Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 7: Không đành lòng




Đảo mắt một cái, đã hai tháng đi qua.

Gần đây, bởi vì được ăn uống đầy đủ, nội lực luyện ra có chút thành tựu, trên mặt Cung Dĩ Mạt cuối cùng có chút thịt, bớt đi vẻ võ vàng bệnh tật, lộ ra vẻ hồng nhuận trắng trẻo vốn có ở tiểu nữ hài, lại không biết có phải được di truyền từ vị Tuyết Phi kia hay không, làn da nàng phi thường xinh đẹp, trắng nõn lại mịn màng, tựa như băng cơ ngọc cốt, làm người chỉ nhìn cũng khó thể quên.

Điều này ở đời trước không có, là bởi vì nàng tu luyện đến cửa này của công pháp, mỗi lần muốn công phá một ải, lại phải nghiền ngẫm thấu hiểu đạo lý tinh thâm bên trong, mà đời trước nàng cả đời nóng nảy, không thể khai thông, không nghĩ tới đời này, tuổi còn trẻ lại nhờ thanh tâm, buông bỏ dục niệm, suy nghĩ liền nhìn thấu, cũng coi như nhờ họa được phúc.

Vỗ vỗ gương mặt thủy nộn, Cung Dĩ Mạt mãn nguyện thỏa mãn a!

Lãnh Thu Uyển nàng ở mỗi ngày đưa cơm càng chỉ có lệ, bảy,tám phần đều cho rằng nàng đã chết, lại không có người dám tiến vào xem, việc đưa cơm cũng liền mặc kệ, lại không nghĩ rằng, hai tháng này, cửa sổ nho nhỏ kia thật ra lại có người đưa đồ ăn tới.

Ngày trước, sau khi nàng luyện công xong vừa ra liền thấy, thế nhưng lại có bánh bao trắng nõn, thật đúng là không thể tưởng tượng được, trong lãnh cung vẫn còn người thiện tâm quá độ?

Hôm nay, người đưa cơm kia thật lâu không tới, đang lúc Cung Dĩ Mạt cho rằng hắn sẽ không tới, thời điểm đang chuẩn bị tự mình đi tìm ăn, phiến cửa sổ nhỏ đột nhiên bị mở ra, Cung Dĩ Mạt có điểm ngoài ý muốn, cứ cách ba ngày đều đặn đưa cơm, cũng không biết là ai lương thiện như vậy.

Lại thấy một cánh tay gầy yếu, đưa vào một cái bọc nho nhỏ, thật cẩn thận đặt ở bên cửa sổ, hắn tựa hồ có vài phần lưu luyến, cuối cùng vẫn là nhẫn tâm buông tay, trước khi đi còn cẩn thận đóng lại cửa sổ nhỏ.

Cung Dĩ Mạt trong lòng kinh ngạc, chạy đến mở ra xem, vừa thấy đã lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới thế nhưng lại là một cái đùi gà thật to! Vẫn còn nóng, có thể thấy được thứ này không phải được đặt trong hộp đồ ăn, mà là được người gói ủ trong lồng ngực.

Nàng trong lúc nhất thời rất là cảm động, nhìn ra được đó là một hài tử còn chưa lớn, có lẽ là thái giám mới tiến cung đi, nàng thật muốn nhìn một chút xem hắn là ai, phần thiện tâm này của hắn, ngày sau nàng có thể sẽ báo đáp ít nhiều!

Tâm vừa nghĩ, tay liền trèo tường đi ra ngoài.

Hiện giờ, nàng trèo tường thoải mái không thể nói, cùng hai tháng phía trước đây quả thực là cách biệt một trời, nàng vừa ra đi liền nhìn đến tiểu thân ảnh đang khập khiễng rời đi, nàng vội vàng đuổi theo, lại không nghĩ tới hắn ở ngay bên biệt viện cách vách mình, là Hàn Xuân Uyển hoang vu đã nhiều năm.

Cung Dĩ Mạt ngồi xổm ở góc tường, dùng một tán cây đại thụ che đậy đi bóng dáng...... Nhưng kỳ quái là,nàng càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc.

Chỉ thấy nam hài kia tiến vào sân sau, dùng một bồn nước tuyết rửa sạch chính mình, người hắn đầy rơm rạ, hơn nữa trên mặt còn bôi trét đầy bùn đất, nhưng nhìn hắn rửa nghiêm túc đến như vậy, hiển nhiên là một hài tử ưa sạch sẽ.

Cung Dĩ Mạt nhíu mày quan sát kỹ một chút, ngoài ý muốn hơi hơi kinh hãi!

Là hắn! Hắn như thế nào đã chuyển đến ở ngay biệt viên cách vách? Nàng tuyên cáo mắc bệnh ho lao, hắn như thế nào sẽ không sợ bị lây sao?

Bất quá, hai tháng không thấy, tiểu Cung Quyết so với lúc trước lại càng gầy, quả thực chính là da bọc xương, làm cặp mắt ngọc kia vốn đã to càng thêm lớn, nhìn qua có vẻ dọa người, cũng không biết hắn đã đi tới nơi nào lăn một vòng, trên người dơ hề hề, cùng với tiểu hài tử thận trọng, e dè tiếp xúc lúc trước dường như không có chút liên hệ nào.

Cả tay và chân của hắn đều bị thương, thân mình nhỏ gầy cố sức cởi bỏ áo ngoài, lộ ra trung y ngắn tay bên trong, cánh tay non mịn lộ ra vẻ khẳng khinh kinh người lại chi chít vết thương lớn nhỏ.

Hắn lấy ra một kiện quần áo trắng tinh mới tròng lên, Cung Dĩ Mạt vừa thấy liền nhận ra đó chính là kiện áo tắm dài nàng cho hắn ngày trước, đã bị hắn cắt đi một đoạn, vừa có thể mặc thành áo ngoài.

Đổi quần áo xong xuôi, hắn mới lấy ra một cái bọc nho nhỏ, tiểu đại nhân cau mày, nói vậy bên trong là chút đồ ăn.

P/s: Tiểu đại nhân : đây là đang nói đến Dĩ Mạt của chúng ta đó mn, mình cố ý giữ lại từ gốc vì hiện tại Dĩ Mạt vẫn còn nhỏ nhưng lại lớn hơn tiểu Cung Quyết, để như vậy dễ thương mà ( '∀`)ノ~ ♡

Nhìn đến cảnh đó, Cung Dĩ Mạt trong lòng có chút hụt hẫng, một tiểu nam hài muốn sinh tồn trong lãnh cung đã quá không dễ dàng, chưa nói đến mới vừa rồi là chính hắn cấp nàng đồ ăn.

Đang thời điểm Cung Dĩ Mạt muốn đi ra,có mấy người từ xa đến gần, nàng lại nhanh chóng ẩn giấu thân mình, lẳng lặng quan sát.

Người tới trực tiếp một chân đá văng cửa viện, không đợi tiểu Cung Quyết phản ứng, đối phương đã một tay đem hắn xách lên. Tên thái giám kia tuổi không nhỏ, cánh tay cứng như thép liền điên cuồng lắc, lắc đến khi tiểu Cung Quyết không thở nổi, tay nhỏ chân nhỏ ở không trung vùng vẫy, hắn cắn răng nói.

"...... Làm càn!"

Hắn nói làm bốn tên thái giám cười ha ha, trong đó một người dài giọng giễu cợt: "Các ngươi nghe một chút, hắn nghĩ mình vẫn đương làm hoàng tử đấy, còn nói chúng ta làm càn!"

Lúc này một tên thái giám khác cũng nhặt lên cái bọc giấy rơi trên mặt đất, quái thanh quái khí cười nói. "Lúc ấy, ta liền cảm thấy kỳ quái, chúng ta đánh như thế nào nó cũng đều giơ tay che ngực, trở về liền phát hiện ra quả nhiên thiếu một cái đùi gà, nói vậy bánh bao lúc trước cũng là do nó trộm, không nghĩ tới a, hoàng tử hoàng tôn cũng sẽ đi trộm đồ!"

Vừa nói, hắn vừa đem giấy bao xé rách, lại chỉ là một ít cơm thừa canh cặn rải đầy đất! Mấy người hai mặt nhìn nhau, sao có thể đâu? Bọn họ rõ ràng thấy hắn trộm đùi gà! Tám phần là đã ăn! Cho nên bọn họ hung ác ác sát như cũ, còn đem giấy dầu trên mặt đất dẫm lại dẫm!

"Nhân gia nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, thằng nhãi con long chủng này lại dám lừa gạt, dấu diểm chúng ta, nên xử lý thế nào bây giờ?" Tên thái giám đang nắm tiểu Cung Quyết không ý tốt nói.

Lập tức liền có người phụ họa. "Hì hì, hoặc là đem đùi gà giao ra đây! Hoặc là...... Điện hạ có phải rất đói bụng hay không? Không bằng đem đồ ăn trên mặt đất bốc ăn! Chúng ta liền không truy cứu!"

Tiểu Cung Quyết giống một đống vải rách bị lẳng bịch xuống đất, không nhịn được ho khụ khụ, nhìn mấy cung nhân từng bước ép sát, trong mắt hắn tràn đầy quật cường mà hoảng sợ, hắn không rõ, rõ ràng lúc bắt quả tang hắn đã bị đánh đập một trận, vì cái gì bọn chúng còn muốn tìm tới tận cửa?

Mà lúc này, Cung Dĩ Mạt nào còn không rõ đã xảy ra cái gì...... Không nghĩ tới nhiều ngày nay lại là hắn đưa cơm cho mình...... Cung Dĩ Mạt tức khắc cảm thấy thực hụt hẫng.

Nàng cảm thấy mình đã tận tình tận nghĩa, lại hạ quyết tâm không hề lui tới, không nghĩ đến đối phương còn tuổi nhỏ lại tri ân báo đáp, rõ ràng nhỏ yếu đến một kích bất kham, còn muốn chiếu cố nàng......

Lúc này, nàng nhìn thấy tên đại thái giám cầm đầu liếc một mắt ra hiệu, tiểu thái giám gật gật đầu, lòng bàn tay kẽ động, lấy ra độc châm!

Nếu là ở phòng bếp, nhiều ánh mắt chú ý sẽ không tốt để bọn chúng làm cái gì, hiện tại, không người để ý, chỉ cần cho hắn thử lợi hại một châm này là được.

Độc châm này là độc dược mới nhất thượng cung mới chế ra, kẻ nào trúng phải, nửa tháng sau mới bất đắc kỳ tử mà chết! Ai cung đừng mong tra ra được!

Nhìn mấy người không có ý tốt tới gần, tiểu Cung Quyết cố nén không lộ ra sợ hãi, thân mình nhỏ bé co lại một vòng, hắn mới sáu tuổi, thân cô thế cô, lấy ít địch nhiều, không cần nghĩ cũng biết kết cục rồi.

Tiểu thái giám nhìn bộ dáng cảnh giác của hắn liền cười to. "Sợ cái gì! Ăn a! Ngươi nhất định rất đói bụng đi? Vẫn chỉ là đùi gà, rơi xuống đất liền ăn không vô?"

Đại thái giám mắt lộ ra hung quang tiến lên một bước. "Một khi đã như vậy, ta giúp ngươi nhổ ra đi!"

Vừa nói , hắn liền một chân đá vào bụng tiểu hài tử, lần đá lực đạo rất nặng! Tiểu hài tử nhỏ bé yếu ớt a một tiếng, cả người nháy mắt cong thành con tôm, mồ hôi lạnh liền chảy xuống! Vẫn còn thấy chưa đủ, tiểu thái giám duỗi tay hướng về phía hắn chộp tới, trong tay vung tới chắc chắn là độc châm!

Một kích vừa rồi đã làm Cung Dĩ Mạt kêu lên trong giận dữ! Nàng không nghĩ tới những người này thế nhưng ác độc đến tận đây!

Hòn đá trong tay bắn ra, chuẩn xác đánh rớt độc châm đang vung tới.

"A!" Tiểu thái giám kêu thảm thiết một tiếng, che lại tay, sắc mặt biến đổi. "Ai?"

Mà bốn phía im ắng, không ai trả lời.

Trong viện một trận gió lạnh đánh úp lại, tĩnh mịch khiến lòng người phát run! Nghĩ đến biệt uyển cách vách chính là nơi ở của cô công chúa bệnh lao không người nhặt xác, mấy cái thái giám sắc mặt đều trở nên thập phần khó coi!

Lúc này, đại thái giám tàn nhẫn cắn răng một cái, "Ta thật muốn nhìn xem là người phương nào giả thần giả quỷ!" Nói rồi, lại lần nữa vươn tay chộp lấy tiểu Cung Quyết!

Lúc này, một hòn đá lại phóng tới lần nữa, mang theo sát khí, trực tiếp bắn trúng huyệt thái dương của hắn! Bởi vì tốc độ quá nhanh, người khác chỉ nhìn thấy đại thái giám hung thần ác sát đột nhiên ngã quỵ, chờ đến bọn họ đi đẩy tới, mới phát hiện, người này thế nhưng đã trợn tròn mắt tắt thở!

"Có quỷ a!"

Có người kêu thảm thiết một tiếng té ngã lộn nhào mà chạy, còn lại hai người cũng sợ, nhưng sợ hơn cả là nhiệm vụ không thành, chần chừ hồi lâu vẫn là kéo thi thể đại thái giám cuống quít rời đi, để lại một tiểu hài tử đang gập người ho không ngừng.

Hàn Xuân Uyển rách nát trong chốc lát liền an tĩnh lại.