Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 134




“Ngươi muốn làm gì!” A Na Nhĩ bị ánh mắt tràn đầy lệ khí nhìn chằm chằm đến hốt hoảng, dán góc tường di chuyển sang một bên.

“Phụ hoàng đáp ứng ngươi cái gì?”

A Na Nhĩ vừa nhấc cằm: “Ngươi lập tức sẽ biết!”

Rống xong lại co đầu rụt cổ, điểm chân trốn phía sau bình phong ngọc lưu ly Bát Bảo ở góc Nam.

Quay đầu lại, phát hiện Giang Trầm Nguyệt còn đứng tại chỗ, chỉ là nghiêng đầu ánh mắt nhìn theo nàng.

A Na Nhĩ bám lấy bình phong, lộ ra cái đầu âm thầm quan sát.

Cửu Điện Hạ chậm rãi xoay người, nhấc chân dài đuổi kịp, sợ đến sợ đến buông tay, bị buộc từng bước lui về phía sau: “Không cho ngươi hung dữ với ta!”

Hai người cách ba bước cự ly, cách bình phong chật hẹp dấy lên chiến hỏa

“Ngươi rốt cục vì sao lại dây dưa không tha ta?”

“Ta thích ngươi a!”

“Ngươi có bệnh?”

“Ngươi mới có bệnh! Ta là một cô nương tốt như vậy ngươi cũng không chịu cưới!”

“Ngũ ca sẽ cưới!”

“Đừng luôn nhắc hắn với ta, hắn sao có thể so với ngươi!”

Đôi mắt đạm kim sắc không kiên nhẫn khẽ liễm: “Sao lại không thể so với ta?”

Đôi mắt hổ phách tựa như mắt mèo của A Na Nhĩ trừng tròn vo, hùng hổ đắc ý nói: “Ngươi đánh bại thủ hạ tinh nhuệ nhất của ta!”

Đây đều là lý do mạc danh kỳ diệu gì? Đánh thắng rồi phải cưới thê tử? Vậy không phải luận võ chiêu thân sao?

Nếu như A Na Nhĩ trước đó nói rõ, mấy dũng sĩ phế vật kia là tới thay nàng ta luận võ chiêu thân, Cửu Điện Hạ dù thế nào cũng sẽ không đánh trả, xác định vững chắc phải ra roi thúc ngựa bỏ chạy truyền lời cho ngũ hoàng tử.

Kết quả người đánh xong rồi, công chúa Tây Cương bệnh thần kinh cứ như vậy thoáng chốc ném vào trong tay, vứt cũng vứt không được.

Đây thực sự có nguyên tắc công chính công khai của luận võ chiêu thân sao, rõ ràng là cho Giang Trầm Nguyệt xuống hố.

Thảo nào mấy dũng sĩ kia thân thủ tệ như vậy, Cửu Điện Hạ vừa nhấc cánh tay thì đã gục ngã, đây là làm lấy lệ đi?

“Đây là ngươi đơn phương quyết định, trước khi động thủ ta không có bất luận hứa hẹn gì, không tính là lý do.”

“Vậy thì thế nào!” A Na Nhĩ giả vờ thần bí vung lên khóe miệng: “Dù sao thì ngươi sẽ cưới ta, không cần nhiều lời, trở về đi, bệ hạ cũng sắp giá lâm rồi.”

Cửu Điện Hạ đến gần phát sinh cảnh cáo cuối cùng: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, cho dù phụ hoàng thật sự đáp ứng ngươi ta tuyệt đối cũng sẽ không chấp nhận, ngươi tốt nhất là không nên tự rước lấy nhục trêи yến tiệc.”

A Na Nhĩ vui cười nói: “Bệ hạ đáp ứng, ngươi còn dám không đáp ứng?”

Cửu Điện Hạ sắc mặt nghiêm túc: “Ngươi nói ta có dám hay không?”

Khóe miệng A Na Nhĩ cứng đờ, trái tim giống như bị người hung hăng xiết chặt.

Nàng chán ghét ta như vậy sao?

Xoay người cố nén nước mắt tràn ra, cất bước lách qua bình phong chạy trốn.

Trong lòng nỗ lực trấn an bản thân: Qua đêm nay, ngươi chính là người của bản công chúa!

Trở lại Sấu Ngọc Các, hoàng thượng Hoàng Hậu đã ngồi xuống.

Nhìn thấy A Na Nhĩ Giang Trầm Nguyệt Giang Trầm Nguyệt một trước một sau đi vào cửa, khom người thỉnh tội vì đến trễ, Kỳ Hữu Đế không giận ngược lại còn cười, từ ái cho hai người ngồi xuống.

Trong lúc Yến hội A Na Nhĩ cáu kỉnh bỉu môi bũi môi.

Hoàng Thượng một mực một mực nói chuyện cùng quốc vương Tây Cương, bầu không khí ôn hòa thích ý như gia yến.

Lúc giờ hợi một khắc, khóe mắt phát giác A Na Nhĩ dùng cánh tay huých quốc vương Tây Cương, Giang Trầm Nguyệt lập tức cảnh giác ngẩng đầu, nhìn về phía phụ hoàng.

Ngay sau đó, quốc vương Tây Cương liền dường như không có việc ấy bưng trản rượu, ba phần men say men say đứng dậy đi đến trước trường án của ba vị hoàng tước.

Cửu Điện Hạ lập tức đứng lên cùng hai ca ca, bưng trản rượu.

Quốc vương Tây Cương đắc ý khen tặng từng vị hoàng tước, đến lúc đứng trước mặt Cửu Điện Hạ, lại giả vờ hồ nghi xem nước trong trản rượu của nàng lập tức nương cảm giác say cất cao giọng nói: “Dường như trong trản của Lạc thân vương cũng không phải rượu ngon, không bằng nếm thử nãi tửu bản vương từ gia hương mang đến —”

Giang Trầm Nguyệt nghe vậy trong lòng căng thẳng, nét mặt lại không hề dạo động, khóe mắt nhìn về phía ngự án, chỉ thấy phụ hoàng vẻ mặt chuyên chú nhìn nàng.

Là phụ hoàng tự mình sắp đặt?

Giang Trầm Nguyệt nghi hoặc nghi hoặc, lần yến hội này tựa hồ căn bản không có dự định đề cập hôn sự, như vậy, chỉ là vì triệu nàng tiến cung để chuốc trản rượu này?

Quốc vương Tây Cương lập tức để tỳ nữ đổi một trản rượu mạnh cho Cửu Điện Hạ, đầy mặt nhiệt tình kính rượu.

Bên kia A Na Nhĩ thần sắc có vẻ khẩn trương, liếc đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm Cửu Điện Hạ bên kia.

Nhìn thấy Giang Trầm Nguyệt khước từ vài lần liền không thể tránh được ngửa đầu một ngụm quán xuống.

A Na Nhĩ khẩn trương căng thẳng thân thể.

Không bao lâu, trêи mặt Cửu Điện Hạ hiện ra hiện ra một tia mờ mịt men say, lảo đảo ngồi trở lại tọa ỷ, một tay đỡ trán.

“Ha ha ha ha….” Quốc vương Tây Cương cười to một trận: “Lạc thân vương tửu lượng quả thật là cần phải chuyên cần luyện!”

Đợi cho quốc vương Tây Cương trở lại chỗ ngồi, ngẩng đầu liếc mắt, Kỳ Hữu Đế lập tức nói với mọi người vài câu rồi tan tiệc, liền phân phó cung nữ đỡ cửu hoàng nữ vào Trọng Hoa Cung, ở hậu cung nghỉ tạm một đêm.

Sau khi tan tiệc, A Na Nhĩ khẩn cấp theo sau quốc vương Tây Cương trở về tẩm điện, thay một thân trường sam tay rộng của Trung Nguyên, mang theo thϊế͙p͙ thân thị tỳ, đi trong bóng đêm chui vào Trọng Hoa Cung.

Thái giám Canh giữ lập tức dẫn nàng vào trong điện, vén mành tiến nhập phòng ngủ, chỉ chỉ chiếc giường phía sau bình phong, híp mắt lấy lòng cười nói: “Điện hạ đang rất mơ hồ, công chúa xin cứ tự nhiên —”

A Na Nhĩ huy cho hắn lui ra, khẩn trương lôi kéo thϊế͙p͙ thân thị tỳ, rón ra rón rén lách qua bình phong.

Giang Trầm Nguyệt đang yên tĩnh nằm nghiêng trêи giường.

Cung đăng bát giác quang vựng mơ hồ chiếu sáng khuôn mặt tựa như bạch ngọc, hàng mi thật dài che trêи mí mắt, phiếm ra nhàn nhạt lưu quang kim sắc, tóc dài hơi phiếm kim rời rạc tản ra trêи gối, uốn lượn buông trêи giường, nhu thuận cuốn một vòng, quấn quýt cùng một chỗ.

Người xem trong lòng tình ý triền miên, tâm tự chuyển trăm lần.

A Na Nhĩ nuốt một ngụm nước bọt, tiếng nói quấn quít thấp giọng hỏi tỳ nữ: “Ta cứ cưỡng ép như vậy sao? Sau khi Cửu Điện Hạ tỉnh lại có thể hận ta hay không?”

Lập tức lập tức an ủi: “Chủ tử đừng lo lắng, luật pháp của Đại Hạ chỉ hỏi quân quý có tự nguyện hay không, còn lại mặc kệ. Một khi trêи người ngài có tiêu ký, chỉ cần ngài tự nguyện hoàng tước nhất định phải cưới, Cửu Điện Hạ cho dù nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch!”

A Na Nhĩ sờ sờ khuôn mặt nóng hổi của mình, thẹn thùng hỏi nàng: “Trước đây từng có tiền lệ quân quý cưỡng ép Tước Quý sao?”

Thị nữ vội vàng đáp: “Thế nào không có? Nghe nói Cửu vương phi chính là nhân lúc lạc thân vương say rượu hiến thân, hai người các nàng hôm nay chẳng phải cầm sắt hòa minh sao!”

Lời này vừa ra, A Na Nhĩ nhất thời lòng tin gấp trăm lần!

Cắn môi đẩy thị tỳ, khiến nàng đi ra ngoài canh giữ, bản thân nàng thì điểm chân khẽ đi tới bên cạnh giường, cởi hài, động tác khẩn trương đến có vẻ ngốc nghếch.

Kỳ quái lần trước rất dễ dàng bị cổ chiến đấu tin tức tố kϊƈɦ động tuyến thể sau cổ, nhưng lúc này lại chậm chạp không phát sinh phản ứng.

Cho dù là vừa rồi lúc bị Cửu Điện Hạ kéo đến trắc điện tim A Na Nhĩ đập kịch liệt khiến cho khiến cho sau cổ một trận tê dại, không giống hiện tại không hề động tĩnh.

Vậy phải làm sao bây giờ nàng không tỏa ra tin tức tố trước, Cửu Điện Hạ đã say choáng váng dĩ nhiên không thể nào từ bản năng đáp lại nàng.

A Na Nhĩ có chút nóng lòng, nghẹn giận nâng tay xoa nhẹ sau cổ.

Đại khái là làm chuyện đuối lý quá khẩn trương, thân thể căng thẳng, nhất thời không nổi lên phản ứng.

A Na Nhĩ gấp đến độ đổ mồ hôi, hít sâu mấy hơi, lần thứ hai mở mắt ra, cúi đầu đến gần khuôn mặt của Giang Trầm Nguyệt.

Nhìn gần càng khiến người ta động tâm.

A Na Nhĩ ngốc nghếch mỉm cười, rút khăn ta ra nhẹ nhàng chà lau khóe miệng Cửu Điện Hạ.

Trong lòng nàng gần như gần như muốn xướng ca ra tiếng, cầm khăn tay dùng đầu ngón tay run rẩy xẹt qua gương mặt Cửu Điện Hạ.

Bất ngờ không kịp đề phòng, bàn tay mềm mại đột nhiên phủ trêи lưng bàn tay của nàng!

A Na Nhĩ vẫn chưa kịp phản ứng, khăn trong tay đã bị đối phương rút đi.

Nàng thế nào tỉnh?!

A Na Nhĩ trừng mắt há miệng bất động ở một bên.

Cửu Điện Hạ chậm rãi mở đôi mắt, đoạt khăn che miệng, đem ngụm rượu ngậm từ yến hội tất cả đều nhổ ra trêи khăn của A Na Nhĩ, vứt bỏ bên giường, chống tay ngồi dậy.

A Na Nhĩ không biết làm sao, hai tay chấm đất, từ bên cạnh bò đến trước mặt Giang Trầm Nguyệt, vươn hai tay muốn mạnh mẽ đem đối phương áp trở lại!

Là một nhất phẩm Thạc Quân muốn cưỡng chế siêu phẩm hoàng tước, A Na Nhĩ cũng xem như người đầu tiên từ cổ chí kim, chỉ tiếc là lực bất tòng tâm.

Trong nháy mắt lúc đôi mắt đạm kim sắc tàn bạo quét tới , A Na Nhĩ liền ủy khuất thu tay về, bĩu môi lắp bắp nói: “Ngươi mau nằm đi, ta phải thượng* ngươi….” (nằm trên)

“……” Trầm mặc giây lát, Giang Trầm Nguyệt đã không lời nào để nói đối với dị tộc công chúa này , đứng dậy dự định xuống giường.

A Na Nhĩ rốt cục ý thức được cơ hội của nàng sắp vuột mất, lập tức đứng dậy đánh về phía đối phương.

Dùng hết khí lực, đem thân thể dán tới, lại bị đối phương phất tay đẩy ngã trêи giường.

Nàng dường như điên rồi lần thứ hai đứng lên, quỳ gối bên giường, dùng hai tay gắt gao kiềm chặt cổ Giang Trầm Nguyệt, ngẩng đầu, trong miệng quật cường thì thào: “Hôn ta! Hôn ta!”

Cửu Điện Hạ có một chút vô thố đối với hành vi điên cuồng của nàng , vội vội vàng vàng mạnh mẽ ngăn cánh tay nàng, liên tiếp mấy lần đem nàng đẩy ra, mang đoản hài xuống giường.

A Na Nhĩ lo sợ không yên nên lại vồ hụt, lảo đảo từ trêи giường ngã xuống đất, “bịch” một tiếng rốt cục yên tĩnh.

Giang Trầm Nguyệt có chút lo sợ không yên, xoay người cúi đầu chỉ thấy A Na Nhĩ giống như con mèo gặp mưa đông, cuộn thành một đoàn.

Đại khái là đầu gối vừa vặn đụng phải cạnh giường, A Na Nhĩ đau đến thấm ra một ót mồ hôi, lại gắt gao chịu đựng không chịu lên tiếng.

Hòa hoãn một chút, run rẩy run rẩy vươn tay, còn muốn đi túm góc áo của Giang Trầm Nguyệt.

Giang Trầm Nguyệt khó có thể tin nhìn về phía nàng: “Có phải ngươi điên rồi hay không? Nghĩ đến hậu quả khi làm như vậy sao? Ép buộc gả cho người không yêu ngươi, chờ phụ vương của ngươi quay về Tây Cương, sau này còn ai có thể làm chỗ dựa cho ngươi?”

A Na Nhĩ đỏ mắt, quật cường ngẩng đầu nói: “Ta đường đường Tây Cương thất công chúa, cần chỗ dựa cái gì! Ngươi cưới ta, sau này ta sẽ làm chỗ dựa cho ngươi!”

Cô nương này không giống với Cố Sanh, nàng từ nhỏ đã không chịu qua cực khổ, không hiểu ẩn nhẫn, cũng không biết lùi bước, có cổ quật cường giống như trời là lão đại nàng là lão nhị, không sợ chuyện gì, bất kể hậu quả, cũng không sợ tất cả nỗ lực sẽ lãng phí.