Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Quyển 3 - Chương 82




Đoan Thừa Thân Vương Tề Minh Diệu trở về từ trong cung đã là giờ tuất.

Sau khi thành hôn cùng Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt, Tề Minh Diệu được Minh đế hạ chỉ giám quốc, mà Minh đế thì bỏ bê triều chính, chú tâm hết sức để chăm sóc Trân phi đang bị bệnh. Hiện giờ trong ngoài triều đình đều nhận định Trân phi kia là yêu phi mê hoặc quân hoàng. Minh đế cũng từng phạt nặng một vài đại thần lên tiếng phản đối, còn huyết tẩy hậu cung vì bệnh tình của Trân phi, dẫn đến không ít lời lẽ chỉ trích.

Sự tài đức song toàn của Thân Vương giám quốc Tề Minh Diệu càng được biểu hiện rõ hơn. Bất quá, chỉ trong bốn tháng ngắn ngủi, những duy trì ủng hộ mà hắn có được còn nhiều hơn so với những cố gắng của hắn trong nhiều năm qua.

Tề Minh Diệu chẳng hề vui sướng vì chuyện này, ngược lại còn thấy áp lực rất lớn. Vì hắn biết rõ chân tướng đằng sau những hành vi trông như hoang đường của Minh đế. Từ ngày Tô tiên sinh trị liệu cổ độc trong cơ thể Minh đế, sức khỏe của Minh đế ngày càng suy yếu, ngay cả việc thượng triều cũng là một vấn đề. Cho nên mới có chuyện Trân phi bị bệnh, làm lý do cho việc Minh đế bỏ bê triều chính. Mấy đại thần bị phạt nặng đều là người lên mặt kẻ cả, sẽ trở thành lực cản lớn nhất sau khi Tề Minh Diệu đăng cơ. Khi Minh đế ở đây còn có thể ngăn chặn, hơn nữa còn thu lại để dùng, nhưng nếu đổi thành Tề Minh Diệu còn quá trẻ tuổi, không đủ kinh nghiệm, sẽ là đuôi to khó vẫy. Huyết tẩy hậu cung, chính là để loại bỏ gian tế có thể tồn tại. Đến lúc này, thà giết lầm chứ không thể bỏ sót.

Minh đế đang dùng hết sức lực để trải đường cho Tề Minh Diệu. Nhưng giữa hai cha con dần dần chẳng có gì để nói với nhau. Thậm chí Tề Minh Diệu còn nhận thấy Minh đế không muốn gặp hắn. Nguyên nhân trong đó, trong lòng từng bên đều rõ ràng.

Minh đế là phụ thân mà Tề Minh Diệu tôn kính và bái phục nhất, Đằng Huy Nguyệt là người trong lòng mà từ nhỏ hắn đã trân trọng sủng nịch. Tề Minh Diệu tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Minh đế đưa Đằng Huy Nguyệt đang mang thai đi chết vì hắn không còn sống bao lâu. Bất cứ một người nào yêu thương Đằng Huy Nguyệt đều không thể chấp nhận quyết định này của Minh đế.

Đằng Huy Nguyệt mới chỉ mười lăm tuổi, cuộc đời cậu không nên chấm dứt ở đây.

Cho nên dù phải đối phó với Minh đế, Tề Minh Diệu cũng không nhượng bộ. Mà dựa vào cơ trí của Minh đế, sao có thể không nhìn ra sự bảo vệ của họ đối với Đằng Huy Nguyệt mới là chính xác? Minh đế cũng là người yêu thương Đằng Huy Nguyệt đến tận xương tủy, nên hắn cũng ngầm đồng ý như vậy, chỉ là về mặt tình cảm vẫn không thể chấp nhận mà thôi.

Nhìn thấy vẻ âm u trong đôi mắt Minh đế đang từ từ suy yếu, Tề Minh Diệu vừa áy náy vừa bất lực, chỉ biết càng thêm tận tâm trong chuyện triều chính, giảm nhẹ gánh nặng cho Minh đế.

Đại Tổng quản Đoạn Phi của Đoan Thừa Thân vương phủ thấy Tề Minh Diệu dẫn theo thái giám Đào Phúc trở lại, vội vàng nghênh đón, hành lễ với Tề Minh Diệu, nói: “Vương gia, bữa tối đã chuẩn bị xong, ngài muốn ăn ở đâu?”

Đoạn Phi vừa hỏi như vậy, Tề Minh Diệu cũng thấy đói.

“Vương phi ăn chưa?”

Đoạn Phi nói: “Đã ăn rồi. Ăn một bát cháo táo đỏ, nửa bát canh vịt với bạch quả, hai miếng bánh.”

Tề Minh Diệu nhíu mi: “Ăn ít như vậy?”

Chân mày Đoạn Phi giật nảy một cái. Hắn bắt đầu làm Tổng quản trong phủ từ ngày Tề Minh Diệu mới xuất cung lập phủ. Hiện giờ phủ Đại Hoàng tử biến thành Đoan Thừa vương phủ, chỉ thay đổi mỗi bảng hiệu, hắn vẫn là Tổng quản. Nói một cách công bằng, Tề Minh Diệu là chủ tử không khó hầu hạ. Nhưng từ sau khi vương phủ có Nguyên Trưng Ung chủ làm Vương phi, loại chuyện dễ hầu hạ này cũng phải kết luận tùy lúc.

Thế nhưng người khó hầu hạ không phải là vị Vương phi tuy đã gả vào phủ mấy tháng mà vẫn cấm cung trong nhà, không hề phù hợp với uy danh ngang ngược của Nguyên Trưng Ung chủ kia, mà chính là Vương gia Tề Minh Diệu mà Đoạn Phi đã rất quen thuộc. Rõ ràng ngày nào cũng bận đến nỗi chân không chạm đất, vẫn luôn dành chút thời gian để quan tâm Vương phi của mình. Chỉ riêng chuyện ăn uống của Vương phi, Tề Minh Diệu đặc biệt sắp xếp một ngự trù trước đây đưa từ trong cung ra và một trù tử đến từ phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa đến tiểu trù phòng trong Phượng Tường các của Vương phi, chỉ phụ trách việc ăn uống cho một mình Vương phi.

Tất cả những người hầu hạ trong Phượng Tường các đều là tâm phúc được Vương phi mang tới. Tề Minh Diệu không tiện hỏi họ về động tĩnh của Đằng Huy Nguyệt, bèn bảo Đoạn Phi chú ý một chút, để sẵn sàng báo cáo tùy lúc. Đến cả Đoạn Phi là người rất có khả năng, nhưng đối với nhiệm vụ hóa thân thành mật thám để dò hỏi tình huống thế này, cũng thấy rất khó giải quyết.

Cũng may người của Phượng Tường các không làm khó dễ cho Đoạn Phi. Chỉ cần Đoạn Phi khách khí hỏi thẳng với họ, họ cũng trả lời khách khí lại, để Đoạn Phi có thể báo cáo kết quả. Thái độ của họ cũng chính là đại biểu cho thái độ của Vương phi ở một mức độ nhất định. Không thể không nói, Đoạn Phi cứ tưởng rằng Vương phi lớn lên như kim tôn ngọc quý sẽ rất khó ở chung, có thể nói suy nghĩ của hắn đã thay đổi rất nhiều.

Thật ra mấy tháng nay, ít nhiều Đoạn Phi cũng đoán được có lẽ Vương phi đang mang thai. Tuy rất khó hiểu tại sao đây rõ ràng là chuyện vui mà Vương gia lại không tuyên bố ra bên ngoài, nhưng nghĩ Vương phi gả về đây đã bốn tháng, ngay từ đầu cũng đã có triệu chứng tương tự, lại không thấy khó hiểu nữa. Bất quá, nhìn dáng vẻ quan tâm đến mọi chuyện lớn nhỏ của Vương gia, nghĩ nhất định đứa trẻ trong bụng Vương phi là của Vương gia, dù sao thân phận của Vương gia là thế, dám lừa gạt hắn một chuyện lớn đến vậy, có là Nguyên Trưng Ung chủ rất được sủng ái cũng không thể đủ. Bất luận thế nào, thân mình hiện giờ của Vương phi là cực kỳ quý giá.

Nghĩ đến đây, Đoạn Phi càng cảm thấy có hầu hạ cẩn thận hơn nữa cũng không đủ, lập tức nói: “Hay Vương gia đến thăm Vương phi đi. Có Vương gia, nhất định Vương phi sẽ ăn nhiều hơn một chút.” Hắn biết Vương gia rất thích nghe những lời như vậy. Trên dưới toàn vương phủ, ngay cả con chó to canh giữ ở hậu viện cũng biết Vương phi là người yêu quý nhất của Vương gia nhà chúng.

Quả nhiên, hàng lông mày của Tề Minh Diệu giãn ra, gật đầu nói: “Nói rất đúng. Bản vương đi thăm cậu ấy.”

Giống như tìm được một lý do vô cùng tốt, Tề Minh Diệu sải bước ngay đến Phượng Tường các. Thái giám Đào Phúc không kịp nói một câu, nhanh chóng đi theo Tề Minh Diệu. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Nguyên Trưng Ung chủ, không, hiện giờ là Đoan Thừa Vương phi, Đào Phúc đã học được cách không được xen miệng vào từ rất lâu, miễn cho chủ tử quay sang buồn bực với hắn.



Trước khi Tề Minh Diệu và Đằng Huy Nguyệt thành hôn, Tề Minh Diệu đã sửa lại vương phủ thành hai sân. Một sân là Hạc Viện rộng lớn nhất nhã trí nhất ở trung tâm của vương phủ, trước đây là chỗ ở của Tề Minh Diệu. Sân còn lại nằm ở một góc khuất nẻo an tĩnh trong vương phủ, cũng chính là Phượng Tường các hiện nay.

Về chuyện Đằng Huy Nguyệt mang thai, hiện giờ tâm tư của Tề Minh Diệu đã trở nên rất bình thản, thậm chí lúc nghĩ đến trên người đứa trẻ này có chảy một nửa huyết mạch của Đằng Huy Nguyệt, trong lòng cũng trào dâng cảm giác yêu ai yêu cả đường đi.

Vì khi Đằng Huy Nguyệt gả cho hắn, đứa trẻ đã gần bốn tháng, thời điểm sinh hạ không thể qua được mắt mọi người. Không cần hỏi cũng biết, nhất định Đằng Huy Nguyệt sẽ không đồng ý dùng thuốc ngăn cản đứa trẻ ra đời để lừa mình dối người, hoặc là bí mật sinh hạ nó ra trước, đợi khi “đủ tháng” mới công bố sự tồn tại của đứa bé, thay đổi thời điểm sinh hạ.

Tề Minh Diệu chuẩn bị hai sân, chính là để Đằng Huy Nguyệt lựa chọn. Chỉ cần Đằng Huy Nguyệt muốn, hắn sẽ không ngần ngại quang minh chính đại công khai sự tồn tại của đứa bé này, để Đằng Huy Nguyệt ở trong Hạc viện, không cần sợ hãi ánh mắt người khác. Nhưng nếu Đằng Huy Nguyệt muốn ở nơi an tĩnh không bị làm phiền, Tề Minh Diệu cũng chuẩn bị Phượng Tường các cho cậu.

Tuy Đằng Huy Nguyệt gả cho hắn xong đã nhanh chóng dọn đến Phượng Tường các, khiến Tề Minh Diệu có chút mất mát, nhưng cũng hiểu với tình trạng hiện tại của Đằng Huy Nguyệt, quả thật cậu cần tĩnh dưỡng. Tề Minh Diệu cũng chẳng có một lời oán trách, tiếp tục ở trong Hạc viện, sau đó thỉnh thoảng nhân lúc tâm tình Đằng Huy Nguyệt tốt, ngủ luôn ở phòng ngoài của Phượng Tường các. Mặc dù có cách một vách ngăn, nhưng Tề Minh Diệu đã thấy thỏa mãn. Dù sao, Đằng Huy Nguyệt cũng không bài xích hắn đến cùng, không phải sao?