Trọng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 24: Truy “thê” (Thượng)




Từ trong thư phòng rộng lớn thỉnh thoảng lại truyền ra âm thanh gõ bàn phím và lăn chuột.

Tần Lực Dương ngồi ngay ngắn trên ghế xoay, tập trung tinh thần đọc bản kế hoạch sáp nhập từ một chi nhánh công ty của nước M gửi tới. Gần đây công việc ở công ty vô cùng bận rộn vì phải chuẩn bị cho việc sáp nhập hai công ty của hai quốc gia khác nhau lại, việc này được tiến hành thông qua việc trao đổi cổ tức, và công ty của anh cùng với công ty sắp sáp nhập đã ký kết xong các hiệp thương cần thiết, hết thảy đều thuận lợi tiến hành theo kế hoạch, nhưng ngay tại thời điểm mấu chốt này, lại bị Ủy ban mậu dịch của nước M thông báo lần sát nhập này bị tình nghi liên quan đến vấn đề bảo hộ độc quyền, cho nên yêu cầu hai bên phải cùng nhau đệ trình những tài liệu liên quan để thẩm tra, xét duyệt rồi mới được tiến hành, sau đó, mặc dù vẫn được thông qua, nhưng đối với Tần thị mà nói, việc này đã gây tổn thất rất nhiều, nhất là về mặt thời gian.

Thân là tổng tài của tập đoàn Tần thị, khi công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, Tần Lực Dương hiển nhiên là phải bay sang nước M để sắp xếp đàm phán rồi. Chuyến đi này, chính là hơn một tháng. May mắn là cuối cùng việc sáp nhập cũng thuận lợi được thông qua, việc còn lại chỉ là những thủ tục mang tính chất pháp lý, cho nên Tần Lực Dương liền yên tâm giao cho người khác phụ trách, còn mình thì ngồi máy bay quay về nước Z.

Xoa xoa đôi mắt nhức mỏi, Tần Lực Dương tháo kính xuống, sau đó ngồi dựa lưng vào ghế, hơi ngửa đầu lên, nhắm mắt suy nghĩ.

Đã nửa tháng rồi.

Lúc bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh, đến khi chợt nhận ra, mới phát hiện nguyên lai đã nhiều ngày trôi qua rồi.

Tần Lực Dương mở mắt nhìn di động trên bàn làm việc, trong một tháng vừa qua anh đã tự hỏi rất nhiều lần, xem có nên gọi điện thoại cho cậu không, vươn tay cầm lấy điện thoại rồi mở danh bạ ra, ngón tay có chút do dự, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn một cái, nhấn vào nút gọi đi màu xanh kia liền có thể tìm được người mà anh đã luôn nhớ thương trong suốt thời gian qua.

Đồng hồ thạch anh trên tường vẫn tích tắc tích tắc không ngừng, không có chút để ý nào đến tâm tư mâu thuẫn của vị chủ nhân của nó trong phòng.

Cuối cùng vẫn không có cuộc gọi nào được kết nối.

Trên thực tế, trong vòng hơn một tháng này, Tần Lực Dương sở dĩ không liên lạc với Cố Thanh, trừ bỏ nguyên nhân cả ngày bận rộn mệt mỏi ra, còn vì sợ việc sáp nhập lần này gặp nhiều khó khăn như thế, tánh khí sẽ trở nên cáu kỉnh, dễ dàng nổi giận, rồi sẽ làm liên lụy đến Cố Thanh, mà quan trọng nhất, chính là anh muốn cho cậu có thêm nhiều thời gian để suy nghĩ và tiếp nhận mối quan hệ của bọn họ. Trong suy nghĩ của Tần Lực Dương, nếu hai người đã xác định quan hệ là người yêu của nhau, cũng không có ôm tâm tư chơi đùa, thì việc ở cùng một chỗ là hết sức bình thường. Anh không biết Cố Thanh còn cái gì để cố kỵ nữa cả, nếu như sợ ở chung sẽ xuất hiện nhiều tranh cãi, thì anh sẽ thử cố gắng nhường nhịn hơn, đây là quyết định sống với nhau cả đời, cho nên những điều này là những thử thách cần phải vượt qua, chỉ cần hai người thật sự yêu nhau, và cũng nguyện ý trả giá vì nhau, hết thảy khó khăn đều có thể dễ dàng giải quyết.

Tần Lực Dương là một người có tâm tư kín đáo, chỉ có lần này là tính sai, anh tính sai ở chỗ Cố Thanh cũng là người khao khát công danh và thành công trong cuộc sống, mong muốn được ngang hàng với người yêu của mình.

Tần Lực Dương cũng có chút tức giận, chính mình không chủ động liên lạc với cậu thì thôi, nhưng Cố Thanh cũng không hề liên lạc với mình. Nhưng cẩn thận suy nghĩ kĩ thì đối với một người có tính cách bị động, không biết ứng xử trong tình yêu như Cố Thanh mà nói, muốn cậu chủ động liên lạc với mình trước, đúng là khó còn hơn cả việc leo lên núi bằng tay không. Nói anh không lo lắng cho cậu thì điều đó tuyệt đối là bịa đặt, trừ bỏ ở trên thương trường, ở phương diện gia đình và người yêu, Tần Lực Dương không cần đeo mặt nạ để che giấu cảm xúc, nhưng bởi vì cơn tức giận của mình mà không quan tâm đến Cố Thanh, là điều tuyệt đối không thực tế.

Vừa nghĩ đến việc mình có thể sẽ mất đi Cố Thanh, kẻ luôn trấn định như Tần Lực Dương cũng không thể giữ được bình tĩnh, tục ngữ có câu “Núi bất động, ta liền động”, cho nên trong lòng của Tần đại tổng tài của chúng ta giờ phút này liền đang tính toán cho kế hoạch truy “thê” của mình, không sợ con đường này dài đằng đẳng, mà chỉ sợ có nhiều chông gai.

“Ba ba. . . . . .” Tần Gia Bảo không biết đã ở bên cạnh từ lúc nào.

Cậu nhóc đang mặc một chiếc áo ngủ hình Winnie the Pooh rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhỏ tròn tròn cùng với cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, cậu nhóc dùng đôi tay nhỏ của mình nắm lấy vạt áo của Tần Lực Dương.

Lúc trước, ở trước mặt ba mình, cậu nhóc luôn cẩn thận, rụt rè, nhưng từ sau khi được Cố Thanh đến chăm sóc, cậu nhóc liền mập lên không ít, tính tình cũng hoạt bát hơn.

Tần Lực Dương vẫn còn đắm chìm trong kế hoạch truy “thê” của mình, khi nhìn thấy con trai, một sáng kiến liền nảy lên trong đầu anh, tâm tình theo đó mà tốt lên, bàn tay to ôm lấy cậu nhóc đặt lên đùi mình.

Tần Gia Bảo lập tức mở to đôi mắt tròn xoe và đen láy của mình lên.

“Bảo Bảo nè, con có nhớ anh gấu lớn của con không?”

“Dạ nhớ, rất nhớ luôn.” Tần Gia Bảo nhu thuận trả lời, “Ba ba, khi nào anh gấu lớn mới đến?”

Tần Lực Dương hơi biến sắc trong tích tắc, sau đó lại khôi phục lại khuôn mặt tươi cười như cũ, nắm lấy bàn tay nhỏ của Tần Gia Bảo nói, “Chúng ta đến nhà bà ngoại đón anh ấy về đây ở, chịu không?”

“Vậy thì tốt quá.” Khuôn mặt tròn tròn lại trắng trắng như cái bánh bao liền hiện lên vẻ vui sướng, “Ba Ba, khi nào chúng ta sẽ xuất phát?”

Tần Lực Dương mỉm cười không lên tiếng.

Trước khi đi gặp “bà xã” và “mẹ vợ”, phải chỉnh trang lại thật chu đáo mới được!

Tần Lực Dương là người thuộc phái hành động, sau khi đem con trai giao cho dì Trần coi chừng, ngay buổi tối đó liền gọi điện thoại cho trợ lý, dặn dò một số chuyện ở công ty xong, ngày hôm sau liền mang Tần Gia Bảo đi mua quần áo mới, sẵn tiện cắt tóc luôn, thoạt nhìn không những không mất đi vẻ đẹp trai, khôn khéo và giỏi giang trong quá khứ, mà còn tăng thêm một chút gì đó làm cho người ta say mê, bộ dáng hiển nhiên là một người đàn ông tốt thuộc hàng cực phẩm rồi.

Sau khi an bài mọi thứ thỏa đáng, Tần Lực Dương mang theo Tần Gia Bảo lái xe xuất phát đến địa điểm đã định.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Ngồi xe suốt buổi chiều, đến gần chín giờ tối, rốt cuộc Cố Thanh cũng về đến nhà.

Cậu mở cửa bước vào nhà, trong phòng khách không lớn lắm truyền ra âm thanh được phát ra từ TV.

Mẹ Cố không ngờ con trai mình lại về nhà vào hôm nay, cho nên khi quay đầu lại nhìn, trên mặt bà liền hiện lện vẻ kinh hỉ và ngạc nhiên.

“Sao hôm nay đã về rồi, không phải con nói phải ở lại thêm mấy ngày nữa sao?” Khi Cố Thanh thả hành lý xuống, mẹ Cố liền đứng lên nhận lấy hành lý của con trai mình, hỏi thăm.

“Dạ, do hoàn thành công việc sớm, nên con liền vội vàng quay về mà không kịp báo cho mẹ biết.” Lấy khăn quàng cổ xuống, cậu sờ sờ tóc mình, ban đêm sương rất nhiều, cho nên cả mái tóc của cậu đều bị hơi nước làm ướt đẫm, cậu đưa tay vuốt vuốt tóc, “Mẹ, con muốn ăn mì trứng do mẹ làm.”

Mẹ Cố nghe thấy con trai mình dùng ngữ điệu làm nũng nói như thế, trên mặt liền hiện lên sự cưng chiều, “Con đó nha, chắc lại không chịu ăn gì mà về nhà luôn chứ gì, giờ đói bụng rồi phải không? Đi rửa mặt rửa tay đi, mẹ đi làm cho con ăn.”

Cố Thanh nở nụ cười, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.

Từ phòng vệ sinh đi ra, Cố Thanh liền ngửi thấy một mùi vị quen thuộc mà đã lâu chưa được ăn.

Buối tối chưa ăn cơm, nên Cố Thanh thật sự rất đói bụng, liền ôm lấy tô mì lớn húp xì xụp, khóe mắt liếc tới túi nút áo lớn và đống chỉ trắng trên ghế sô pha, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Mẹ, mẹ đang làm cái gì sao?”

“Cái đó hả? Mẹ rảnh rỗi không có gì làm, cho nên bình thường hay nhận đơm nút áo cho người ta.” Mẹ Cố giải thích, nhưng khi nhìn đến sắc mặt khó chịu của con trai, bà liền nhanh chóng bổ sung, “Cũng không cực lắm đâu, thân thể của mẹ rất tốt, nhận cái này về làm để giết thời gian thôi. A Tử, con đừng giận mẹ, nếu con không thích, ngày mai mẹ sẽ đem trả lại cho người ta, không làm nữa.”

Vùi đầu vào tô mì, hơi nóng từ nó bốc lên mặt và lông mi của cậu, Cố Thanh cảm thấy khóe mắt của mình có chút cay cay.

Trước kia, cậu cũng từng thấy trong cô nhi viện có một bác gái nhận công việc này để làm, căn bản là nó không đơn giản như những gì mẹ cậu đã nói, đơm một cái nút áo chỉ nhận được khoảng ba hào, cho dù làm cả ngày, cũng không thể đơm được một trăm cái, như vậy mỗi ngày kiếm được không đến ba đồng. Nhưng để kiếm vài đồng lẻ cỏn con này, phải ngồi đơm cả ngày, làm ảnh hưởng rất lớn đến mắt và xương sống.

Nghĩ đến việc chính mình mấy ngày trước còn đau buồn vì tình yêu, mà không phát hiện ra việc mẹ mình phải cực khổ như thế, trong lòng Cố Thanh liền dâng lên một trận đau xót.

Cuối cùng Cố Thanh cũng không có ngăn cấm mẹ mình, cậu biết cho dù hiện tại có cản, chờ đến lúc mình rời đi, nhất định mẹ vẫn sẽ tìm việc khác để làm, sợ là đến lúc đó còn cực khổ hơn việc này.

Trong tài khoản ở ngân hàng còn hơn mười ngàn đồng, Cố Thanh định đem số tiền này trả lại cho Tần Lực Dương, nhưng hiện tại xem ra, chỉ có thể để sau này trả vậy.

Cố Thanh suy nghĩ, tính toán đem số tiền này đi làm một ít buôn bán.