Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 57: Nàng quyết định tha thứ cho hắn




Nàng nói ra làm Cung Triệt cuối cùng cũng không giữ được gương mặt tươi cười ôn nhu nữa, biểu tình dần dần ngưng trọng lên.

Nhưng không nói ra cũng không thể giải quyết được vấn đề, cho nên Cung Dĩ Mạt nhẹ nhàng cầm tay hắn. "Đã xảy ra chuyện gì, ngay cả muội cũng không thể nói sao?" Nàng nhẹ nhàng dỗ dành hắn, cũng không biết xấu hổ mà làm nũng.

Cung Triệt cười khổ, cảm nhận được lòng bàn tay đối phương truyền đến độ ấm, hắn không muốn làm Cung Dĩ Mạt lo lắng, liền đem sự tình nói đơn giản một chút.

" Mười mấy năm trước Mẫu hậu vì ta mà ra tay làm bị thương vài vị phi tần mang thai, lúc ấy bị áp chế che dấu đi, nhưng hiện giờ laij bị nhân chứng vô cùng xác thực tố cáo lên án."

Hắn chỉ nói đến tình huống của Mẫu hậu, không một lời nhắc đến chính mình.

Cung Dĩ Mạt khẽ nhíu mày, thật đúng là đồng đội như heo, không làm nên việc cũng liên lụy người, chẳng lẽ Hoàng Hậu thực sự không thể tránh khỏi tự sát, kể cả khi nàng đã bất chấp thay đổi quỹ đạo đi?

"Vậy Bệ hạ muốn xử trí Hoàng Hậu nương nương như thế nào?"

Cung Triệt thở dài thật sâu, lại còn miễn cưỡng cười vui nói. " Huynh hôm nay đã đi cầu tình, Phụ Hoàng liền lệnh cấm túc Mẫu hậu, còn hình phạt cụ thể là gì, vẫn chưa biết...."

Cung Dĩ Mạt nghe vậy, không khỏi duỗi tay xoa đầu Cung Triệt. Hiện tại hắn nói chuyện với nàng, không hề tự xưng "ta", thực sự đã đem nàng coi như muội muội của mình, như một tri kỷ để tâm sự.

" Chuyện sẽ không đơn giản như vậy đúng không?" Cung Dĩ Mạt lo lắng hỏi. "Phụ Hoàng không phải người dễ nói chuyện như vậy, luôn luôn quyết đoán, sao có thể tuyên án xử phạt muộn màng như vậy? Thái tử ca ca đã làm cái gì? Hoặc là...Bệ hạ đã làm cái gì rồi?"

Bệ hạ......

Cung Triệt không khỏi nghĩ đến bộ dáng cao cao tại thượng của Hoàng Đế, từ trên đỉnh cao lạnh nhạt nhìn xuống chính mình, từng câu từng chữ phán quyết, so với trực tiếp tước đoạt thân phận Thái tử của hắn còn đau khổ hơn gấp vạn lần!

Hắn khẽ mím môi, tận lực muốn giữ bình tĩnh để mình không quá thương tâm, nhưng không nghĩ tới, hiện giờ hắn cười so với không cười còn đau khổ hơn nhiều.

"...... Bởi vì Phụ Hoàng cảm thấy, những ngày gần đây triều đình phân tranh, hết thảy đều vì cái ghế Thái tử mà ra, cho nên....cho nên" Nói đến đây, hắn tuy rằng mỉm cười, nhưng đôi mắt lại hoàn toàn ảm đạm, không hiện nổi một tia sáng.

"Cho nên Phụ Hoàng ra khẩu dụ, ngôi vị Hoàng Đế, chỉ cần có năng lực kế thừa, thì không tính Thái tử hay Hoàng tử, Người đều cấp cơ hội, đối xử bình đẳng như nhau!"

Cuối cùng định mệnh vẫn là tới, đời trước, chính là bởi vì quyết định này của Hoàng Đế, Hoàng tử nổi lên tranh đua có thể nói là vô tiền khoáng hậu! Nhưng Cung Thịnh lại vẫn là ung dung ngồi một bên thưởng thức, không can thiệp bất cứ điều gì. Thật ra, hắn làm như vậy thực sự mang đến nhiều điều tốt cùng tích cực đi!

(P/s: vô tiền khoáng hậu: chuyện từ trước đến nay chưa từng có)

Không ít Hoàng tử vì chiến tích đã khổ tâm thể hiện công phu, cũng tạo phúc không ít cho bá tánh.

Chỉ là, đối với Thái Tử mà nói, lại chính là tai họa ngập đầu......

Lúc này nàng nhìn Cung Triệt, thấy nàng biểu tình bi thương, Cung Triệt trái lại an ủi nàng. "Không có việc gì...... Phụ Hoàng ban khẩu dụ này...... Cũng là vì bá tánh thiên hạ. Người nói rất đúng, một gia đình nếu lập sai gia chủ, chỉ là hại người một nhà, nhưng một quốc gia nếu là lập sai Quốc quân, chính là tai họa cả thiên hạ. Phụ hoàng không sai...... Không sai......"

Cung Triệt cười giải thích, cũng không biết là vì muốn thuyết phục chính mình, hay là thuyết phục Cung Dĩ Mạt.

Mà Cung Dĩ Mạt cảm nhận được lòng bàn tay hắn lạnh lẽo phát run, hắn lại giữ gương mặt tươi cười trấn an chính mình. Hắn......cũng mới chỉ mười sáu tuổi, ở thời đại của Cung Dĩ Mạt, vẫn chỉ là hài tử. (Mẫu tĩnh của Mạt tỷ lại trỗi dậy trời ơi!)

Vậy mà, ở nơi này, hẵn đã phải sử dụng bả vai non nớt của mình, gánh vác trách nhiệm to lớn của cả một gia tộc. Chỉ là, hắn có thể chỉ cần tranh quyền thế, tài lực cùng nhi tử của Liễu Hiền Phi, Long Quý Phi, hiện giờ, ngay cả vị trí Thái tử cũng lại phải tranh từ đầu....Có thể nói, nỗ lực mười mấy năm qua của hắn, chỉ trong chớp mắt, hóa thành bọt nước.....

Hắn mang trên mình kỳ vọng lớn lao của gia tộc, hiện giờ lại bị Long nhan lôi đình, đả kích đến mức nà, có thể nói, áp lực trên người hắn, cùng áy náy, thống khổ, không hề kém hơn Hoàng Hậu phân nào, nhưng hắn lại còn phải đi trấn an Hoàng Hậu, trấn an Lưu gia, lại trấn an chính mình.

Mà Hoàng Hậu còn có thể khóc, có thể nháo, thậm chí có thể tự sát đi tìm chết, hắn cái gì cũng đều không thể.

Cung Dĩ Mạt giơ tay vuốt ve mặt hắn.

Cung Triệt sửng sốt, cười nói, "Làm sao vậy?"

"Nếu huynh không muốn cười, thì đừng gắng gượng cười nữa......"

Cung Dĩ Mạt lẩm bẩm nói, lời nàng nói, làm nụ cười trên mặt Cung Triệt, hung hăng cứng đờ!

Nàng đứng lên, đi qua nhẹ nhàng ôm lấy đầu hắn. " Huynh có khổ sở hay không? Có muốn khóc hay không? Nếu muốn khóc......liền khóc đi, ở trong lồng ngực của muội, không có người nào nhìn thấy được."

Cung Triệt bị nàng ôm đầu, cuối cùng vẫn mỉm cười. "Nói cái gì vậy......Sao huynh lại muốn khóc được......"

Cung Dĩ Mạt vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn. " Huynh không muốn khóc cũng không sao cả, cứ yên lặng nghỉ ngơi chút đi......"

Nàng thật giống như đang dỗ dành tiểu hài tử, nhẹ nhàng che kín tầm mắt hắn, thanh âm ôn nhu vỗ về những sóng gió trong lòng hắn, mềm mại lại bao dung, làm Cung Triệt không thể không chậm rãi vươn tay ôm lấy Cung Dĩ Mạt, vùi đầu thật sâu vào lồng ngực nàng.

Hắn mệt mỏi quá...... Hắn thực sự quá mệt mỏi. Hắn không muốn làm Thái Tử, nhưng hắn không thể không làm Thái Tử.

Nếu thực sự có một ngày, cái ghế Thái tử cũng không còn, hắn thật không biết hắn có thể làm được cái gì nữa.....Hi vọng cùng mong chờ bao nhiêu năm, hắn không biết sẽ phải bắt đầu lại từ đầu như thế nào?

Hắn cảm thấy cả người đều bỏng cháy như bị quăng vào liệt hỏa, rõ ràng là thân nhân làm sai chuyện, nhưng hắn đến tư cách để trách cứ cũng không có....Tất cả mọi người đều là vì hắn mà phạm sai lầm, hắn lại chỉ có thể đứng ra gánh vác hết tất thảy....

Nhưng làm sao bây giờ...... Hắn cũng muốn......muốn giống như Mẫu hậu khóc lớn một hồi, hắn cũng muốn không màng tất thảy đi lên án Phụ Hoàng bất công, hoặc là vì chính bản thân mình...lên án một lần!

Cảm giác được hai mắt hơi hơi ướŧ áŧ, Cung Triệt tận lực kìm nén bản thân, mặc dù là khóc, cũng không có một chút thanh âm.

Cung Dĩ Mạt không khỏi nghĩ, thật ra ở kiếp trước, nàng cũng đã sai lầm rồi đi. Nàng chăm chăm cống hiến, rồi cũng chăm chăm đòi hỏi được báo đáp, ngang ngạch cường thế mà không hiểu được ôn nhu săn sóc.

Cho nên...... Cung Triệt mới không thích nàng đi.

Nhưng dù là không thích, cũng không nên lợi dụng xong liền vứt bỏ đi, nhưng hôm nay, Cung Dĩ Mạt lại quyết định tha thứ hắn.

Cung Triệt, ta không hề cùng ngươi so đo vấn đề cảm tình của đời trước. Một đời này, ta sẽ ngoan ngoãn làm muội muội của ngươi, vì ngươi mà tận tâm tận lực, cũng coi như là chuộc tội cho đời trước tàn sát gϊếŧ chóc một đời. Chỉ là lần này, ngươi cũng ngàn vạn lần không nên làm ta thất vọng nữa.....

Ngày hôm sau lúc Cung Triệt tỉnh lại, vừa nhấc đầu, lại phát hiện ra hắn đang nằm trong phòng của mình! Hắn không khỏi híp mắt suy nghĩ lại sự tình ngày hôm qua. Ngày hôm qua, cuối cùng....sau khi Cung Dĩ Mạt ôm ấp an ủi hắn, hắn khóc đến nhẹ lòng, liền trực tiếp ngủ trong lòng nàng!

Cung Triệt mặt ngọc bạo hồng! Hắn mới chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, liền tính ngày thường thành thục lão thành như thế nào, ruốt cuộc vẫn có phương diện ngây thơ như tiểu bạch thỏ a....

Hắn không khỏi nằm trên giường trằn trọc, lăn qua lộn lại! Chỉ hận không thể đem ký ức tối hôm qua quên hết tất thảy! Nhân sinh của hắn, sao lại có thể có vết nhơ như vậy được! Hơn nữa đối tượng lại còn là muội muội hắn yêu thương nhất!!

Thế giới này làm sao vậy?! Tối hôm qua người ở trong lồng ngực muội muội khóc lóc đến thiếp đi tuyệt đối không có khả năng là hắn!

Cung Dĩ Mạt vừa tiến vào, liền nhìn thấy Cung Triệt đang bày ra mọt bộ dáng muốn phát điên!

"Làm sao vậy?"

Vừa nghe đến thanh âm của nàng, Cung Triệt mặt từ hồng chuyển sang tím, trái tim đập càng mau! Hắn mau phát bệnh đi! Hắn cực kì muốn phát bệnh!

Cung Dĩ Mạt lại không quản đến tâm tư hắn đang bạo liệt như núi lửa phun trào, nàng đem khăn mặt đưa cho Cung Triệt. Cung Triệt đờ đẫn nhận lấy rồi tự mình lau qua, cả quá trình đều ngơ ngác, ngây ngẩn như lạc vào trong sương mù.

Nhìn bộ dáng này của hắn, Cung Dĩ Mạt không khỏi cười thầm.Mặc kệ sau này bọn họ sẽ trở thành bộ dáng đại nhân vật khí phách lớn lao như thế nào, hiện giờ vẫn đều còn nhỏ a!

(P/s: Mẫu tính của Mạt tỷ bạo phát lại auto rắc thính cho bao người. huhuhu)