Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 13: Lời thề của tiểu hài tử sáu tuổi




Đám cung nhân ở một bên nghe vậy tỏ vẻ khinh thường. Bị biếm vào lãnh cung chính là giam cầm cả đời, cả đời không thể tái kiến thánh nhan, bọn họ liền bất kính, hà khắc với chủ tử, ai sẽ biết, ai sẽ để tâm a!

Hứa ma ma cười lạnh, nàng gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh nho nhỏ của Cung Dĩ Mạt, trong mắt là hàn quang lạnh thấu xương!

"Công chúa thật là thân phận cao quý a! Chỉ tiếc, ma ma cũng không phải là người dễ dọa đâu! Ngươi vừa rồi mới đá hỏng cửa viện, món nợ này ngài tính toán ra sao đây?"

Nếu là hài tử thật, mang bộ dáng hung thần ác sát nhìn nàng, chắc cũng sẽ dọa khiến nàng lui bước, nhưng Cung Dĩ Mạt là người ra sao? Nàng cười hì hì đứng tại chỗ, một chút cũng không sợ đôi mắt hình viên đạn của đối phương.

"Ma ma, ngươi như vậy, liền thật sự không sợ Cung Dĩ Mạt ta có một ngày xoay người sao?"

Một hài tử nho nhỏ, thanh âm rõ ràng còn non nớt, nhưng cử chỉ ổn trọng lại thập phần đại khí, đã có phong phạm công chúa.

Hứa ma ma còn chưa nói lời nói, Cung Dĩ Mạt lại cười. "Đại Dục vương triều ta uy danh hiển hách, tiểu quốc quỳ gối xưng thần vô số, phụ hoàng không huỷ bỏ thân phận công chúa của ta, không chừng ngày sau ngoại quốc cầu thân, phụ hoàng vì giao hảo hai nước, đem ta hòa thân đâu?"

Nàng cười đến là ngọt. "Đến lúc đó nếu Phụ hoàng biết được, ta ở lãnh cung, đến thức ăn cũng không có, lại còn bị cung nhân đối xử hà khắc, sẽ không vì ta mà ra mặt trừng phạt đâu?"

Lời nàng nói ra cung nhân đột ngột biến sắc, chủ yếu là do xưa nay chỉ có duy nhất một vị công chúa bị biếm lãnh cung, bọn họ bất giác liền dùng phương thức đối đãi của hậu phi cùng hoàng tử đi đối đãi nàng, không nghĩ đến ngày sau đối phương thật là có cơ hội có thể xoay người.

Rốt cuộc, nếu thật sự muốn đi hòa thân, các nương nương ở hậu cung chắc chắn sẽ không đưa hài tử của các nàng đưa đi, nghĩ tới nghĩ lui, thật đúng là cũng chỉ có vị công chúa này thích hợp nhất.

Sắc mặt của Hứa mama biến hóa nhiều lần, thầm mắng một tiếng, trên mặt mới lộ ra một vẻ lấy lòng.

"Công chúa nói thế oan uổng quá, chúng ta phận nô tỳ nào có cái lá gan kia? Chỉ là ngày trước bệnh tình của công chúa làm cho người ta sợ hãi, không có cung nhân nào dám tới gần nên mới chậm trễ, hiện giờ công chúa đã bình phục, mama tự nhiên sẽ bảo bọn họ hảo hảo phụng dưỡng,nhất định không cho bọn họ lười biếng!"

Nói dứt lời, hai người đứng đối diện nhau, yên lặng làm một cái thỏa thuận, Cung Dĩ Mạt nhìn nàng chớp chớp mắt, lúc này mới ngọt ngào cười.

"Như thế là ta đã oan uổng ma ma rồi, còn thỉnh mama động tác nhanh lên, bản công chúa đói bụng, người tuy nhỏ, nhưng chịu không nổi đói!"

Nói xong, mang theo Hinh Nhi đã sớm mềm chân nghênh ngang mà đi, Hứa ma ma thanh sắc âm trầm nhìn bóng dáng nàng, trong lòng căm giận, tràn đầy không cam lòng.

"Thật sự là để lại tai họa ngàn năm, không nghĩ tới triền miên trên giường bệnh bốn năm lại có thể bình phục, Lại Phúc, ngươi trước tiên bẩm báo lên rằng, nói rằng tiểu công chúa phát sinh dị thường, sau này đồ ăn không được thêm bớt đúng giờ đưa qua đi!"

Lời nói ra làm cung nhân sôi nổi gật đầu, cung nhân tên là Lại Phúc, nhanh chân lĩnh mệnh đi ra ngoài.

Cung Dĩ Mạt trở về không lâu, liền có cung nhân đưa tới đồ ăn, ba món mặn một món canh, tuy rằng đã lạnh, nhưng so với lúc trước cơm thừa canh cặn đã là tốt hơn nhiều, vì thế nàng trèo tường kéo Cung Quyết sang, bảo Hinh Nhi nói cho hắn nghe một chuyện đã phát sinh.

Cung Quyết dùng chiếc đũa chọc bát cơm trước mặt, biểu tình lạnh lùng, hừ nói. "Cung nhân như vậy nói làm gì đạo lý, nên trực tiếp làm cho bọn họ biết lợi hại, nếu không phục, liền đánh hắn đến khi nào chịu phục mới thôi!"

Đang ngồi một bên uống canh, Cung Dĩ Mạt một ngụm suýt nữa phun ra, đứa nhỏ này thế mà đã hình thành quan niệm như vậy, nàng trở tay gõ một chiếc đũa lên đầu hắn, hai mắt trừng to:

"Nhất thời sinh khí thì có ích lợi gì, hiện tại chúng ta thấp người yếu thế, phải ẩn nhẫn biết không? Là ẩn nhẫn!"

Nàng lớn tiếng nói, tròng mắt vừa chuyển, lại hạ giọng nói. "Lộ con át chủ bài quá sớm sẽ không tốt, điều chúng ta phải làm chính là, không ra tay thì ngồi an nhàn, cái gì cũng không biết, vừa ra tay liền nhổ cỏ tận gốc làm một lượt, cái gì cũng không lưu lại! Đã hiểu chưa?"

Cung Quyết vươn tay che đầu vẻ mặt sùng bái. "Hiểu rồi." Vẫn là hoàng tỷ lợi hại, nhưng mà, hiện tại cùng hoàng tỷ so đo không có ích gì, chờ hắn trưởng thành, tất nhiên sẽ muốn đem tất cả những kẻ đó đi tính toán lại một lượt,nhổ cỏ tận gốc!

Càng nghĩ càng cảm thấy mình quá nhỏ yếu, tiểu Cung Quyết kiên định nói.

"Hoàng tỷ, ta muốn học võ!"

Điều này lại làm cho Cung Dĩ Mạt có chút chần chừ.

Đời trước, Cung Quyết chính là bởi vì võ công vượt xa nàng, nàng mới rơi vào kết cục như vậy, cho nên trong lòng Cung Dĩ Mạt thật ra có chút sợ hãi, Cung Quyết là hạt giống tốt trời sinh, trong lòng nàng luôn có vài phần bất an.

Nhưng tiểu Cung Quyết không biết lòng nàng, hắn càng nghĩ càng cảm thấy không được, trực tiếp túm tay áo Cung Dĩ Mạt, mềm mại làm nũng nói.

"Hoàng tỷ...... Tỷ liền đáp ứng đi, ta không sợ chịu khổ, chờ ta tập võ rồi, ta nhất định sẽ không để cho bất kỳ người nào làm tổn thương tỷ!"

Nhìn vẻ kiên quyết của Cung Quyết làm Cung Dĩ Mạt hơi hơi rung động, nàng sờ sờ đầu hắn ...... Tiểu hài tử trước mắt đem nàng thành đối tượng đáng tin cậy duy nhất trong lòng hắn, nếu cảm tình này ngày sau thay đổi, nàng Cung Dĩ Mạt liền nhận mệnh.

"Được, ta dạy cho ngươi."

Cung Quyết vui mừng nhảy nhót ra tiếng! Nhìn hắn cuối cùng đã có đúng bộ dáng một đứa trẻ sáu tuổi, Cung Dĩ Mạt hơi hơi mỉm cười, nụ cười tuy vẫn non nớt, nhưng vẻ tự tin lại làm người ta không thể hoài nghi.

"Ta không chỉ muốn biến ngươi thành võ lâm cao thủ, ta còn muốn biến ngươi trên thông thiên văn dưới tường địa lý, ngày sau nắm giữ vô lượng hoàng quyền."



Nàng chậm rãi nói không chỉ làm cho Hinh Nhi sợ ngây người, ngay cả tiểu Cung Quyết khuôn mặt nhỏ đều trở nên nghiêm túc.

Cung Dĩ Mạt chống cằm đánh giá tiểu hài tử trước mắt, thanh âm mềm nhẹ mà thong thả nói. "Ngươi muốn cái gì, hoàng tỷ đều sẽ cho ngươi, hiện giờ ta chỉ hỏi ngươi một câu. "

Tuy rằng giọng nói của nàng ôn hòa như vậy, nhưng tiểu Cung Quyết lại nghe ra trong thanh âm nàng nghiêm túc xưa nay chưa từng có.

"Ngày sau ngươi sẽ phụ ta sao?"

Cung Dĩ Mạt nghịch ngợm nháy mắt, cảm thấy chính mình tìm một sáu tuổi hài tử hứa hẹn thật sự là có chút ấu trĩ.

Ai ngờ tiểu Cung Quyết biểu tình nghiêm túc, hắn chăm chú nhìn Cung Dĩ Mạt, trong mắt lập loè tinh quang, một lát sau mới kiên định chậm rãi nói.

"Cung gia liệt tổ liệt tông làm chứng! Đệ cửu tử đời thứ ba Cung Quyết, tại đây xin phát lời thề ! Cả đời này tuyệt không sẽ làm bất luận việc gì thương tổn đến Cung Dĩ Mạt, nếu như vi phạm lời thề này, trời tru đất diệt, sau khi chết linh hồn không nhập tông tự, nhân thần ruồng bỏ!"

Thanh âm non nớt vang lên giữa Hàn Thu Uyển hoang tàn, trên không trung đương bình lặng lại đột ngột nổi chớp, từng tia chớp rền vang rạch ngang bầu trời, xuyên qua cửa sổ dừng trên người Cung Quyết, tựa hồ hình thành tầng tầng vòng sáng trói buộc, làm cả người hắn đều bao trùm trong ánh sáng tới.

Cung Dĩ Mạt trừng lớn hai mắt sợ ngây người, nàng thật sự không nghĩ tới Cung Quyết tuổi còn nhỏ sẽ dám nói ra những lời như vậy, trong lòng chấn động không thể bình tĩnh nổi.

Nàng kích động vỗ vai hắn, hào sàng nói.

"Được, từ nay về sau, Cung Dĩ Mạt ta có một phần liền có của Cung Quyết ngươi một phần! Chúng ta ngày sau chính là thân tỷ đệ! Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!"

Nhìn khuôn mặt nhỏ của hoàng tỷ đỏ ửng đầy kích động, tâm tình tiểu Cung Quyết cũng thập phần vui sướng, ở một biệt uyển trống vắng, hai tiểu hài tử nho nhỏ, lại giống như đại nhân trao nhau hứa hẹn, triển vọng về tương lai.

Mà một màn này biến thành ký ức cực kỳ khắc sâu, khắc ở trong đầu của Hinh Nhi.Nàng đột nhiên cảm thấy, đi theo hai vị chủ tử này, cũng không tính quá xấu.