Trọng Sinh Chi Đế Sư

Chương 30: Nếu ngươi vì quân




Thời hạn chỉ mới hai ngày, Phan Giang đã đem việc Vũ Văn Bùi phân phó hắn tìm kiếm các loại động vật đã xong, hơn nữa dùng lồng sắt phân loại, liền đem những kiện hàng này hướng tới chỗ kia.

Hôm qua, Ôn Như Ngọc dò hỏi La Tuyết còn con đường bí mật nào thông đến luyện binh tràng kia, sau khi đã nghe được hồi đáp xác thực, xác thật còn có một thông lộ đi đến chỗ luyện binh tràng.

Chỉ là khoảng cách có xa hơn một chút, yêu cầu phải vượt qua một ngọn núi.

Chỗ luyện binh tràng nằm ngay giữa hai khe núi chật hẹp, vừa đúng lúc thiên nhiên hình thành một khoảnh sân trống trải, không biết người nọ như thế nào tìm được một địa phương bị bịt kín đến như vậy, nếu không phải La Tuyết cố tình làm điều này, bọn họ nhất định sẽ tìm không thấy một nơi ẩn nấp như vậy, không phát hiện ra được bí mật này.

Tiêu phí hết một canh giờ, Vũ Văn Bùi bố trí lộ tuyến tác chiến, binh lính chia làm hai đạo nhân mã, một đường từ một chỗ khác nhập khẩu tiến vào chỗ kia, một đường phụ trách đem những con gia cầm đưa đến chỗ ôn tuyền tiến đến lối vào sơn động.

Sau khi an bài xuống dưới, vài vị tướng lãnh đều tâm phục khẩu phục, tuy rằng phương thức này chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, nhưng lại không thiếu kỳ chiêu nào.

Toàn bộ chuẩn bị thỏa đáng, bọn họ liền chờ đợi thời cơ hôm nay cũng đã đến.

Lúc hành quân tác chiến, hẳn là phải có: Thiên thời địa lợi nhân hòa. Đây là những lời Ôn Như Ngọc đã nói với cậu, Vũ Văn Bùi đều nhớ kỹ.

Chỗ sơn cốc kia trên thực tế là nơi dễ công khó thủ, tuy rằng cực kỳ bí ẩn, nhưng một khi bị phát hiện, lui binh là cả một vấn đề, chỉ cần có người mai phục phía sau con đường lui của bọn họ, nơi này liền thành chỗ không thể phản kích, chính là địa lợi.

……

Ngày thứ hai sau giờ ngọ, phía chân trời dần lộ ra tia sáng, Ôn Như Ngọc không màng Vũ Văn Bùi phản đối kiên quyết muốn đi bên người cậu, tuy rằng y tay trói gà không chặt, nhưng là y không nghĩ một mình ngốc tại Lạc Thành đứng ngồi không yên.

Rốt cục, Vũ Văn Bùi tuy nói là ông cụ non, nhưng vẫn chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi nhỏ bé, nếu đặt ở hiện đại mà nói, cậu không phải đối chính mình phụ trách trách nhiệm a.

Vũ Văn Bùi thấy vô pháp dao động quyết tâm Ôn Như Ngọc, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Một khi đã như vậy, tiên sinh nhất định phải đi theo bên người Bùi Nhi.” Cậu phát hiện, cả hai người bọn họ đều cố chấp như nhau, chỉ cần là sự tình mình muốn kiên trì, ai cũng đều không thể khuyên bảo.

Nghe được Vũ Văn Bùi thỏa hiệp, Ôn Như Ngọc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Tiên sinh đã biết.”

Đi ra Lạc Thành, Ôn Như Ngọc đứng ở bên người Vũ Văn Bùi, nhìn địa phương không xa một đoàn binh lính đen nghìn nghịt, bọn họ đứng thẳng tắp, trên mặt đều treo lên biểu tình quyết tuyệt.

Ôn Như Ngọc minh bạch, các tướng sĩ này, vào lúc xuất binh, hẳn đều ôm loại có chết không sờn, mới khiến nhược điểm không lộ ra ngoài, càng có cơ hội tồn tại sống sót.

Biểu tình trên mặt Vũ Văn Bùi nhàn nhạt, cậu vung tay lên, vận khí đan điền la lớn: “Chúng tướng sĩ nghe lệnh, xuất phát ——“

Binh lính sĩ khí dâng cao, Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc phân biệt lên ngựa, dẫn đầu xuất động.

Binh lính phía sau dựa theo binh lính phía trước phân phó chia làm hai đường hành sự, Vũ Văn Bùi đi theo đại đội nhân mã từ đại lộ đi vòng qua ngọn núi ở sơn cốc nhất định phải đi qua con đường này để phục kích bọn họ.

Mà ở mặt khác Phan Giang dẫn dắt một đội vận chuyển gia cầm, một khi thành công thả ra đám gia cầm này, sẽ gửi đi tín hiệu thông tri Vũ Văn Bùi bắt đầu hành động.

X

Phan Giang dẫn dắt một đội nhân mã dựa theo Vũ Văn Bùi đưa cho hắn lộ tuyến thành công đi tới ôn tuyền bên cạnh sơn động, khi đi vào nơi đó chỉ có thể đủ một người thông vào con đường, hạ lệnh thả ra những con gia cầm, xua đuổi bọn chúng tiến vào bên trong, chỉ chốc lát sau, hơn một ngàn con gia cầm sôi nổi dũng mãnh hướng tới con đường nhỏ chật hẹp, nhìn rất là đồ sộ……

Khi Phan Giang nghe được một ít tiếng kinh hô cách không xa truyền đến, mới gợi lên ý cười, nói với thủ hạ phân phó: “Các ngươi thủ tại chỗ này, chỉ cần có người từ phía trong ra ngoài liền giết tại chỗ. Đối với những người khác nghe mệnh lệnh ta, tập hợp ở bên ngoài ôn tuyền, không được để cho một con cá lọt lưới, chúng ta liền ở chỗ này, chờ Lục điện hạ truyền đến tin chiến thắng.”

Phan Giang bắn đạn tín hiệu, nổ lên tiếng vang thật lớn, Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc đều hướng tới chỗ kia nhìn, trên mặt lộ ra ý cười, Vũ Văn Bùi đối với tướng lãnh đứng phía sau lạnh giọng nói: “Bắt đầu chuẩn bị, tuyệt đối không được cho phép bất luận một người chạy ra ngoài!”

Ôn Như Ngọc vẫn luôn an tĩnh đứng ở một bên, đôi mắt thanh triệt dẫn theo ý cười nhìn Vũ Văn Bùi đâu vào đấy rất ra dáng chỉ huy.

……

Trận này đánh hoàn mỹ, bọn Vũ Văn Bùi không tổn thất một binh một tốt hai người người liền phá một vạn binh mã đối phương đang luyện binh giữa sân, bắt sống được tên trưởng quan lớn nhất.

Nguyên lai lúc đang luyện binh giữa sân đột nhiên nhiều con gia súc dũng mãnh tiến vào, bọn họ liền phát hiện sự tình có biến liền vội vàng lui lại, lại không có nghĩ đến đường lui lại cư nhiên đã có người mai phục, vốn đã quân tâm dao động các binh lính Vũ Văn Bùi đồng lòng hợp lực sở hướng quân tâm lấn áp áp đảo, binh bại như núi ——

Mà đại bộ phận binh lính đều là người Kiến Nguyên, chỉ bởi vì các loại nguyên nhân mới gia nhập quân đội Đột Quyết, lúc này phát hiện quốc gia mình xuất binh muốn tiêu diệt bọn họ, đương nhiên sôi nổi buông vũ khí nhấc tay đầu hàng, có lẽ, còn có thể được một ít may mắn, tha cho chính mình lẫn tính mạng người nhà.

Một trận này, từ lúc bắt đầu cho đến kết thúc chỉ tiêu phí có hai canh giờ, có thể nói là thần tốc, Vũ Văn Bùi cười nhìn phía dưới đám lính buông vũ khí đầu hàng, phân phó một tướng lãnh phía sau, “Đem toàn bộ bá tánh Kiến Nguyên đầu hàng bắt giữ một chỗ, còn những binh lính Đột Quyết kia……” Câu môi lạnh lùng cười, ánh mắt vô tình lạnh băng vô cùng, “Ngay tại chỗ xử quyết đi.”

Ném xuống những lời này, Vũ Văn Bùi liền kéo Ôn Như Ngọc rời đi nơi này, sự tình đã kết thúc, công tác kế tiếp kết thúc, cậu tin tưởng những binh lính này sẽ làm thực tốt.

Ôn Như Ngọc biểu tình kỳ thật từ lúc bắt đầu hai quân giao chiến cũng đã bắt đầu tái nhợt vô cùng, cố nén suy nghĩ muốn nôn mửa, kiên trì nhịn xuống.

Chiến tranh cổ đại tàn khốc, y lúc này mới chân chính hiểu điều đó, cái gọi là da ngựa bọc thây, đến tột cùng là loại thê lương nào.

Vũ Văn Bùi lo lắng nhìn sắc mặt Ôn Như Ngọc, “Tiên sinh, ngươi không quá đáng ngại đi?”

Lắc lắc đầu, Ôn Như Ngọc hơi cong lên nụ cười tái nhợt, y nói: “Bùi Nhi, ngươi cũng biết tiên sinh hiện tại suy nghĩ gì?” Hỏi xong cũng không đợi Vũ Văn Bùi trả lời, chính mình còn nói thêm: “A, tiên sinh nghĩ, vì sao phải đánh giặc, thiên hạ thái bình không tốt sao? Các tướng sĩ chết trận nơi sa trường da ngựa bọc thây, chẳng lẽ chính là vì quân vương mong muốn sao? Bùi Nhi, nếu ngươi vì quân, có đưa tiên sinh vào chiến tranh thế giới không?”

Bặm môi, Vũ Văn Bùi bình tĩnh nhìn Ôn Như Ngọc, sau một lúc lâu, mới trả lời: “Tiên sinh, Bùi Nhi hiện tại vô pháp đáp ưng ngươi điều gì, bởi vì, chiến tranh đều không phải khống chế, quyền lợi, thổ địa, các nguyên nhân này đều có ý nghĩa, chiến tranh, không có khả năng hoàn toàn biến mất.”

Trả lời chân thành tha thiết như vậy, Ôn Như Ngọc lại cười cười, gật gật đầu.

Đúng vậy, lấy hiện đại mà nói, có lúc nào hòa bình chân chính đâu, khu Trung Đông chưa bao giờ có những ngày tháng bình thường, mà các quốc gia mặt ngoài hòa bình nhưng bên trong lại ngầm tranh đấu mãnh liệt ——

X

Lạc Thủy ôn dịch tai ương cùng với ô sơn che giấu bí mật, đã toàn bộ xử lý xong, Vũ Văn đế hạ lệnh bảo bọn họ ít ngày nữa phải trở về Châu Thành.

La Tuyết bụng đã rất lớn, không thể ngồi trên phương tiện để đi xa, Ôn Như Ngọc nói với Vũ Văn Bùi: “Bùi Nhi, ngươi trở về trước đi, tiên sinh đợi La Tuyết sinh xong, ngay lập tức trở về ngay.”

Vũ Văn Bùi lại không đồng ý yêu cầu của Ôn Như Ngọc, “Tiên sinh, ngươi nên biết, Bùi Nhi sẽ không để ngươi ở lại chỗ này.” Ánh mắt cậu kiên quyết, nhìn lướt qua phía sau La Tuyết đang nằm trên giường, lập lòe hàn quang.

Cậu không ngại, ngay lúc này giết chết nữ nhân này, phá bụng lấy con ——

Ôn Như Ngọc chú ý tới ánh mắt Vũ Văn Bùi, thân mình di động chặn La Tuyết phía sau, đối với cậu nhẹ nhàng lắc đầu, ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ, nhưng ánh mắt cũng đã lộ ra quyết tâm kiên định bất di bất dịch, “Bùi Nhi, nếu ngươi thật sự làm như thế, tiên sinh nhất định sẽ tức giận.”

Thu hồi tầm mắt đặt trên người La Tuyết, “Như vậy tiên sinh phải cùng Bùi Nhi trở về.” Cậu tiến lên một bước kéo tay Ôn Như Ngọc, cố chấp hi vọng Ôn Như Ngọc có thể thời thời khắc khắc bồi ở bên người cậu, đừng nói là một ngày, cũng không cho phép ở đây.

“Không được, La Tuyết đã sắp lâm bồn, không nên lặn lội đường xa.”

Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc ở chung ba năm, biết rõ nếu cùng y tiếp tục dùng thái độ cường ngạnh yêu cầu Ôn Như Ngọc, nhất định vẫn không đồng ý, vì thế biểu tình cậu vừa chuyển, trong ánh mắt to tròn lộ ra ủy khuất cùng bất an, mở miệng nói: “Tiên sinh, ngươi không cần Bùi Nhi sao?”

Ôn Như Ngọc người này không chịu được nhất là khi thấy Vũ Văn Bùi lộ ra bộ dáng yếu ớt như vậy, y sờ sờ đầu Vũ Văn Bùi, ngữ khí đối lập với kiên quyết vừa rồi thái độ cũng hòa hoãn lại không ít, nhẹ nhàng nói: “Sao lại nói tiên sinh không cần ngươi? Nhưng mà, ta đã đáp ứng La Tuyết rồi, sau khi tỷ ấy rời đi ta sẽ hảo hảo chiếu cố hài tử trong bụng tỷ……”

Cuối cùng, người thỏa hiệp vẫn là Vũ Văn Bùi, cậu thở dài một hơi, “Tiên sinh, Bùi Nhi lưu lại chờ đợi cùng ngươi, khi nào cô ta sinh xong, chúng ta liền rời đi nơi này, dù sao, những tội phạm đó, sẽ giao cho nhị hoàng huynh dẫn về Châu Thành.”

“Bùi Nhi, chính là……”

Vũ Văn Bùi đoạt câu nói Ôn Như Ngọc muốn giảng đạo, “Không sao, khi đến chỗ phụ hoàng, Bùi Nhi sẽ công đạo rõ ràng.”

Nghe được Vũ Văn Bùi nói như vậy, Ôn Như Ngọc mới chân chính yên lòng.

Mà La Tuyết nằm ở trên giường nhìn bộ dáng Vũ Văn Bùi, trong lòng đã sáng tỏ, cái người bàng quan này, vĩnh viễn vẫn chưa thông thấu lòng mình.

—— Vũ Văn Bùi, chỉ sợ sớm bất tri bất giác, thích Ôn Như Ngọc.

Hết chương 30