Trọng Sinh Chi Bản Tính

Chương 74




Tính bảo mật tại căn cứ nơi Thạch Nghị huấn luyện vô cùng cao, còn hết sức nghiêm khắc, trước kỳ sát hạch cuối không cho phép liên hệ với bất kỳ ai bên ngoài. Ba năm trước vẫn một mực huấn luyện huấn luyện huấn luyện, gian khổ thì miễn bàn, muốn trở thành người trên người thì phải chịu được khổ trong khổ. May Thạch Nghị từ nhỏ đã tiếp thụ huấn luyện cường độ cao vượt xa bộ đội bình thường, huấn luyện hiện tại còn cao hơn, nhưng không phải không chịu đựng nổi.

Điều khó chịu duy nhất là không thể liên lạc với An Thừa Trạch, thời điểm huấn luyện mệt như chó chết chẳng hơi đâu suy nghĩ vẩn vơ, chỉ khi nào yên tĩnh, anh mới bị nỗi nhớ gặm nhấm. Đối với một thanh niên vừa thổ lộ nỗi lòng với người yêu dấu mà nói, tháng ngày biệt ly dài đằng đẵng là hình phạt tàn khốc nhất thế gian. Thời gian không phủ mờ nỗi tương tư Thạch Nghị dành cho An Thừa Trạch, ngược lại chỉ khiến tình yêu say đắm càng thêm khắc cốt ghi tâm. Trước kia còn có thể bày tỏ bằng lời, giờ đây thì cố gắng khắc sâu vào tim, từng giây từng phút đều chưa từng quên.

Rốt cuộc kỳ hạn ba năm cũng chấm dứt, Thạch Nghị đạt thành tích hạng nhất toàn khóa, bất luận hạng mục nào cũng xuất sắc đáng kinh ngạc, quả là sự tồn tại hoàn mỹ. Cận chiến, viễn chiến, súng ống, đạn dược, dao găm, đấu vật, phàm là chiến đấu thực tiễn, chẳng môn nào Thạch Nghị không vượt xa những người khác. Người như thế, chắc chả còn bao nhiêu tinh lực dồn cho môn lý thuyết đâu nhỉ? Nhưng không, thành tích lý thuyết của anh cũng tốt đến mức khiến đám anh em tức xì khói. Nhất là chính trị, ngay cả mấy binh chủng kỹ thuật cả ngày nghiên cứu các thiết bị cao cấp tinh vi còn thi chả ra đâu vào đâu, Thạch Nghị thì sao, đến giáo viên còn phải trợn mắt há hốc mồm với điểm chính trị của anh, dạy học bao nhiêu năm mà chưa từng thấy đáp án nào hoàn hảo như vậy. Cũng chẳng phải bảo các học sinh khác kém, mà quân quyền với chính quyền là hai hệ thống hoàn toàn tách rời nhau, kiêu binh và chính trị vĩnh viễn là vật cách điện, thật khó mà tạo ra dòng điện được.

Trong lúc ai nấy thầm than Thạch Nghị quá hoàn mỹ, ông vua con một thời trở thành thủ lĩnh của nhóm cùng khóa, Thạch Nghị lại nghĩ thầm, sở dĩ mấy người xưng tụng tôi hoàn mỹ ưu tú, là vì chưa gặp qua cái người còn hoàn mỹ ưu tú hơn kia.

Cuối cùng cũng thông qua sát hạch, trở thành một thành viên của chiến đội đặc biệt, Thạch Nghị chỉ muốn phi như bay về nhà, song lại bị phân phối nhiệm vụ. Anh là thành viên nổi bật trong khóa, còn là lãnh đạo của một nhóm người, vừa kết thúc đã trở thành tiểu đội trưởng của một đội, có thực quyền trong tay. Nhân tài kiệt xuất có tiềm lực như vậy sẽ được căn cứ mau chóng phân cho một ít nhiệm vụ không quá khó, cho bọn họ cơ hội kết hợp huấn luyện với thực tế, hóa thành chiến sĩ chân chính.

Đối với quân nhân, phục tùng là trách nhiệm thiêng liêng, mệnh lệnh cao hơn hết thảy, không ai nói “không” trước nhiệm vụ. Thạch Nghị dẫn một đội tân binh ra sa trường, các tân binh bị vây giữa hiểm nguy trùng trùng, một tháng sau ôm thương tích trở về, hên là nhóm thủ hạ đều còn sống.

Thạch Nghị dưỡng thương ba tháng, anh vẫn không báo với gia đình, sợ người nhà lo lắng. Vốn nghĩ vết thương lành sẽ về thăm cha mẹ cùng Tiểu Trạch, ai ngờ nhiệm vụ thoạt nhìn bình thường lại là một âm mưu tiến công quy mô lớn. Thạch Nghị bấy giờ đang làm đội trưởng, là người nắm rõ tình huống nhất, vì thế anh xuất chiến với chiến đội đặc biệt, tất cả đều là lão binh thân kinh bách chiến, chỉ mình anh là lính mới.

Nửa năm sau, Thạch Nghị bị bom nổ trúng trong lúc đối chiến với lính đánh thuê, não bị chấn động mạnh, nằm viện ba ngày mới tỉnh táo.

Sau khi tỉnh lại, thần sắc anh có chút hoảng hốt, mất hồi lâu mới gọi được tên của đồng đội đã cùng mình chiến đấu anh dũng. Bác sĩ tưởng đầu anh bị thương, ý thức chịu tổn hại nhất định, không phải mất trí nhớ, mà là phản xạ trong đại não phải phân biệt một lúc mới kết nối được với vật thật, trong thời gian ngắn không nên chấp hành nhiệm vụ.

Thạch Nghị tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, mỗi ngày ngoại trừ phối hợp điều trị, còn lại chính là ngẩn người trông ra cửa sổ.

Trong ba ngày người khác tưởng anh hôn mê, anh đã mơ một giấc mộng rất dài về một cuộc đời cũng dài như thế, dài tới nỗi anh sắp quên mình vốn hạnh phúc cỡ nào. Thạch Nghị trong mơ hoàn toàn bất đồng với người mình biết, Thạch Nghị ấy là đồ nhát gan, chẳng dám bước ra, rõ ràng Tiểu Trạch ngay trước mắt, lại chỉ dám lặng lẽ nhìn hắn, thà âm thầm chịu khổ chứ không muốn phá hư hạnh phúc của hắn. Nếu là anh, nếu là anh…

Nếu là anh, chỉ e cũng sẽ lựa chọn giống người trong mộng. Anh thiếu hai chân, cả đời tàn phế, chật vật sống qua ngày trên đôi chân giả, dù Tiểu Trạch muốn ở bên anh, anh cũng không muốn làm lỡ đời hắn, huống chi Tiểu Trạch với vợ lại đang hạnh phúc.

Đó là cuộc đời khiến anh đau đớn đến khó thở, mọi sự bắt đầu biến chuyển từ một đao kia, Thạch Nghị chưa từng nghĩ một đao ấy sẽ khiến mình với Tiểu Trạch có được hai nhân sinh trái ngược.

Trong mộng, Tiểu Trạch vậy mà bị lừa đi hít thuốc phiện… Nhớ lại tay trùm ma túy bị mình tự tay xử lý trước đó, Thạch Nghị cười khẽ, dẫu có chết trên chiến trường, anh cũng cam lòng.

Cảm giác chua xót đau lòng kéo dài khoảng hai tháng, Thạch Nghị mới dần dần dung hợp mộng mị với hiện thực, chậm rãi tiếp nhận chuyện trong mơ. Anh cũng hiểu, đó đại khái không phải mộng, mà là một kiếp người chân thật. Về phần tại sao khác xa hiện tại thì anh chưa rõ. Chỉ biết chắc chắn là thật, bởi giấc mơ có thật tới đâu cũng không có khả năng khiến não anh bỗng dưng xuất hiện thêm kiến thức vượt quá khoa học kỹ thuật hiện nay. Ngẫm lại cái gọi là khoa học kỹ thuật cao cấp mà các kỹ thuật viên trong bộ đội thường xuyên thử nghiệm, Thạch Nghị chỉ muốn vác đống sắt vụn kia đi bán ve chai. Thà để anh tự lắp ráp còn lắp ra thứ cao cấp hơn gấp trăm lần.

Đó là câu chuyện thật, là cuộc đời anh từng trải qua. Thạch Nghị chẳng biết vì sao mình lại nhớ ra những sự tình ấy, tiếp nhận mấy tri thức kia, nhưng anh mơ hồ hiểu rõ, kiếp đó đã bị bỏ lỡ, mà bản thân có cơ hội làm lại, cần chặt chẽ nắm chắc.

Nhưng trên thực tế, dường như anh chưa làm gì đã cải biến được tương lai. Cuộc sống quá hạnh phúc so với những bất hạnh trong mộng, anh với Tiểu Trạch, ba và mẹ Liễu Như, tất cả đều hạnh phúc như được trời chiếu cố. Thậm chí có thể nói, mọi tiếc nuối kiếp trước đều đã được bù đắp, ngay cả Tiểu Trạch – người anh vẫn hằng khao khát mà không thể chạm tới, cũng đã cùng anh thân thiết và yêu thương nhau.

Thạch Nghị đâu ngu ngốc, đặc biệt là từ khi đón nhận đủ loại ký ức và kinh nghiệm kiếp trước, anh từ từ ý thức được, phải chăng đã có người mơ thấy quá khứ giống anh, dùng sức mạnh bản thân đảo ngược tương lai.

Sẽ là ai?

Hình ảnh máu che mờ tầm nhìn và hồi ức Tiểu Trạch bị đao đâm mông lồng vào nhau, tất thảy khởi nguồn và rẽ hướng từ đó.

Là ai chuyển ngoặt hoàn toàn tương lai, khỏi nói cũng biết.

Tiểu Trạch biết rõ chuyện cũ, vì sao không đi tìm mối tình đầu Đỗ Vân trước tiên, hoặc nối tình xưa với người vợ nương tựa trong lúc hoạn nạn – Lâm Đức Tuệ, rõ ràng hắn đã dùng thủ đoạn chia rẽ Lâm Đức Tuệ và Quách Lịch Sâm, cớ gì vẫn duy trì quan hệ bạn bè mà không chuyển thành tình yêu, trái lại chạy đi tìm anh?

Liệu anh có thể kỳ vọng Tiểu Trạch trong mộng cũng có chút tình cảm với anh?

Tim Thạch Nghị sắp nổ tung, anh bức thiết muốn trở lại bên cạnh Tiểu Trạch, nhưng hiện giờ anh vẫn ở đây, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành. Thêm nữa, dù về cũng chẳng cách nào ở gần Tiểu Trạch, chỉ có thể xa nhau hàng năm như ba với mẹ, cuối cùng ly hôn. Anh không muốn thế, kiếp trước đã dõi theo cả đời, đời này phải giành được quyền lợi, phải hoàn toàn thuộc về Tiểu Trạch!

Do vậy, anh bắt đầu đến thư viện mượn sách, dành ra một tháng điên cuồng đọc hết toàn bộ sách kỹ thuật điện tử, còn làm ra vẻ tự học thành tài. Đương nhiên, mọi người tin tưởng Thạch Nghị học xong nhanh như vậy cũng bởi anh đã nắm căn bản rất vững tại phương diện này, thành tích nổi trội xuất sắc, chỉ kém kỹ thuật viên chuyên nghiệp chút đỉnh. Giờ để hoàn thiện điểm thiếu sót này, Thạch Nghị chạy đến trước siêu máy tính, cài đặt một phần mềm theo dõi do chính anh thiết kế, dễ dàng lần ra lịch sử chuyến bay của mục tiêu nhiệm vụ, hỗ trợ công nghệ siêu cường cho đồng đội trên tiền tuyến.

Mọi người sợ ngây người, khi bác sĩ chẩn đoán ý thức của Thạch Nghị xuất hiện sai sót, ai nấy đều tưởng Thạch Nghị sẽ suy yếu trong thời gian ngắn, khó lòng hồi phục trong một hai năm, dè đâu người ta lại khỏi nhanh dữ vậy, còn lần được dấu vết ở tận nước ngoài!

Thạch Nghị tương đối khiêm tốn, anh đâu thể không biết ngượng mà nói gì, chung quy dùng công nghệ mấy chục năm sau đối phó với khoa học kỹ thuật hiện tại, xâm nhập hệ thống tình báo của quốc gia gã kia dễ như ăn cháo, chả khác chi bắt nạt con nít.

Song để tránh bị coi là quái vật, anh dành ra hơn một năm chậm rãi thể hiện thiên phú của mình, khiến mọi người cảm thấy anh là thiên tài máy tính, nếu cứ mãi xông pha nơi tiền tuyến bất cứ lúc nào cũng có thể rơi đầu thì quá lãng phí, nhờ anh mà chiến sĩ tiền tuyến đỡ được bao nhiêu chuyện ấy chứ!

Bởi vậy, Thạch Nghị nhân cơ hội này xin điều đi Bắc Kinh làm trong ngành anh từng nán lại kiếp trước, sáng chín giờ đi làm chiều năm giờ tan tầm, cuối tuần được nghỉ, không phải nhiệm vụ đặc thù thì không cần tăng ca, bảo mật rất kín kẽ, trọng yếu nhất là anh vừa có thể cống hiến sức lực cho đất nước, vừa được làm bạn với Tiểu Trạch trọn đời.

Anh cảm tạ giấc mơ này đã ban cho anh cơ hội mới.

Đúng lúc Thạch Nghị muốn chuyển công tác tới Bắc Kinh, cấp trên liền phân phối nhiệm vụ cuối cho anh, dẫn đội đi Bắc Kinh phối hợp cùng cảnh sát địa phương truy bắt một tội phạm, đồng thời bảo vệ mật thám bên phía cảnh sát.

Thạch Nghị chỉ xem đó là một nhiệm vụ bình thường cần hoàn thành, lại chưa từng nghĩ con tin cần bảo hộ chính là Tiểu Trạch của anh. Ống tiêm vạch một đường máu thật dài trên tay Tiểu Trạch, mắt Thạch Nghị đỏ bừng. Ma túy! An Chí Hằng dám dùng ma túy thương tổn Tiểu Trạch. Hắn ta có biết ma túy hại người biết bao nhiêu không, có biết Tiểu Trạch kiếp trước đau khổ chừng nào không, những giọt nước mắt dưới làn nước lạnh lúc nửa đêm, lẽ nào muốn Tiểu Trạch trải qua lần nữa sao?

Nếu khi ấy An Thừa Trạch không bị thương cần cấp cứu ngay, e rằng Thạch Nghị chẳng thèm lấy ống tiêm uy hiếp An Chí Hằng, mà trực tiếp tiêm toàn bộ lượng ma túy nồng độ cao kia vào người hắn ta. Hên là anh tỉnh táo đúng lúc, chưa làm như vậy, bằng không thần kinh An Chí Hằng bị tổn hại sẽ không thể phối hợp với cảnh sát vạch trần thế lực còn lại, tâm huyết của Tiểu Trạch liền đổ sông đổ biển, những thương tích trở nên vô nghĩa.

Thạch Nghị đưa An Thừa Trạch vào bệnh viện, thấy Tiểu Trạch ngủ say trong phòng bệnh, trái tim cả hai đời rốt cuộc hạ xuống chỗ cũ.

Đó là của anh.

An Thừa Trạch lấy ngón tay gãi gãi chóp mũi Thạch Nghị: “Nhớ hết rồi, cũng đoán được tôi có ký ức kiếp trước, tại sao không nói sớm một chút, giấu giếm hoài là ý gì?”

Thạch Nghị lắc đầu: “Không quan trọng.”

Dung hợp với sự trầm mặc ít lời kiếp trước, Thạch Nghị nói rất ít. Nhưng anh hiểu rõ tính cách An Thừa Trạch, anh không muốn An Thừa Trạch truy hỏi những việc xảy ra sau khi mình cắt chân, không muốn hắn áy náy, mọi chuyện đã qua rồi, giờ đây căn bản chẳng phát sinh chuyện gì, không cần thiết nói ra.

“Quan trọng chứ,” An Thừa Trạch ngồi trên giường dựa vào anh, nói khẽ, “Cậu đâu biết hai năm trong quân đội quan trọng với tôi biết bao, cứu rỗi đời tôi đến chừng nào, và cho tôi biết bao hi vọng sống.”

Đúng vậy, An Thừa Trạch đã lấy lại trọn vẹn những hồi ức về bộ đội, ngay tại thời khắc An Chí Hằng đâm ống tiêm về phía hắn, ngay phút giây Thạch Nghị ôm hắn nói “Tôi tới chậm rồi”, hắn liền nhớ tất cả. Nghĩ đến một khắc kia, hắn lập tức hiểu ra nguyên nhân mình lãng quên đoạn ký ức ấy, là hắn cố ý quên, vì muốn biến mình thành một kẻ không từ thủ đoạn, vì muốn tự tay xóa bỏ niềm mong mỏi trong lòng.

Hắn biết nếu không quên thì sau khi mẹ qua đời, hắn sẽ đi tìm Thạch Nghị ngay. Thạch Nghị rất dịu dàng, đối với hắn rất tốt, hắn nhất định sẽ ỷ lại Thạch Nghị một cách mất kiểm soát, sẽ chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ để bảo vệ phần dịu dàng ấy, không thể bất chấp tất cả mà trả thù như sau này. Hắn biết nếu không quên, hắn chắc chắn sẽ yêu Thạch Nghị, dẫu hiện tại không yêu, tương lai cũng sẽ yêu, còn yêu khắc cốt minh tâm, hắn sẽ khó lòng dùng cách đính hôn để gia tăng sức mạnh, trả thù An gia, đòi công bằng mẹ và mình. Hắn biết nếu không quên, Thạch Nghị khẳng định sẽ nghĩ biện pháp giúp hắn đối phó An gia, nếu cuốn Thạch Nghị vào vòng xoáy ân oán tình cừu này, ngọn bạch dương thẳng tắp sẽ bị mình bẻ gãy.

Thế nên, hắn cố tình quên đi, không phải vứt bỏ vì xem nó là đầu sỏ ngăn mình gặp mẹ lần cuối, mà đặt trong một chiếc hộp được khóa kĩ nhiều lớp, cất giấu như vật quý, đè nén bản tính và tình cảm xuống tận đáy lòng, chìm vào giấc ngủ sâu.

Cho dù ký ức phủ đầy bụi, tình cảm tan biến, hứa hẹn ngày ấy vẫn chưa từng đổi thay. Nhiều năm như vậy mà An Thừa Trạch chưa lần nào mất khống chế muốn tái nghiện, ngay cả thời khắc đau khổ bị Đỗ Vân phản bội, hắn còn nhịn được. Nhất định là do vết sẹo mà tới tận lúc Thạch Nghị nhắm mắt vẫn chưa nghĩ cách xóa bỏ, đó là minh chứng cho mối ràng buộc giữa hai người, dẫu lãng quên cũng chẳng đổi thay.

Hai người lẳng lặng nằm trên giường, thậm chí không hôn môi, như thể chỉ cần tựa vào nhau thì trái tim đã kết nối.

Thạch Lỗi đi qua đi lại trước cửa phòng theo lộ tuyến số “8” y như ong mật, Thạch Nghị dám không đóng cửa, hắn thấy hai đứa nằm chung trên giường rồi, thật chẳng xem ông ba này ra gì!

Thạch Lỗi phẫn nộ, lại chẳng thể xông vào tẩn hai đứa một trận. Trước khoan nhắc tới hắn chưa từng động đến một đầu ngón tay của Tiểu Trạch, ngay cả con mình cũng không nên đánh bây giờ.

Nhưng mà… thằng ranh rốt cuộc cưa đổ Tiểu Trạch rồi hả, không cần ôm cái hũ sống nốt quãng đời còn lại nữa? Thạch Lỗi hơi nhếch mép, nhớ tới Liễu Như, mặt lại sụ xuống. Hắn thật sự thích Liễu Như, cũng sợ cô không tiếp nhận nổi. Khác với cha con họ, Tiểu Như và Tiểu Trạch sống nương tựa lẫn nhau, dù đã kết hôn, nhưng Thạch Lỗi biết rõ trong lòng Liễu Như mãi mãi đặt Tiểu Trạch lên hàng đầu, hạng hai là công ty, hắn đứng hạng ba là tốt lắm rồi, không chừng thằng ranh mới hạng ba… Thôi, không nên nghĩ nhiều tới cái bảng xếp hạng mất mặt này.

Nếu Liễu Như biết An Thừa Trạch bị con mình lừa lên giường… Biểu tình Thạch Lỗi khá buồn khổ, nghẹn vài ngày, An Thừa Trạch rốt cuộc nhịn không được quan tâm: “Ba gần đây bị táo bón ạ? Nên ăn rau nhiều vào. Con không hài lòng thói quen sinh hoạt của ba với anh Nghị lâu rồi, rõ là động vật ăn thịt mà. Anh Nghị còn trẻ thì chưa sao, ba lớn tuổi tiêu hóa không tốt, táo bón lâu quá sẽ bị trĩ. Thuốc xổ hại người lắm, như vầy đi, anh Nghị mua ít lá trà thải độc về cho ba đi, pha uống hai ngày là khỏe, nhuận tràng tiêu hóa tốt ngay.”

Thạch Nghị: “…”

Vẻ mặt Thạch Lỗi càng táo bón hơn, hắn trừng An Thừa Trạch với Thạch Nghị, giậm chân một cái, rốt cuộc cắn răng nói: “Không liên quan tới cái kia, Tiểu Trạch, con quyết tâm muốn ở bên thằng ranh này thật sao? Nghĩ tới Tiểu Như chưa? Tất nhiên ba không bảo con đá thằng ranh này, con mà không cần nó, nó sống nổi mới lạ, nhưng nếu con chọn nó thì Tiểu Như… aiz!”

Đều là người mình quan tâm nhất, chọn bên này tổn thương bên kia, Thạch Lỗi bế tắc bế tắc, ngồi phịch xuống sô pha, ra sức gãi đầu, bộ dạng khổ sở hết nói.

Thạch Lỗi biết chuyện hai người, An Thừa Trạch đã sớm đoán được, bằng không Thạch Nghị sẽ không an phận những lúc có Liễu Như, Thạch Lỗi thì bị xem như người trong suốt. Hắn vẫn nhẫn nhịn không nói, là muốn xem trong lòng Thạch Lỗi, ai nặng ai nhẹ. Nhưng giờ ngẫm lại, lựa chọn này đối với Thạch Lỗi cũng là một dạng tự thương tổn, hắn thương cả hai người, đâu nỡ khiến ai đau khổ. Thanh quan khó quyết việc nhà, dù là tư lệnh sát phạt quả quyết trên chiến trường cũng bó tay trước mặt người nhà, dằn vặt như vậy, người bị thương đầu tiên là Thạch Lỗi, không thấy hắn sắp táo bón rồi hử…

“Ba đừng lo.” An Thừa Trạch thản nhiên, “Mẹ bên kia, con sẽ nói.”

Hai ba con đồng thời nhìn hắn.

“Con quyết tâm ở bên anh Nghị, tụi con nhất định sẽ đi hết một đời, tình cảm này không thể thiếu ba mẹ chúc phúc. Ba rộng lượng chấp nhận tụi con từ lâu, con vui lắm.” An Thừa Trạch vươn tay ôm Thạch Lỗi, thật sự xem hắn là ba.

Trên thực tế, bọn họ đã sớm là ba con qua bảy năm sống chung. Mặc kệ kiếp trước Thạch Lỗi làm bao nhiêu chuyện vì Thạch Nghị, hại hai người không thể gặp mặt như mong muốn, An Thừa Trạch vẫn nghĩ rằng, dù Thạch Lỗi có làm hay không, hai người vẫn chẳng đến với nhau được, đã định trước là chia lìa. Kể từ lúc hắn lựa chọn quên đi… không, từ khi vết dao kia xé rách quan hệ đôi bên, vận mệnh đã chú định, chẳng cách nào sửa đổi. Bởi bắt đầu từ khắc ấy, Thạch Lỗi vĩnh viễn sẽ không ưa hắn, vĩnh viễn không thể chúc phúc cho kẻ đã thương tổn con mình, dẫu cho lỗi lầm bắt nguồn từ Thạch Nghị, thân là một người cha, Thạch Lỗi cũng khó lòng khoan dung.

Song, quỹ tích sinh hoạt sẽ quyết định hết thảy, ví như Liễu Như kiếp này đâu còn là người phụ nữ nghèo túng yếu đuối, đã nhát gan tự ti còn ôm khư khư lòng tự tôn đáng thương của mình, Thạch Lỗi cũng không còn là ông già sầu lo cho con trai đến bạc trắng đầu, bọn họ đều có cuộc đời mới. Kiếp trước, thực sự chỉ là mộng.

An Thừa Trạch nắm chặt tay Thạch Nghị không buông, là mộng cũng tốt, hắn rốt cuộc bắt được Thạch Nghị thuộc về mình, kiếp trước kiếp này, chẳng còn gì tiếc nuối.

Đúng như Thạch Nghị từng bảo, cả đời, có một lần rung động, một lần quyến luyến, một lần cố chấp, một lần si dại, là đủ rồi.

Cả hai kiếp đều như vậy.

—–

Tác giả có lời muốn nói:

Ngoại truyện về Thạch Nghị không phải tùy tiện chêm đâu nha, là vì Thạch Nghị đã có ký ức mới chêm vào, bằng không tui đợi hết chính văn mới viết. Mà tui không cho đây là ngoại truyện, bởi nó là một bộ phận không thể tách rời chính văn, một phần của Thạch Nghị, thiếu nó, Thạch Nghị sẽ không hoàn chỉnh, tình yêu An Thừa Trạch cũng chẳng trọn vẹn.

Sẽ có ngoại truyện, tui đã bảo sẽ không viết thịt, đây là truyện không rõ công thụ, An Thừa Trạch chỉ dễ lùi bước hơn thôi. Thế nên An Thừa Trạch sẽ làm thụ trong ngoại truyện, đảng ủng hộ cậu ta làm công đừng đọc, chả có thịt đâu, chỉ cho mấy bạn một ấn tượng thôi.