò dậy, không dám đè nặng Cung Dĩ Mạt, cặp mắt đen toát lên vẻ kinh hoàng, giống như con thú nhỏ bị kinh sợ.

Mà Cung Dĩ Mạt trái lại không được ổn cho lắm. Trên mặt nàng bị một cục đá cắt thành một vệt máu, trên người không có chỗ nào không đau. Nàng gian nan mở miệng muốn kêu cha gọi mẹ, thế nhưng lại phun ra một ngụm máu!

Vừa rồi, trong khoảnh khắc nàng vận nội lực đỡ Tư Vô Nhan, cảm giác vạn tiễn xuyên tâm trong nháy mắt ập vào người nàng, nếu không nhờ đời trước đã trải qua quá nhiều đau khổ như địa ngục trần gian, nàng thiếu chút nữa sẽ phải đau chết, mà hắn, cũng sẽ ngã ngựa mà chết.

Hừ, tên hỗn đản này dám không nhắc nhở cho nàng một câu, hắn bị ngã chết cũng là xứng đáng!

Bộ dáng chật vật của nàng làm Tư Vô Nhan nhìn mà đau đớn! Hắn có chút cuống quít lần mò quần áo trên người, cuối cùng, hai tay run rẩy lấy ra một viên thuốc đưa tới muốn đút cho nàng.

Cung Dĩ Mạt suy yếu cười cười, nhìn hắn một cái.

"Lần này...Sẽ không có độc đấy chứ...."

Nói là nói như thế, nhưng nàng lại lần nữa không chút do dự ngậm lấy viên thuốc, sảng khoái nuốt vào!

Tư Vô Nhan giật mình ngây ngốc tại chỗ. Cũng không biết là do vừa rồi vừa bị kinh hách, hay là cảm xúc trên tay truyền đến, là độ ấm trên cánh môi nàng! Hắn cả người ngốc lặng, đại não trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới phải!

Cung Dĩ Mạt uống thuốc xong liền nằm nhắm mắt, khẽ thở dài. " Thật là mệt chết ta...."

Sau đó, quay đầu về phía hắn nheo mắt vui vẻ. " Thấy không, ta không nói sai đi!...Khụ..khụ! Ta nha....chưa từng...làm ai thất vọng!"

Nghe thấy vậy, không hiểu sao lại làm Tư Vô Nhan đường đường một đại nam nhân cảm thấy mũi cay cay, hai mắt đỏ bừng lên.

Hắn không rõ! Rốt cuộc hết thảy là vì cái gì?

Vì cái gì, mà ngay thời khắc hắn từ bỏ nhân tính, tuyệt vọng với nhân sinh, lại có thể gặp được Cung Dĩ Mạt?!

Nếu hắn vẫn không thể gặp được nàng, có lẽ, hắn vẫn có thể tiếp tục vặn vẹo sống, hắn vẫn có thể tin tưởng rằng tất cả những gì hắn làm đều là đúng, tất cả những gì hắn suy nghĩ đều không sai! Hắn vẫn có thể bày ra dáng vẻ thuận lý thành chương! Thay vì nói hắn đã sai rồi, không bằng nói rằng, toàn bộ thế gian này đều là sai!

(P/s: thuận lý thành chương: Thuận theo lý thuyết (lời nói mang tính [gần như] đương nhiên) thì mọi việc sẽ suông sẻ (như thế nào đó)". Tức là nói thế nào thì thành như thế, không ai phản bác được)

Vậy mà, chỉ vì gặp được nàng.....tựa như tất cả nhân sinh của hắn đều bị đạp đổ!

Tựa như, tất cả suy nghĩ của hắn đều là sai, tất cả ý niệm của hắn đều là cực đoan, đều là hẹp hòi! Cực đoan cũng là bởi vì hắn mềm yếu vô năng tìm cách trốn tránh ngụy trang!

Thế gian này thế nhưng lại có một người như nàng vậy..... Mặc kệ người khác đối xử với nàng như thế nào, nàng đều có thể ung dung thong thả dựa vào tâm nguyện của mình mà hành động. Mặc dù nàng nhận mọi cực khổ, vẫn có thể mỉm cười đối đãi nhân sinh, còn hắn.....ngay từ đầu đã lùi bước nản lòng, âm u, đê tiện, không bằng một nữ tử!

Thấy hắn thật lâu không nói lời nào, Cung Dĩ Mạt từ từ lại gần, có điểm buồn bực hỏi.

"Ta có thể hỏi ngươi, ngươi vừa rồi cho ta ăn độc dược gì không?"

Rõ ràng đã cười nói vui vẻ rồi, không khí cũng coi như hòa hợp đi....Ít nhất là nàng thấy như vậy mà.

Tư Vô Nhan ngồi quỳ trên mặt đất, cúi đầu, thật lâu sau mới đáp. " Loại người như ngươi, vốn không nên tồn tại trong thế giới này."

Thế gian này vô cùng dơ bẩn mà vặn vẹo, căn bản không cần quang minh.

(P/s: quang minh: trong trường hợp này có thể hiểu nước đôi, vừa là ánh sáng sạch sẽ, sáng chói. Vừa là sự trong sạch, sự thuần khiết.)

Cung Dĩ Mạt ngẩn người, không đợi nàng nói điều gì, hắn lại đột ngột ngẩng đầu nhìn Cung Dĩ Mạt, nghiêm túc mà thong thả nói.

" Ta ghen ghét Cung Quyết có ngươi làm thân nhân tốt như vậy, ta không có, cho nên, hắn cũng không xứng có!"