Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 2: Trùng sinh đến năm 7 tuổi




Đau!!!

Máu róc rách từ cổ chảy ra, nàng cảm thấy rất nhanh sẽ cạn hết! Không nghĩ tới lại nhiều đến vậy, lâu như thế, cũng không biết đến bao giờ mới có thể giải thoát đi! Đau đớn thống khổ, đủ để ghi tâm khắc cốt, mãi mãi không thể lãng quên!

Cung Dĩ Mạt hoảng hốt bừng tỉnh! Hai tay gắt gao ôm cổ, khó nhọc thở dốc từng cơn! Trong giấc mơ kia, cảm giác ngắc ngoải giữa sống và chết lại một lần nữa lặp lại, ám ảnh hành hạ nàng, tựa như đã khảm vào xương tủy, trở thành cơn ác mộng cả đời!

Nhìn lãnh cung tiêu điều trước mắt, Cung Dĩ Mạt lại tiếp tục một trận hoảng loạn, đúng rồi, nàng đã trùng sinh ba ngày, ở một giây sinh mệnh cuối cùng, nàng hình như đã nhìn thấy vết bớt hình hoa sen trên ngón tay tỏa ra ánh sáng chói lòa, ngay sau đó, nàng liền quay về thời điểm năm bảy tuổi, tựa như tất cả những gì đã diễn ra chỉ là một giấc mộng Hoàng lương mà thôi.

(P/s: Hoàng lương" có nghĩa là kê vàng.

Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.)

Lý do nàng phải vào ở trong lãnh cung, nói ra thì rất dài...

Quốc gia nơi này cùng triều Đường là hai thời không song song với nhau, thời gian lịch sử chạy đến triều Hán đã xảy ra một sự sai sót, cuối cùng tạo ra vương triều Đại Dục hiện tại, bây giờ đã là đời thứ ba.

Trải qua đời thứ nhất trăm năm gây dựng, cùng đời thứ hai phát triển không ngừng, hiện giờ, vương triều Đại Dục đã đạt đến vinh hoa phồn thịnh chưa từng có. Quốc quân Cung Thịnh chính trực tráng niên, tinh lực vô hạn, lại hùng tâm tráng chí, sau khi đăng cơ mười mấy năm đã thu phục vài tiểu quốc xung quanh, mở rộng lãnh thổ, lan truyền Quốc uy, lập nên chiến công vang dội, được người người khen ngợi là minh quân.

(P/s: tráng niên: chỉ đàn ông đang vào độ tuổi sung sức nhất; 

tinh lực vô hạn: cũng là chỉ sức khỏe dồi dào, sung sức

hùng tâm tráng trí: ý chí mạnh mẽ, kiên cường, tâm cao chí lớn)

Yêu giang sơn nhưng cũng yêu mĩ nhân,vị Hoàng Đế này trước nữ sắc chưa một lần từ chối. Đều nói hậu cung Hoàng Đế có ba ngàn giai lệ, mà hậu cung của hắn ước chừng có tới ba vạn người, hơn nữa còn có xu hướng mở rộng ngày càng nhiều. Đặc biệt, hắn rất thích cưỡng đoạt mỹ nhân, mà Tuyết Liên, mẫu thân của Cung Dĩ Mạt, chính là do Cung Thịnh năm đó đoạt về.

Chỉ là, khác với những chiến lợi phẩm khác, tại thời điểm cướp được Tuyết Liên, nàng đã mang thai một tháng.

Ban đầu, là vì Hoàng Đế vội vàng khải hoàn hồi triều, cho nên không kịp phát hiện, đến khi phát hiện ra, thì đã muộn.

Cung Thịnh cũng không để ý đến việc cướp phải nữ nhân không còn trinh trắng, nhưng mang thai hài tử tuyệt đối là một sự sỉ nhục, cho nên hắn hạ lệnh cho Tuyết Liên, cũng chính là Tuyết Phi mới được sắc phong, phá bỏ hài tử, nhưng Tuyết Phi kiên cường lấy cái chết ra đe dọa, thề sống chết không tuân!

Làm người ta ngoài ý muốn chính là, một Cung Thịnh luôn luôn cường thế bá đạo, thế nhưng lần đầu tiên chịu khuất phục, cuối cùng, hắn hạ lệnh cho tất cả những người biết chuyện phải câm miệng, lại nhận nữ nhi nàng hạ sinh, đặt tên là Dĩ Mạt, Cung Dĩ Mạt.

Đây tuyệt đối không phải là tên của một công chúa, mà là cách thức của nam nhân cường đại kia, dùng cái tên này tuyên bố quyền sở hữu đối với nữ nhân quật cường kia, cũng như tuyên bố tình yêu của hắn đối với nàng tới toàn thiên hạ. Hắn, một đời Đế Vương, đã từng sủng ái ba vạn giai lệ, thế nhưng lại yếu lòng vì một người, nguyện đánh đổi tất cả.

Tuyết Phi, cùng cái tên Cung Dĩ Mạt, chiêu cáo thiên hạ, thịnh sủng đạt tới cực hạn!

(P/s: cái tên Dĩ Mạt sẽ được giải thích ở những chap sau cho những bạn nào còn tò mò chưa hiểu nhé)

Đáng tiếc, nàng vốn không phải là nữ nhân biết mưu toan tính kế, cho dù được Cung Thịnh canh phòng nghiêm ngặt, nàng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi những cạm bẫy trùng trùng ở trong hậu cung, cho nên, vào lúc Cung Dĩ Mạt mới được ba tuổi,  nàng vì trúng độc mà buông tay nhân gian, hơn nữa trước khi chết còn nói cho nữ nhi của mình biết sự thật rằng nàng thực sự không phải là thân sinh của Đế Vương.

Không thể nói đến năm đó Cung Thịnh thương tâm cùng tức giận cỡ nào!

Mất đi mẫu thân được sủng ái,một Cung Dĩ Mạt nho nhỏ bởi vì thân phận đặc thù mà chỉ trong một đêm đã trở thành người thân cô thế cô không ai ưa thích.

Cung Thịnh không chịu gặp mặt nàng, mặt khác,bởi vì ghen ghét với Tuyết Phi, các phi tử khác lại càng vui mừng bỏ đá xuống giếng, thay nhau gièm pha hãm hại. Tiểu Công chúa hoàn toàn không được sủng ái, cũng không có thế lực của nhà ngoại bảo vệ, cho nên đành chịu cảnh bị biếm vào lãnh cung, sau đó chưa đầy hai tháng liền ngã bệnh, đời trước, cũng ở lúc ba tuổi này nàng xuyên tới, nhưng một đời này, lại chậm mất bốn năm.

Đời trước, nàng thực may mắn, tỉnh lại không lâu liền gặp được sư phó tới Đại Dục bái phỏng, được thu làm đồ đệ mang đến núi Vân Đỉnh.

Hiện giờ, nàng bảy tuổi mới trùng sinh mà đến, đã sớm bỏ lỡ cơ hội cùng sư phó gặp mặt, hơn nữa trong trí nhớ, Công chúa này ở lãnh cung bị bệnh đã bốn năm, có thể nghĩ tới hiện tại nàng có bao nhiêu suy nhược.

Suy nghĩ hồi lâu, nàng liền có chút đói bụng, vốn mang thân thể tiểu hài tử, nên không chịu được đói.

Nhéo nhéo cánh tay gầy yếu cùng khuôn mặt võ vàng cực kỳ suy dinh dưỡng, đừng nói đến muốn tập võ để rèn luyện cơ bắp gì gì đó, hiện tại, nàng không kém da bọc xương là bao!

Nhìn trên bàn là cơm thừa canh cặn ngày hôm qua đưa tới,Cung Dĩ Mạt thở dài một tiếng. Xốc cái chăn bông mỏng dính ra,nàng  khẽ nhảy xuống giường, tròng đôi giày rách không vừa vào chân, cẩn thận đi ra ngoài.

Cung Dĩ Mạt ở trong một cung điện rường cột chạm trổ thập phần tinh xảo, nhưng lãnh cung chính là lãnh cung, ngoại trừ phòng ngói xinh đẹp,thì túng thiếu đến đáng thương, đừng nói đến cung nhân, mà đồ ăn thức uống cái gì cũng không có.

Lãnh cung cũng được phân chia thành từng khu, ở giữa còn có một con hẻm nhỏ ngăn cách, bên phải ngõ nhỏ chính là lãnh cung của cung nga hay phi tần, còn bên trái chính là nơi của con cái Hoàng gia hoặc là phạm vào tội lỗi, hoặc là không được sủng ái, nhưng đời trước nàng ở trong lãnh cung cũng không bao lâu đã bị sư phó mang đi, căn bản không biết hàng xóm bên đó có những ai.

Tìm một vòng lớn, cuối cùng trộm một ít thức ăn nước uống ở chỗ Quản sự ma ma, Cung Dĩ Mạt vừa gặm màn thầu, vừa ngẫm nghĩ nhân sinh.

Tuy rằng ông trời đối đãi với nàng không tệ, hơn nữa, tính cả lần xuyên không ngày trước, nàng đã sống đến hai đời, tuy rằng hai đời đều đoản mệnh, lúc chết vô cùng thảm thiết, nhưng lần này đã là lần thứ ba, nàng chiếm cứ thiên thời địa lợi, nếu lại không thể sống thọ mà chết yểu lần nữa thì thật sự có lỗi với ông trời!

Con đường sau này nàng muốn đi sẽ như thế nào đây?

Báo thù?

Nói thống hận cùng không cam lòng, nàng khẳng định là có, nhưng nghĩ lại vì mấy kẻ khốn kiếp không ra gì kia mà trả giá cả cuộc đời đã vất vả đánh đổi đến lần thứ ba, thì thật sự không đáng,. Về sau, nếu có cơ hội báo thù thì báo thù vậy đi, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không vì báo thù mà sống vô nghĩa một lần nữa.

Rời đi?

Đời này nàng xuyên tới muộn, đã không gặp được sư phó của nàng, hơn nữa hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, nàng thân thể yếu nhược lại không có người yểm trợ, muốn rời đi thực sự không có khả năng. Hơn nữa, ở thời cổ đại, buôn bán người là chuyện hợp pháp, nàng hiện giờ không có năng lực tự bảo vệ mình, đi ra ngoài kỳ thật cũng không phải chuyện tốt.

Như vậy...... Cũng chỉ có......

Cung Dĩ Mạt đưa mắt hướng về phía cung điện phồn hoa ở phương xa kia, trong lòng âm thầm cân nhắc......

Mặc kệ tính như thế nào, trước tiên, phải luyện lại võ công mới là sách lược hàng đầu.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một tiếng mắng tức giận truyền đến, Cung Dĩ Mạt thân mình khẽ động, người đã nhanh chóng tiến đến gần chỗ ngoặt, yên lặng lắng nghe, nghe tiếng mắng cũng không giống như là đang mắng nàng.

Nàng cố sức leo lên vách tường nhìn tới, hơi hơi nhướng mày, không nghĩ tới nha, hóa ra lãnh cung này ngoại trừ nàng lại thật sự có huynh đệ tỷ muội khác đến làm "hàng xóm" cùng chung sống! Nhưng mà, cũng không biết ai lại xui xẻo lưu lạc tới nơi này vậy?

"Ngươi cho rằng ngươi vẫn là Hoàng tử cao cao tại thượng sao? Phi! Lão gia ta nói cho ngươi biết, nơi này, lão gia ta chính là vương pháp! Kêu ngươi uống, ngươi nhất định phải uống!"

Một thanh âm bén nhọn truyền đến, Cung Dĩ Mạt nhìn thấy một lão thái giám ăn bộ cung phục cấp thấp đang nắm cổ áo một tiểu nam hài, tuy rằng bề ngoài hung thần ác sát, lại không khó để nhìn ra biểu tình hắn khẩn trương lo sợ, tay bưng chén run rẩy không vững, nước thuốc bên trong sánh ra ngoài không ít.

Tiểu nam hài xinh đẹp mặc một thân áo gấm nhỏ, bị lão thái giám ném ngã trên mặt đất, đôi mắt hắn mở to đầy quật cường, nhưng bởi vì thiếu dinh dưỡng mà sắc mặt gầy yếu thập phần tái nhợt, cho nên, mặc dù là trừng mắt người cũng không hề tạo ra lực sát thương.

"Cẩu thái giám!" Thanh âm tiểu hài tử khàn khàn mà non nớt, lời nói ra tức giận đến kinh người!