Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 120




Khắp bầu trời đều trở nên mờ mịch không ánh sáng.

Trong cuộc đời, A Na Nhĩ lần đầu muốn tìm kiếm một ánh mắt chuyên chú như vậy.

Nàng yên lặng nhìn cô nương đối diện — cô nương mắt hạnh kia tựa hồ là một quân quý huyết thống Hoa Hạ tinh khiết.

Một đôi mắt hạnh đen láy, trời sinh mang theo một cổ sân phi cao ngạo, trêи búi tóc ô nha bắt mắt dựng thẳng hai cây mộc trâm.

A Na Nhĩ biết mộc trâm dựng thẳng là hàm nghĩa cho nên lập tức đỏ mặt.

“Cầu yêu” trước mặt công chúng như vậy, quân quý của Hạ Triều tựa hồ cũng không nội liễm như trong đồn đãi?

Phía sau mấy dũng sĩ Đột Quyết thương thế nhẹ một chút lảo đảo đuổi theo, bưng vết thương run giọng nói: “Công chúa! Có….có cần lập tức hồi cung triệu tập nhân thủ tới bắt người không?”

A Na Nhĩ lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thuộc hạ — mặt chữ điền đầu râu ria không sạch sẽ, dưới da mơ hồ phiếm gân xanh thanh sắc, còn lan tràn đến mép tai.

Cánh tay tráng kiện đại khái bị thương đến gân cốt, không hề có sức sống buông xuống bên người.

Trong nháy mắt A Na Nhĩ nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy đám hán tử này không hề uy mãnh đáng tin cậy giống như tưởng tượng trước kia, tỳ tu cùng cơ thể cường tráng thế này nàng thậm chí cảm thấy buồn nôn.

A Na Nhĩ chuyển ánh mắt, phát hiện hai người trước cửa trà quán đã biến mất vô tung.

Nàng Cúi đầu ủ rủ thấp giọng mở miệng: “Hồi cung đi, chúng ta dám chơi dám chịu.”

Trở về biệt viện, A Na Nhĩ tâm tình dần dần bình phục.

Vội vội vàng vàng triệu tiên sinh của Trung Nguyên đến, xin hắn vì nàng giải thích nghi hoặc.

“Tiên sinh cái gì là “Dụng tất tư kỳ…kỳ…đạo”?”

Lão tiên sinh nghe vậy vuốt chòm râu, hỏi ngược lại nàng: “Công chúa nói là “hành tất tư kỳ đạo”?”

A Na Nhĩ nhãn tình sáng lên, vội vàng gật đầu nói phải, bổ sung nói: “Còn có cái gì “dụng tất” cái gì đó…”

“Úc.” Lão tiên sinh mặt mày giãn ra, ôn giọng giải thích: “Đây là thánh nhân đã nói, trong ngữ cảnh bất đồng ý nghĩa cũng bất đồng, cơ bản là khuyên mọi người phải biết tự mình hiểu lấy, trước khi hành sự hải cân nhắc năng lực của bản thân, hơn nữa hành vi là tuần hoàn chi đạo…”

“Chính là mắng chửi người?” A Na Nhĩ khẩn cấp cắt đứt hắn thao thao bất tuyệt, đơn giản chốt lại.

Nàng từ nhỏ đối với học vấn của Trung Nguyên cũng rất không lưu ý, nghe những thứ này thì đầu lớn như cái đấu.

Sở dĩ hạ ngữ nói được lưu loát cũng là mệt cho phụ vương nàng từ nhỏ tìm cho nàng một vị nhũ mâu người Trung Nguyên, vì chuẩn bị cho việc hòa thân, tất cả thị nữ của nàng cũng phải học tập hạ ngữ, nhưng đều không tinh thông văn hóa của Trung Nguyên.

Đại khái hiểu được, thiển đồng mỹ nhân kia là đang mượn đạo lý của Trung Nguyên giáo huấn nàng.

A Na Nhĩ lại không cảm thấy tức giận, ngược lại lần đầu đối với học vấn của Đại Hạ sản sinh hứng thú, nghĩ thầm sau này phải để tiên sinh nói nhiều hơn với nàng.

Nàng không muốn ở trước mặt người kia biểu hiện ra vẻ vô tri “đàn gảy tai trâu”.

Tinh tế suy nghĩ, A Na Nhĩ lại hỏi: “Tiên sinh, người Trung Nguyên có phải còn có thể tự xưng là cổ? Cô?”

Lão tiên sinh vươn dài cái cổ vô cùng kinh ngạc nói: “Ngài là nói cô trong cô quả sao?”

A Na Nhĩ gật đầu.

Lão tiên sinh nhìn thấy công chúa bỗng nhiên cảm thấy hứng thú đối với văn hóa Trung Nguyên như vậy, lập tức cười đến mặt đầy nếp nhăn, rung đùi đắc ý giải thích: “Xưng “cô quả” là khởi nguồn từ chư hầu thời Chiến quốc. Từ sau khi tổ tiên nhất thống Hoa Hạ, quân chủ liền sửa thành xưng “trẫm”, cho đến bảy trăm năm trước, trời giáng điềm lành, Võ Định Đế có một quý tử, quý vì siêu phẩm, là thiên cổ hiếm thấy, liền ban thưởng “cô” làm tự xưng, cũng chính là “Thương sí” trong tiếng Tây Cương.”

Lão tiên sinh nhìn thấy A Na Nhĩ nghe được phát ngốc, lại nêu ví dụ: “Ví dụ như cửu hoàng nữ của Đại Hạ hiện nay, quý vì siêu phẩm y theo tổ huấn, nên dùng “cô” để tự xưng.”

Cuối cùng một câu, A Na Nhĩ nghe hiểu.

Giọng nói ngạo mạn xua đi không được, chỉ một thoáng vang vọng trong đầu nàng.

“Ngươi là thật sự không biết nhìn người, hay là muốn khiến cho ta chú ý?”

……

“Ngươi biết phu quân tương lai của ta là ai không?”

“Ngũ hoàng tử?”

……..

“Ngũ ca chính là thiếu một thê tử một ngày có thể tam đấm ngũ đá hắn như ngươi vậy.”

“Đi trước đây, ngũ tẩu.”

Dường như một cổ dương quang rừng rực xuyên thấu tầng mây, xé rách sương mù dày đặc tất cả lời nói thần bí khó biểu đều xâu chuỗi lại trong đầu nàng.

Chỉ một thoáng ngũ lôi oanh đỉnh, ngực giống như bị người hung hăng nện một quyền.

A Na Nhĩ hít một ngụm lãnh khí, che ngực, xụi lơ trêи ghế quý phi….

“Công chúa?” Lão tiên sinh trợn to đôi mắt, vội vàng phất tay triệu thị tỳ đến.

“Công chúa! Công chúa! Ngài làm sao vậy!”

A Na Nhĩ trong tai nổ vang một tiếng, ngực một trận kinh hoàng, nói không rõ là cảm giác gì.

Hối hận, khϊế͙p͙ sợ, sợ hãi?

Càng nhiều tựa hồ là một loại mừng rõ khó có thể nói rõ.

* * * * * * * * * * * * *

Cố Sanh mang theo cả dầu mộc trâm Cửu Điện Hạ mới mua. Trở lại Thanh Y Viên vừa vào viện đã khẩn cấp chạy đến trước gương đồng, đỡ lấy thắt lưng, khoa tay múa chân trêи tiểu phúc.

Cảm thấy bản thân dường như gầy một ít…

“Thạch Lựu!” Cố Sanh mừng rỡ lau mồ hôi: “Đi chuẩn bị phòng tắm đi, ta đi dạo ra một thân mồ hôi.”

Thạch Lựu sai thị nữ bưng nước đến, trước lau mặt cho vương phi, sau đó phái người phân phó người ở phòng tắm đun nước ấm.

Chậu nước mới vừa bưng vào phòng ngủ, bọn họ đã thấy lạc thân vương vén rèm đi vào cửa, bước chậm lách qua bình phong.

Mọi người vội vã cúi người.

Vương phi như cũ vẻ mặt mừng rỡ đứng trước gương đồng, đầu cũng không quay lại, thẳng tắp nhìn thân ảnh cao gầy phía sau qua gương đồng, vừa tháo búi tóc vừa vui tươi hớn hở nói: “Điện hạ, vi thần muốn đổi xiêm y đến bể ngâm tắm, ngài tránh mặt một chút đi.”

“….” Chúng thị nữ sợ đến mặt xám như tro tàn.

Vương phi ngài điên rồi sao! Người đó là phu quân của ngài a! Siêu phẩm hoàng tước a!

Ngài đổi xiêm y cư nhiên cây ngay không sợ chết đứng bảo lạc thân vương lảng tránh! Là lại uống say rồi sao!

Cửu Điện Hạ nghe vậy, vẻ mặt không lộ tâm tình, nâng tay vẫy lui thị nữ, tiến lên hai bước, hai tay ôm lấy Cố Sanh trước gương đồng.

Cố Sanh nghiêng đầu tránh đi nụ hôn sắp rơi xuống vành tai, từ chối: “Điện hạ, vi thần cả người đều là mồ hôi.”

Giang Trầm Nguyệt chui đầu vào cổ nàng, ở bên tai nàng thì thào: “Ta còn tám tháng nữa thì có thể chấp nhận quan lễ, nếu như nàng mang thai, trước khi hài tử hạ sinh nhất định sẽ có danh phận.”

Cố Sanh trong lòng lộp bộp, tiểu nhân tra tà tâm không chết!

“Điện hạ!” Cố Sanh giãy ra khỏi vòng tay của nàng, xoay người nhíu mày nhìn Giang Trầm Nguyệt, phản bác: “Nếu như vi thân mang theo cái bụng lớn đến nhận sắc phong, sau này người bên ngoài sẽ nghị luận chúng ta thế nào nha? Rốt cuộc là danh bất chính ngôn bất thuận, điện hạ hà tất nóng vội nhất thời?”

Giang Trầm Nguyệt phiền muộn buông xuống ánh mắt nhìn nàng, giống như chịu đại ủy khuất, bĩu môi quay đầu đi chỗ khác không để ý đến nàng.

Cố Sanh chớp đôi mắt nhìn tiểu nhân tra vẻ mặt trẻ con: “Vi thần muốn thay y phục, điện hạ ra phía trước bình phong ngồi một chút đi.”

Cửu Điện Hạ quay đầu lại, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy không cam lòng: “Nàng thay y phục dựa vào cái gì không cho ta nhìn?”

Cố Sanh: “…..”

Thế nào lại có hùng hài tử như vậy, chỉ biết giở trò lưu manh?

Xem ra chỉ có thể làm nũng, Cố Sanh đánh cược bằng nét mặt già nua, hướng Cửu Điện Hạ nhỏ hơn nàng năm tuổi dịu dàng nói: “Để ngài xem rất không tự nhiên nha? Điện hạ cũng đừng khiến vi thần e lệ ~.”

“Hừ.”

Cửu Điện Hạ hừ lạnh một tiếng, Cố Sanh nghe được nhếch miệng, vẻ mặt sợ hãi nhìn đôi mắt đạm kim sắc mang tức giận kia….

Đó rõ ràng là ánh mắt “ngươi chờ cho ta”!

Đế vương thù dai hừ lạnh xong, liền phẩy tay áo bỏ đi.

Cố Sanh thè lưỡi, kinh hồn táng đảm thay sa bào, sau đó gọi thị nữ.

Quấn khăn tắm ngồi vào bộ liễn, tiến đến ɖu͙ƈ phòng.

ɖu͙ƈ trì là dựa theo ôn tuyền chảy từ thiên nhiên tuyết sơn mà đào ra.

Giữ đại viên ba gian, nước hồ mênh ʍôиɠ bích sắc ước chừng ba trượng vuông, mặt nước sái đầy cánh hoa.

Xung quanh hồ chất đầu đá cuội trơn bóng, còn có khối đá trắng thật lớn để nằm lên.

Bốn phía ɖu͙ƈ trì nước đều khá cạn, một chân bước vào nước gợn lên tam thốn đến đầu gối, càng đi về giữa, nước càng thêm sâu.

Cố Sanh hiếu kỳ từng bước một tiến đến giữa hồ, lúc cách trung tâm chừng một trượng, nước đã dâng lên đến ngực nàng, cho nên nàng không đi về phía trước nữa, thản nhiên lui về bờ hồ mà tĩnh tọa.

Sớm quen tắm rửa trong mộc dũng chật hẹp, cho dù đối mặt ɖu͙ƈ trì rộng gấp mấy chục lần này cũng không có tâm tư hí thủy.

Huống hồ Cố Sanh vốn là không biết bơi, cho dù có thị nữ ở bên hồ trông chừng nhưng đối diện sâu sắc thuỷ vực nàng vẫn là có bản năng sợ hãi.

Cho nên, giống như bình thường, Cố Sanh xõa tóc, quy củ mặc ɖu͙ƈ sa, lõa chân bước vào trong hồ mà ngồi xuống, để nước hồ mang theo mùi hương ấm áp bao vây đến vai.

Hít sâu một hơi, thư thích khép lại đôi mắt.

Nếu như thời gian có thể quay ngược, Cố Sanh có thể sẽ lựa chọn tuyệt không đắc tội tiểu nhân tra, nhất định thuận theo ở ngay trước mặt nàng ấy thay đổi xiêm y…

Nhưng trêи đời này không có thuốc hối hận.

Cho nên giữa lúc Cố Sanh hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, dưới nước ấm, bỗng nhiên cảm giác cổ chân trái đột nhiên căng thẳng.

Giống như bị một bàn tay có ma lực nắm lấy!

Chỉ cho nàng thời gian trợn mắt một cái…

Một cổ lực đạo đột nhiên đem cổ chân của nàng kéo vào giữa ɖu͙ƈ trì!

Rầm rầm một trận, dòng nước chấn động! Chỉ một thoáng đầu nàng đã hoàn toàn chìm vào trong nước.

Hai lỗ tai giống như bị nhét sợi bông, mái tóc đen lay động tựa như hải tảo trong ɖu͙ƈ trì.

Trong nháy mắt sợ hãi đến cực điểm, Cố Sanh trợn to đôi mắt, cổ chân được buông ra, một thân ảnh uyển chuyển như du long đang hướng lên phía trêи, lộ ra dung nhan tuyệt sắc thẳng tắp trong nước cùng nàng đối diện, khóe miệng từ lâu đã cong lên, vẽ ra nụ cười xấu xa quen thuộc.

Đưa tay ôm lấy thắt lưng nàng, mềm nhẹ gần kề.

Tiểu nhân tra!

Cố Sanh muốn cắn người!

Khuôn mặt bạch ngọc sáng bóng của Giang Trầm Nguyệt hiện ra trong nước, xinh đẹp đến khiến người ta hít thở không thông.

Cố Sanh lại vô tâm thưởng thức, nàng là thật sự sắp hít thở không thông rồi!

Mang theo tràn đầy phẫn nộ, nàng hướng tiểu nhân tra “ục ục” phun ra một chuỗi bọt nước, dùng đó biểu đạt kháng nghị, không còn phương pháp nào khác.

Thổi bọt nước xong nàng càng thêm hít thở không thông!

Là một cô nương không biết bơi, Cố Sanh cố quẩy đạp hai chân, muốn bơi lên trêи, cuối cùng vẫn phải tựa vào cánh tay đang nâng bên hông nàng mới có thể nổi lên mặt nước.

Cố Sanh hai tay chống hai vai Giang Trầm Nguyệt, giống nhau lần nữa lấy lại sinh mệnh, tham lam hô hấp không khí.

Hoãn thần, nàng cúi đầu liền thấy Giang Trầm Nguyệt vẫn trầm ở dưới nước, chỉ lộ ra cái đầu.

Song đồng đạm kim sắc khẽ liễm, chứa đầy tiếu ý bỡn cợt.

Cố Sanh lòng tràn đầy lửa giận, lại không dám phát tiết.

Chỉ chốc lát mà nàng cảm thấy sống chết của bản thân tất cả đều do cánh tay ôm lấy thắt lưng nàng quyết định.

Nàng sợ Giang Trầm Nguyệt buông tay, sợ đến dưới nước hai chân đều không tự kìm hãm được mà quấn lấy thắt lưng của đối phương.

Mái tóc dài của tiểu nhân tra bị nước thấm ướt, toàn bộ dán sau đầu, hiện ra cái trán càng thêm tinh xảo so với bình thường.

Thực sự là dung nhan khiến người ta động tâm, nhưng trong miệng lại nói ra lời nói khiến người ta kinh hãi.

“A Sanh, chuẩn bị cho tốt, hít sâu.”

“Không! Không! Điện hạ….”