Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 51: Nàng Công chúa chân chính




Thân Thập Dạ nghe thấy động tĩnh liền vội vàng tới, thấy Cung Dĩ Mạt bị bao vây, hắn theo phản xạ liền muốn xông vào cứu nàng, lại bị Tô Diệu Lan gắt gao giữ lại. " Thân ca ca, huynh đừng đi, đao kiếm không có mắt, huynh thì thương phải làm thế nào?"

Thân Thập Dạ nóng nảy, mặt ngọc bá đạo, lập tức đẩy Tô Diệu Lan ra liền nhanh chóng tiến về phía trước. "Ta ngược lại muốn nhìn xem ai dám đả thương ta!"

Thấy hắn như thế, trong mắt Tô Diệu Lan hiện lên một tia oán độc! Cung Dĩ Mạt rốt cuộc có điểm gì tốt, lại có thế làm Thái Tử ca ca ưa thích nàng như vậy, ngay cả Thân Thập Dạ mới chỉ thấy nàng một lần đều đối xử đặc biệt với nàng, đúng là hồ ly tinh, nàng tốt nhất nên bị Cung Hàm Duyệt gϊếŧ chết đi, nàng chết đi thì tốt rồi!

Nghĩ như vậy, Tô Diệu Lan càng không cho phép Thân Thập Dạ phá hỏng việc tốt, vì thế, nàng gắt gao giữ chặt đối phương. "Thân ca ca, đây là việc của Hoàng gia, chúng ta sao có thể nhúng tay? Coi như muội cầu xin huynh, huynh đừng đi có được không...?"

Nàng đưa lên một đôi mắt đẫm lệ, quả nhiên là mỹ nhân như ngọc, giai nhân khó thấy.

Chỉ là,Thân Thập Dạ thật sâu nhìn nàng một cái, đột nhiên có chút đần độn vô vị.

Lúc trước, hắn vì cái gì sẽ cảm thấy Tô Diệu Lan cùng oanh yến bên người không giống nhau đây? Hắn vì cái gì có thể coi trọng nàng?

Hắn liền chậm rãi rút tay về, dứt khoát bước đi.

Mà thị vệ biểu tình nghiêm túc, dần dần tới gần, trong âm thanh kêu gào đòi gϊếŧ nàng của Cung Hàm Duyệt, lưỡi đao lạnh lẽo léo lên băng quang....

Vốn dĩ, Cung Dĩ Mạt vẫn thong thả đứng ở kia, nhưng đúng lúc này, nàng đột nhiên cúi đầu, bả vai run rẩy từng đợt, thập phần kỳ quái.

Cung Hàm Duyệt nhìn kỹ, phát hiện ra nàng thế nhưng đang cười!

Tiếng cười kia càng lúc càng lớn dần, cuối cùng trở thành ngửa đầu cười to!

Nàng nhìn Cung Hàm Duyệt, trong mắt là thật sâu thương hại.

"Trưởng Công chúa, ngươi vẫn là...... cực kì ngu xuẩn a!"

Cung Hàm Duyệt hai mắt mở to, biểu tình dữ tợn, cả người phát run, lại bị nàng nghẹn đến nói không ra lời!

"...... Nếu ta có làm việc ngu xuẩn như ngươi, lúc này ta tuyệt đối sẽ trốn đi, cũng tốt hơn...... ở lại hưởng chút hư vinh để cho người ngoài thừa cơ chém gϊếŧ, ăn thịt nuốt xương đâu."

Cung Dĩ Mạt thấp giọng nói, không đợi Cung Hàm Duyệt bạo nộ điên cuồng, nàng lấy từ trong tay ra ra một vật, chậm rãi giơ lên.

Mọi người bất giác nhìn tới, ánh mặt trời chiếu hạ, chỉ thấy một lệnh bài chói lọi kim quang, trên mặt khắc năm chữ như rồng bay phượng múa: "Như trẫm đích thân tới "

!!!

Đội thị vệ chấn kinh thất sắc, đồng loạt quỳ xuống!

Kia chính là lệnh bài " Như trẫm đích thân tới " của Hoàng Đế Bệ hạ!!!

Không ít người đang muốn tiến lên tương trợ lại nhìn thấy thị vệ vốn đang hung hăng như hổ rình mồi đột nhiên quỳ phục xuống đất, đều hai mặt nhìn nhau, mà ở hướng thị vệ quỳ phục, là một dáng người bễ nghễ đường hoàng!

Nàng thản nhiên mà thong dong, mặt mày trấn tĩnh, nửa điểm sợ hãi cũng chưa từng có.

Đúng vậy, nàng chính là Dương Quang Công chúa, mà Dương Quang Công chúa, cũng không phải chỉ là một danh hiệu mang trên người, nàng...chính là một kỳ nữ a!

(P/s: Kỳ nữ: nữ tử/người con gái cực kỳ có tài, từ này đến bh vẫn được sử dụng tại VN nha mn)

Ngay lúc Cung Hàm Duyệt còn không kịp phản ứng với biến cố trước mắt, Cung Dĩ Mạt đã cầm lệnh bài chậm rãi đến gần, đi tới trước mặt nàng.

Lúc này, Cung Dĩ Mạt tuổi còn nhỏ, lại đã cao gần bằng Cung Hàm Duyệt, nàng cười nhạt, tay cầm lệnh bài vỗ nhẹ lên mặt Cung Hàm Duyệt đang vặn vẹo cứng đờ, cười đến cực kỳ tà ác.

"Hoàng tỷ, kỳ thật ta mỗi lần nhìn thấy ngươi đều muốn nói cho ngươi biết, người ngu xuẩn như ngươi, tốt nhất vẫn là nên ngoan ngoãn ở trong phủ Công chúa của chính mình mà lăn lộn cùng nam sủng đi thôi, đừng dại dột quấy rầy đến người thông minh để nếm mùi thất bại. Hoàng tỷ, ngươi nhanh chóng lăn trở về đi thôi."

Lệnh bài hoàng kim kia mỗi lần đánh vào mặt nàng, đều làm Cung Hàm Duyệt cảm nhận được hàn ý cùng trào phúng tận xương tủy. Nàng oán độc trừng mắt nhìn Cung Dĩ Mạt, trong lòng ngập trời phẫn nộ cùng không cam lòng!

Vì cái gì mà Phụ hoàng lại bất công đến vậy? Vì cái gì?! Lệnh bài " Như trẫm đích thân tới " này, trên thế gian chỉ có vừa vặn một đôi, một cái ở bên hông Hoàng Đế, một cái thế nhưng lại ở trong tay Cung Dĩ Mạt, kể cả khi nàng ta bị biếm truất cũng không thu hồi lại, vậy thì ban lệnh biếm truất kia có tác dụng gì?

Đồng thời nàng lại cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, Phụ hoàng bất công đến vậy, hiện giờ, việc đã đến nước này, chờ đợi nàng, chắc chắn sẽ là long nhan giận dữ.

"Chúng ta...... Đi!"

Nàng nghiến răng nghiến lợi hô mấy tiếng, liền quay đầu rời đi.

Cung Dĩ Mạt cũng không ngăn cản, cho nên, đội thị vệ liền nhanh chóng rời đi nhanh như lúc đến. Mà lúc này, một triền núi trăm hoa đua nở trong nháy mắt đã trở thành một mảnh hỗn độn, bên trong chỉ có một người, Cung Dĩ Mạt nàng, như bách tùng ngàn năm trên đỉnh núi, cao ngạo mà cô tịch.

Y phục luyện võ màu trắng trên người bị gió thổi bay phâp phới, mái tóc nàng khẽ lay động, khuôn mặt bạch ngọc nhỏ nhắn mà nghiêm túc, bình thản.

Không bị đội thị vệ che khuất, dung nhan của nàng hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người, mà nàng hình như cảm giác được, liền đưa mắt nhìn tới.

Có người, trời sinh nên đứng ở nơi cao.

Rõ ràng chỉ là nhàn nhạt thoáng nhìn, vẻ thảnh thơi kia bỗng nhiên hóa thành khí thế ngất trời, thế nhưng làm tất cả mọi người có mặt ở đây trong lòng đều bội phục, nảy sinh một cảm giác muốn quỳ lạy bái kiến nàng.

Nàng kiêu hãnh lại cao ngạo như không thể với tới, nàng chính là đường đường chính chính đứng dưới một người mà trên vạn người, cao quý không gì xâm phạm nổi. Thân Thập Dạ cảm giác được tầm mắt của nàng, chỉ chớp mắt nhàn nhạt nhìn hắn một cái, liền nhanh chóng chuyển ra phía sau hắn.

Mà phía sau hắn, chính là Tô Diệu Lan.

Cung Dĩ Mạt mỉm cười.

Nụ cười này của nàng, không những không cho người ta chút cảm giác thoải mái nào hết, ngược lại, lại làm người ta cảm thấy cô tịch cùng nặng nề khôn cùng. Toàn bộ triền núi yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thanh âm của nàng quanh quẩn.

"Tô Diệu Lan, ngươi không phải nhất nhất mời ta đến dự tiệc sao? Hoa đâu? Đồ ăn đâu? Rượu đâu?"

Nàng vừa hỏi đến, Tô Diệu Lan chỉ cảm thấy mưu kế của nàng bị vạch trần không chút nào che giấu! Cả người khẽ run lên, liền lập tức quỳ rạp trước mặt Cung Dĩ Mạt.

"Lập tức liền tới, lập tức liền tới rồi!"

Nghe thấy nàng ta nói như vậy, Cung Dĩ Mạt lại cười, chỉ là lúc này đây, nụ cười mang theo vài tia mỏi mệt cùng cô tịch.

"Phải không, vậy thì tốt rồi."

Thân Thập Dạ không đành lòng nhìn nàng như vậy, không khỏi tiến lên một bước. "Phong cảnh ở đây rất tốt, tiểu gia ta cũng muốn lại đây uống rượu!"

Cung Dĩ Mạt không nhịn được nhìn thoáng qua khung cảnh hoang tàn hỗn độn xung quang, nửa cười nửa không nhìn hắn.

Hắn bị nàng nhìn có chút chột dạ, liền áp chế xấu hổ, dứt khoát quay về phía sau lôi kéo bằng hữu. "Từ Nguyên, Ngọc Tử Thanh! Các ngươi chết hết rồi chắc! Còn không mau qua đây uống rượu!"

Hai người bị điểm danh hai mắt sáng ngời, không biết vì sao, bọn họ lại cảm thấy, có thể cùng Cung Dĩ Mạt uống rượu thưởng trà, là một loại vinh hạnh không ai sánh bằng.

Lúc này, Lý Kha cũng tiến lên một bước, ôn hòa cười cười. "Nơi này rất rộng lớn, sẽ không ngại thêm một người nữa chứ?"

Không đợi Cung Dĩ Mạt trả lời, một tiểu mập mạp liền xông xáo bước tới: " Còn có ta, có ta nữa nha! Ta cũng muốn dùng bữa uống rượu.... Vẫn là nói phong cảnh trên sườn núi này tốt a, các người xấu tính không nói sớm, hại ta ở bên hồ hứng gió lạnh đủ một buổi sáng, ăn cái gì cũng không vô!"

Nhìn thấy không ít thiếu niên đều hăng hái xung phong muốn tới đây uống rượu, Cung Dĩ Mạt trong lòng hơi hơi cảm động, bọn họ chính là nhìn thấy mình thất thế, không đành lòng nhìn người đơn độc một mình bị người ta khó dễ nên mới đến tương trợ như vậy!

Cung Dĩ Mạt không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng vươn tay làm động tác mời vô cùng phóng khoáng.

"Nếu đã như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh, mời!"

Lúc nàng nói những lời này, thái độ bao dung, thong dong lại gần gũi, ôn hòa , làm người ta mơ hồ cảm thấy chuyện gì cũng chưa từng trải qua, một số quý nữ vốn đang lo lắng trốn tránh tâm liền an tĩnh lại có chút cảm phục.

"Có lẽ Công chúa chính là Công chúa đi, mặc kệ biến thành cái dạng gì, huyết nhục chảy trong người nàng vẫn là Công chúa của Hoàng gia!"

Không biết là ai thầm thì nói ra những lời như vậy, giữa nhóm quý nữ đang an tĩnh, thế nhưng lại không có một người nào phản bác.

P/s: Thực ra, chap này mình thấy tác giả cũng không hề buf cho Mạt tỷ đâu a. Đời trước, Mạt tỷ đã làm đến thân phận Hoàng Hậu, lại từng thống lĩnh đại quân xông pha chiến trường mười phương, cái khí chất thì không còn phải bàn đến nữa, người đã sống qua một đời, đương nhiên thừa sức đối phó vs mấy đứa trẻ con hăng máu mới lớn rồi. Hơn nữa, so về khí chất, trí tuệ rồi cả dung mạo, và cả cách lấy lòng người, Mạt tỷ đều đứng đầu trong đám Hoàng tử, Công chúa, kể cả Thái tử, khó trách Hoàng Đế không sủng ái tỷ ấy đến vậy, Hoàng Đế sủng ái nhiều, thì cũng ỷ lại nhiều vào tỷ ấy để xử lý triều chính cơ mà, cũng quá công bằng rồi còn gì. Căn bản chốt lại một câu, ngươi muốn nhận lại được nhiều, ít ra cũng phải làm ra nhiều đã đi, không có tác dụng, bị bỏ quên là đáng!!!