Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 19: Máu nhuộm lãnh cung




Thánh ý truyền đến làm Cung Quyết thân mình khẽ buông lỏng, cơ hồ muốn hôn mê, nhưng hắn muốn trở lại bên người Cung Dĩ Mạt, hắn gấp gáp muốn thúc giục những người này mau chóng một chút, hắn thậm chí hận bản thân không thể đi trước.

Hoàng quyền áp chế cùng lãnh khốc lại một lần khắc sâu trong lòng Cung Quyết, nhìn các quý nhân kia biểu tình vừa bất mãn lại không thể kháng mệnh lên kiệu, Cung Quyết không rõ, vì cái gì Hoàng Đế lại muốn mang theo bọn họ đâu.

Cũng may Thường Hỉ động tác thập phần nhanh chóng, ngự liễn đi như bay.

Gió, đột nhiên nổi lên, mưa to trút xuống!

------------------------------------------

Lãnh cung

Hứa ma ma cơ hồ là té ngã lộn nhào!

Vì sao lại có nhiều quý nhân một tiếng cũng không nói liền đến lãnh cung đâu? Vì sao lại không có một ai tới thông báo cho nàng biết?

Lúc này, mưa to đã ngừng, toàn bộ lãnh cung âm u lại cùng thêm vẻ lạnh lẽo, băng giá, âm u ẩm ướt, mỗi một góc đều phảng phất mùi hủ bại mốc méo, mùi vị thập phần khó ngửi.

Mà Hứa ma ma run run rẩy rẩy phủ phục trước mặt Đế Vương, một thân ướp nhẹp như chuột lột cũng không dám nhúc nhích, Hoàng Đế lại không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, gọi người dẫn đường, lập tức đi về hướng Lãnh Thu Uyển biệt viện.

Máu, đã bắt đầu đọng lại.

Cả đoàn người vừa bước chân vào sân viện, tiếng kinh hô vang lên hết lần này đến lần khác, rất nhiều người sắc mặt đều trở nên khó coi đến cực điểm!

Chỉ thấy trong sân viện không lớn lúc này la liệt bảy, tám thi thể hắc y nhân, mùi tanh tản mãi không đi, huyết sắc hòa cùng nước mưa, quang cảnh mười phần giống như huyết trì! Mà ở giữa sân, một tiểu nữ hài ngồi trên bàn đá, đột nhiên xung quanh sáng ngời làm thân mình nàng hơi hơi cử động, phía dưới chân nàng, lại đúng là Liễu Mặc hơi thở thoi thóp!

Vừa rồi nghe được âm thanh thông báo đích thân ngự giá thân chinh, Liễu Mặc biểu tình biến đổi, rốt cuộc cũng đã luống cuống!

Hắn không nghĩ Hoàng Đế thế mà đích thân tới, còn tới nhanh như vậy! Vì thế hắn liền không cam lòng ra lệnh cho thủ hạ rút lui, chính mình hỗ trợ phía sau, cuối cùng hắn nhìn Cung Dĩ Mạt, lại khó có thể áp chế phẫn nộ!

Cơ hội tốt đến như vậy! Thế mà hắn cư nhiên không gϊếŧ được nàng!

Không cam lòng, hắn một kiếm hướng bả vai Cung Dĩ Mạt đâm xuyên qua, vốn định thừa dịp nàng tránh né, sẽ nhanh chóng rời đi, ai ngờ bản thân bị trọng thương, Cung Dĩ Mạt nghe được tiếng bước chân phía sau thế nhưng lại không né không tránh, cũng không biết sức lực lấy từ đâu ra, nàng một phen vứt bỏ kiếm của chính mình, tùy ý để kiếm của đối phương đâm vào bả vai cũng không rên một tiếng, một tay giữ chặt lấy thân kiếm đang cắm trên bả vai chính mình, tay khác nhanh chóng đấm mạnh vào bụng Liễu Mặc! Chính là muốn giữ hắn lại!

Nói thì đơn giản, nhưng kỳ thật hung ác đến cực điểm! Chỉ cần Cung Quyết tới muộn một cái chớp mắt, người sống sót liền không phải là nàng.

Thấy Liễu Mặc ngã xuống, nàng máu tươi đầm đìa vươn tay rút thanh kiếm đang cắm trên đầu vai, thân hình nghiêng ngả, ngồi dựa trên bàn đá giữa sân, lúc này mới có đoàn người tiến vào nhìn thấy một màn này.

Tình cảnh này làm Liễu Hiền phi thất thanh hét lên, đôi mắt to nháy mắt ướt đẫm! Nàng oán hận nhìn Cung Dĩ Mạt, ánh mắt oán độc trong chớp mắt đó, lại bị Cung Dĩ Mạt nhìn thấy rõ ràng, nàng thấp giọng cười một tiếng.

"Hoàng tỷ!"

Cung Quyết vừa định tiến lên lại bị Thường Hỉ một phen ngăn lại. Trong ánh đèn lưu ly sáng ngời, Cung Dĩ Mạt tóc dài rối tung, buông thõng hai bên sườn mặt băng tuyết, cả người là máu hòa cùng nước mưa ướt đầm đìa, ngồi giữa một sân la liệt tử thi, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu cười lạnh lùng tàn khốc, lại mà nội tâm những người có mặt run rẩy cùng sợ hãi!

Lúc này, nàng đá vào thân người phủ phục dưới chân. "Nhìn xem, mọi người đều tới, chủ nhân của ngươi có mặt trong đó không?"

Liễu Mặc suy yếu giương mắt nhìn thoáng qua đoàn người, đau đến kịch liệt nhưng tuyệt không chịu mở miệng.

Cai quản hậu cung vốn chính là chức trách của Hoàng Hậu, nàng liếc mắt một cái liền phát hiện biểu tình của Liễu Hiền phi không đúng, vội vàng mở miệng. "Người này chính là thích khách sao? Công chúa mau đem hắn giao cho Mẫu hậu, Mẫu hậu chắc chắn sẽ trả cho ngươi một cái công đạo!"

Lời nàng nói ra hiên ngang lẫm liệt, trong lòng lại thoáng tính toán, có nên lợi dụng thích khách này làm Liễu Hiền phi tổn thất nặng nề hay không đây?

Mà nàng vừa dứt lời, bên kia Liễu Hiền phi liền nóng nảy, mềm mại nhào vào ngực Hoàng Đế, âm thanh kiều mị nói: "Bệ hạ, công chúa thế nhưng một mình gϊếŧ nhiều thích khách như vậy, nàng sẽ không phải là yêu nghiệt đi? Bệ hạ, ta sợ hãi!"

Nếu là trước kia, Hoàng Đế tất nhiên sẽ trấn an một nàng một phen, sau đó đem đối phương bắt lại, thế nhưng, chính hắn cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động kinh phách, tiểu nữ hài nhỏ tuổi, lẻ loi một thân một mình, máu thịt lẫn lộn trước mắt kia, thật sự là hài tử của Tuyết Liên sao?

Cung Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, nụ cười bên khóe miệng ngạo nghễ cùng tàn khốc dường như đâm thẳng một đao vào tâm hắn.

Nàng lại đá Liễu Mặc một cái. "Hoàng Đế đang ở đây, chẳng lẽ ngươi không muốn nói cái gì sao?"

Lúc này, Liễu Mặc phun ra một búng máu. "Tốt nhất là ngươi nên lập tức gϊếŧ chết ta đi, nếu không ngươi sẽ hối hận!"

Hoàng Hậu vừa nghe liền nóng nảy. "Công chúa vẫn là đem phạm nhân giao cho Mẫu hậu, Mẫu hậu nhất định sẽ hỏi ra ai là sai khiến phía sau hãm hại công chúa!"

Liễu Mặc nghe vậy cười lạnh, một bên Liễu Hiền phi lại nhu nhu nhược nhược nói. "Hoàng Hậu nương nương thật đúng là vội vàng, thần thiếp lại cảm thấy, công chúa đột nhiên cả người mang võ công, so với sát thủ càng đáng nghi hơn!"

Lúc này Hoàng Đế mới lấy lại tinh thần, chậm rãi mở miệng. "Người đâu, bắt lấy tội phạm! Nghiêm hình thẩm vấn!"

Lúc này Cung Dĩ Mạt tay nhỏ khẽ nâng. "Không cần phiền toái."

Nói xong, trường kiếm trong tay nàng khẽ nâng, một kiếm thẳng tắp xuyên qua yết hầu, một dòng máu tươi phun trào bắn một đường cong lên mặt nàng! Mà nàng mắt cũng không chớp, biểu tình thản nhiên ác độc lấy tay áo khẽ lau, cố ý ngẩng đầu nhìn về phía đoàn người đang chết lặng!

Một cái liếc mắt, thế nhưng làm không ít nữ quyến sợ đến mức thét chói tai, vài người không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ trực tiếp hôn mê!

Nàng mặc kệ Hoàng Hậu cùng Hiền phi sắc mặt khó coi, chỉ bình tĩnh hướng Hoàng Đế, ngữ khí lấy lòng. "Phụ hoàng, người này muốn gϊếŧ ta, ta tự mình chém chết hắn, hẳn là không quá phận đi?"

Người khác nghe liền hít sâu một hơi, tuổi còn nhỏ như vậy mà gϊếŧ người không chớp mắt......Ánh mắt nhìn vị công chúa này lập tức trở nên kiêng kị cùng sợ hãi!

Ngay cả Cung Thịnh thật lâu đều không nói nên lời, càng nhìn càng cảm thấy, tiểu hài tử này không có nửa điểm bóng dáng của Tuyết Phi. Thậm chí, nàng thật ra có phần rất giống hắn.

Lúc này, tất cả ánh mắt oán độc hoặc nghi kị, kiêng nể hoặc sợ hãi đều dừng trên mũi kiếm ngập máu của Cung Dĩ Mạt, nàng đều cảm nhận được, thế nhưng, có thể do bộ dáng nàng quá mức tàn bạo cùng đáng sợ mà tầm mắt nàng lướt qua đến đâu, cũng không có ai dám đối diện với nàng. Mà nàng lại chẳng hề bận tâm, chỉ nhìn về phía Cung Quyết cười cười, chỉ là gương mặt nàng đầy máu đỏ sẫm, cười lên càng thêm dữ tợn kinh hoàng, lại lưu vào lòng người khác một bóng ma.

Không có người nào biết vì sao nàng lại làm như vậy, chỉ có Cung Quyết nhìn ra dụng ý của nàng, chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn muốn nứt ra, đau đớn như lửa đốt!

Cuối cùng, hắn vẫn thoát khỏi ngăn cản của Thường Hỉ, bước nhanh ra khỏi đám người, chắn trước mặt Cung Dĩ Mạt!

Cung Dĩ Mạt nhíu mày, ngữ khí nghiêm khắc xưa nay chưa từng có:

"Lui ra cho ta!"

Cung Quyết lại lạnh mặt lắc đầu. "Ta không đi!"

Hắn nhìn ánh mắt giận dữ trước mặt, trong lòng lại thập phần đau đớn. Hắn biết rõ, sự tình đêm nay đã không thể che dấu được, cho nên Hoàng tỷ cố ý, nàng muốn đem tất cả tầm mắt của mọi người đều chú ý đến nàng, để bảo vệ hắn, để che giấu hắn! Vì thế cho nên nàng kiêu ngạo cuồng dã, thậm chí trước mặt rồng liền ra tay gϊếŧ người!

Cung Quyết nhìn thấy rất rõ hai tay Hoàng tỷ không còn sức lực mà run rẩy! Nàng không bình tĩnh mà nhẹ nhàng như vẻ bề ngoài, cả người đầy máu, rất có thể đều là máu của chính nàng! Nhưng dù là như vậy, nàng vẫn một lòng vì mình mà gồng mình gánh vác!

Hiểu rõ điều này khiến lòng hắn đau như cắt !