Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 79: Quỳ gối khẩn cầu




Là bị lực nổ mạnh đánh bất tỉnh? Hay là bị đá lớn văng lên đánh bị thương? Hoặc là...hoặc là, khi ụ đất nổ mạnh, không kịp trốn đã trực tiếp tan xương nát thịt?

Không, không có khả năng..... Cung Triệt dường như đã phát điên liên tục tiến dần vào trong nước, nước dần dần dâng đến eo hắn, hắn cũng không quan tâm, đôi mắt hoảng loạn nhìn khắp nơi, nhưng xung quanh đều là nước, toàn bộ là bọt sóng vẩn đục quay cuồng. Nơi nào có nàng? Nơi nào có nàng!

"Công chúa! Người ở đâu?!"

Trên bờ truyền đến tiếng gọi hoảng loạn truyền vào tai Cung Triệt, mang theo một tia kinh hoàng, sợ hãi. Hắn đờ đẫn nhìn mặt nước, hắn cũng muốn kêu, nhưng yết hầu giống như bị lấp kín! Hai mắt đỏ như máu, tiếng gió điên cuồng xé nát hai tai, hắn cũng muốn kêu, nhưng một tiếng cũng không thể phát ra!

Cung Dĩ Mạt! Muội không thể chết! Muội không thể chết! Ta không cho phép! Không cho phép!!!!

Đột nhiên, hắn cảm giác có cái gì kéo ống quần hắn! Hắn quay đầu lại, giữa dòng nước chảy xiết, chỉ thấy một nha đầu hoàn toàn êm đẹp, đang cười vô tâm vô phổi đến đáng giận, không phải Cung Dĩ Mạt thì là ai?!

Hắn đột nhiên ôm chặt nàng! Ôm thật chặt!

Cung Dĩ Mạt không kịp đề phòng bị siết chặt trong lồng ngực, thở gấp: "Dọa ca sợ rồi sao! Ai bảo huynh đã lâu như vậy không để ý đến muội! Kỳ thật..." Lời còn chưa nói xong, thân thể đã bị một lực mạnh mẽ đẩy ra! Nàng đột nhiên ngã xuống nước, sặc một miệng nước sông đục ngầu!

"A..." Ngươi phát điên cái gì?

Nàng còn chưa kịp ấm ức, lại nghe thấy Cung Triệt tê tâm liệt phế kêu! "Muội điên rồi sao?! Muội vì cái gì muốn làm ta sợ như vậy...vì cái gì?!"

Hắn tay nắm chặt đến gắt gao, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu, giống như sẽ bạo phát mà đánh người! Cung Dĩ Mạt bị hắn rống to, khí thế liền tụt giảm, vội vàng đứng dậy, giải thích: " Kỳ thật, muội không cố ý..."

Nàng vừa định nói nàng thật sự không cố ý, là bởi vì khi ụ đất nổ mạnh, nàng bị dòng nước đẩy sâu xuống lòng sông. Dưới đáy sông thủy tảo tươi tốt, cuốn lấy chân nàng, cũng may nàng còn một chút khí tức, bằng không sẽ thật sự xảy ra chuyện. Nhưng nàng chưa mở miệng, lại bị Cung Triệt ôm chặt trong lòng!

Lúc này đây, hai tay hắn ôm chặt lấy nàng đều phát run, không, phải là Cung Dĩ Mạt cảm thấy cả người hắn đều run rẩy mãnh liệt!

Hắn nhẹ giọng cầu xin bên tai nàng, tựa hồ,người vừa tức giận đẩy nàng xuống kia khi nãy không phải là hắn.

" Đừng làm ta sợ như vậy nữa....Ta rất sợ hãi....Ta thực sự rất sợ hãi...."

Nếu như sẽ không còn được gặp lại nàng...... Nếu nàng cứ như vậy chết trước mắt mình, Cung Triệt cả đời sẽ không bao giờ tha thức cho mình!

Mỗi một câu một chữ từ miệng hắn nói ra, cũng đều giống như người, cứng đờ lại run rẩy, tràn đầy khủng hoảng, kinh sợ, làm Cung Dĩ Mạt đột nhiên có chút áy náy, nàng cảm nhận được nội tâm hắn tràn đầy tuyệt vọng, đau khổ không nói nên lời.

Điều này, làm nội tâm Cung Dĩ Mạt mềm nhũn, đây mới là ca ca nàng a, cho nên, nàng nhẹ nhàng ôm lại hắn, mềm mại giải thích.

" Muội không cố ý dọa huynh sợ đâu...Là bởi vì chân muội bị thủy tảo cuốn lấy, cho nên, muội cũng suýt bị nghẹn chết dưới lòng sông mà!"

Nàng vừa nói, Cung Triệt vội vàng buông nàng ra tỉ mỉ xem xét, hoảng loạn hỏi: "Muội có chỗ nào bị thương không? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái?"

Cung Dĩ Mạt lắc đầu, hì hì cười nói: "Thật tốt, Thái Tử ca ca vẫn quan tâm muội, không giống hai ngày trước, chẳng quan tâm, chẳng để ý, muội còn tưởng rằng muội bị thất sủng rồi......"

Nàng càng nói càng trưng một bộ dáng đáng thương vô cùng, cả người ướt sũng, đôi mắt lóng lánh nhìn hắn, lại thấy đối phương nghe tiếng nàng, biểu tình tựa bị tựa hỉ, phức tạp vạn phần.

Cung Triệt thấy nàng bán manh lấy lòng, cuối cùng, không khỏi bật cười.

Tay hắn khẽ chạm vào trán nàng, trong mắt thâm tình sâu sắc, lại ôn nhu như nước.

" Muội....muội sao có thể bị thất sủng được!"

Muội là người ta có chết cũng không thể buông bỏ, chết cũng không quên!

Nghe hắn nói như vậy, Cung Dĩ Mạt nhẹ nhàng thở khẽ, ngửa đầu hai mắt sáng lấp lánh chờ đợi hỏi: " Vậy huynh sẽ còn không để ý muội nữa sao?"

Cung Triệt lại muốn đem nàng ôm vào trong lồng ngực, nhưng hắn phải nhịn xuống, bởi vì những người khác nghe thấy động tĩnh liền đang tập trung chạy tới đây.

" Sẽ không....Không bao giờ..." hắn nghiêm túc đảm bảo với nàng.

Là muội bức ta, là muội làm ta không thể buông bỏ, là muội một hai nhất nhất xuất hiện trước mắt ta muốn ta phải ái muội, là muội không đi..... Vậy thì, về sau, ta nhất định không thể đi được nữa rồi.

(P/s: ái: là yêu, thương, có thể dùng theo nhiều nghĩa: tình cảm yêu thương trong gđ hoặc trong tình yêu, trường hợp này có thể lấp lửng dùng theo nhiều nghĩa nhé mn)

Thấy hắn đã khôi phục lại bộ dáng lúc trước, Cung Dĩ Mạt thở dài nhẹ nhõm, hù chết nàng rồi! Vừa rồi, đúng là nàng bị thủy tảo cuốn lấy không sai, nhưng nhớ đến Cung Triệt mấy ngày nay đều xa cách nàng, chỉ sợ hảo cảm của hắn với nàng đã giảm xuống không ít, nên mới cố ý chờ đợi một lúc lâu, làm bọn họ lo lắng một chút, một phần cũng là muốn lót đường cho tiết mục sắp tới!

Thật là mệt nhọc suy diễn nhân sinh a!

Chỉ là nàng không nghĩ tới Cung Triệt sẽ lo lắng cho nàng như thế, cho nên nàng cũng thập phần áy náy. Nàng thật sự quyết định tha thứ cho Cung Triệt, ngoan ngoãn làm muội muội của hắn, cũng thực lòng quý trọng phần thân tình này.

Cũng may Cung Triệt dường như không phát hiện ra nàng cố ý, nếu không chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy, xem ra, hảo cảm của hắn đối với nàng không đổi, tuy rằng không khẳng định sẽ tăng, nhưng đảm bảo sẽ không giảm xuống nữa.

Cung Dĩ Mạt không hề biết rằng, hảo cảm huynh muội nàng cất công gìn giữ đã sớm biến mất không còn chút gì, thay vào đó là một tình nghĩa kỳ quái đang dần dần dâng lên ngày một điên cuồng.

Khi những người khác đến nơi, Cung Dĩ Mạt đã được ca ca nàng ôm lên bờ, tất cả đều nhẹ nhõm thở ra.

"Công chúa, ta nói, ngươi đúng là không có chút tình nghĩa nào hết, lại dọa người khiếp sợ như vậy! Ngươi làm ta sợ muốn chết!" Từ Nguyên thở hổn hển, không nén nổi tức giận.

Cung Dĩ Mạt ngượng ngùng làm cái mặt quỷ, nhảy khỏi vòng tay của Cung Triệt.

"Thực xin lõi, ta bị thủy tảo cuốn vào chân, làm các ngươi lo lắng rồi!"

Thấy nàng ngoan ngoãn nhận sai, mọi người cũng không cố tình trách móc nàng, ngược lại hứng thú bừng bừng thảo luận về bạo nổ vừa rồi.

Ngọc Tử Thanh hai mắt tỏa sáng: " Công chúa, người rốt cuộc là đã làm như thế nào vậy? Người là thần tiên giáng thế sao? Người có phép thuật thần thông không đó?"

Ngay cả Lý Kha cũng mang một vẻ ham học hỏi nhìn nàng, phảng phất muốn đem nàng nhìn thấu.

Bạo nổ rung trời như vậy a! Thật sự là tiểu cô nương trước mắt này làm ra sao?

Lúc này, Cung Dĩ Mạt biểu tình trở nên nghiêm túc, nàng khẽ cắn môi, tiến lên một bước, đột nhiên quỳ xuống!

Mấy người xung quanh đại kinh thất sắc, Cung Triệt vội vàng kéo nàng dậy: "Muội làm gì vậy?"

Nhìn Cung Triệt cùng mấy người trước mặt, Cung Dĩ Mạt bị lôi kéo cũng quyết không nhúc nhích, ngược lại hướng bọn họ dập dầu: "Chư vị nhận của ta một lạy, bởi vì ta có việc muốn cầu!"

Nàng vừa nói như vậy, mấy người liền biết điều nàng muốn nói tới chính là cái gì, hỏa dược vừa dùng có uy lực lớn đến như vậy, không cần nghi ngờ gì nữa, chính là vũ khí lợi hại xưa nay chưa từng có!

Mà vũ khí, chính là người lòng mang dã tâm muốn có nhất, cũng không có nam nhân nào kháng cự được dụ hoặc mê người đến vậy.

Mà Cung Dĩ Mạt, hiển nhiên không muốn đem thứ này giao cho bất kỳ ai.

Chỉ có ba người khẽ xoay mặt nhìn nhau, Cung Triệt trầm mặc không nói một lời, còn lại Lý Kha lắc lắc đầu.

" Giấu không được, nếu phải dùng thứ này để tu sửa kênh đào, như vậy sớm hay muộn gì cũng sẽ đến tai Hoàng Đế, chúng ta không nói, tự nhiên còn có người khác!"

Cung Dĩ Mạt lại lần nữa dập đầu, âm thanh va chạm cơ hồ gõ vào lòng mọi người! Nàng mới vừa rồi chết ngạt dưới nước, hiện giờ cả người ướt đẫm, nhìn thập phần chật vật.

Ngày thường, nàng làm cho người khác cảm giác vạn năng không gì không làm được, vô cùng cường đại, nhưng lúc này quỳ gối trước mặt mọi người, tất cả mới kinh ngạc phát hiện nàng bất đắc dĩ,giật mình nhớ ra nàng mới chỉ là một nữ hài mười hai tuổi. Nữ tử bình thường vẫn còn là khuê nữ, mà nàng đã có thể cầu phúc mưu lợi vì người trong thiên hạ.

......Nhưng dù lợi hại đến đâu, cũng không thê thay đổi bản chất nàng nhỏ yếu cùng bất lực!