Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 51: Tôi thật sự đã làm em khóc




Y đang chạy, hận không thể mọc ra đôi cánh.

Trước kia y luôn nghĩ, nếu con người có thể mọc ra một đôi cánh thì tốt biết mấy, như vậy bọn họ sẽ không vô lực đứng dưới lầu, trơ mắt nhìn Tần Việt gãy cánh từ trên không bay xuống, ngã thành một bãi bùn nhão xấu xí làm người ta nôn mửa. Như vậy Tần Việt còn có thể sống sót mà nhấm nháp nhân sinh ngọt bùi cay đắng, có thể vẽ tranh, có thể ngẫu nhiên mềm yếu ngẫu nhiên kiên cường. Như vậy bọn họ vẫn có thể làm bạn. Như vậy sẽ không lưu lại một đống người vì cậu mà gào khóc.

Y không biết chỉ trích người chết là đúng hay sai, nói Tần Việt nhu nhược, nói cậu ích kỷ, nói cậu nhẫn tâm, nói những điều đó làm được cái gì ??? Tần Việt đã ngã thành bùn nhão, hôm sau đã bị đốt thành một đống tro tàn, chỉ có thiếu niên trên tấm ảnh trắng đen nọ, không hề tức giận mỉm cười với thế nhân.

Người sống nghị luận ồn ào, thì có quan hệ gì đến Tần Việt?

Tần Việt không nghe được .

Một người chọn cái chết, luôn phải chịu nỗi khổ người khác không thể nào hiểu nỗi.

Cho dù sống đến bây giờ, Tô Nham vẫn không rõ nguyên nhân Tần Việt lựa chọn tự sát. Y nghĩ rất nhiều, có lẽ Tần Việt là vì tình yêu, có lẽ vì thân tình, Tần Việt chết đột ngột, chết sạch sẽ, không để lại đôi câu vài lời, cất giữ toàn bộ tiếng lòng trong tim, chỉ mang theo điện thoại cùng chết đi. Nhật ký trong trái tim cậu, người ngoài nào có thể đọc được ??

Rõ ràng thi đại học ngay trước mắt, Tần Việt, cậu không muốn thi cao đẳng nữa sao? Không muốn học vẽ nữa sao? Không phải nói tương lai muốn làm hoạ sĩ, nhà nhiếp ảnh, vác bàn vẽ và cameras, đạp khắp mỗi một tấc đất trên địa cầu này nữa sao.

Cậu không phải đã nói, đã thấy được ánh rạng đông rồi sao.

Những thanh âm từng ẩn sâu trong đáy lòng Tô Nham bỗng ùa về. Y muốn chất vấn Tần Việt biết chừng nào, nhưng Tần Việt chết.

“Tần Việt ” Tô Nham kiệt lực rống to, ra sức xông lên trần. Tầng thượng trống trải, tầm mắt khoáng đạt, ngẩng đầu liền thấy bầu trời xanh biếc thanh tịnh, cúi đầu, là vực sâu không đáy.

Cơn ác mộng, cơn ác mộng tra tấn y thật lâu kia lần nữa hiển hiện trước mắt.

Nhắm mắt lại, chính là thân thể máu thịt mơ hồ của Tần Việt. Độ cao lầu sáu, người sống sờ sờ té xuống, cái gì cũng không còn! Mặc kệ cậu từng trẻ trung cỡ nào, mặc kệ cậu từng đẹp trai cỡ nào, mặc kệ cậu từng khóc òa đi tới thế giới này như thế nào, bị người nâng trong lòng bàn tay yêu thương thế nào, từng cười vui vẻ thế nào, từng thương tâm ra sao.

Cậu cũng biến thành một bãi bùn máu!

Đĩnh đạc, đẫm máumà nằm trong bồn hoa, cánh hoa tường vi đỏ au, rơi đầy mặt đất.

Y chỉ liếc nhìn, liền nôn ra tại chỗ.

Cơn ác mộng như vậy, tra tấn y bao lâu, cũng tra tấn Lương Khuê bao lâu, tất cả người sống, đều không được an bình.

Vì sao đối nghịch với chính mình, vì sao phản bội mục đích của mình.

Y không muốn cơn ác mộng tái hiện, không muốn vì Tần Việt chết đi mà thương tâm.

Y hi vọng Tần Việt còn sống, không hơn.

“Tần Việt……” Tô Nham thanh âm khàn khàn gay gắt, thân thể run rẩy theo cơn gió thổi qua. Nhưng y không dám chớp mắt, không dám có bất kỳ phút buông lỏng nào.

Tần Việt, Tần Việt từng chết trước mắt y.

Giờ này khắc này, cậu còn sống.

Cầm điện thoại, không hề sợ hãi đứng trên con đường tử vong, chỉ cần bước ra một bước, sau này âm dương cách biệt, không bao giờ có thể gặp lại.

Điện thoại của Tần Việt thậm chí đang hát, bài hát hát từ cấp 2 đến cấp 3, bài ca tiếng Anh quen thuộc.

Yesterday once more

Giọng nữ hát tiếng Anh lẳng lặng quanh quẩn trên tầng thượng, dịu dàng, ềm đềm, bài ca làm cho lòng người ấm áp lại hoài niệm.

Tô Nham ngơ ngác nghe, đột nhiên cảm giác thật mỉa mai.

Ngày hôm qua lại quay lại lần nữa.(Tái hiện hôm qua)

Tần Việt nghe bài hát này, trong lòng tái hiện hôm qua _ là vui vẻ hay tốt đẹp, y không biết.

Lúc này đáy lòng Tô Nham tái hiện hôm qua, là tấm hình trắng đen của Tần Việt.

Tôi từng có một hạnh phúc quá ngắn ngủi, hôm nay chỉ còn là bi thương, tất cả đều đã đổi thay.

Không rõ là tôi làm tất cảhóathành bi thương, hay bi thương làm tôi thay đổi.

Tần Việt không nói gì, Tô Nham lại đọc hiểu tâm tư của cậu.

Tô Nham cũng không mở miệng, y không vội gọi cậu, cũng không đi qua kéo cậu lại.

Tựa như thanh âm trong đầu kia nói _ một người lựa chọn cái chết, ai cũng cứu không được.

Duy nhất có thể cứu, là chính trái tim của họ.

Hôm nay cương quyết cứu cậu, cậu sẽ có lần sau.

Hiển nhiên, cậu đã không sợ sinh tử chút nào.

Cậu chỉ là…… Sinh vô khả niệm.

it can really make me cry - nó thật sự làm tôi bật khóc

just like before – vẫn giống như ngày xưa

Tô Nham ngẩng đầu lên, nước mắt tràn khỏi khóe mi.

Lương Khuê liều mạng chạy tới còn chưa kịp thở dốc, cửa tầng thượng ngược gió đập về phía hắn, lạnh buốt thấu tim, như nước mắt ai đó rơi vào má hắn.

Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, thấy có người thật sự khóc.

Trong khắc đó, cả con tim hắn phảng phất như ngừng đập.

Người đứng ở tầng thượng rơi lệ, lại là Tô Nham.

Tại sao lại là Tô Nham.

Tô Nham sao lại khóc.

Tô Nham sao có thể khóc.

Hết thảy đều thay đổi……

Hắn đã từng nói với Tô Nham, trông thấy cậu cười còn khó hơn cả lên trời, tớ làm hết thủ đoạn mới thấy được đó nha.

Tô Nham lúc ấy liền nở nụ cười.

So với dương quang còn rực rỡ hơn.

Hắn chưa từng nghĩ Tô Nham sẽ khóc, chưa từng nghĩ Tô Nham hắn yêu, sẽ vì người khác mà rơi lệ.

Tô Nham lúc này thật sự khóc.

Dương quang trốn vào độn mây.

Ngón tay thô ráp vụng về lau qua khóe mặt ướt át của thiếu niên, cố gắng muốn xóa đi dòng lệ của y. Nhưng dòng nước mắt ấm áp kia, trượt qua ngón tay hắn, nhuộm ướt lòng bàn tay hắn, hắn chùi thế nào cũng chùi không hết.

Lương Khuê đau lòng đến chết, rốt cuộc là thương tâm đến mức nào, nước mắt Tô Nham mới có thể chảy tràn mãnh liệt như vậy.

Looking back on how it was in years gone by– Nhìn lại những tháng ngày năm xưa

Some can even make me cry– Có những điều làm tôi òa khóc

Bộ dáng thiếu niên vụng về ánh vào tầm mắt Tô Nham, y hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hắn lau nước mắt cho mình. Cảnh tượng này tựa như hôm qua tái hiện, chỉ là lúc ấy người khóc trên linh đường là Lương Khuê, vụng về xóa đi bi thương vì hắn chính là y.

Tô Nham không khóc, Tần Việt chết, y một giọt nước mắt cũng không rơi. Bởi vì có người càng bi thương hơn y. Bởi vì Lương Khuê khóc, Lương Khuê kia trắng trợn nổi điên trong linh đường, Lương Khuê chửi ầm lên, nhưng sau khi người đi nhà trống mới một mình gào khóc. Khóc như đứa bé, nước mắt như hồng thủy vỡ đê, bất kể y đi lau thế nào cũng lau không hết. Lương Khuê khóc đến thương tâm bất lực, hắn cần trấn an, cần cổ vũ, cần người cho hắn dựa vào, cho nên Tô Nham không thể khóc.

Cảm giác đau lòng kia, đến nay vẫn ghi khắc trong lòng y.

Chỉ là hôm qua tái hiện, chỉ có một mình y nhớ rõ mà thôi.

Vui sướng, bi thương, đều là tình cảm của riêng y.

Y muốn ngăn cản bi kịch kia.

Y yêu Lương Khuê, kể cả nước mắt của hắn.

“Tần Việt, cậu muốn nhảy xuống trước mặt hai chúng tớ sao?”

“Là cậu cùng Quan Văn dạy chúng tớ tình yêu của hai người đàn ông.”

“Cậu sống không nổi nữa, có thể tìm đến cái chết.”

“Cậu muốn nhảy sao? chúng tớ sẽ nhớ cậu cả đời.”

“Không có lựa chọn nào hoàn toàn là sai .”

“Tần Việt, cho dù cậu chọn cái chết, tớ cũng nhớ mãi cậu.”

Lương Khuê gần như mê muội, căng cứng khắc chế thân thể xúc động, không tiến lên túm Tần Việt trở về. Tần Việt muốn nhảy lầu, Tần Việt muốn tự sát, sự thật đáng sợ cỡ nào.

Lương Khuê run rẩy, Tô Nham bắt được tay hắn, siết chặt. Lòng bàn tay hai người đều ướt đẫm.

Lương Khuê muốn mở miệng nói cái gì, tối thiểu hắn phải quát bảo Tần Việt ngưng lại, hô cậu trở về. Nhưng hắn không cách nào mở miệng, hắn mất đi chức năng ngôn ngữ, mấy lần há mồm đều nói không ra lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng gầy gò gần như muốn theo gió mà bay của Tần Việt.

Tần Việt khi nào thì có suy nghĩ đáng sợ như vậy. Hắn là anh họ sớm chiều ở chung, hắn cư nhiên chưa từng chú ý tới. Hiện tại, hình ảnh đáng sợ gần ngay trước mắt, hắn bừng tỉnh lại, đúng vậy, Tần Việt từ nhỏ đã nhỏ gầy, từ nhỏ cũng không phải một thằng con trai thô lỗ, Tần Việt vĩnh viễn là đối tượng được các anh họ che chở. Tần Việt là người nhát gan, thậm chí yếu ớt. Tần Việt như vậy, chọn con đường hôm nay, là hắn làm anh họ thất trách, không nghiêm túc suy nghĩ vì Tần Việt. Nếu hắn có thể cẩn thận hơn, càng quan tâm Tần Việt hơn một ít, Tần Việt sẽ không một mình đi đến tuyệt lộ.

Chết tử tế không bằng sống tiếp, nếu không phải tuyệt vọng, sao lại muốn chết.

“Việt Việt…… Em phải sống.”

Sống, chỉ đơn giản một câu em phải sống, anh hi vọng em sống.

Mấy chữ đơn giản như thế.

Có người muốn cậu sống, cậu sẽ cố gắng sống.

Có thể sống, hà tất đi tìm cái chết.

Ai không sợ chết, Tần Việt cũng sợ.

Ai muốn chết, ai cũng không muốn chết, Tần Việt cũng không muốn chết.

Muốn chết…… Là do lòng người tuyệt vọng.

Trên tầng thượng gió lạnh thổi qua, quất đau hai mắt.

Tần Việt giương một tay lên, chiếc điện thoại hát vang bài ca Yesterday once more bay xuống lầu, rầm vỡ tan nát, vung vẩy đầy đất.

Cậu lui lại mấy bước, trở lại phạm vi an toàn, lại thủy chung không quay đầu lại.

Cậu sợ quay đầu lại, để lộ gương mặt rơi lệ như mưa của mình.

Cậu yếu ớt, không giống một thằng con trai… nhưng cậu muốn cố gắng càng kiên cường, càng giống một Tần Việt giãy dụa muốn sống sót.

Lương Khuê hư thoát, nghĩ tới đi nói chuyện với Tần Việt, Tô Nham ngăn hắn lại.

Hai người ngồi rất xa, nhìn bóng lưng Tần Việt không nói lời nào.

Bọn họ có đầy đủ kiên nhẫn chờ Tần Việt tự đi ra, chỉ cần chờ đợi, cậu nhất định sẽ nói.

Không biết ngồi đó bao lâu, Tần Việt thật sự mở miệng.

Thanh âm cậu như cây già qua cơn bão _ già nua, trống rỗng.

Chỉ còn một tia sức sống.

Không còn hơi sức nói, lại nhổ ra ngôn ngữ nặng nề.

Sức mạnh ngôn ngữ vô cùng kỳ diệu, có thể cứu vãn một người, cũng có thể giết chết một người.

“Mẹ muốn tớ chết đi cho xong.”

Người mẹ cậu yêu nhất, khóc lóc trong điện thoại tuyệt vọng phẫn nộ mà gào rú.

Tần Việt, mày sống làm được cái gì.

Tần Việt, mày là tai họa.

Tần Việt, cái nhà này bị mày hủy rồi.

Tần Việt, sao mày không chết quách đi cho xong hả!

Không chết quách đi cho xong, không chết quách đi cho xong…… Thanh âm kia một lần lại một lần quanh quẩn trong đầu cậu. Cậu không ngốc, cậu biết có thể là mẹ nhất thời nói nhảm. Chỉ là nói nhảm nhấtthời, nhưng trong nhất thời, lại không phải giả.

Ý nghĩ kia, từng tồn tại trong nội tâm của mẹ. Cậu một điểm cũng không oán hận mẹ, cậu cũng hiểu mình là tai họa. Con gáilại không thích mà cứ khăng khăng đi yêu con trai, làm cho trong nhà rối loạn. Ba cảm thấy cậu mất mặt buồn nôn, cảm thấy là mẹ không dạy tốt, cho nên ông lạnh nhạt với Tần Việt, bất mãn với vợ mình.

Thằng con trai ba muốn không phải như Tần Việt. Con ông không cần vĩ đại, không cần thông minh, cũng không cần nghe lời. Con ông tối thiểu nhất, phải yêu đàn bà, phải nối dõi tông đường, đi ra ngoài, phải là người bình thường.

Nhưng thằng con ông nuôi gần hai mươi năm, cái gì cũng không được. Vận mệnh luôn rất trùng hợp, thằng con trong nhà làm ông sầu bạc cả đầu, người phụ nữ bên ngoài lại mang thai. Nếu trước kia ông tuyệt đối không cần đứa bé kia, vì ông không muốn ly hôn với người vợ trong nhà. Nhưng hiện tại ông còn do dự cái gì, mặc kệ con trai hay con gái, đây là món quà ông trời cho ông, phúc phận tuổi già được con.

Ngày ông ôm đứa nhỏ trở về, chính là ngày ông cùng người vợ tào khang ly hôn.

Không có bất kỳ thương lượng dư thừa, vì đứa nhỏ, vợ cũng có thể từ bỏ.

Dù là lúc còn trẻ, bọn họ vô cùng ân ái.

Nhờ trời chiếu cố, ông quả nhiên lại được một đứa con trai.

Người đàn bà bên ngoài muốn phù chính(từ thiếp lên làm cả), dâng lên chút lòng thành.

Ông chưa từng nghĩ tới, quyết định của mình đã làm con trai lớn mãi mãi âm dương cách biệt với mình.

Thằng con trai trước kia cưng chiều hết mực, về sau lại vô cùng thống hận.

Có một ngày đã chết đi, rốt cuộc không nhìn thấy nữa.

Lúc ông tự mình nhặt xác, trong nháy mắt già đi mười tuổi.

Làm cha, tận đáy lòng, có từng hối hận?

Thế nhưng nên trách ai, trách Tần Việt yêu một thằng con trai, nên tạo thành thê ly tử tán, cửa nát nhà tan?

Tần Việt ngã xuống, nằm ngửa trên nền xi măng lạnh như băng tầng thượng, nhắm mắt lại, giống như thiếp đi.

“Cậu ấy mệt mỏi.” Tô Nham nói như vậy.

Hai người đưa Tần Việt đi bệnh viện, tuy Tần Việt không bị thương, nhưng tâm tình cậu không ổn, đưa vào bệnh viện là đúng.

Ngày đầu tiên, Tần Việt không tỉnh.

Ngày hôm sau, Tần Việt không tỉnh.

Ngày thứ ba, Tần Việt không tỉnh.

Ngày thứ tư, Tô Nham cùng Lương Khuê ngỡ ngàng, bác sĩ cũng ngỡ ngàng. Tần Việt rất nhanh chuyển viện đến bệnh viện quyền uy nhất của thành phố C.

Bác sĩ nói, kiểm tra không được Tần Việt không bình thường ở đâu. Tần Việt rất khỏe mạnh, chỉ là đang ngủ.

Ngày thứ bảy, Lương Khuê chịu không được, rất nhanh, cha mẹ Tần Việt chạy đến.

Ngày thứ mười, Tần Việt vẫn ngủ như vậy, thủy chung không tỉnh lại.

Tô Nham đứng trong hành lang bệnh viện hút thuốc, y đã rất lâu không hút, mấy ngày nay bị bức hút lại.

“Đừng tự làm khổ, Tần Việt sẽ không tỉnh lại, cũng sẽ không chết. Ta nói rồi, nhất cử nhất động của ngươi đều làm sự tình phát sinh thay đổi, Tần Việt không nhảy lầu, biến thành người thực vật nằm cả đời cũng không kỳ lạ.”

Người thực vật……

Cả đời……

Tô Nham dạ dày run rẩy, y lại cảm thấy Tần Việt chết đi thì sẽ khá hơn.

“Tô Nham, có phải không thoải mái ở đâu, mấy ngày nay quá dày vò, cậu đi về nghỉ ngơi đi, tớ ở lại cùng Việt Việt, với dì út bọn họ.” Lương Khuê với đôi mắt hốc hác dùng thanh âm khàn khàn an ủi Tô Nham.

Tô Nham lắc đầu, dụi điếu thuốc.

Lương Khuê thở dài, kỳ thật bọn họ đều mệt mỏi, nhưng ai cũng không dám rời đi. Y sợ hãi, sợ Tần Việt một mực ngủ một mực ngủ……

“Tần Tứ Hải! Ông thứ vương bát đản giết ngàn đao! Nếu không phải ông luôn không biết xấu hổ sinh ra thằng con hoang kia, chúng ta sao lại biến thành như vậy, con tôi sao lại biến thành như vậy! Tần Tứ Hải, tôi hận ông cả đời!”

Lương Khuê cùng Tô Nham dừng lại, trầm mặc nhìn phòng bệnh tiến thối lưỡng nan.

Rốt cục cãi nhau, vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, hai người ly hôn còn chưa kịp kí tên, Tần Việt đã nằm xuống. Nhịn một ngày hai ngày ba ngày, Tần Việt một mực không tỉnh lại, bọn họ cuối cùng…… Nhịn không được.

Cãi nhau, là chuyện trong dự liệu của Lương Khuê. Cậu nghĩ không ra cách ngăn cản xử lý, trừ phi Tần Việt có thể kịp thời tỉnh lại.

Lương Khuê không thể nói có cảm giác gì với dì út cùng dượng, Tần Việt tự sát, có liên quan đến họ. Nhưng không thể nghi ngờ, cũng có nguyên nhân của chính Tần Việt.

Tần Việt từ nhỏ được ba mẹ bưng bế lớn lên, há có thể nói đã bị cha mẹ vứt bỏ. Bọn họ có lẽ ăn nói lạnh như băng, đáy lòng lại thủy chung cắt không được thiên tính huyết thống, đây không phải con người khác, mà là đứa con họ từ nhỏ che chở lớn lên. Dù thất vọng, căm hận thế nào, tim vẫn sẽ vì nó mà đau nhức.

Lương Khuê muốn nói cho Tần Việt cỡ nào _ tỉnh dậy nhanh lên, sau khi tỉnh lại đổi tâm tình mà sống, thế giới vẫn rực rỡ màu sắc như cũ mà thôi.

Nếu em thật sự thiếp đi, sẽ có bao nhiêu người vì em mà khóc.

Đối mặt người vợ bi thương đến điên cuồng, Tần Tứ Hải không nói một lời, tùy ý để bà vừa đánh vừa mắng. Bên tai là tiếng khóc của người vợ, ánh mắt lại thủy chung không rời khỏi giường bệnh.

Ông hình như thật lâu thật lâu không nhìn kỹ đứa con trai này, không muốn nhìn, không muốn xem, chẳng muốn ngắm, nhìn thấy nó liền tâm tình điên cuồng, nhìn thấy nó tựa như nhìn thấy thứ dơ bẩn lớn nhất nhân sinh.

Ông từng đánh nó, mắng nó, nhưng sau khi đánh sau khi mắng, trừ phẫn nộ vẫn là phẫn nộ.

Chỉ cần vừa nghĩ tới đứa con trai vất vả nuôi lớn cư nhiên biến thành ‘con gái’, ông liền không thể chịu đựng được.

Dơ bẩn nhớt nhơ, những ngôn ngữ ác độc này, cư nhiên lại phủ lên đầu con mình.

Ông _ Tần Tứ Hải, đi ra ngoài đều đứng thẳng không khom người. Mặt mũi cả đời của ông, lại bị thằng con kéo xuống.

Đứa con trai nhỏ người đàn bà bên ngoài sinh ra, gần như khiến ông dung quang toả sáng. Ông trong lòng thề, từ nay về sau phải nghiêm gia quản giáo con trai, bồi dưỡng nó thành một người đàn ông ‘Chính trực’.

Ông ôm đứa con mới sinh nho nhỏ, trên gương mặt đã không xóa được dấu vết tuổi già, nở bừng nụ cười thoải mái mà khắc sâu. Tâm tình kia, tựa như có được nơi ký thác mới, những thứ đã cũ dơ bẩn kia, cho dù bỏ qua thì đã sao.

Ông thậm chí không hiểu sao lại căm hận nghĩ, tìm thời gian ôm đứa nhỏ này đi gặp thằng con lớn, cho nó tận mắt nhìn thấy hậu quả cho việc không nghe lời.

Nhưng giờ phút này, Tần Tứ Hải thật sự cảm thấy mình già rồi, năm tháng đổi dời quá nhanh, nhân tâm cũng theo không kịp nữa.

Thằng con rõ ràng vừa nha nha học nói trước mắt, giờ đã trưởng thành như thế này.

Mặt trắng như tờ nằm tại nơi đây, khi nào thì có thể tỉnh lại?

Nếu không ai ngăn cản nó lại, nó có phải đã nhảy xuống lầu, biến thành một thi thể không?

Tần Tứ Hải run run moi ra một điếu thuốc, hung hăng phả ra, trào phúng nghĩ _ Tần Tứ Hải, mày sống bốn mươi tuổi, có nghĩ tới một ngày nhặt xác cho con mình hay không?

Lối nghĩ tàn khốc như thế, làm sao ông lại nghĩ qua.

Tần Việt nằm viện đến tháng 5, vẫn không tỉnh lại như trước.

Hai vợ chồng Tần Tứ Hải không do dự nữa, trực tiếp mang Tần Việt về bệnh viện lớn thành phố A, tiếp tục tìm bác sĩ giỏi.

Tô Nham cùng Lương Khuê trở lại trường, đối mặt chỉ có tấm lịch đếm ngược thi đại học còn một tháng, cùng đầy chuyện nhảm đồn đãi về Tần Việt.

Rất nhiều người nhìn thấy cậu ngày ấy muốn nhảy lầu, căn bản giấu không được.

Đại bộ phận phỏng đoán Tần Việt là áp lực học tập quá lớn, tiểu bộ phân người cho rằng Tần Việt là tình chết mà nên.

Nhưng đoàn người sau lưng nghị luận thì thôi, ai cũng không dám lớn tiếng, nếu không cẩn thận bị Lương Khuê nghe được, bất chấp tất cả, tuyệt đối nhào qua hung ác đánh một trận.

Ban quản trị trường cũng bị hù giật mình, ngày nghỉ biến thành một tuần một ngày, rốt cuộc không chiếm đoạt tiết thể dục các học sinh chờ mong. Còn muốn chủ nhiệm đi đầu, làm một ít hoạt động giải trí nhỏ nhiều hơn, làm cho học sinh buông lỏng tâm tình.

Tô Nham nhìn thầy Mã trên bục giảng cổ động mọi người chơi trò thành ngữ nối tiếp. Đời trước, Tần Việt chết đi tạo thành ảnh hưởng rất lớn, tuy cha mẹ Tần Việt không tìm trường truy cứu bất cứ trách nhiệm nào, nhưng dù sao cũng chết người. Bộ giáo dục răn dạy hiệu trưởng, hiệu trưởng liền răn dạy thầy Mã không biết cách dạy. Gần thi tốt nghiệp, thầy Mã thiếu chút nữa bị cách chức, về sau miễn cưỡng ở lại trường tiếp tục dạy, nhưng vẫn chỉ có thể dạy lớp mười, rốt cuộc không thể làm chủ nhiệm nữa.

Đời trước và đời này……

Từ thời khắc cứu được Tần Việt, đã bắt đầu phân nhánh.

Tô Nham mờ mịt xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, con đường mai sau sẽ như thế nào? Y còn có thể đạt tới mục đích không ? Con đường đã không còn có thể khống chế được nữa ?