Trọng Sinh Chi Cùng Quân - Vu Hoan

Chương 62: Ngấn Lệ Hỏi Hoa Hoa Không Đáp






: Ngấn lệ hỏi hoa hoa không đáp
Quỳnh Lâm Uyển nằm ở phía Tây thành Đông Kinh, ngoại trừ các Tiến Sĩ trúng cử, quan viên Hàn Lâm Viện cùng một số triều thần cũng có thể tham dự.

Nguyên nhân mở tiệc là vì muốn các Tiến Sĩ sắp vào triều làm quan nhớ kỹ ân điển của Hoàng đế.

Thông qua Quỳnh Lâm Yến quan viên trong triều có thể tiếp xúc với các Sĩ Tử, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội kén rể có một không hai này.

Kim Minh Trì nằm ở mặt Bắc Quỳnh Lâm Yến, yến hội được cấm quân Kim Minh Điện bảo vệ và duy trì an ninh.

"Huyện chủ Nghi Điều đẹp như vậy, sao Duy Ôn có thể từ chối?" Lý Tuân Úc cười Thẩm Duy Ôn.

"Nói vậy Tam công chúa càng đẹp sao các ngươi không chịu làm phò mã?" Thẩm Duy Ôn ngẩng đầu lên nói: "Quỳnh Lâm Yến hôm nay Quan gia cố tình sắp xếp để chọn phò mã cho công chúa."
"Các ngươi nói xem, nếu thật sự được chọn một công chúa, các ngươi sẽ chọn ai?" Lý Công Võ dùng khuỷu tay đẩy Đinh Thiệu Đức chỉ lo uống rượu bên cạnh: "Quý Hoằng!"
Đinh Thiệu Đức quay đầu sang một bên, suy tư trong chốc lát mới nói: "Trưởng công chúa đi.

Trưởng công chúa tính tình ôn hòa hiền hậu, người lễ Phật tất nhiên cũng lương thiện." Nói đến lễ Phật nàng lại nhìn Lý Tuân Úc: "Công Võ ca ca cũng thích Phật học, xem ra hai người rất xứng đôi."
Đột nhiên ánh sáng trước mặt bị người chặn lại, Đinh Thiệu Đức ngẩng đầu cau mày nói: "Đại ca..."
Đinh Thiệu Văn nặng nề gọi một tiếng liền đi, Đinh Thiệu Đức nghe gọi, đứng dậy, cáo lỗi nói: "Nhị vị huynh trưởng, ta trước dời bước."
Trên tường thành Quỳnh Lâm Viện, Triệu Tĩnh Xu nhàm chán dựa vào hàng rào, nhìn xuống các Tiến Sĩ đang dạo chơi bên dưới.

Bên dưới trăm hoa đua nở, các Tiến Sĩ trúng cử xuân phong đắc ý, mặt mày sáng rỡ.

"Ngươi nói xem nàng...!gặp được đại ca mình tại sao lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi như vậy chứ?" Triệu Tĩnh Xu đã thu hết một màn vừa rồi vào mắt, cũng thấy được biểu hiện bất thường của Đinh Thiệu Đức.

"Có lẽ là hắn làm sai gì đó, nên bị răn dạy chăng?" Ngàn Ngưng nhìn theo hướng chủ tử: "Bất quá thật không ngờ, hắn vậy mà cũng trúng cử, lại còn trước vài tên..."
Đinh Thiệu Đức đoạt ví trí thứ bảy trong kỳ thi Đình, ban xuất thân Tiến Sĩ, oanh động toàn bộ Đông Kinh.

Ai có thể ngờ, một kẻ ăn chơi trác táng người người thoá mạ chỉ thi một lần liền đậu, hơn nữa còn cầm cờ đi trước.

Nội Thị Tỉnh phái người đến truyền lời: "Tam công chúa, Thánh thượng triệu ngài qua, sắp bắt đầu tiệc."
Lý Thiếu Hoài không uống rượu, lấy trà thay rượu, đáp lễ vài ly mới đuổi được một đám người rời đi.

Có thể thấy trong triều kẻ nịnh nọt, muốn mượn cành leo cao thật là càng ngày càng thịnh.


"Bệ hạ giá lâm!"
Giọng nói của thái giám vừa vang lên, Quỳnh Lâm Yến lập tức yên tĩnh.

Theo lệ, Hoàng đế sẽ tự mình đến Quỳnh Lâm Uyển thị sát, nhưng quy củ không quá rườm rà như trong cung.

Yến tiệc hôm nay, các cử tử có thể thoải mái rượu chè.

"Nghe nói hôm nay mấy vị công chúa cũng tới!"
"Đúng vậy đúng vậy, lát nữa phải biểu hiện cho tốt."
Quỳnh Lâm Uyển đã được dựng lều che mát.

Hoàng đế vào ngồi ở giữa, cùng đi bên cạnh chính là các vị công chúa.

Quan viên theo thứ tự ngồi vào hai bên, hàng đầu phía dưới là các cử tử thi đậu năm nay.

"Chúc mừng bệ hạ!" Chúng thần chắp tay hướng về phía Hoàng đế hành lễ, không quỳ.

Triệu Hằng thấy bên cạnh chỉ có Thất Nương, liền hỏi Chu Hoài Chính: "Nguyên Dung thân mình không khoẻ ở lại hành cung, còn Nguyên Trinh đâu, sao Nguyên Trinh cũng không tới?"
Chu Hoài Chính cúi đầu, hắn vẫn luôn đi theo hoàng đế, cũng không biết Huệ Ninh công chúa ở đâu: "Nhất định là bọn người bên dưới làm việc không chu toàn."
"Đi kêu đi!" Triệu Hằng liếc nhìn xuống dưới, lẩm bẩm nói: "Hôm nay cũng cho các ngươi mở mang tầm mắt diện kiến khuê nữ của Trẫm!" Con cháu thế gia đa phần tình nguyện cưới sớm cũng không muốn làm phò mã của công chúa.

Thi Đình vừa xong, bọn Tiến Sĩ ban đầu không có vợ hoặc vợ đã qua đời này hiện giờ đều được định hôn, trở thành rể hiền của quan đại thần nào đó trong triều.

Thần tử của hắn ra tay còn nhanh hơn hắn, trong lòng có chút tiểu tâm tư buồn bã nói: Bây giờ không muốn làm con rể thiên gia, đợi đến lúc con gái Trẫm xuất hiện xem các ngươi có tức chết không.

Triệu Hằng đột nhiên nhớ lại gần đây trong cung có người truyền, Bảng Nhãn nhà nghèo chẳng những chưa cưới vợ mà còn từ chối xấp lớn thiệp thảo của các quan to trong triều, bèn cất tiếng hỏi: "Người viết Sách ngăn địch ở đâu?"
Thanh âm uy nghiêm của Hoàng đế truyền xuống, Lý Thiếu Hoài nghe thấy, bước ra khỏi chỗ ngồi: "Có thần!"
Vào đầu thời Tống mảnh khảnh đã được xem là mỹ.

Quỳnh Lâm uốn lượn, bạch y phấp phới, tay áo theo tóc dài phiêu động, xiêm y bó sát nổi bật dáng người đĩnh đạc của thiếu niên, làm các quan lớn tự xưng thanh cao ngồi đó phải âm thầm công nhận bốn chữ trong lòng: phong tư đặc tú.

Cũng mệt cho bọn họ dám trắng trợn viết bốn chữ sắc dục ngon cơm rõ ràng trong mắt.


Bởi vậy cũng hiểu được, vì sao một số người lại thích nam phong.

"Trẫm nghe nói trước khi nhập sĩ, ngươi là đệ tử của Thái Thanh chân nhân."
Vì thế lại không ít người nhớ ra, nguyên lai Lý Nhược Quân chính là đạo sĩ bị phán án sai ngày trước, thiếu chút nữa đã bị chém đầu.

"Vâng!"
"Đã là người xuất gia, không phải nên vô dục vô cầu sao, khanh dùng thân phận đạo sĩ đi thi, vì..."
"Bệ hạ, Huệ Ninh công chúa tới." Chu Hoài Chính tiến lên, nói nhỏ bên tai Triệu Hằng.

Thái giám tuyên đọc: "Huệ Ninh công chúa đến!"
Ánh mắt mọi người theo giọng nói nhìn lại, nhất thời khắp yến tiệc vang lên tiếng ồn ào nghị luận.

Bọn Tiến Sĩ này hơn phân nửa là chưa từng gặp qua công chúa.

"Ha ha, Trương huynh hối hận rồi đi.

Ngươi chính là đệ nhất Nhị giáp, dung mạo Huệ Ninh công chúa đẹp hơn tiểu nương tử của tướng quân Tào Xán nhiều ~"
"Lý huynh văn võ song toàn, lại là hậu nhân danh môn, vị trí phò mã rất có khả năng nha!"
"Chỉ sợ là vô phúc tiêu thụ."
Thanh âm nghị luận ồn ào tràn ngập bên tai, Lý Thiếu Hoài đứng yên chưa từng quay đầu lại, đến khi người tới lướt qua bên cạnh nàng, đến khi gió thổi hương mai quen thuộc xông vào mũi.

Đến khi người nọ đi ngang qua tầm mắt nàng, khiến nàng không thể không ngước mắt nhìn.

Các nàng như hai người xa lạ.

Không chào hỏi, không dừng lại, cũng không có bất kỳ giao thoa nào.

Một cơn gió thổi tới từ phía Đông, không khỏi làm người rùng mình.

Khí thế của công chúa cũng như gió lạnh, có thể xuyên thấu nhân tâm, lệnh người sợ hãi.

Triệu Uyển Như không dừng bước, nhưng Điện tiền phó Đô chỉ huy sứ hộ tống nàng lại dừng trước mặt Lý Thiếu Hoài, chắp tay chúc mừng nói: "Chân nhân bảng vàng đề danh, thật đáng mừng."

Lý Thiếu Hoài đột nhiên bật cười: "Một kẻ ngốc đề danh bảng vàng, là diễn không phải mừng." Nàng mắng bản thân mình ngu dốt.

Ngày ấy gặp mặt lại lẫn lộn giữa công chúa và Trưởng công chúa, chẳng những nói mình sẽ không làm phò mã, mà còn chúc mừng Đinh Thiệu Văn gọi hắn là phò mã.

Tự chuốc lấy nhục, thật là tự vả mặt.

Đinh Thiệu Văn cong môi cười: "Tỉnh Nguyên, Bảng Nhãn, quả nhiên có tài!"
Gió xuân dừng nhưng không ở lại, dù có ở lại, cũng không phải vì nàng.

Lá cây trong Quỳnh Lâm Uyển bị gió cuốn bay.

Triệu Uyển Như dừng lại, đứng yên trước mặt một Tiến Sĩ trẻ tuổi, là đệ nhất Nhị giáp.

Tiến Sĩ trẻ tuổi trừng to hai mắt, run chân quỳ xuống: "Thần có mắt không thấy Thái Sơn, không biết ngài là công chúa...!Công chúa thứ tội!"
"Chính là ngươi vừa nói, Huệ Ninh công chúa ương ngạnh cao ngạo, trở thành con rể Hoàng đế chẳng khác gì tự hủy con đường làm quan, mà Quỳnh Lâm Yến chính là muốn tuyển phò mã cho công chúa, không tới cũng thế?"
Cơ hồ tất cả mọi người đều giật thót cho tên Tiến Sĩ trẻ người non dạ xui xẻo chọc trúng Huệ Ninh công chúa kia.

Đây chính là công chúa được Hoàng đế sủng ái nhất, ngay cả đại thần trên triều cũng không dám trêu vào.

Quả nhiên, Hoàng đế nghe xong liền giận dữ quát: "Tên sĩ tử lỗ mãng này, còn giữ lại làm gì, người đâu, đuổi hắn ra ngoài, cắt đứt công danh, vĩnh viễn không được vào triều!"
Vừa kén được rể hiền Trung võ Tiết độ sứ Tào Xán xám mặt, muốn tiến lên cầu tình.

"Chậm!" Lý Thiếu Hoài nhìn bóng lưng Triệu Uyển Như, rõ ràng rất gần, nhưng lại rất xa: "Thần có lời muốn nói."
"Lý Nhược Quân, ngươi có gì muốn nói?"
"Bệ hạ mở ân khoa chiêu hiền đãi sĩ, chính là vì giang sơn xã tắc, thật sự là bậc thánh hiền.

Mà nay cử tử nói thẳng chẳng qua là lớn gan một chút, bệ hạ đã muốn cắt đường công danh của hắn, là vì lý gì?"
"Hừ!" Triệu Hằng nhìn Lý Thiếu Hoài ngay thẳng không khác gì Khấu Chuẩn, nói: "Công chúa là ái nữ của Trẫm, hắn lại dám ngỗ nghịch chửi bới, như vậy có khác gì ngỗ nghịch Trẫm!"
Lý Thiếu Hoài mở miệng nói giúp tên Tiến Sĩ kia, làm mọi người thổn thức trong lòng, trộm xì xào bàn tán.

"Đây chính là Huệ Ninh công chúa, Bảng Nhãn cũng quá lớn gan đi."
"Gia hoả không biết trời cao đất dày, sau này ăn khổ cho đã đi." Cập đệ Tiến Sĩ đều là những kẻ tiền đồ vô lượng, bọn họ cảm thấy Lý Thiếu Hoài quá ngốc, nói giúp người khác lại chọc giận công chúa chẳng khác gì tự hủy con đường tương lai.

"Người không biết không đáng trách!" Lý Thiếu Hoài trừng mắt: "Theo như thần biết, lời của người này, cũng chính là lời của người trong thiên hạ.

Người trong thiên hạ đều ngấm ngầm nói, ngài là vua nên không nghe được, chỉ là hắn trùng hợp bị ngài nghe thấy.

Người không dám nói nói ra mới thật lòng, lời thật mất lòng, bệ hạ cầu hiền trị thiên hạ, thử hỏi những Tiến Sĩ này người nào không phải chịu thương chịu khó khổ học mười mấy năm, trải qua trăm cay ngàn đắng mới có thể đứng ở đây.


Chim khôn lựa cành mà đậu, hiền thần chọn chúa mà thờ, bệ hạ làm vậy, chẳng phải sẽ khiến sĩ tử trong thiên hạ thất vọng buồn lòng sao?"
Nói xong, các lão thần và Tiến Sĩ xung quanh xấu hổ cúi đầu, ngay cả Triệu Hằng cũng trầm ngâm.

"Công chúa ngài là kẻ bề trên, lại không nói cho hắn biết thân phận của mình.

Người không biết không đáng trách, vừa rồi ngài không trách, hiện giờ sao lại trách?"
Lý Thiếu Hoài một câu hai nghĩa, nhưng người khác chỉ hiểu được một nghĩa, vì thế bầu không khí trong viện lập tức đông cứng.

Không khí trở nên trầm trọng, phảng phất giây tiếp theo tai hoạ đổ máu sẽ giáng xuống đầu.

Ngay lúc mọi người hả hê vui sướng khi người gặp hoạ, cho rằng Bảng Nhãn sắp gặp xúi quẩy, Huệ Ninh công chúa Triệu Uyển Như đột nhiên bật cười, ngoái đầu nhìn lại.

Kiếp trước thấy nàng bạch y phong hoa, hiện giờ được gặp lần nữa, vẫn kinh diễm như xưa: "Người không dám nói nói ra mới thật lòng, Bảng Nhãn quả thật tài hoa hơn người, Huệ Ninh thụ giáo."
Chợt cúi người nâng người kia dậy, sau đó hơi nghiêng người: "Triệu thị tuy là chủ, nhưng xem sĩ vi tôn, là thiếp bụng dạ hẹp hòi, quan nhân chớ trách."
Hành động này không chỉ khiến tên Tiến Sĩ trẻ kia sợ hãi, càng làm tất cả mọi người trong viện ngạc nhiên đến ngây người.

Ngay cả phụ thân sinh dưỡng nàng mười chín năm cũng bị hành động này làm khiếp sợ.

Đây vẫn là Huệ Ninh công chúa kiệt ngạo sao? Đây vẫn là nữ nhi của ta sao?
Tiến Sĩ thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng chạy đi: "Tạ điện hạ không trách, là vi thần có tội, chưa tìm hiểu rõ mà đã ăn nói tùy tiện."
Đang muốn quỳ xuống lần nữa lại bị Triệu Uyển Như ngăn lại: "Ngươi nên tạ ơn Bảng Nhãn."
Sau đó Triệu Uyển Như vững bước đi đến trước mặt Hoàng đế, nghiêng người hành lễ: "Bệ hạ, đều là Huệ Ninh không phải, khó có được trung lương hiền tài chớ có phạt hắn."
Triệu Hằng vẫy tay ý bảo nàng ngồi xuống: "Như vậy, cũng được!"
Huệ Ninh công chúa vừa mở miệng cầu xin Hoàng đế liền bỏ qua, mọi người kinh ngạc, lập tức xì xào bàn tán: "Lý Nhược Quân này rốt cuộc là người phương nào?"
Triệu Uyển Như ngồi xuống, Triệu Hằng nghiêng người nói: "Tiến Sĩ năm nay Trẫm đã nhìn.

Nhân phẩm, tướng mạo, xuất thân phù hợp cũng chỉ có Lý Tuân Úc và Thẩm Duy Ôn.

Chốc lát yến tiệc tan Nguyên Trinh tự mình lưu ý."
"Đa tạ cha."
Triệu Hằng ngồi ngay ngắn, ho khan hai tiếng: "Vậy khai tiệc..."
"Bệ hạ, Huệ Ninh có chuyện muốn hỏi Bảng Nhãn."
Triệu Hằng phất ống tay áo, tùy nàng.

Trong mắt hằng sâu nỗi nhớ da diết, nàng mở lời: "Lý chân nhân dùng thân phận Tiến Sĩ vào triều, ý muốn thế nào?"
Gió lạnh thổi qua, tim lại nóng, nóng trong mắt người chưa mở môi son.

- Hết chương 62 -.