Trọng Sinh Chi Cùng Quân - Vu Hoan

Chương 112: Phò Mã Cũng Là Y Giả






: Phò mã cũng là y giả
Vừa đến hoàng hôn cửa cung sẽ đóng lại, các quan viên không cần trực đêm bắt đầu lục tục rời khỏi hoàng cung.

"Hôm nay trong lúc nghị sự với Vương thừa tướng rảnh rỗi hàn huyên với ông ấy vài câu.

Sau đó, vì thê tử Đinh Thiệu Văn lâm bồn, quản gia nhà họ đến đại nội tìm người, ông ấy thuận tiện nói tứ nữ nhi trong nhà mới sinh không lâu, nếu có cơ hội sau này muốn kết quan hệ thông gia với nhà chúng ta, ta đã từ chối."
"Tập đoàn tể phụ của Đại Tống và hoàng thất đều là dựa vào liên hôn để củng cố địa vị.

Ông ấy muốn liên minh với nàng nghĩa là ông ấy đã xem trọng nàng, muốn bồi dưỡng nàng làm người nối nghiệp của ông ấy, nếu nàng không phải phò mã của ta, có lẽ ông ấy càng muốn tuyển nàng làm con rể."
"Thường ngày Vương thừa tướng hay nói hôn nhân không cần xem dòng dõi, thì ra cũng chỉ như thế." Lý Thiếu Hoài cười nói: "Cho nên ta đã tiến cử Lữ Giản Di cho ông ấy, Công Bật và Tứ cô nương nhà Vương tướng vừa hay tuổi tác xấp xỉ, nói đến cùng, bọn chúng chỉ là hai đứa nhóc mới sinh mà thôi..." Hắn lắc đầu thở dài nói: "Aiz, mới sinh ra mà đã bị định quan hệ thông gia, thật là tội lỗi."
Lý Thiếu Hoài vừa trở về còn không kịp thay quần áo, trò chuyện nửa ngày thấy nàng vẫn không vui, vì thế cởi mũ quan đi đến bên cạnh ngồi xuống: "Làm sao vậy, mặt ủ mày chau." Nắm tay nàng nói: "Là chỗ nào không thoải mái sao?"
Thái y muốn bắt mạch cho tôn nữ có rất nhiều quy tắc, hiện giờ nàng đã là phò mã muốn bắt mạch cũng dễ hơn nhiều, mạch tượng vững vàng: "Cũng không có gì..."
"Ta..." Triệu Uyển Như thở ra một hơi, chợt thả lỏng, nhẹ nhàng đẩy nàng: "Sắp đến giờ ăn cơm rồi, mau đi tắm đi, cả người toàn mùi mồ hôi."
Lý Thiếu Hoài giơ tay lên ngửi ngửi: "Không có nha." Ngốc ngốc nhìn người trước mặt, cười xấu xa nói: "Hừ...!Nương tử muốn đuổi ta đi, ta càng không muốn đi." Bàn tay xấu xa bắt lấy tay ngọc của nàng, giống đứa trẻ ức hiếp người tiến lên.

So mạnh đương nhiên Triệu Uyển Như không mạnh bằng nàng, nhưng bù lại nàng biết nhược điểm của Lý Thiếu Hoài, sợ ngứa, vì vậy trốn khỏi tay Lý Thiếu Hoài cào vào thắt lưng nàng.

Lý Thiếu Hoài muốn trốn đi, lại quên giữa giường còn kê một cái bàn, trong lúc xin tha đụng vào góc bàn.

- -- Rầm ---
Triệu Uyển Như cười nói: "Nhìn nàng kìa, lớn như vậy mà còn."
Lý Thiếu Hoài sờ sờ đầu, thấy nàng cuối cùng cũng nỡ nụ cười, vì thế cũng ngây ngô cười nói: "Chỉ cần nương tử vui, dù đụng trúng bao nhiêu lần cũng đáng."
Triệu Uyển Như quay đầu, đỏ mặt nói: "Được rồi, nàng xuống khỏi người ta đi, mau đi tắm, lát nữa còn phải ăn cơm."
Lý Thiếu Hoài rời khỏi người nàng, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, lui ra sau vài bước khom người chắp tay hành lễ nói: "Cẩn tuân lời dặn của nương tử."
Lý Thiếu Hoài đi rồi, Triệu Uyển Như mới cong khoé miệng cười nói: "Đứa ngốc này ~"
"Ai...!nhưng đứa ngốc này lại có thể bắt lấy trái tim cô nương nhà ta gắt gao ~"
Thấy Tiểu Nhu tiến vào: "Xem ra là ta đã quá nuông chiều ngươi."
Tiểu Nhu cuống quít nói: "Cô nương ngài không thể nói vậy nha..." Có thể nhìn ra, tính cách ngạo kiều cô nương nhà nàng cho dù gặp được Lý Thiếu Hoài cũng không thay đổi.


Đứng đắn nói: "Vân Yên đã trở lại."
"Là Đinh gia xảy ra chuyện gì sao?" Thấy thị nữ nhanh chân bước vào Triệu Uyển Như hỏi.

"Sáng sớm hôm nay Đinh trạch truyền tin, nói thê tử của Đinh Thiệu Văn - Tiền thị lâm bồn."
Vừa rồi Lý Thiếu Hoài đã nhắc đến.

"Tiền thị là đầu mối kết giao giữa hai nhà Đinh – Tiền..." Triệu Uyển Như nâng mắt lên: "Tình huống thế nào?"
Vân Yên lắc đầu: "Nữ sử nói bà đẻ ở bên trong xem xét, kết quả là vị trí của thai nhi bị lệch, đến nay còn chưa...!không quá lạc quan, sợ là khó sinh."
Nghe được tin này, Triệu Uyển Như chấn động: "Không phải người của Y quan viện đã được phái đến đó rồi sao?"
"Sáng nay đã có chạy người tới, nhưng mấy năm gần đây các thái y xuất sắc của Y quan viện ngoại trừ Triệu Tự Hoá cơ hồ không còn ai khác, huống hồ thái y của sản khoa vốn dĩ đã ít."
"Năm ngoái Triệu Tự Hoá bệnh chết...!còn đồ đệ của ông ấy đâu?"
"Đồ đệ của ông ấy không tinh thông phụ khoa, lại sợ chọc vào chuyện phiền toái nên đã cáo ốm không đi."
Thấy Triệu Uyển Như đứng dậy vẻ mặt lo lắng, Vân Yên suy đoán nói: "Chẳng lẽ công chúa muốn phò mã đến đó sao?"
"Sư phụ của nàng chính là Hoàng quan đạo nhân, về phương diện này thật sự giỏi hơn các thái y trong Y quan viện rất nhiều."
"Nhưng hắn là phò mã của ngài, hơn nữa hai nhà Đinh – Tiền cấu kết với nhau, một bên có tài, một bên có thế, nếu Tiền thị không còn, không chừng có thể sẽ ảnh hưởng quan hệ hai nhà."
"Nhưng dù sao cũng là một mạng người, cô ấy lại còn là sư tỷ."
"Ngài...!không phải rất ghét Tiền thị sao."
"Đúng vậy cô nương, Tiền thị còn hãm hại cô gia."
Triệu Uyển Như đi qua đi lại, thân mình gầy gò cô độc giữa hành lang dài.

Ban đêm gió phất qua, thổi tắt một ngọn đèn sơn chi.

Công phục màu đỏ được đổi thành áo dài màu nhạt, nàng giống như đã đói lả: "Tay nghề của đầu bếp trong nhà chúng ta vẫn tốt hơn ngự trù trong đại nội nhiều."
"Nàng..." Triệu Uyển Như muốn nói lại thôi: "Đầu bếp trong nhà chúng ta là người ở phòng bếp nhỏ Khôn Ninh Điện được gả theo ta, cũng sắp đến tháng 5 rồi."
Lý Thiếu Hoài ra sức lùa cơm: "Tháng 5 lại bắt đầu bận rộn.

Trong số các Bộ, năm nay Hộ Bộ là bận rộn nhất, phải kiểm tra đối chiếu thống kê số hộ trong cả nước và ngân sách thu từ thuế.

Hàn lâm đồ hoạ viện cũng đã lãnh mệnh, phân công hoạ sĩ đến các lộ trong khắp cả nước vẽ bản đồ địa phương."
"Mấy năm gần đây dân sinh an ổn, quan phủ các nơi đều dư thừa vật tư, ta đang nghĩ làm thế nào xử lý những việc này.


Hiện giờ quốc khố đã dần dồi dào, nhưng cũng không thể xa hoa lãng phí, suy cho cùng quốc gia giàu có đều là dựa vào dân."
"Đồ vật dư thừa nếu không dùng nữa vậy thì bán lấy tiền, vừa giải quyết vấn đề lãng phí vừa thu được thêm một số bạc."
"Đạo lý đơn giản như vậy, sao ta lại không nghĩ ra chứ!"
"Nàng đó..."
"Công chúa, bên ngoài phủ có người cầu kiến."
"Người nào?"
"Làn nữ sử nhà Tham tri chính sự Đinh gia."
"Cho vào đi."
Nữ sử vừa thấy Lý Thiếu Hoài giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, lập tức quỳ xuống trước mặt nàng: "Phò mã, cầu xin ngài cứu cô nương nhà ta đi."
Lý Thiếu Hoài cúi đầu, tiếp tục gắp đồ ăn, không nói không rằng, không hề phản ứng lại.

"Nếu ngài không đi, cô nương nhà ta sẽ không sống nổi!"
Tôn Thường đứng bên cạnh cũng không nói lời nào, mà Tiểu Nhu là người thẳng tính không nhịn được liền tiến lên một bước nói: "Cô nương nhà ngươi xảy ra chuyện, không đi mời đại phu đến tìm cô gia nhà chúng ta làm gì?"
"Thái y đã tới, nói thai nhi trong bụng cô nương nhà ta nằm lệch, chỉ có thể mổ bụng lấy con."
"Nếu vậy thì càng phải tìm thái y.

Cô gia nhà ta là phò mã của công chúa, không phải đại phu trên Mã phố ngoài kia."
"Cả thành Đông Kinh này đều biết ngài y thuật cao siêu, là đồ đệ của Hoàng quan đạo nhân.

Nếu ngay cả ngài cũng không thể cứu, cô nương nhà ta thật sự sẽ...!phò mã, chân nhân, Lý chân nhân! Cô nương còn trẻ như vậy, các ngươi lại là đồng môn..."
"Lôi cô ta ra ngoài!" Triệu Uyển Như lạnh lùng nói.

"Vâng."
Vài tên nội thị tiến lên, nữ sử quỳ trên đất không chịu đi, bò tới trước mặt Lý Thiếu Hoài, ôm chặt chân nàng khóc hô: "Đều nói người tu đạo tu chính là thiện tâm, tại sao ngài thấy chết không cứu, tại sao không nể mặt tình đồng môn?"
Vân Yên đi lên trước cúi đầu hạ giọng nói: "Cô nương, người này..."
Triệu Uyển Như đã sớm nhìn ra nàng không thích hợp, sắc bén nói: "Lôi ra ngoài!"
Ống quần bằng lụa bị xé rách một lỗ, Lý Thiếu Hoài cũng vững vàng không lên tiếng.


Triệu Uyển Như vẫy tay, kề sát vào tai Tiểu Nhu nhỏ giọng phân phó.

Nghe cô nương nhà mình nói, Tiểu Nhu nhíu mày: "Cô nương..."
"Đi đi."
"Vâng." Tiểu Nhu đành phải bất đắc dĩ hành lễ rời đi.

Đợi đến khi tiếng ồn bên ngoài hoàn toàn biến mất, Triệu Uyển Như mới nghiêng đầu nhìn về phía Lý Thiếu Hoài.

Trong đôi mắt nhiễm sáng chỉ có hình bóng một thiếu niên cúi đầu ngồi ăn cơm không lên tiếng: "Nàng đi đi, mạng người quan trọng."
Lý Thiếu Hoài tiếp tục gắp đồ ăn: "Ta không đi."
"Nàng phải đi!"
Lý Thiếu Hoài buông đũa ngẩng đầu nói: "Nàng biết rõ đây là cái bẫy do Đinh Thiệu Văn bày ra, tại sao còn muốn ta đi?"
"Ta không thể chỉ vì không thích mà hại chết hai sinh mệnh.

Không phải vì Tiền thị, mà là vì trẻ con vô tội, cùng với, nàng là một người tu đạo, lại càng là một y giả."
Lý Thiếu Hoài trầm mặc, nàng không biết nên phản bác thế nào, hoặc có lẽ là nàng không muốn phản bác.

Giọng nói trở nên mềm mại: "Đi nhanh lên đi, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn bên ngoài, nếu còn chần chừ sợ là sẽ muộn."
Một bàn đồ ăn chỉ có một món bị động qua, hiện giờ nhìn lại, vẫn là tràn đầy một bàn giống như chưa từng có người ăn cơm.

Đêm mùa xuân, trong không khí vẫn còn chút hơi lạnh: "Thu Hoạ, tìm vài cái áo choàng đưa cho nàng đi."
"Vâng."
Đèn đóm thắp sáng sảnh đường, thân hình nàng vẫn gầy gò như thế, Vân Yên nhíu mày: "Cô nương tại sao lại..."
Triệu Uyển Như nhìn chén cơm còn lại phân nữa bên cạnh, rũ mắt nói: "Ta sợ nàng sẽ đau khổ."
Vân Yên khống chế dục vọng muốn vươn tay, cũng khắc chế lửa giận trong lòng: "Nhưng đây là cái bẫy của Đinh Thiệu Văn..."
Cơ hồ là phân nửa người của phủ công chúa đều đi theo xe ngựa, thế trận không giống đi cứu người, ngược lại giống như đi xét nhà phạm nhân.

Lý Thiếu Hoài đã không còn võ công, cho nên nàng vừa phân phó Tiểu Nhu chuẩn bị xe ngựa xong liền gọi Trương Khánh đến đây, Lý Thiếu Hoài đi rồi nàng vẫn không yên tâm cũng sai Thu Hoạ đi theo.

"Bàn tính của Đinh Thiệu Văn lần này đánh sai rồi.

Về phần sau này có thể sẽ lan truyền lời đồn như thế nào, chỉ cần ta không cho phép, ai dám lên tiếng!" Mục đích của Đinh Thiệu Văn chính là muốn ly gián, đáng tiếc hắn chỉ là một phàm nhân, có quá nhiều chuyện không biết.


"Nhưng ngài, ngài sẽ không đau lòng sao? Dù sao nam nữ có khác, tuy Vân Yên không tận mắt nhìn thấy bà mụ đỡ đẻ, nhưng hiểu rõ quá trình..."
"Nếu ai cũng lòng dạ hẹp hòi như vậy, chẳng phải thê tử của những quan y trong khoa sản kia sẽ trở nên điên cuồng vì ghen tị sao?"
"Chuyện này không giống, bọn họ là đại phu, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không vào phòng đỡ đẻ..."
"Ta mệt mỏi."
"..." Vân Yên rũ mắt, nhìn chằm chằm chén cơm chưa động đũa nào của công chúa: "Cô nương còn chưa ăn cơm chiều."
"Ta không muốn ăn, ăn vào cũng thấy buồn nôn, đem xuống đi, bảo phòng bếp hâm nóng..." Nàng ngồi dậy xoay người, đi được một bước lại quay đầu nhìn chiếc bàn bày đầy đồ ăn: "Thôi, tối nay nàng cũng không về được."
"Món nào chưa động qua thì hâm nóng lại, đem cho người hầu chưa ăn trong nhà đi."
"Vâng."
"Công chúa Trường Trạch Huyện chủ của Chiêu khánh phường tới."
Đi chưa được vài bước lại dừng lại: "Trường trạch Huyện chủ...!Triệu Cẩn Nguyệt?"
"Vâng, nói là muốn gặp ngài."
Một đám người mặc quần áo hoa lệ đứng dưới đèn lồng có viết chữ Lý, trong đó một người mặc áo tay bó như nam tử.

Bên thềm đá là một chiếc xe ngựa sơn son khắc hoa, hai con tuấn mã vẫn còn thở hổn hển phát ra tiếng phì phì trong mũi.

Vài tên thị vệ giữ cửa mang theo vũ khí, đứng chặn ở cửa không nhường nửa bước.

Không lâu sau, người hầu vào thông báo ra tới: "Công chúa nhà ta nói hôm nay thân mình không khoẻ không muốn tiếp khách, nếu huyện chủ muốn gặp xin hãy quay lại vào ngày khác."
"Thân mình không khoẻ?" Lý Cẩn Nguyệt khoanh tay nghi ngờ nhìn cửa lớn trước mặt: "Phò mã nhà các ngươi không phải đồ đệ của thần y sao, tại sao thê tử không khoẻ mà hắn còn ra ngoài?"
Vừa rồi lúc nàng đến đã thấy Lý Thiếu Hoài lên ngựa rời đi.

Tới Đông Kinh lâu như vậy, xem như nàng đã nắm rõ các thế lực quyền quý thành Đông Kinh.

Lý Thiếu Hoài người này không đơn giản, kế thừa y thuật của Hoàng quan đạo nhân, mà Hoàng quan đạo nhân lại hành tung bất định, thế nhân ít người nhìn thấy, bởi vì y thuật cao siêu mà được xưng là Biển Thước đương thời, có tiếng thần y.

Tên nô bộc cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn, mà chắp tay cung kính nói: "Chuyện nhà của chủ nhân người hầu chúng ta cũng không tiện biết, hôm nay huyện chủ không thể gặp được công chúa, xin ngài không nên khó xử người hầu chúng ta."
Người hầu ở phủ phò mã đều là những người cực hiểu lễ nghĩa, không giống những nhà giàu nàng đã đi qua gần đây.

Hạ nhân trong nhà ỷ thế hiếp người, đối với người ngoài lại càng thô lỗ.

Như thế, nàng cũng không thể lỗ mãng xông vào, thu liễm tính tình hơi gật đầu nói: "Vậy làm phiền trở về bẩm báo, Trường Trạch sẽ trở lại."
"Huyện chủ đi thong thả."
- -- Hết chương 112 ---.