Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 15: Huyết án đêm khuya




Đùa giỡn một trận, thời điểm Cung Dĩ Mạt rời giường lại vẫn là giữa trưa, Cung Quyết thập phần bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào đối phó nàng.

Thấy nàng rửa mặt, chỉ là dùng nước trắng lau mặt lung tung, bọt nước trong suốt từ sườn mặt trắng nõn trượt xuống, thật sự là nõn nà như bạch ngọc, tiểu nha đầu dần dần trưởng thành, đã có thể nhìn ra bộ dáng ngày sau.



Không đợi Cung Quyết lấy lại tinh thần, Cung Dĩ Mạt lại thấy cây táo trong viện có trái chín, còn chưa ăn cơm đã nháo lên đi hái trái cây, tiếng cười lanh lảnh của nàng, cùng tiếng Hinh Nhi nhỏ giọng khuyên can, là phong cảnh sinh động nhất lãnh cung này. Cung Quyết đang ở trong sân luyện chữ lắc lắc đầu, tựa hồ muốn trước khi dùng bữa liền không chịu quấy rầy luyện xong một trang chữ, nhưng khóe miệng lại khó có thể kiềm chế khẽ cong lên. Có đôi khi hắn đã nghĩ, nếu lúc trước hắn không gặp được Cung Dĩ Mạt, tại lãnh cung này, hắn có lẽ sẽ sống sót, nhưng sẽ biến thành một người máu lạnh vô tình như thế nào?

Trước khi gặp được nàng,Cung Quyết cảm thấy tất cả mọi người trên thế gian này đều thiếu hắn, về sau khi hắn đắc thế nhất định phải làm cho những kẻ đó nợ máu trả bằng máu, mà cảm xúc thô bạo như vậy từ sau khi gặp được nàng tựa hồ đã dần dần tiêu tan.

Nàng thích hắn có bộ dáng gì, hắn liền biến thành bộ dáng đó, nếu nàng không thích trên người hắn tràn ngập lệ khí, vậy vứt bỏ, đơn giản như vậy.

Cung Quyết trong lòng bình tĩnh, viết đến chữ cuối cùng.

Chỉ tiếc, những ngày tháng tĩnh lặng yên ổn lại không thể lâu dài, Cung Quyết không biết bởi vì thân nhân của hắn sắp đến, mà nguy hiểm, cũng đang dần dần tới rất gần.

Con đường cả đời hắn nhất định phải đi, là con đường tràn ngập huyết tinh cùng gϊếŧ chóc, chỉ là, nếu trên đường này có Cung Dĩ Mạt cùng đồng hành, hắn sẽ có thể vượt qua hết thảy tổn thương cùng lạnh lẽo, đem tất cả mọi biến chuyển trong đất trời thành hư ảo nhạt nhòa, cái gì cũng không đặt vào mắt. *

-------------------------------------------

Hậu cung.

"Nương nương, tướng gia lệnh cho người đến truyền lời nhắn, nói rằng Trấn Tây Vương phái con trai là Lý Đại Phong tới chúc mừng sinh thần Thái Hậu, hiện giờ đã lên đường."

Một vị nữ tử cao quý trên đầu là tóc mây cài trâm phương, thân khoác phượng bào, đang nghiêng người trên sạp nhắm mắt dưỡng thần, nghe đại cung nữ tâm phúc bên người bẩm báo, nàng chậm rãi mở mắt ra, trong nháy mắt, lãnh quang chợt lóe.

"Mấy năm nay vị Trấn Tây Vương này cũng coi như có tâm, trước sau phái đến nhiều người như vậy đều bị bổn cung ngăn lại, nếu không phải Trấn Tây Vương không thể hồi kinh, hiện giờ người tới, chắc chắn không phải chỉ con của hắn."

Cung nữ không dám nói tiếp, Hoàng Hậu nghĩ đến cái gì, lại nói. "Hài tử trong lãnh cung kia như thế nào?"

Nhiều năm như vậy cũng không truyền đến tin tức báo hài tử kia đã chết, nói vậy cũng tức là còn sống, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ sợ hãi rụt rè đáng thương, thế nhưng thật ra có ít nhiều công dụng.

Đại cung nữ chần chờ một lát mới nói. "Mấy năm trước sau khi vị tiểu công chúa tỉnh bị biếm kia tỉnh lại,tính tình trở nên kiêu ngạo ương ngạnh cực kỳ, hơn nữa nghe nói còn bắt Cửu điện hạ làm người hầu. Không ít người nghe được tiểu công chúa kia đối với Cửu điện hạ không đánh thì mắng, thường thường có thể nhìn thấy Cửu điện hạ vết thương đầy người, ở lãnh cung lại không người nào dám quản, tình hình chắc là cũng không quá tốt."

Không nghĩ đến đây là Cung Dĩ Mạt vì huấn luyện cho Cung Quyết kỹ xảo thực chiến, đánh đến cố ý cho người ta xem.

Hoàng Hậu nghe vậy che miệng cười lạnh lùng vài tiếng, một đôi mắt phượng hẹp dài hơi hơi nheo lại. "Thiếu chút nữa đã quên hài tử của Tuyết Phi kia, hiện giờ hai hài tử này một cuồng vọng ngốc nghếch, một tầm thường vô vị, nhưng thật ra còn có vài phần giá trị lợi dụng."

"Chỉ là con trai của Trấn Tây Vương đã đến, Hiền phi sợ là ngồi không yên, cũng không biết hài tử kia có thể tránh được kiếp nạn này hay không."

Miệng thì nói như vậy, nhưng trong mắt Hoàng Hậu hàn ý nghiêm nghị, nào có chút nào thương hại, chỉ sợ là muốn lợi dụng cái chết của tiểu hoàng tử, đi tính kế kết liễu Hiền phi. Đại cung nữ nhìn thoáng qua liền cúi đầu, không dám tiếp tục xem.



Hiện giờ trong hậu cung, nữ tử được sủng ái nhất đang thuộc về Liễu Hiền phi.

Lúc này, Liễu Hiền phi cũng biết được tin tức, mày đẹp hơi nhíu, hồi lâu mới nói. "Hài tử kia thật đáng thương, thế nhưng lại bị tiểu công chúa tra tấn đến chết, đáng tiếc cho Trấn Tây Vương, cả đời đều được gặp qua cháu ngoại này."

Nói xong, liền phái thủ hạ võ công đệ nhất đích thân xử lý, đảm bảo nhất nhất phải lấy được mạng người.

Người dưới trướng nhận mệnh liền vội vã rời đi, lòng thầm nghĩ không ngờ Liễu Hiền phi lại cẩn thận đến mức này. Cũng tất nhiên, người leo lên được vị trí này tuyệt không đơn giản, cẩn thận một chút cũng không thừa.

Đêm. Cung Dĩ Mạt đang giảng bài cho Cung Quyết, bởi vì ban ngày dậy muộn, Cung Dĩ Mạt mười phần đã biến thành cú, thường xuyên thức đến tận khuya mới chịu đi ngủ, hơn nữa càng đến buổi tối tinh thần càng tốt, Cung Quyết cũng chỉ có thể chấp nhận bồi nàng.

Ba năm này, Cung Quyết thường xuyên có một loại cảm giác kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc. Hắn thực không hiểu vì cái gì hoàng tỷ lại hiểu biết nhiều như vậy, nhưng hắn dám khẳng định, tất cả những điều hoàng tỷ đã dạy hắn, kể cả là thái phó đệ nhất bác học đều sẽ không thông.

Hắn sẽ không hỏi hoàng tỷ tại sao lại biết, có lẽ nàng căn bản không phải phàm nhân đi.

Xem thời gian đã muộn, Cung Dĩ Mạt cũng chuẩn bị buông người đi nghỉ ngơi, cố tình Cung Quyết còn thần thái sáng láng, chưa hề muốn ngủ, Hinh Nhi bưng một ít bánh hỉ tiến vào, coi như bữa ăn khuya.

"Bánh này từ đâu ra?" Cung Dĩ Mạt ngậm một khối trong miệng, hàm hồ hỏi.

Hinh Nhi nhỏ giọng cười cười. "Nghe nói là trong cung Lệ tần vừa sinh con, nàng là thân biểu muội của Thánh thượng, từ nhỏ tình cảm rất tốt, hơn nữa lại gần đến này sinh thần của Thái Hậu, song hỷ lâm môn, cho nên thánh thượng mặt rồng vui mừng, ban thưởng cả nước, không ngờ, lãnh cung cũng đều có phần."

Hinh Nhi hiện giờ vẫn là nhỏ giọng nói chuyện, nhưng là nhân duyên ở lãnh cung cũng không tệ lắm, không ít người thông qua nàng biết tin tức về Cung Dĩ Mạt và Cung Quyết, nàng cũng mừng rỡ hỏi thăm chút ít rồi trở về nói cho Cung Dĩ Mạt nghe.

Nghe thấy Phụ hoàng lại có hài tử, Cung Quyết biểu tình có chút trầm thấp, hắn ở chỗ này sinh tử không biết, mà bên kia lại an nhàn suиɠ sướиɠ, hài tử một người lại tiếp một người sinh ra.

Cung Dĩ Mạt vỗ vỗ vai an ủi hắn, cười nói. "Đừng vội buồn bã, đứa trẻ mới sinh ra này chưa chắc đã tốt đẹp đâu!"

Cung Dĩ Mạt không phải một người sẽ đi nguyền rủa người khác, Cung Quyết không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng.

Cung Dĩ Mạt thở dài nói. "Lệ tần là biểu muội của Thánh thượng, cũng chính là họ hàng gần, mà họ hàng gần kết hôn sinh hạ hài tử, rất có thể sẽ tàn tật bẩm sinh."

Lời nàng nói ra làm Cung Quyết hơi hơi sửng sốt, lúc này Hinh Nhi cũng xen mồm nói. "Lại có thể như thế sao? Ngẫm ra, lúc trước, có một vị đại thẩm vào cung trước ta, đối xử với ta cũng rất tốt lại sinh hạ ra một đứa nhỏ bị câm, nàng với phu quân hình như đúng là bà con đâu......" Vừa nói, lại nghĩ tới cái gì, biểu tình pha chút không đành lòng.

Cung Quyết lúc này mới nhíu mày. "Nói cách khác, nếu là họ hàng gần kết hợp, liền không thể có hài tử." Hắn đối Cung Dĩ Mạt có thể nói là trăm phần tin phục, nhưng lại nghĩ tới cái gì, hắn lại hỏi. "Nếu như không cần hài tử thì sao?"

Cung Dĩ Mạt cười vỗ vỗ vai hắn. "Hà tất phải phiền toái như vậy, nữ tử trong thiên hạ vô cùng nhiều, sao nhất định phải lựa một một nữ tử họ hàng không thành."

Nàng nói ra làm nội tâm Cung Quyết run rẩy, nhìn nụ cười gần trong gang tấc, Cung Quyết lơ đãng nghĩ...... Nếu nhất định phải là họ hàng gần thì sao?

Ý nghĩ như vậy làmCung Quyết chấn động!