Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 4: Cuối cùng vẫn là cứu




Hắn thật sự sợ, lãnh cung này, mỗi người đều muốn gϊếŧ chết hắn để đi nhận thưởng, lại không dám trắng trợn táo bạo gϊếŧ hắn, hơn nữa người người đều là không sống thì chết, không chạy trốn thì là phản bội, cho nên hắn sợ hãi bất luận là kẻ nào tới gần!

Nhưng thực là làm khó hắn quá rồi, cả người xương cốt đều đau như muốn nứt ra, yết hầu nóng như bỏng cháy! Hắn, không cần, không muốn biến thành người câm!

"Nhanh, mau buông tay ra!"

Một giọng nữ non nớt nhưng thập phần không khách khí, hơn nữa thái độ thật sự không tính là tốt, thế nhưng nghe đến thanh âm nữ hài, tiểu Cung Quyết hé mắt nhìn nàng, trong lòng lại thoáng buông lỏng.

Nàng nhất định chính là "Hoàng tỷ" lúc trước bị biếm vào lãnh cung sinh tử không biết đi! Nàng cũng là đối tượng bị hãm hại, bởi vì không có giá trị lợi dụng, không có thuộc về bất cứ thế lực nào, nàng sẽ không có đạo lý nào để hại ta!

Mấy năm nay bị biếm vào lãnh cung, hắn chưa từng nhìn thấy qua vị Hoàng tỷ này, nghe đồn nàng hàng năm ốm đau trên giường, hắn cho rằng đối phương đã chết, không nghĩ tới hóa ra nàng còn sống.

Cung Dĩ Mạt thấy hắn buông lỏng tay, kéo nhẹ một cái để hắn gối đầu vào đùi mình, sau đó liền không khách khí gì mà vỗ mạnh vào lưng, trực tiếp dùng tay bóp miệng hắn, liều mạng làm hắn nôn hết độc dược vừa bị rót vào!

Rốt cuộc tuổi còn nhỏ, yết hầu kiều nộn chịu không nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tiểu Cung Quyết thực mau liền đem dược phun ra, nhưng như vậy cũng chưa xong, Cung Dĩ Mạt đem nước lúc trước trộm được cho hắn uống, sau khi hắn uống được lại tiếp tục cưỡng ép nôn ra! Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần, tiểu nam hài mặt đã trắng bệch, môi cũng không có huyết sắc.

Nhìn hắn thảm như vậy, Cung Dĩ Mạt lại cảm thấy thập phần khoái ý, nhưng thời điểm Cung Quyết mở một đôi ngập nước mắt nhìn chính mình, trong mắt kia có một tia phòng bị cùng cảm kích, như nai con thẳng tắp lấp lánh nhìn nàng, lại khiến nàng có một tí xíu đồng tình cùng thương xót.

Nhớ lại thời điểm vừa ép hắn nôn ra độc dược, trên người hắn xương cốt cộm đến chính nàng bị đau, rõ ràng đã rơi vào hoàn cảnh thảm hại bốn bề, tuy rằng ăn mặc một thân quần áo không thích hợp, lại vẫn là trắng trẻo sạch sẽ, hài tử như vậy thật sự làm người khác khó có thể chán ghét.

Đồng tình chỉ trong nháy mắt, vốn dĩ liền muốn mặc kệ ném lại, dù sao những gì nên làm nàng đều đã làm, nếu đến như vậy hắn vẫn trở thành người câm, thì đó chính là ý trời.

Nhưng mà tưởng tượng đến cảnh lúc sau, Tô Diệu Lan ngày ngày hầm canh sơn trà, nàng nhắm mắt, lại nhịn đau từ trong không gian lưu trữ lấy ra thuốc tiêu độc cùng nước đường nhuận yết hầu, nghĩ nghĩ, còn cắn răng lại tìm một ít nước cùng đồ ăn.

Trong không gian, đồ vật sinh hoạt cũng không thiếu một chút, thật đúng là tiện nghi cho cục họa này!

Tiểu Cung Quyết bị đòn hiểm, rót thuốc, lại lăn lộn thành một đống, hơn nữa yết hầu đau nhức, căn bản không nói được ra lời, chỉ lặng lẽ ngồi dưới đất, nhìn vị Hoàng tỷ nhỏ gầy này giống như làm ảo thuật từ trong tay áo móc ra không ít đồ vật đặt ở trước mặt hắn, sau đó bắt hắn ăn một viên thuốc kỳ quái màu trắng cùng uống một ít nước đường màu đen.

Kỳ quái hơn chính là, hắn rõ ràng rất chán ghét người khác tới gần, cũng tuyệt đối không ăn đồ ăn không rõ lai lịch, thế nhưng thời điểm lúc nàng thập phần không khách khí đem mấy đồ vật kỳ quái qua bắt hắn ăn, bộ dáng không kiên nhẫn cùng nhịn đau như xẻo đi một miếng thịt, hắn lại  cảm nhận được một tia suиɠ sướиɠ kỳ dị, không chút do dự liền há miệng ra nuốt vào.

Thần kỳ vô cùng, nước đường ngọt ngào kia vừa chảy xuống yết hầu, cổ họng bỏng cháy trong nháy mắt liền dịu đi, hắn thử một chút, mơ hồ có thể phát ra mấy cái thanh âm rách nát.

"Được rồi, trước không cần nói chuyện!"

Tiểu nữ hài biểu tình thập phần rối rắm, nhìn chung quanh chính là không chịu nhìn đến hắn, chỉ thấy nàng đem một lọ nước đường nhét vào trong tay hắn, thanh âm gấp gáp khẩn trương nói:

"Khi nào cảm thấy yết hầu không thoải mái liền uống! Không được cùng bất luận kẻ nào nói ra chuyện của ta! Xong việc rồi liền cáo biệt, cứ như vậy, không bao giờ gặp lại!"

Mấy chữ cuối cùng còn phi thường tức giận, nghiến răng nghe kèn kẹt!!!

"Ngô!" Tiểu Cung Quyết vội vàng phát ra âm thanh, Cung Dĩ Mạt quay đầu lại, cực kỳ không kiên nhẫn nhíu mày. "Còn có chuyện gì?"

Cung Quyết mở to một đôi mắt ngọc thật to, khuôn mặt nhỏ tái nhợt gấp đến ra mồ hôi tới, hắn chỉ chỉ Cung Dĩ Mạt, lại chỉ chỉ chính mình, gian nan mở miệng.

"Tê......" Tên, tên của ngươi......

Lúc trước, Cung Dĩ Mạt bị biếm vào lãnh cung, tiểu Cung Quyết mới hai tuổi, hắn căn bản không biết vị Hoàng tỷ này gọi là gì, hiện giờ phi thường vội vàng, chính là muốn biết, người cứu hắn tên gọi là gì!

Minh?

Cung Dĩ Mạt đem khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đống, tiểu tử này là đang hỏi nàng ngày mai có tới hay không sao?

Nàng nhíu mày, vốn dĩ muốn mở miệng châm chọc hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng nhìn đối phương thật cẩn thận lôi kéo ống tay áo mình, cả người bị thương ngồi dưới đất, lại mở một đôi mắt to mắt trông mong nhìn chính mình, một bộ dáng muốn tới gần nhưng lại sợ hãi...... Đích xác làm người ta không thể nhẫn tâm tới.

Cung Dĩ Mạt muốn đẩy hắn ra, nhưng nâng lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng lại hận không thể giữ cho bản thân chút nhẫn tâm!

"Ngày mai ta lại đến!"

Nói xong nàng vẩy mạnh ống tay áo, quay đầu liền chạy, tiểu Cung Quyết vừa động liền cảm thấy trên người đau đến xuyên tim, kêu cũng kêu không ra, cũng chỉ có thể nhìn vị Hoàng tỷ gầy yếu này chạy đi như bay, giống như bị ma bắt!

Không có biện pháp, nàng chỉ cần tưởng tượng đến chính mình trùng sinh trở về, chuyện thứ nhất làm chính là cứu ác nhân đời trước ngược chết chính mình, trong lòng cỗ khí này như thế nào đều không thuận, hận không thể bóp chết chính mình mới hả dạ!

Bảy tám rẽ ngang rẽ dọc mới tìm được chỗ ở của mình, nàng tức giận tung người lên giường, nghĩ không ra vấn đề, ngủ một giấc là tốt rồi!

Thế nhưng đến nửa đêm, nàng lại bị một trận sấm chớp làm cho bừng tỉnh.

Cung Dĩ Mạt híp mắt sờ sờ bả vai chính mình bị đông đến lạnh như băng, ý thức dần dần thanh tỉnh, chăn này quá mỏng lại đã dùng lâu lắm, không hề có hiệu quả giữ ấm, cố tình trong không gian nàng cái gì đều có, chính là không có chăn bông!

Mưa rào mùa hạ, đầu xuân rét lạnh, toàn bộ cung điện đều là tiêu điều cùng hàn ý, thật đúng là lãnh cung a......

Nàng không thể không đồng tình với chính thân thể này...... Ba tuổi bị ném ở chỗ này, hoàng đế sẽ không chú ý, cung nhân không quan tâm, nếu thật là tiểu hài tử, sẽ sống tốt như thế nào đây? Khó trách đổ bệnh liền bốn năm.

Nhưng tính ra vẫn là nàng số tốt, một Công chúa bị biếm vào lãnh cung, lại không có nhà ngoại che chở, đối với bất luận kẻ nào đều sẽ không tạo thành mối nguy hại lợi ích, trong cung cũng không ngại nàng sinh tử,còn Hoàng tử liền bất đồng.

Nhà ngoại của Cung Quyết là Trấn Tây Vương ở Tây Bắc xa xôi, cùng kinh thành cơ hồ không có lui tới. Nữ nhi của Trấn Tây Vương là Lý Thanh Hoa, chính là mẫu phi của Cung Quyết, nàng lớn lên xinh đẹp, ôn nhu hiền thục, lúc ấy tuy rằng so với Tuyết Phi không kịp, nhưng cũng rất được sủng ái, nghe nói đã từng cùng Tuyết Phi giao hảo, lại không nghĩ rằng cũng sẽ giống Tuyết Phi ở chỗ đoản mệnh, nói chết liền chết, còn lưu lại một hài tử chưa trưởng thành, mà nhà ngoại ở Tây Bắc xa xôi, ngoài tầm tay với.

Cho nên, đối với các phi tần còn chưa kịp có Hoàng tử mà nói, Cung Quyết cho dù là bị biếm vào lãnh cung cũng không đủ, tàn phế cũng không được, tốt nhất...... tốt nhất là thần không biết quỷ không hay chết ở lãnh cung, như vậy đến lúc đó, mặc dù là Trấn Tây Vương đã trở lại, cũng tìm không thấy hung thủ, chẳng lẽ còn có thể vấn tội Hoàng Đế sao?

Cũng không biết đời trước, Cung Quyết sống như thế nào ở lãnh cung tới hơn mười ba tuổi mới rời đi, tâm trí cứng cỏi thật là đáng sợ, khó trách sau lại biếи ŧɦái như vậy!