Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 86




Thái giám lúc trước dẫn đường cho Cố Sanh, lúc này đang ở Trường Xuân Cung gấp đến tay chà xát thành bánh quai chèo.

Cô nương hắn dẫn đến không biết tung tích, chuyện này bảo hắn làm sao ăn nói cùng chủ tử?

Trong cung lớn như vậy, không có hắn dẫn đường, Cố Sanh cũng không thể xuất cung, chỉ có thể chờ thị vệ tìm thấy nàng áp giải đến Trường Xuân Cung.

Trong lòng đang tính toán, quay đầu liền nhìn thấy hai thân ảnh một trước một sau đi đến đây.

Thái giám trong cung điều luyện được nhãn lực, chỉ cần liếc nhìn, nhìn thấy người mặc chế phục hạnh hoàng bên hông đeo ngọc bội ngọa long, hắn lập tức chạy chậm một bên khom người nói: “Nô tài thỉnh an Cửu Điện Hạ!”

Cửu Điện Hạ mắt chưa từng nâng, trực tiếp đi vào cửa cung, Cố Sanh đi theo phía sau lúc đi ngang qua thái giám, dừng chân một chút.

Thái giám kia ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy là Cố Sanh, kinh ngạc há miệng, lại không dám ra tiếng, cúi đầu dẫn hai người vào cung.

Nội thị thông truyền lập tức hướng bên trong hô một câu: “Cửu Điện Hạ giá lâm.”

Trang phi cũng là vừa mới hồi cung, mới vừa quay về phòng ngủ thay y phục lại này truyền báo, nhất thời cả kinh từ bàn trang điểm đứng lên, mệnh lệnh thị nữ vội vã cắm phụ sức lại trêи tóc, liền nhanh chân xuất môn nghênh tiếp.

Cửu Điện Hạ quý vì lạc thân vương, nhưng nghi thức sắc phong chưa cử hành, nên xưng hô tạm thời chưa thay đổi.

Trang phi đầy bụng nghi hoặc chạy đến chính viện hành lễ.

Lúc ngẩng đầu, nhìn thấy phía sau Cửu Điện Hạ còn đứng một cô nương, trang phục nhìn cũng không phải cung nga, tướng mạo vô cùng xinh đẹp, chỉ tiếc đứng cùng Cửu Điện Hạ tư sắc hiển không thể so sánh, tất cả mọi người đều có vẻ ảm đạm ảm đạm.

Hai người khách sáo vài câu, từ khi Giang Hàm xuất cung, Cửu Điện Hạ rất ít đến Trường Xuân Cung.

Bản thân Trang phi có thân sinh là hoàng tước có thể dựa vào, dĩ nhiên sẽ không giống như hoàng hậu và Hi phi, ra sức nịnh bợ Cửu Điện Hạ, nên quan hệ giữa hai người vẫn tương đối xa cách, nàng nghĩ không ra Cửu Điện Hạ hôm nay cớ gì lại tự mình đến Trường Xuân Cung “thăm” nàng.

Một chung trà qua đi, Cửu Điện Hạ thẳng nhập chính đề, phất tay gọi Cố Sanh đến, nói với Trang phi: “Nghe nói nương nương triệu kiến thư đồng của ta đến Trường Xuân Cung nói chuyện riêng, chẳng biết là chuyện gì?”

Trang phi sửng sốt, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cố Sanh bên cạnh bàn trà, bối rối nói: “Vị này… Vị này lẽ nào chính là Cố gia tam cô nương?”

“Sanh Nhi thỉnh an Trang phi nương nương.” Cố Sanh quy củ hành lễ với Trang phi.

Trang phi kinh ngạc quay đầu lại nhìn Cửu Điện Hạ, chỉ thấy đối phương thiển đồng khẽ nhếch, đang lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt kia dường như muốn xuyên thủng nàng.

Trang phi giật mình, vội vã cúi đầu, cho rằng Giang Trầm Nguyệt đã nhìn ra nàng dự định giáo huấn Cố Sanh, nhất thời sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Nghĩ không ra, Cửu Điện Hạ sẽ vì một nô tài, tự mình đứng ra bảo hộ nàng ta.

Nhìn thấy Trang phi chậm chạp không lên tiếng, đối diện hiển nhiên nổi lên không kiên nhẫn, giọng nói cũng có chút khàn khàn uy hϊế͙p͙: “Nương nương bất tiện nói ra? Cần ta lảng tránh sao?”

Trang phi vội vàng ngẩng đầu, gấp gáp đáp: “Tất nhiên là không cần! Điện hạ không nên hiểu lầm!”

Nàng trong lòng nóng nảy, muốn rũ hết tâm tư hại người, suy nghĩ vừa chuyển, vội vội vàng vàng giải thích: “Ta bất quá là muốn triệu nàng tiến cung nhìn một chút, xem rốt cục là tiểu mỹ nhân như thế nào lại có thể khiến nhị tỷ của ngài mê đến thất điên bát đảo. Chính là muốn cùng nàng nói chút chuyện, xem Hàm Nhi của ta rốt cục có mặt nào không hợp tâm ý của nàng.”

“……” Cố Sanh không ngờ Trang phi đang yên đang lành lại tự đào hố chôn mình.

Nếu như nàng nói theo sự thật, nói nàng là muốn đem Cố Sanh kéo vào cung, uy hϊế͙p͙ Cố Sanh không được phép tiếp cận Nhị Điện Hạ, nói không chừng Cửu Điện Hạ còn có thể hài lòng tán dương nàng thức thời, nhưng lúc này….

Mắt nhìn sắc mặt Cửu Điện Hạ dần dần bão nổi, lạnh đến kết băng, Cố Sanh có thể khẳng định, Trang phi lúc này rốt cuộc đã kết oán với đế vương thù dai rồi!

Quả nhiên, Trang phi vừa dứt lời, đầu kia bàn trà chính là một tiếng hừ lạnh.

Giang Trầm Nguyệt buông xuống ánh mắt hờ hững nói: “Hỏi rõ ràng thì có ý nghĩa gì? Nếu nàng thật sự nói ra mặt nào không phù hợp, chẳng phải là khiến nhị tỷ thêm ngột ngạt? Ta xem nhị tỷ mặt nào cũng rất không sai, quân quý dạng gì mà không lấy được? Hà tất phải đào góc tường người khác, khó tránh phá hủy tình thủ túc.”

Đào góc tường người khác? Phá hủy tình thủ túc?

Trang phi sửng sốt, trong đầu trống rỗng, một lát mới phân biệt rõ ý tứ trong lời nói của Cửu Điện Hạ.

Không ngờ một vật nhỏ chưa dứt sữa như thế, lại đến đây thị uy cướp người với nàng?

Ngực Trang phi nhất thời trầm xuống, âm thầm nói hỏng rồi.

Nàng nhìn Cửu Điện Hạ lớn lên, mới vừa vỡ lòng mới bao lâu? Hài nhi da ngắn lông ngắn mà đã không biết xấu hổ nghiêm mặt tranh giành quân quý!

Còn nghĩ đến lời giải thích vừa rồi của nàng, Trang phi quả thực ngũ tạng thiêu đốt.

Đây không phải tìm chết sao? Còn không bằng thành thật mà nói nàng không muốn nhìn thấy cô nương này!

Hối hận đã chậm, Trang phi lúc này mới rũ hết quan hệ là giả rồi, chỉ đành thuận theo mà nói: “Điện hạ nói phải, cảm tình chuyện này không thể cưỡng cầu, ta sau này nhất định khuyên Tuyên Vương tìm giai nhân khác.”

Sau khi rời khỏi Trường Xuân Cung, Cố Sanh có chút kiềm chế không được, trêи đường theo Cửu Điện Hạ xuất cung, liền nhỏ giọng dò hỏi: “Điện hạ, ngài lúc này thật đúng là phí tâm vì hôn sự của vi thần rồi….”

Lời này ý tứ là điện hạ ngài xen vào việc của người khác như vậy thực sự là nhàn đến hoảng hốt!

Cố Sanh nói xong uyển chuyển một chút, còn muốn khiến tiểu nhân tra sau này đừng quản việc hôn nhân của nàng, thình lình chợt nghe đằng trước đáp lại một câu “chuyện nên làm”

Cố Sanh: “…..”

Điều này sao lại là chuyện nên làm đây! Cố Sanh có chút luống cuống, Cửu Điện Hạ đây là thật sự dự định sai sử nàng cả đời còn không cho nàng lập gia đình?

“Điện hạ!” Cố Sanh vừa mới chuẩn bị ngả bài, biểu thị bản thân sớm muộn cũng phải lập gia đình, Cửu Điện Hạ ở đằng trước lại đột nhiên dừng bước, kéo khóe miệng quay đầu lại mỉm cười với nàng, một ngón tay chỉ lên bầu trời phía Bắc, cười nói: “Nhìn xem!”

Cố Sanh theo ngón tay nhìn qua, mơ hồ nhìn thấy một vật nhỏ đang xoay tròn giữa không trung, không nghĩ qua là đã bị tiểu nhân tra thành công dời đi lực chú ý, nhìn vật kia, nghi hoặc hỏi: “Đó là cái gì nha?”

Cửu Điện Hạ xoay người, cúi đầu dán sát khuôn mặt của nàng, hàng mi thật dài bao trùm đôi mắt hoa đào tiếu ý giảo hoạt, thần bí nhẹ giọng nói: “Muốn biết?”

Cố Sanh sợ tiểu nha đầu này lại làm chuyện xấu trêu đùa nàng, cố ý ra vẻ không hiếu kỳ nói: “Điện hạ không nói thì thôi.”

Vừa dứt lời, cổ tay của Cố Sanh đã bị nắm chặt, Giang Trầm Nguyệt lôi kéo nàng xoay người, giương cằm cuồng phách nói: “Đến đây.”

Cố Sanh bị nắm một đường chạy đến Từ Ninh Cung, nhìn Giang Trầm Nguyệt vẻ mặt hưng phấn từ trắc điện lấy ra một hộp gỗ, còn ɭϊếʍ ɭϊếʍ đôi môi mỏng, xoay người đi tới trước mặt Cố Sanh, giống như hiến vật quý mà mở hộp gỗ.

Cố Sanh nhìn Cửu Điện Hạ nồng đậm tính trẻ con, liền biết trong hộp nhất định là món đồ chơi tương tự địa long các loại, cho nên lúc mở hộp nàng vội vã thối lui, để tránh tiểu nhân tra bỗng nhiên nhảy ra mấy thứ gì đó…

Kết quả, nàng tỉ mỉ nhìn vào trong hộp, lại nhìn không ra đó là vật gì, chí ít không phải vật sống.

Vật nhỏ trong hộp là mà vàng lục, dài ba thốn, giống như hai thanh trúc ghép lại, nhìn không ra là có tác dụng gì.

Cửu Điện Hạ nâng cằm, thiển đồng dưới hàng mi khẽ nhướng, khẩn cấp nhìn thẳng Cố Sanh, lại không đợi được vẻ kinh hỉ của Cố Sanh, hiển nhiên có một chút thất vọng.

“Cái này gọi là chuồn chuồn trúc.”

Nghi hoặc nghi hoặc nói: “Chính là thứ xoay trò vừa rồi?”

Cửu Điện Hạ từ trong hộp tiện tay cầm một cái, dẫn theo Cố Sanh đi ra trắc điện, tựa hồ muốn đích thân biểu diễn bản lĩnh đùa tiểu vật này.

Cố Sanh đi theo phía sau một đường tới hoa viên, trước nhìn Cửu Điện Hạ chọn một chỗ đất trống, lấy ra một cái chuồn chuồn trúc, hai tay chà xát, thứ đó tứ bình bát ổn phi lên trời, nhìn rất dễ dàng.

Cố Sanh rất kinh ngạc, sau đó cũng chọn một cái, học Cửu Điện Hạ dùng tay chà xát, kết quả chuồn chuồn trúc mỗi lần đều tuột khỏi tay rồi rơi xuống!

Tiểu nhân tra ở bên cạnh nhìn thấy liền vui vẻ!

Cố Sanh không phục, cảm thấy cái nàng cầm có tám phần là có khiếm khuyết, nên đặc biệt nhặt lấy cái Cửu Điện Hạ mới vừa thả lên để làm thử, kết quả, như trước nhanh chóng rơi xuống….

Cửu Điện Hạ tựa nửa người vào thạch trác, chân dài bắt chéo, nghiêng đầu nhìn Cố Sanh không ngừng nhặt chuồn chuồn trúc lên, ngốc nghếch cố sức chà xát, rồi lại xoay người nhặt lên, làm không biết mệt hơn nữa cố sức chà xát….

Đột nhiên một cái chuồn chuồn trúc được nàng chó ngáp phải ruồi cậy mạnh chà xát mà bay lên!

Bất quá bay lên một thước cao liền rơi xuống, nhưng lại khiến Cố Sanh vui muốn chết!

Nàng cười đến nhìn thấy răng không thấy mắt, vui vẻ chạy đi nhặt cái chuồn chuồn trúc nàng thả thành công, cầm nó vừa khen vừa hôn.

Cửu Điện Hạ dần dần yên tĩnh, một đôi thiển đồng thẳng tắp nhìn Cố Sanh, khóe miệng trời sinh hơi nhếch lên, thoạt nhìn còn có một tia tiếu ý bất cần đời, ánh mắt cực kỳ chuyên chú.

Cố Sanh vẫn chìm đắm trong kinh hỉ lần đầu thành công, dương quang trước mặt đã bị một thân ảnh cao to che đi một nửa.

Nàng chưa kịp ngẩng đầu, người đó liền nâng tay cầm lấy con chuồn chuồn trúc trong tay nàng.

Cố Sanh ngẩng đầu, Cửu Điện Hạ buông xuống ánh mắt nhìn chuồn chuồn trúc trong tay, nhìn chằm chằm vào môi nàng, trầm giọng nói: “Ngươi xem rồi.”

Cố Sanh không nghi ngờ, ôm tâm trạng giống như thiên tài học tập kỹ xảo, ngốc nghếch nhìn thẳng chuồn chuồn trúc trong tay Cửu Điện Hạ.

Sau đó, con chuồn chuồn trúc bị Cửu Điện Hạ kẹp trong lòng bàn tay, xoay mạnh, dĩ nhiên bay thẳng về phía khuôn mặt Cố Sanh!

Cố Sanh hít một ngụm lãnh khí, không kịp trốn, theo bản năng rụt cổ, nghiêng đầu nhắm mắt lại!

Trong nháy mắt, gương mặt bỗng nhiên truyền đến một xúc cảm ấm áp ướt át, cảm giác rất giống như…..lúc đi tuần bị Cửu Điện Hạ ɭϊếʍ một ngụm….

Cố Sanh cả kinh trợn mắt quay đầu lại, thấy tiểu nhân tra dường như không có việc ấy cầm chuồn chuồn trúc nửa đường bị bắt về, ánh mắt buông xuống xoay tròn trong tay.

Giả vờ dường như người vừa mới ɭϊếʍ nàng không phải nhân tra nào đó!

Khuôn mặt Cố Sanh nhất thời đỏ bừng!

Trách không được người này lại bảo nàng “xem” Chuồn chuồn trúc, Cửu Điện Hạ cố ý đem vật kia bắn về phía nàng, làm cho nhắm mắt nghiêng đi khuôn mặt, thuận tiện cho nàng ấy làm chuyện xấu!

“Điện hạ!” Cố Sanh cắn răng: “Ngài mới vừa làm gì!”

Cửu Điện Hạ cũng không dám giương mắt, giả vờ bình tĩnh lắc lắc chuồn chuồn trúc trong tay, nói là: “Cái này không cẩn thận chạm vào mặt ngươi rồi.”

Cố Sanh: “…..”

Ngài có thể đổ lỗi cho một con chuồn chuồn trúc sao! Trêи mặt người ta bị ɭϊếʍ một cái vẫn còn rất ẩm ướt!

Chuyện này không thể bỏ qua như vậy, không thể luôn để tiểu nhân tra sau này nhìn ai cảm thấy hài lòng liền ɭϊếʍ một ngụm!

Người này đầu óc rất tốt, phạm vào chuyện này còn bắt không được chứng cứ phạm tội, thả đi sẽ gây rất nhiều tai họa nha!

Cố Sanh thẳng lưng vội vã nói: “Điện hạ, ngài hôm nay đã là lạc thân vương rồi, làm sai chuyện phải dám làm dám chịu!”