Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 114




Thạch Lựu hoảng trương vô thố vươn tay, nỗ lực ôm lấy tiểu chủ tử đang tê liệt ngã xuống bên bờ hồ.

Cố Sanh giãy dụa lui về phía sau muốn rời xa hồ nước nhưng tựa hồ bỗng nhiên nhớ đến gì đó, kinh khủng quay đầu nhìn về phía sau, vô thức chạy về phía ngược lại, gần như muốn rơi vào trong hồ.

Trong không khí đầu xuân, tơ liễu phiêu đãng khắp bầu trời, chủ tớ hai người giằng co, tơ liễu xung quanh lập tức hoảng động, cành lá lạnh lẽ lướt qua gương mặt, Cố Sanh càng sợ đến hoảng loạn che khuôn mặt sợ hãi hét lên.

Thạch Lựu bị dáng vẻ của chủ tử làm sợ hãi, gấp đến độ trước mắt từng đợt tuôn ra, nhưng vẫn nỗ lực ôm lấy nàng.

Khóe mắt thoáng nhìn thấy thân ảnh mặc y phục màu hạnh hoàng đột nhiên đến bên cạnh, Chưa kịp ngẩng đầu Thạch Lựu đã vô thức đoán được thân phận của đối phương, tâm tình liền bình ổn.

Cửu Điện Hạ đến, tiểu thư an toàn rồi.

Cánh tay đột nhiên bị Cửu Điện Hạ tóm lấy! Trong nháy mắt, cánh tay Thạch Lựu đang cố gắng kéo lấy Cố Sanh bị kiên quyết đẩy ra, cả người ngã xuống mặt đất, bị Cửu Điện Hạ nâng đẩy ra xa mấy trượng!

Thạch Lựu ngã một cái thất điên bát đảo, giãy dụa muốn đứng dậy, chỉ thấy Cửu Điện Hạ một tay đỡ lấy Cố Sanh, ánh mắt tức giận buông xuống nhìn chăm chú vào nàng, trầm giọng trách mắng: “Ngươi làm gì vậy!”

Thạch Lựu hoảng sợ, Cửu Điện Hạ xem nàng là thủ phạm sao?

Lại nhìn tiểu thư nhà mình lúc này vẫn thần chí bất minh.

Mới vừa rồi trong lúc hoảng loạn Cố Sanh được Thạch Lựu kéo lại, xung quanh không có những người khác, thoạt nhìn xác thực giống như bị Thạch Lựu quấy nhiễu, muốn tách rời khỏi dây dưa.

“Không! Điện hạ! Nô tỳ….” Thạch Lựu bất chấp cả người đau đớn, vội vàng giãy dụa quỳ rạp trêи đất, cấp thiết biện giải: “Nô tỳ cái gì cũng chưa từng làm! Chủ tử vừa rồi đứng đối diện hồ nước, còn chưa nói được mấy câu thì bỗng nhiên hét to một tiếng, sau đó liền trở thành như vậy!”

Nghe vậy, nhìn thấy Cố Sanh vẫn đang giãy dụa, Cửu Điện Hạ tiến lên vài bước, cúi đầu nhìn về phía hồ nước.

Hồ nước này hiển nhiên là do nhân công xây dựng, bất quá ba trượng vuông, nước hồ xanh có thể thấy đáy, mơ hồ có thể thấy được cá bơi lội trong hồ.

Mà xem gơn sóng trêи mặt nước, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối là không ai từng ẩn thân trong đó.

Mặt nước xanh lục phản chiếu hình ảnh Cố Sanh thần sắc hoảng hốt.

Phản chiếu?

Đôi mắt đạm kim sắc khẽ liễm, Cửu Điện Hạ tay ấn chuôi đao, đột nhiên xoay người nhìn bốn phía.

Một tiếng kim thiết ma sát vang lên, trường đao bên hông rút ra khỏi vỏ.

Xung quanh là một mảnh vườn hoa chật hẹp, một cái là có thể nhìn đến cùng, không có một bóng người.

Cúi đầu, mặt đất là đường mòn trải đá cuội, không cách nào nhận ra vết tích dấu chân đi qua.

“Quỷ….” Cố Sanh thì thào phát ra tiếng nói, nhịn không được hai chân như nhũn ra.

Giang Trầm Nguyệt thu đao vào vỏ, xoay người lại nâng khuôn mặt Cố Sanh, thấp giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

“Có quỷ….” Cố Sanh che mặt, run giọng lặp lại, cả người run rẩy lại không được đối phương đáp lại, ngay sau đó, đầu gối được một cái cánh tay nâng lên, thân thể đã bị ôm lấy.

Cố Sanh từ khe hở nhìn ra ngoài, trước mắt là chiếc cằm xinh đẹp của Giang Trầm Nguyệt.

Cảm giác sợ hãi rốt cục từng chút tán đi, nhắm mắt lại, đem khuôn mặt vùi vào hõm vai Cửu Điện Hạ.

Vương phi lần đầu lại mặt, không có quy tắc phải ở lại qua buổi trưa, cũng may đến sớm, lúc sắp đến thời gian mở tiệc, tâm tình của Cố Sanh đã bình tĩnh trở lại.

Mẫu thân cùng bà bà một mực ở trong sương phòng bồi nàng.

“Thực sự… Ta thực sự thấy nàng….” Cố Sanh co ro trêи giường, nhiều lần nói lên cảnh tượng kinh hồn vừa rồi nàng đã thấy ở bờ hồ, giọng nói vẫn ức chế không được run rẩy.

Nói xong trong lòng Nhan Thị cũng từng đợt sợ hãi, ngày vui thế nào gặp loại chuyện này không thể nói ra, nàng chỉ có thể bức bách nữ nhi không nên hồ ngôn loạn ngữ.

Bà bà yên lặng ngồi bên cạnh, nắm chặt quải trượng.

Niên kỷ càng lớn càng kính nể quỷ thần, nàng cũng không nghi ngờ Cố Sanh nói dối, hồi lâu mới trầm trọng thở dài một hơi: “Kẻ tạo nghiệt gì đó đã chết còn không yên tĩnh! Lão thân ngày mai phải đi mời trụ trì Quảng Phúc Tự đến trong phủ cầu an!”

“Nương!” Nhan Thị vội vàng nhỏ giọng cản trở, dựng thẳng ngón tay, chỉ Cửu Điện Hạ đang ngồi tựa vào bên cạnh bệ cửa sổ.

Nhưng vào lúc này, ngoài rèm cửa truyền đến tiếng hạ nhân thông báo: “Điện hạ, người chuyển tặng lễ vật chuyển đến phủ đã kiểm tra xong, xác thực có nữ tỳ đến từ Thừa An Vương Phủ.”

Giang Trầm Nguyệt nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía rèm cửa, mặt không biểu tình tiếng nói đạm nhiên: “Dẫn vào.”

Hạ nhân dẫn năm nữ tỳ đi vào cửa, xếp hàng đứng trước mặt Cửu Điện Hạ, đồng loạt hành lễ.

Ngay sau đó, mấy tỳ nữ nghe theo chủ tử phân phó, xoay người, mặt hướng Cửu vương phi ở trêи giường.

“A Sanh.” Cửu Điện Hạ thử thăm dò gọi nàng một tiếng.

Cố Sanh không hề phòng bị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một loạt thị nữ xa lạ đứng ở trước tấm bình phong.

Đột nhiên, một cổ cảm giác sợ hãi không rõ từ đâu lần nữa kéo đến!

“A!” Cố Sanh lại che mặt, Nhan Thị sợ đến vội vàng ôm lấy nàng.

Giang Trầm Nguyệt bước nhanh đến cạnh giường, cúi người ở bên tai Cố Sanh thấp giọng dỗ dành: “Đừng sợ, ngươi xem rõ ràng chưa? Cẩn thận suy nghĩ, người vừa rồi nhìn thấy có phải tương tự các nàng hay không?”

Cố Sanh bị lời này làm cả kinh run lên chậm rãi hình ảnh vụn vặt trong đầu xâu thành một chuỗi.

Hồi lâu, nàng mới ngẩng đầu nhìn mấy người kia.

Trường sam tử sắc kia…

Không sai, bên hồ nhìn thấy chính là y phục này, màu sắc kiểu dáng đều tương tự!

Vừa nhìn liền từ bản năng mà sợ hãi, Cố Sanh kéo lấy vạt áo Giang Trầm Nguyệt, cấp thiết nói: “Đúng vậy… đúng vậy! Nàng cũng mặc y phục này!”

Nhan Thị ở bên cạnh sợ đến vội vàng kéo tiểu móng vuốt không hiểu quy củ của khuê nữ ra, mỉm cười xin lỗi với Cửu Điện Hạ.

Quay đầu lại nhìn một chút lão thái quân, lại nhìn một chút Cố Sanh, không hiểu ra sao xin lỗi Cửu Điện Hạ: “Lại cho điện hạ thêm phiền rồi, Sanh Nhi sợ là đêm qua không ngủ ngon, hôm nay không biết thế nào lại hoa mắt…..”

Cửu Điện Hạ vuốt cổ áo một chút, phái người dẫn những tỳ nữ kia đi, thần sắc có chút lạnh nhạt.

Toàn bộ người trong phòng nhất thời rơi vào im lặng.

Nhan lão thái quân cũng không biết rõ rốt cục là chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy là trong phủ sinh chuyện, xấu hổ không chịu nổi.

Vừa muốn đứng dậy thỉnh tội với thân vương thân vương, đã thấy Cửu Điện Hạ lúc này đang cúi người ở bên tai ngoại tôn nữ thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ an ủi.

Nhan lão thái quân trong lòng vui vẻ, quay đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt của Nhan Thị, thấy chính là mừng rỡ — vị hoàng tước này tựa hồ rất để tâm Cố Sanh.

Hai người bốn mắt liền lặng lẽ đứng dậy, dẫn hạ nhân xin cáo lui, ra khỏi sương phòng đóng cửa lại.

Đi ở hành lang thật dài, Nhan Thị nghĩ không rõ vì sao Cửu Điện Hạ gọi tỳ nữ tặng lễ vật đến, nháy đôi mắt buồn bực nói: “Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì ? Có phải Sanh Nhi nhìn tỳ nữ trong phủ đại hoàng tử thành nha đầu kia rồi hay không?”

Nhan lão thái quân chặc lưỡi: “Ta thấy không nhất định, có lẽ là thật sự nhìn thấy thứ đó, nếu không sao có thể bị hù dọa thành dáng vẻ kia?

Loại sự tình này thà rằng tin rằng có không thể tin rằng không, ngày mai ta sẽ mời hòa thượng cùng đạo trưởng đến làm pháp sự, đừng làm cho thứ đó quấn quít lấy Sanh Nhi tác quái!”

Nhan Thị cũng hiểu được làm như vậy mới khiến người ta an tâm, thăm dò nhìn ra tiền viện, mơ hồ nghe có tiếng ồn ào của các tân khách, nghiêng đầu hỏi hạ nhân: “Giờ nào rồi?”

“Hồi bẩm phu nhân, đã giờ Tỵ nhị khắc.”

Nhan Thị nhíu mày, phân phó nha đầu đi sương phòng trông chừng, đến lục khắc thì vào cửa trang điểm lại cho Cố Sanh, xuất môn đón khách nhập tiệc.

Bất luận thế nào, cũng không thể để các thân hữu chê cười.

Nhan Thị xoay người nhìn quanh, nghi hoặc nói: “Thế nào không thấy Thạch Lựu? Mới vừa rồi chính là nàng đi cùng tiểu thư đi?”

Hạ nhân tiến lên trả lời: “Thạch Lựu đang ở hậu viện thoa thuốc, cánh tay trật khớp, trêи đùi cũng bị trầy xước.”

Nhan Thị trừng lớn mắt: “Xảy ra chuyện gì?”

Hạ nhân cúi đầu, nghe nói là lạc thân vương làm, hắn nào dám nói ra? Sợ hãi cúi đầu.

Nhan Thị đầy mắt nghi hoặc, lập tức cáo biệt Nhan lão thái quân, tự mình chạy đến hậu viện.

Thạch Lựu lúc này trong lòng vẫn nhớ đến tiểu chủ tử, nhìn thấy Nhan phu nhân vào cửa, vội vàng hỏi tình huống của Cố Sanh.

“Sanh Nhi tất cả đều tốt, đang nghỉ ngơi. Vừa rồi rốt cục xảy ra chuyện gì? Không phải nàng bảo ngươi cùng về phòng sao? Thế nào lại đến trắc viện? Có phải ngươi… Cũng thấy thứ đó? Bị thương lại là thế nào?”

Thạch Lựu nhìn thấy Nhan Thị nóng lòng, liền đem trước sau trải qua nói cho Nhan Thị nghe.

Nhan Thị tinh tế suy nghĩ, Thạch Lựu nói là cái gì cũng không nhìn thấy, có thể thực sự là nữ nhi nhất thời nhìn lầm?

Suy nghĩ một chút, Nhan Thị chuyển trọng tâm hỏi: “Ngươi nói Sanh Nhi sợ ngươi cáo trạng với ta? Cáo trạng cái gì?”

Thạch Lựu bĩu môi nói: “Tiểu thư không muốn ta nói cho thái thái biết…”

Nhan Thị giương cằm: “Ta làm chủ cho ngươi, có cái gì thì nói cái đó.”

Thạch Lựu ánh mắt sáng lên, nhất thời ngay cả đau đớn trêи tay đều đã quên, lòng đầy căm phẫn đem những chuyện “không nhu thuận” của chủ tử từ thành hôn tới nay đều nói ra, tất cả đều thổ lộ với Nhan Thị!

Cố Sanh lúc này vẫn lui ở trêи giường, không hề ý thức được lôi đình thịnh nộ của mẫu thân đang ép đến gần, vẫn che mặt không dám nhìn người, run rẩy lên tiếng: “Vạn nhất thực sự là quỷ thì sao! Điện hạ thế nào biết nàng không chết! Thái y đã nghiệm thi, thi thể cũng đã hạ táng rồi!”

Giang Trầm Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, kiên trì đã sắp bị mài mòn hết, không thể nhịn được nữa búng tay Cố Sanh, nhíu mày nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc nói: “Xem như là quỷ thì thế nào? Nàng lớn như vậy, có gặp qua người nào đang sống lại bị quỷ hại chết sao? Có cái gì đáng sợ? Xuất ra dũng khí lúc ngươi đá ta một cước, diêm vương thấy nàng cũng phải mặc áo giáp đây!”

Suy nghĩ một chút, Cố Sanh vội vàng buông tay, khẩn trương nhìn về phía tiểu nhân tra: “Điện hạ, ngài cũng không thể nói với nương vi thần từng đá ngày một cước!”

Cửu Điện Hạ hừ lạnh một tiếng cúi đầu, khóe miệng mang theo độ cong của kẻ chiến thắng.

Đó rõ ràng là nụ cười xấu xa của đế vương thù dai lúc trả thù!

Cố Sanh lắc lắc thân thể bĩu môi thở phì phì, lần nữa che mặt: “Điện hạ cũng muốn khi dễ vi thần!”

Càng nghĩ càng chua xót, bĩu môi nhắc tới Vi thần thực sự là mệnh khổ, sinh ở Cố phủ, thật vất vả mới đánh bại Cố Nhiêu nham hiểm giả dối, gả cho người ta, lại còn phải bị phu quân khi dễ!”

Nghe vậy, Giang Trầm Nguyệt khẽ cười ra tiếng, giả nghiêm túc hỏi: “Úc? Thì ra Cố Nhiêu là ái phi đánh bại?”

Cố Sanh ngẩng đầu ưỡn ngực: “Dĩ nhiên rồi! Tuy rằng là điện hạ tra án, nhưng đêm đó nếu không phải vi thần cắn thích khách một cái, làm sao có thể cho điện hạ tranh thủ thời cơ, vặn gãy cổ hắn? Nếu như để hắn chạy thoát, điện hạ dĩ nhiên điều tra không ra chủ mưu phía sau màn!”

Cửu Điện Hạ không đành lòng nhìn thẳng.

Án này thật ra là từ trong ghi chép sai phái người của Tây Lục Cung tra ra tay chân của đại hoàng tử, đầu mối phá án cùng thích khách kia không có bao nhiêu quan hệ…

Phạm nhân can án cũng đều là Cửu Điện Hạ tự mình thẩm vấn.

Lúc Cố Nhiêu chịu thẩm, từ đầu đến cuối đều là nhất phái cây ngay không sợ chết đứng, nhưng biện luận lại trăm ngàn chỗ hở, bản thân của nàng ta không phát hiện, trả lời xong còn dào dạt đắc ý.

Quả thực ngu ngốc, thực lực tương đương thư đồng ngốc, bất phân thắng bại…

Thảo nào đại ca những năm gần đây đầu óc càng lúc càng không tốt, gần chu sa thì đỏ, gần người ngốc thì ngốc,

Giang Trầm Nguyệt nhìn chằm chằm vẻ mặt ngốc nghếch của thư đồng ngốc, có chút lo lắng cho tương lai của bản thân,

Cố Sanh nhìn ngoài cửa sổ, cảm thấy sắp đến thời gian trang dung lại.

Đứng dậy xuống giường, lại bị tiểu nhân tra bên giường kéo cổ tay lại, kéo trở về trong lòng, đôi môi mỏng ấm áp nhẹ nhàng chạm vào má.

“Điện hạ! Vi thần phải trang dung rồi.” Cố Sanh đẩy ràng buộc của Cửu Điện Hạ ra, mới vừa muốn đứng lên chợt nghe người bên tai thấp giọng nói: “Có con gián.”

“A!” Cố Sanh kêu thảm một tiếng, chủ động lùi về trong lòng tiểu nhân tra!