Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 94: Trái tim băng giá




Cung Thịnh càng nghĩ càng bất an, nếu trong tay Cung Dĩ Mạt còn nhiều vũ khí lợi hại như vậy, trực tiếp tiến cung bức hắn thoái vị cung cũng không phải không có khả năng. Hay là, nàng đã sớm cùng với Cung Triệt đạt thành hiệp nghị, muốn bức vua thoái vị thật rồi?

"Bệ hạ có muốn hạ chỉ cho Thái thú dừng việc trị thủy tu kênh không ạ?"

" Không cần!" Cung Thịnh lạnh lùng vung tay lên. Nếu hắn muốn tu, thì để cho hắn tu đi, suy cho cùng cũng là một việc tốt. Chỉ là, Cung Dĩ Mạt muốn chờ đến khi kênh đào kiến thành, để Thái tử đi thuyền hồi kinh, Cung Thịnh ngược lại muốn thử nhìn xem, rốt cuộc là thương tích như thế nào, mà nhất định phải ngồi thuyền mới có thể hồi kinh đây!

"Thường Hỉ, Trẫm lệnh cho ngươi tự mình đi truyền thánh chỉ, đem Thái tử hồi kinh ngay lập tức!"

Chỉ cần đem Thái tử trở lại, Cung Dĩ Mạt nhất định cũng phải đi theo trở về.

Cung Thịnh nói, lại đem một phong thư cấp báo ném cho Thường Hỉ, lạnh lùng cười: " Hiện giờ Cung Dĩ Mạt vẫn còn cứng đầu cứng cổ chống đối, khẳng định vẫn còn chưa biết được tin tức từ Tây Châu đi, nếu vậy, ngươi đem cái này giao cho nó xem xem!"

Thường Hỉ lĩnh mệnh, lập tức rời đi. Nguyên là cao thủ đệ nhất đại nội, lần này hắn đi, Cung Dĩ Mạt tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn!

-----------------------

Trong lúc đó, sau khi an bài Thái thú địa phương thay nàng giám thị công trình đào kênh cuối cùng này, Cung Dĩ Mạt chỉ kịp uống một miếng nước, liền lập tức khởi hành trở về. Lúc này đây, nàng toàn thân nhẹ nhàng, đã an bài xong việc lớn nhất, quan trọng nhất rồi, hiện tại nàng chỉ cần chuẩn bị cho sóng gió sau khi hồi kinh là ổn.

Mà Thái tử bên kia đã có đám người Lưu Thị lang chiếu cố, ắt hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn. Biết đâu, khi nàng quay trở lại, hắn đã vượt qua một kiếp mà tỉnh lại thì sao? Nghĩ đến Cung Triệt vô tội lại phải chịu ám thương suýt mất mạng, Cung Dĩ Mạt thập phần áy náy, bởi vì vốn dĩ, hết thảy đều là do nàng. Chờ đến khi hồi kinh, nàng nhất định sẽ xử lý thật tốt những kẻ rắp tâm đứng phía sau ngáng chân!

Khóe môi nàng không khỏi lộ ra một tia tươi cười, chính là bởi vì xung quanh nàng có những bằng hữu trợ giúp nàng như vậy, nàng mới có thể lại một lần nữa vượt qua cửa ải khó khăn a....

Cung Dĩ Mạt liền không muốn hao phí thêm một đồng một cắc thời gian nào nữa, toàn bộ hành trình đều dùng khinh công, ngày đêm không ngừng không nghỉ, cũng tiêu tốn thời gian mất hai ngày. Mà trên đường trở về, Bồ Hữu Xương thấy nàng mệt mỏi đến cực điểm, cực kỳ thiện tâm an bài cho nàng một chiếc thuyền nhỏ nghỉ ngơi mấy canh giờ, ngày thứ ba mới chạy về sông Hoài.

Dọc đường về, không khí lại trở nên không giống với lúc nàng đi, có lẽ nguyên nhân là vì Thái tử bị ám sát, có lẽ cũng là tại hai đạo thánh chỉ liên tiếp vừa rồi, khung cảnh ngập tràn bất an.

Cung Dĩ Mạt không rảnh để bận tâm tới những người khác, chỉ một lòng chạy tới chỗ ở của Thái tử......

Không nghĩ tới, chào đón nàng, lại chỉ có một tòa nhà không!

!!!

Người đâu? Tất cả đều đã đi nơi nào rồi?! Nàng hai mắt đỏ bừng không tin nổi mà xem xét khắp nơi! Hứa Thái y! Lý Chưởng sự! Không có! Bọn họ một người cũng không còn ai ở đây nữa!

Lúc này, một gia nhân trông coi phủ đệ vọt tới trước mặt Cung Dĩ Mạt, không nói hai lời liền trực tiếp quỳ xuống. "Công chúa! Là tiểu nhân vô năng! Thái tử..... Thái tử bị đưa đi mất rồi!"

Cung Dĩ Mạt chỉ cảm thấy cả người chấn động!

Nàng mạnh mẽ nắm lấy cổ áo đối phương đem hắn xách lên, dùng thần sắc làm cho người ta sợ hãi chất vấn hắn!

"Ngươi nói cái gì? Lưu Thị lang đâu? Hắn không phải đã nói sẽ bảo vệ tốt Thái tử sao?"

Người nọ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cả người đều run lên, ấp úng nói:

"Công......Công chúa! Sau khi Ngài vừa đi, vốn dĩ mọi việc vẫn bình an không có việc gì. Ai ngờ, qua mấy ngày không thấy tin tức, Lưu Thị lang vốn đang ngày ngày phục cạnh Thái tử lại bị Đại Công gϊếŧ chết! Đại Công còn xúi giục những người khác liên thủ, ngày hôm qua đã cùng nhau mang Thái tử đi rồi!"

(P/s: Đại Công là tên mình chém đấy mn QAQ Cv là Cộng Công làm mị bối rối quá, có ai có sáng kiến j thì cmt giúp mình nhé. Nv phụ thôi nên cx ko quan trọng lắm ạ)

"Đại Công?" Cung Dĩ Mạt nghĩ đến vị mưu sĩ tiên sinh luôn đứng sau lưng Lưu Thị lang, thế nhưng lại là hắn.....Hắn gϊếŧ Lưu Thị lang!

Cung Dĩ Mạt tức muốn hộc máu!

Nàng chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút, rồi mới bắt đầu khởi hành, vậy mà những người nàng tín nhiệm như vậy lại..... Không nghĩ tới, nàng lại bị những người như vậy làm phản!

"Cấm quân đâu? Cấm quân không bảo vệ Thái tử sao?"

Người nọi cơ hồ sắp bị Cung Dĩ Mạt rống đến phát khóc, hắn thấp giọng nói: "Triệu Thống lĩnh vốn dĩ cũng không muốn, nhưng quyền quyết định đều ở các Đại nhân, ngài ấy cũng không dám kháng chỉ một mình, liền cam chịu, hộ tống Thái tử theo các Đại nhân khởi hành!"

Cung Dĩ Mạt cảm thấy trái tim nàng trở nên băng giá. Nhớ những ngày trước, nàng còn cùng đám người Triệu Thống lĩnh cùng nhau uống rượu, còn khen ngợi những người này đều là những con người sắt đá, sớm chiều coi là bằng hữu a!

Chẳng lẽ, chỉ bởi vì Đại Công dám gϊếŧ một người, bọn họ liền cùng nhau vi phạm lời thề, cùng nhau phản bội Thái tử hay sao?! Chẳng lẽ chỉ bởi vì sợ hãi Thánh ý, sợ hãi Thiên tử, bọn họ liền cùng nhau quay lưng, không chịu tin tưởng nàng một lần?! Uổng công nàng tín nhiệm bọn họ đến như vậy, ủy thác bọn họ đến như vậy......Uổng công bọn họ vẫn còn là cận thần của Thái tử a!

Cung Dĩ Mạt trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân hình nàng khẽ nhoáng lên, vội buông người trong tay, vôi vàng lấy lại bình tĩnh.

Không cần gấp gáp, nhất định phải bình tĩnh suy sét, sự tình còn chưa tới mức không thể vãn hồi. Đại Công mang Thái tử rời đi tuy long mang ý xấu, nhưng cũng không thể lấy mạng Thái tử ngay lúc này được. Hắn nhất định sẽ phải mang Thái tử trở về tranh công. Ngày hôm qua mới đi, hiện giờ nhất định chưa thể đi xa, chỉ là, Cung Triệt hiện giờ tính mệnh đe dọa, chỉ cần một khả năng không tốt nào đó sẽ lập tức bỏ mạng giữa đường, cho nên, nàng...nàng chỉ cần nhanh chóng một chút.....

Cung Dĩ Mạt không nói hai lời lập tức đuổi theo, liên tục vận khí. Lúc này, hai mắt nàng tràn ngập tơ máu, không còn vẻ sáng suốt, tinh anh như ngày thường/.

Tất cả mọi người đại kinh thất sắc, bọn họ không nghĩ tới, Cung Dĩ Mạt lại có thể đến nhanh như vậy!

"Hứa Thái y..... Từ Thái y..... Lý Chưởng sự.... Đại Công,..."

Mỗi lần nàng gọi lên một cái tên, người đó lập tức run bắn, hai đùi run rẩy chỉ chực quỳ xuống! Bởi lẽ, bộ dáng lúc này của Cung Dĩ Mạt, thật sự quá dọa người.....!

Trên người nàng, bạch y nhiễm không biết bao nhiêu là bụi bặm, góc áo cũng bị sứt chỉ vài nơi, một đầu tóc dài hỗn loạn tung bay trong gió. Nàng khẽ cúi đầu, dưới mái tóc rối tung là đôi mắt tràn đầy tơ máu đang gắt gao nhìn họ chằm chằm, nàng đang mỉm cười, từng bước từng bước tiến tới gọi tên bọn họ.

Cả một đội ngũ hơn hai ngàn người đối mặt với một tiểu nữ hài, thế nhưng, một tia khí thế cũng không nhấc lên nổi.

Cùng cùng, khi ống tay áo nàng khẽ vung ra một thanh đoản kiếm, Đại Công lại là người đầu tiên quỳ rạp xuống đất, biểu tình hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch!

"Thái Tử đâu?"

Nàng vừa hỏi, Hứa Thái y vội vàng đáp lời: "Thái tử đang ở trong xe ngựa.....Chúng ta đã trải vài tầng đệm chăn, hẳn là....."

Hắn còn chưa nói xong, Cung Dĩ Mạt đã phi thân vào xe ngựa. Lúc này, Đại Công dường như mới hồi phục lại tinh thần, hắn thầm mắng chính mình vô dụng, vội vàng hạ lệnh cho Thống lĩnh thị vệ bắt lấy Cung Dĩ Mạt !

Hai ngàn thị vệ, vốn dĩ chính là phụng Hoàng mệnh bảo hộ cho Thái tử, bảo bọn họ vi phạm tín niệm tuân theo Thánh ý đưa Thái tử hồi kinh, bọn họ còn miễn cưỡng đồng ý, còn bảo bọn họ xuống tay với bằng hữu ngày nào như Cung Dĩ Mạt, Triệu Thống lĩnh là người đầu tiên không chịu!

Không giống với những kẻ làm quan quen thói loanh quanh lòng vòng, những thị vệ có mặt ở đây đều thực đơn thuần, cũng vô cùng hoan nghênh Cung Dĩ Mạt, bọn họ khinh thường Đại Công, khinh thường những hành động mà hắn làm, chỉ là thấp cổ bé họng, trên vai lại gánh vác sứ mệnh của Hoàng Đế, chỉ có thế nghe lệnh thôi, thế nhưng, nghe lệnh, cũng không thể hiện rằng bọn họ sẽ không phản kháng!

Triệu Thống lĩnh hừ một tiếng, không thèm để ý tới. Đại Công mất mặt, phẫn nộ đến mức vểnh mép rung râu lên trời:

" Lớn mật! Ta chính là phụng mệnh Bệ hạ đưa Thái tử hồi kinh! Các ngươi thân là Cấm quân, thế nhưng lại dám không nghe lệnh của ta sao?"

Ngay khi hắn vừa gào thét ra uy, cửa xe ngựa đột nhiên bị Cung Dĩ Mạt dùng nội lực mở tung, từ trong bước ra ngoài.