Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 69: Nàng là độc nhất thế gian




Trong lúc kinh thành đang đánh trống khua chiêng, chuẩn bị cho đoàn Thái tử xuống phía nam tu sửa kênh đào, thì Cung Quyết cũng rất mau đến Tây Châu.

Vị trí của Tây Châu, nếu lấy bản đồ hiện đại để miêu tả, thì chính là vùng đất Tây Tạng bây giờ, là một vùng cao nguyên đầy nắng và gió.

Đây chính là vùng biên giới quan trọng của lãnh thổ Đại Dục. Phía bắc Tây Châu giáp với Lâu Diệp, vùng thảo nguyên phía nam cũng giáp với rất nhiều tiểu quốc gia du mục khác, cho nên, dân số Tây Châu tuy đông nhưng ba phần đều là trọng binh, ngày đêm canh gác, trấn giữ nghiêm ngặt.

Ước chừng không quá hai ngày nữa sẽ đến nơi, Cung Quyết khẽ thở ra nhẹ nhõm, chuyến đi này cũng được coi là vô cùng thuận lợi, hắn đã đi qua sa mạc, ốc đảo, cũng đã trải qua núi tuyết, thảo nguyên.

Lúc này, hắn mới thực sự cảm nhận được tất cả những gì Hoàng tỷ đã từng kể cho hắn. Hắn đã tận mắt nhìn thấy quốc gia mình hùng vĩ mà tráng lệ như thế nào, non sông gấm vóc, cẩm tú như họa, chân thật cảm nhận được, bậc ông cha tổ tiên, dành được giang sơn, là cỡ nào rung động lòng người.

Lúc này, đoàn người đi qua một thôn trang trong ốc đảo, Cung Quyết hạ lệnh hạ trại nghỉ ngơi, chờ đến tối không còn nóng bức sẽ tiếp tục lên đường.

Người trong thôn trang biết được bọn họ là đoàn cứu tế Tây Châu, vô cùng nhiệt tình tiếp đãi, mà Cung Quyết, đã được an bài vào nghỉ ngơi trong nhà của trưởng thôn.

Mặc dù dọc đường đi đã nhìn thấy nhiều, nhưng Cung Quyết vẫn cảm thấy mới lạ, người ở đây so với người ở kinh thành có nhiều bất đồng, Hoàng tỷ đã từng nói, dung mạo con người có rất nhiều loại, thậm chí ở phía nam xa xôi, còn có cả những người da đen nhánh, đáng tiếc, hắn chưa được gặp qua.

Bởi vì đi đường vất vả, nên ngoại trừ an bài thủ vệ canh gác đoàn xe, những người khác đều được lệnh nghỉ ngơi, mà Cung Quyết nằm lên giường, lại không cách nào ngủ được.

Hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái, bởi vì hắn đã đi được một thời gian khá dài rồi, nhưng dọc đường đi vẫn chưa từng nhận được một phong thư đưa tin nào từ kinh thành gửi tới, phải biết rằng, quản sự trong kinh, đôi khi cũng sẽ bẩm báo một ít tình hình cho hắn. Chẳng lẽ, Hoàng tỷ cảm thấy hắn rời khỏi kinh thành, đường xá xa xôi, cho nên nàng liền ôm hết việc vào thân cho hắn được an tâm hay sao?

Nghĩ đến đây, Cung Quyết không khỏi mỉm cười.

Hắn khẽ sờ sợi tóc trong lồng ngực....Cũng không biết, Hoàng tỷ một mình ở lại Hoàng cung...có vui vẻ hay không?

Tưởng niệm nụ cười khuynh thành của người trong lòng, Cung Quyết chậm rãi đi vào giấc ngủ, không biết đã bao lâu, liền có một người lén lút bước tới gần, hắn cả kinh, xoạt một tiếng rút trường kiếm, kề vào cổ đối phương!

Chậu nước choang một cái rơi xuống đất, Cung Quyết cũng không có tâm tình để ý, hai mắt hắn mở to, kinh ngạc: "Hoàng tỷ?!"

Thiếu nữ bị hắn kề kiếm vào cổ sợ tới mức run bần bật, chậu nước bị rơi cũng không dám nhặt lên, chờ đến khi nhìn rõ, Cung Quyết có chút tiếc nuối chớp chớp mắt, hóa ra không phải Hoàng tỷ, mà chỉ là một thiếu nữ dung mạo có bảy phần giống nàng.

Nhưng điều này lại không làm hắn thả lỏng, ngược lại có chút cảnh giác thêm, từ trước đến nay, tuy hắn chưa từng chứng kiến qua công phu dịch dung, nhưng có thể giống Hoàng tỷ đến như vậy, hiển nhiên là có điểm kỳ quặc.

"Ngươi là ai? Ai phái ngươi tới?" Trường kiếm trong tay hắn kề chắc vào cổ đối phương, tựa hồ nàng chỉ cần nói sai một chữ, hắn lập tức sẽ không có nương tay nào vung kiếm, mặt mày lạnh lẽo như đang nhìn một tử thi, làm nữ hài trước mắt càng run lẩy bẩy.

"Ta...... Ta không biết đại nhân đang nói gì...... Ta là dưỡng nữ của trưởng thôn, đưa nước rửa mặt tới cho ngài."

Dưỡng nữ của trưởng thôn?

Cung Quyết híp mắt đánh giá đối phương. "Nếu đã như vậy, vì sao ngươi phải làm những việc của hạ nhân này?"

Ngữ khí hắn thật lạnh, nhưng lại làm tiểu cô nương mặt mày ửng đỏ. " Bởi vì...bởi vì ta muốn tự mình tới....Lúc nhìn thấy đại nhân ngồi trên lưng ngựa, ta..." Nàng đưa đôi mắt lấp lánh nhìn Cung Quyết, dáng vẻ này, lại giống Cung Dĩ Mạt thêm một phần!

"Ta...ta ái mộ đại nhân, cho nên..mới bước vào..."

Sau đó, cũng mặc Cung Quyết vẫn còn lạnh lùng kề kiếm vào cổ nàng, tiểu cô nương khẽ cúi đầu, mặt càng thêm đỏ: "Nghe nói, đại nhân đang muốn đi Tây Châu...Xảo Xảo, nguyện ý đi theo đại nhân."

Thổ lộ xong tâm ý, nàng liền không nói thêm nữa, hai vành tai hồng hồng, tựa như đang đợi người trong lòng định đoạt.

Mà Cung Quyết, lại chỉ khốc liệt nhìn nàng, tàn ác giống như một mãnh thú máu lạnh, làm lời nói dối của nàng càng trở nên thập phần vụng về.

"Thật sao?" Cung Quyết cười lạnh, trường kiếm lại dán lại gần một chút.

Hành động của hắn làm nữ hài tử kinh hoàng, lại cố cưỡng bách bản thân trấn tĩnh lại.

"....Vâng, là thật lòng, đại nhân....ta....ta ái mộ ngài..."

Nàng ban đầu còn có chút kinh thường, chỉ là một tiểu quỷ mới mười một tuổi, vốn dĩ đã rất dễ lừa, sao phải hóa trang thành bộ dáng tỷ tỷ của hắn? Chẳng lẽ, hắn đối với tỷ tỷ của mình còn có chút tâm tư không thể cho ai biết hay sao?

Nhưng hiện tại, trên cổ vẫn kề thành kiếm lạnh không hề nhúc nhích, nàng thậm chí đã cảm thấy, nếu không phải bởi vì gương mặt này, đối phương đã ở ánh mắt đầu tiên gϊếŧ chết nàng không chớp mắt!

Giờ khắc này, nàng thực sự cảm thấy sợ hãi, bởi vì nàng phát hiện, sau lời nói kia, trên Cung Quyết đã tỏa ra sát khí!

Những câu dối gạt chuẩn bị sẵn trong đầu bị nàng gắt gao đè lại trong cổ họng,một chữ cũng không dám nói ra, chỉ hy vọng đối phương có thể nhân nhương gương mặt nàng, cho nàng một con đường sống.

"Ngươi nói ngươi ái mộ ta?" Thanh âm quạnh quẽ của thiếu niên đột nhiên vang lên.

Nữ hài nghe vậy liền vui sướng gật đầu, nhưng trong nháy mắt liền biến thành một cỗ tử thi! Nàng đến chết có lẽ cũng không nghĩ ra, nàng bị gϊếŧ là vì cái gì?

Mà sau khi gϊếŧ chết nàng, Cung Quyết cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, thiếu nữ trước mắt này rõ ràng là người trong cung phái tới, bởi vì biết rõ, hắn cùng Hoàng tỷ có quan hệ mật thiết, nên mới sử dụng kế sách này. Mà Hoàng tỷ ở trong cung, tất sẽ không bao giờ cho phép phát sinh việc này, điều duy nhất có thể giải thích, chính là....

Hoàng tỷ không ở trong cung!

Lúc này, một người khác liền đi đến, hóa ra là Bạch Sinh, hắn chính là người Cung Dĩ Mạt cố ý an bài tới cạnh Cung Quyết.

Cung Quyết không khỏi nhìn hắn một cái, bởi vì hắn là người Hoàng tỷ cực kì tín nhiệm, cho nên, hắn cũng thập phần tín nhiệm.

Bạch Sinh là người vô cùng bình thường, chỉ cần hắn đi vào đám đông, liền không ai có thể tìm thấy hắn, ấn tượng về hắn. Lúc này, hắn nhìn thi thể trên mặt đất, thở dài một tiếng. "Điện hạ, ngài không nên gϊếŧ người."

Vốn dĩ, theo mong muốn của Cung Dĩ Mạt cùng Trấn Tây Vương, bọn họ đều hi vọng Cung Quyết lớn lên sẽ trở thành một người chính trực mà kiên nghị, giống như một quân nhân vậy, thế nhưng, Bạch Sinh lại biết rõ, đứa nhỏ trước mắt này, sát tâm đã là khảm vào trong xương cốt. Sát khí tàn sát giặc cỏ ngày trước làm người người khiếp sợ, không nghĩ, đến gần Tây Châu, lại bùng phát trở lại.

"Quá phiền, liền gϊếŧ!"

Không biết vì sao, Bạch Sinh lại cảm nhận được trong ánh mắt Cung Quyết nhìn hắn cũng có sát khí, nhận ra điều này làm lòng hắn khẽ run lên.

Bạch Sinh vội vàng tiến lại gần, ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể, vừa lật ra liền phát hiện, dung mạo đối phương cùng Dương Quang Công chúa cực kỳ giống nhau!

Hắn trong lòng cả kinh, tuy rằng không rõ đã xảy ra việc gì, nhưng dựa vào tình nghĩa của Điện hạ đối với Công chúa, chỉ cần hắn nhìn thấy người có dung mạo giống Công chúa ba phần, đã lấy làm kỳ quặc, cũng sẽ không trực tiếp gϊếŧ chết như thế, ít nhất sẽ phải tra khảo lai lịch đi.

Hắn khẽ liếc mắt nhìn Cung Quyết, mà lúc này, Cung Quyết lại ung dung ngồi trên ghế, tùy tiện lật một quyển sách, dường như đang suy nghĩ điều gì, động tác thong thả lại nhàn nhã, giống như một công tử lạnh lùng thanh lãnh, cứ như người vừa ra tay gϊếŧ người không phải là hắn vậy.

Cảm nhận được tầm mắt tò mò của Bạch Sinh, cặp mắt ngọc của Cung Quyết nhàn nhạt ngó tới, chỉ liếc một cái, lại làm Bạch Sinh cả người phát lạnh.

" Quá giống, trên thế gian này, Hoàng tỷ, chỉ cần một người là đủ rồi!"

(Bi đát cho a Bạch Sinh, a đoán trúng tủ lắm, chuẩn bị ăn hành nghen a, e chuẩn bị bông băng thuốc đỏ cho :v)